Ta là thất vĩ hồ

Chương 51 : Thức tỉnh

Ta tập tễnh bước đi đến lối vào Minh La giới, dựa theo phương pháp quản gia dạy ta, hướng về bàn tay niệm lên chú thuật, chỉ thấy chú thuật vừa ngừng, trên không trung đã xuất hiện một khe hở ánh sáng. Ta mới nhìn rõ trên tay có một đóa lô-bê-li màu đỏ, nhớ đến hôm bị địa tinh kéo đến đây cũng là bởi vì nó. Chỉ là quay đầu lại nhìn thoáng qua đường nhỏ thật dài kia, đôi mắt của ta lại chua xót. Lặng yên một hồi, từ trong lòng lấy ra viên thuốc kia, nuốt xuống. Ta sợ lời quản gia nói là sự thật, nếu như ta cố ý muốn gả cho Thanh Hồn, quản gia sẽ nói cho Thanh Hồn, khi đó ta sẽ bị chính người mình yêu giết chết? Cho nên ta thà rằng biến mất trước mặt Thanh Hồn, cũng không muốn hắn hận ta. Chúng ta chỉ sống chung hơn mười ngày, nếu hắn tìm ta mấy ngày không thấy hẳn là sẽ không tiếp tục tìm nữa. Nhìn tầng ánh sáng kia bắt đầu yếu dần, ta tung người lên, nhảy vào. Trong mắt một luồng ánh sáng mạnh đánh tới, lúc lại mở mắt ra đã ngửi được mùi không giống với Minh La giới. Ta nhảy lên ngọn cây, tìm được hướng nhà, chạy đến phía bên kia. Xuyên qua rừng cây, vượt qua lùm cây, toàn thân càng ngày càng không còn khí lực, trên mặt bỗng nhiên ướt, đưa tay lau đi, toàn là nước mắt. Ta bước chân dừng lại, co quắp dựa trên một thân cây. Ngay cả ta cũng kinh ngạc chính mình vì sao lại khổ sở như vậy, mặc dù ta thích Thanh Hồn, nhưng mà loại ly biệt này giống như không phải lần đầu tiên, lại giống như trong lúc hồ đồ đã bỏ lỡ cái gì, nhưng lại nói không nên lời. Ta nhẹ giọng khóc sụt sùi, sau khóc ra thành tiếng, đến cuối cùng khóc đến cực kỳ bi ai, ngay cả thụ tinh cũng co lại một bên. Khóc mãi cho đến khi mất hết khí lực, không biết ngủ từ lúc nào. Đến khi tỉnh dậy sắc trời đã tối hẳn. Từ từ đứng dậy, tay chân thực là rất đau nhức. Lúc ta lại xuyên qua một rừng cây, trời đã có chút sáng. Mới ra khỏi rừng cây, cúi đầu bước đi, khóe mắt liền thoáng thấy một đôi giầy màu trắng, ngẩng đầu nhìn lên đã thấy khuôn mặt có chút mệt mỏi cùng lạnh lùng của Lạc Thương hiện ra trong mắt. Ta thấy hắn có chút bất ngờ, chợt phát hiện ra nơi này cách Lưỡng Nghi quán không xa. “Hành tung của ngươi thật sự càng ngày càng bí mật, lần sau trước khi muốn biến mất, ngươi ít nhất nên nói cho Hồng Sa, miễn cho nàng lại mỗi ngày chạy đến cửa Hồ tộc chờ ngươi.” Thanh âm vắng ngắt của hắn vừa rơi xuống, ta đã ngẩn người, Hồng Sa đang đợi ta mỗi ngày? Ta nhịn không được nói: “Vương không nói cho phụ thân ta biết ta có việc ly khai sao?” Lạc Thương nhìn ta, nói: “Ngươi cho rằng người Hồ tộc sẽ nói cho Hồng Sa?” Ta lại ngẩn ra, trong lòng lập tức ảo não không thôi. Lạc Thương tựa hồ thở dài nói : “Ta sớm đã nói với nàng ta, ngươi đã không phải là ngươi ngày trước, nhưng nàng vẫn coi ngươi là ngươi ngày trước.” “Ta ngày trước?” Lạc Thương lườm ta một cái, thanh âm bất bình không giảm: ” Ngươi trước kia mặc dù làm việc không suy nghĩ, nhưng đối với người hay việc gì đều cực kì nghiêm túc. Ngươi bây giờ,” hắn dừng một chút mới tiếp tục nói, “Đối với việc gì cũng giống như người bình thường, có suy tính nặng nhẹ, đối với người cũng có lòng lớn nhỏ, rất nhiều điều giấu giếm.” Ta kinh ngạc nhìn hắn, những thứ này trong mắt ta chỉ là dấu hiệu một người trưởng thành, nhưng nghe từ lời của hắn lại thật giống loài người bé nhỏ thế tục. Ta trừng mắt liếc hắn một cái, đã vòng qua hắn đi về nhà. Hắn đứng phía ở sau, cũng không có tiếng bước chân đi. Trở lại Hồ tộc, cửa chính còn chưa mở. Ta ngồi trên đám cỏ ở trước cửa, nghĩ tới lời Lạc Thương nói. Tuy nói ta cùng Hồng Sa đã biết nhau mấy trăm năm, nhưng trên thực tế ta chỉ biết nàng được vài ngày, huống chi ta căn bản không có cơ hội giải thích, không khỏi bị lời Lạc Thương nói chọc giận. Ta bụng đầy ủy khuất nghĩ, trong lòng lại không vui, thở dài thật dài, vẫn là Bắc Hải tốt, không biết đến khi nào thì mới có thể trở về nữa. Đang nghĩ ngợi, bỗng nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một bộ quần áo màu đỏ tím dè dặt đi về phía bên này, người đã nhanh đi đến cửa, thấy ta ngồi ở chỗ này, lập tức núp vào. Ta chậm rãi trừng mắt nhìn, vỗ vỗ thân thể đi tới, màu đỏ tím nhỏ bé giống như nghe thấy được tiếng bước chân, thân thể lại thu nhỏ càng chặt hơn , còn có chút run rẩy. Trong lòng ta hơi động một chút, con mắt lại đau, nhẹ giọng nói: “Hồng Sa.” Thân thể màu tím đỏ run lên, đã hiện ra cái đầu, trực tiếp nhìn ta, nước mắt thế nhưng rớt xuống: “Tiểu Thất.” “Ừ.” Lỗ mũi của ta đau xót, mới vừa rồi còn thấy chỉ cùng nàng quen biết mấy ngày, nhưng hiện tại thấy nàng xuất hiện ở nơi này, lại nhịn không được đau long cho nàng, ngồi xổm xuống ôm nàng, trong cổ đã nghẹn ngào nói không ra lời. Hồng Sa ôm chặt ta, giống như sợ ta đột nhiên chạy mất, khóc một hồi lâu mới dừng lại, hỏi: “Ngươi lại đi nơi nào?” Ta miễn cưỡng cười cười muốn tìm lời nói dối, nhưng mở miệng nói một chữ, lại muốn nói cho nàng biết những điều ta thấy được. Hồng Sa là bằng hữu của ta, bằng hữu cả đời. Chúng ta đi vào rừng cây nhỏ trước cửa Hồ tộc, ngồi bí mật ở trên cây, nói cho nàng chuyện ta trải qua sau khi trở lại Nam Hải. Nàng liên tục nắm chặt tay của ta, mặc dù tay của nàng lạnh buốt, nhưng giống như muốn đem ấm áp truyền cho ta. “Như vậy,” ánh mắt của nàng trừng giống như trăng tròn sáng,” Linh thú đan của ngươi đã cho người gọi là Thanh Hồn?” Ta gật gật đầu, thấy trong mắt nàng lộ ra lo lắng, cười cười an ủi nàng, nói: “Hiện tại Tứ hải thái bình, cho dù không có linh thú đan ta vẫn sẽ sống tốt.” Nàng thấy nụ cười trên mặt ta, cũng miễn cưỡng cười cười: “Cũng đúng, ngươi từ nhỏ cũng không muốn tìm chủ nhân, tất cả linh sủng đều có cảm giác thiên mệnh, chỉ có ngươi dám hù dọa người Tứ hải, cười nhạo Lưỡng Nghi quán, ném đá vào cửa chính Tinh Tú sảnh.” Ta líu lưỡi nhìn nàng: “Ta thật sự ngang bướng như vậy sao?” Hồng Sa nhịn không được cười nói: “Thời điểm trước kia ta nói như vậy với ngươi, ngươi sẽ hai tay chống nạnh, nói ta cổ hủ nhát gan, còn mắng các linh sủng khác đều là ngu ngốc.” Ta nghĩ đến bộ dáng ngang ngược kia của mình, cũng vui vẻ nở nụ cười, ta đột nhiên có chút hiểu lời Lạc Thương nói, ta bây giờ, thay vì nói là lớn lên hiểu chuyện, chẳng thà nói là giống như những người khác, trở nên lõi đời. Trong lòng ta khẽ thở dài một tiếng, nhất định có rất nhiều người cảm thấy ta thay đổi, nhưng người chân chính nói ra lại là một Tinh Túc tử. “Đúng rồi, Tiểu Thất, ngươi cười như vậy, cười như vậy mới đúng.” Hồng Sa nhìn ta, con mắt ửng đỏ, cười, lại rơi lệ, “Năm trăm năm này trôi qua, ta nằm mộng cũng thấy bộ dáng ngươi cười. Nhưng mà lúc ngươi trở về lại trở nên rất xa lạ, ta rất sợ ngươi về sau sẽ không còn cười như vậy.” Trong lòng ta chua xót, đưa tay thay nàng lau đi nước mắt, nhe răng cười nói: “Ta sẽ thật vui vẻ, ngươi cũng phải thật vui vẻ.” Nàng gật gật đầu, rưng rưng cười. Ta đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, đột nhiên hỏi: “Thanh Yên là ai?” Tươi cười trên mặt nàng ngừng lại, thần sắc đã khẩn trương lên, ánh mắt có chút lóe lên, giống như đang do dự cái gì. Ta nhìn chằm chằm nàng, hỏi: “Thanh Yên có phải là một người trẻ tuổi luôn mặc trường bào màu trắng hay không?” Hồng Sa trong mắt mang theo kinh ngạc, thanh âm cũng ngắt quãng không thôi: “Tiểu Thất, ngươi nhớ được Thanh Yên?” Ta lắc đầu: “Lúc ta ở trong Vạn Tượng chi sâm, thấy rất nhiều chuyện của ta cùng hắn, về sau có người nói cho ta biết, lúc ta hôn mê đã gọi tên này. Ta nghĩ, Thanh Yên có thể là người mình đã nhìn thấy tại Vạn Tượng chi sâm.” Nàng cúi đầu không nhìn ta, giống như đang do dự điều gì, một hồi lâu mới lên tiếng: “Thanh Yên là thần quan Lưỡng Nghi quán, đệ tử yêu thích nhất của hắn chính là Lạc Thương. Từ trước đến nay ta vẫn nghĩ, các ngươi quen biết nhưng giao tình chỉ là bằng hữu bình thường, về sau mới biết được các ngươi thì ra là…” “Nhện nương thật xinh đẹp.” Ta đang nghe nghiêm túc lại đột nhiên bị một thanh âm khác cắt đứt, nhịn không được trừng mắt nhìn người kia một cái, hận không thể một cước đá hắn ngã ra. Lục Mộc thúc công không để ý tới ánh mắt muốn giết người của ta, ngồi bên cạnh Hồng Sa, đưa tay ngăn cản nàng tìm cách chạy trốn, tới gần nói: “Lần trước thấy ngươi bị tiểu tử Lạc Thương kia quấy rầy, lần này chúng ta hàn huyên một chút đi. Ta là thúc công của Vô Song, nhưng ta còn trẻ, ngươi gọi ta Lục Mộc là được.” Hồng Sa trừng lớn mắt, mặt đã ửng đỏ, liều mạng chen đến bên ta, thiếu chút nữa chen lấn đẩy ta xuống. Ta đưa tay chỉ vào Lục Mộc thúc công đang liên tục tiến lại gần, giận trừng hắn: “Chúng ta đang trò chuyện, tại sao người lại chạy tới!” Hắn thở dài: “Ta cảm giác được khí tức của con liền lập tức chạy tới tìm con, không nghĩ tới con lại không tim không phổi như vậy, thật sự là lãng phí ý tốt của ta.” Hắn lại lộ liễu nói, “Ngươi tên là Hồng Sa đúng không, tên nghe thật hay, ngươi không cần phải ở cùng nha đầu Vô Song dã man kia, nàng tính tình bạo ngược sẽ ảnh hưởng đến ngươi.” “Thúc công!” Ta đẩy mạnh hắn, hắn lại nhẹ nhàng linh hoạt tránh ra, còn chưa kịp phản ứng hắn đã cúi người đẩy ta, trong nháy mắt đã dắt Hồng Sa nhảy xuống, không biết hắn nói thầm gì vào tai nàng, Hồng Sa sững sờ trong chốc lát đã theo hắn cùng nhau chạy vào trong rừng cây nhỏ, một hồi liền biến mất. Ta dậm chân, thật muốn biến ra một quả cầu linh lực đè lên hắn. Ta bỗng nhiên dừng lại, tựa hồ nhớ tới nhiều chuyện. Nhớ rõ khi mới trở lại Nam Hải, trong những lời Lạc Thương nói ngày đó quả thực là có tên Thanh Yên. “Ngươi có còn nhớ Thanh Yên sư phụ?” Ta vỗ đầu một cái, vừa rồi Hồng Sa nói đệ tử Thanh Yên thích nhất là Lạc Thương, vậy không bằng đi hỏi Lạc Thương. Nghĩ như vậy, cảm thấy đang đến gần chân tướng, trong nội tâm đã có chút ít hưng phấn. Đang muốn xoay người đi Lưỡng Nghi quán, bên tai vừa động, một khí tức truyền đến, có chút quen thuộc, nhất thời lại nhớ không nổi là ai. Quay đầu lại, nhìn thấy một ít quần áo tuyết trắng, lại nhìn đến khuôn mặt khuynh thành kia, bốn mắt nhìn nhau, đều có chút ngây người. “Tỷ.” Ta trước phục hồi lại tinh thần, từ từ chạy lên, cười nói. Còn sớm như vậy, cửa tộc vừa mới mở, nàng ra đây làm gì? Tỷ tỷ trong mắt lóe lên thần sắc kỳ quái lại biến mất rất nhanh, khẽ gật đầu, nhìn ta một lát, rồi lại đầy kinh ngạc: “Linh thú đan của ngươi đâu?” Hiện tại trên người ta đã không có linh lực vờn quanh, phàm là người hiểu chuyện đều có thể biết trong cơ thể ta đã không có linh thú đan, ta cười cười, nói: “Mất rồi, về sau cũng không lấy lại được.” “Ở chỗ ai?”Ánh mắt của nàng nhìn ta gần như có chút ý tứ hàm xúc, thấy ta không trả lời, nói : “Mang ta đi.” Thấy nàng khẩn trương như vậy, trong lòng ta có một tia mừng rỡ, lắc đầu, cười nói: “Không cần, ta tự nguyện cho.” Nàng yên lặng nhìn ta, một hồi lâu sau, trong mắt lại khôi phục thần sắc lạnh lùng: “Ngươi đi về trước thỉnh an phụ thân cùng mẫu thân, đừng làm cho bọn họ lo lắng.” “Vâng.” Ta gật gật đầu, nàng đã tiếp tục đi lên phía trước, không để ý tới ta nữa. Ta nhìn bóng lưng xinh đẹp của nàng, mặc dù nàng ở nhà đối với ta lạnh lùng, nhưng ít nhất trong lòng vẫn quan tâm đến ta.