Ta là thất vĩ hồ

Chương 45 : Huyễn đồng

Một lát sau, hạ nhân chạy tới, nói rằng: “Cửu phu nhân mời hai vị đi vào trong ngắm hoa.” Tố Ẩn nghe nói, hiểu ý cười một tiếng: “Vô Song cô nương thật sự là người có phúc, thường ngày các vị phu nhân của quan gia khác muốn bái kiến đều bị nàng khước từ, chứ đừng nói là cùng nhau đi ngắm hoa.” Ta khó hiểu hỏi: “Vậy những vị phu nhân khác đâu?” Tố Ẩn sửng sốt, ngửa đầu nở nụ cười: “Tử Lăng không phải là phu nhân thứ chín của ta, chỉ là nhũ danh của nàng có một chữ Cửu, khi chưa xuất giá được gọi là Cửu cô nương, gả về cho ta vẫn theo thói quen mà gọi nàng là Cửu phu nhân.” Hắn sau cùng thêm một câu, “Ta chỉ có một người vợ là Tử Lăng.” Ta đỏ mặt, có chút lúng túng, Thanh Hồn vốn định giải vây, lúc nghiêng mặt nhìn hắn, trên mặt hắn lại có ẩn nhẫn ý cười, ta nhịn không được trừng mắt nhìn hắn. Đi theo Tố Ẩn, vào một tòa tiểu viện, hai bên sân nhỏ đều trồng hoa, đường được trải những viên đá cuội lớn, giẫm lên trên lòng bàn chân truyền đến cảm giác rất thoải mái. Đi qua hành lang thật dài, đã ngửi thấy được mùi hoa sen trong veo, lòng của ta khẽ động, thật giống hoa sen trong đầm vô cùng. Kiềm chế tâm tình kích động, tiến vào biệt viện, đi vào liền thấy một cái ao nhỏ, trên mặt trồng mười mấy đóa hoa sen.Ánh mắt ta sáng lên, ngay cả phía trước một người vừa tới cũng không biết, cho đến khi Thanh Hồn ho nhẹ hai tiếng, ta mới phục hồi lại tinh thần, vừa quay đầu lại đã thấy ánh mắt của hắn tức giận nhìn ta. “Vị này là Vô Song cô nương.” Thanh âm của Tố Ẩn bay vào trong tai, “còn đây là thê tử của ta, Tử Lăng.” Ta quay đầu nhìn, thoáng sửng sốt, người này không phải là mỹ phụ nhân mặc hoa phục ngày đó gặp ở cửa thành sao? Ta nhìn mắt nàng, cũng không phải màu tím nhạt, mà là màu đen bình thường, trong lòng không khỏi hoang mang vạn phần. “Chúng ta đã gặp nhau rồi.” Cửu phu nhân cười nhạt một tiếng, phong hoa tuyệt đại, “Chỉ là ngày ấy không biết là Vô Song cô nương, lúc ấy còn thấy kì lạ tại sao lại có linh sủng vào Minh La giới, còn muốn bắt lại hỏi rõ ràng, ai ngờ…” Ta chờ nàng nói tiếp, nàng dừng một chút mới lên tiếng: “Thì ra là khách quý của Thanh Hồn đại nhân, thật sự thất lễ.” Tố Ẩn cười vang nói: “Chẳng lẽ đây là duyên phận sao.” Trong lòng ta vô cùng khinh thường, loại miệng lưỡi hách dịch này ta cũng không thích. Sao trùng hợp vậy để cho ta đụng phải, nàng có biết thân phận của ta hay không ngược lại còn là một nghi vấn, ta cười không nói gì. Cửu phu nhân dẫn chúng ta lên phía trước, thuỷ tạ trì cũng không lớn, ta cố ý bước chậm, cho đến bọn họ đi xa một chút, ta ngồi xổm xuống, kéo một nhành hoa sen, nói nhỏ: “Các ngươi là hoa sen từ đầm tới sao? Ta có thể mang bọn ngươi trở về.” Hoa sen không hề động, ta còn tưởng rằng cây này là chưa thành tinh, đang muốn buông ra, chỉ thấy nó lộ ra một con mắt, quan sát ta: “Có tín vật không?” Ta từ trên người lấy ra mấy hạt sen màu lam nhạt, hoa sen kia vừa nhìn, thiếu chút nữa khóc lên: “Ngươi thật sự có khả năng mang chúng ta trở về sao?” Vừa dứt lời, bên cạnh đã có vài cành hoa sen líu ríu. Tiếng lá cây xột xoạt vang lên, ta vừa định kêu chúng nó nhỏ giọng một chút, liền chứng kiến bọn họ vẻ mặt đầy ngờ vực nhìn về phía bên này. Ta gấp rút đứng dậy, bật thốt lên: “Hoa sen nơi này rất đẹp mắt.” Cửu phu nhân cười: “Nếu Vô Song cô nương thích, có thể mang vài đóa trở về nuôi.” “Được.” Ánh mắt ta sáng lên, lập tức gật đầu nói, bất chấp vẻ mặt khinh thường của Thanh Hồn, tay chỉ từng cái, “Đóa hoa này, đóa kia, còn có cái này, cái kia cũng muốn…” Ta chỉ đóa nào, Tố Ẩn liền giúp ta bắt bọn nó rút lên, chứa trong quả bóng nước, chỉ nháy mắt trong lòng ta đã ôm bảy quả bóng nước to bằng đầu nắm tay màu lam, ta còn muốn chỉ, Thanh Hồn rốt cục nhịn không được, nói ra: “Có thể dừng được rồi.” “Không được.” Thanh Hồn tức giận nói: “Nhiều như vậy ngươi có thể mang về sao?” Tố Ẩn cười nói: “Đợi lát nữa ta sẽ cho hạ nhân mang về chỗ cô nương.” Ta vừa nghe, sợ sinh phiền phức, vội vàng nói: “Không cần, chúng ta có thể tự mang về.” Thanh Hồn nhíu mi một cái: “Chúng ta?” “Ừ, chúng ta.” Ta liền đem toàn bộ bóng nước đặt vào trong lòng hắn, thấy hắn không đưa tay, nước mắt lưng tròng nhìn hắn, trên mặt hắn vẫn như cũ nhưng rốt cục cũng mở tay ra, ta mừng rỡ, đưa hết cho hắn, lại muốn đem toàn bộ số hoa sen còn lại đi. Chờ ta phục hồi tinh thần lại, mới phát hiện thuỷ tạ trì chỉ còn lại một chút lá sen, trên mặt ta lập tức ửng đỏ, mặt dày mày dạn nói, “Ta nghĩ, nơi này nuôi cá tốt hơn hoa sen.” Tố Ẩn cười một tiếng, nhìn Cửu phu nhân nói: “Đề nghị của Vô Song cô nương cũng không tệ.” Cửu phu nhân cũng gật đầu: “Sau khi nuôi cá, Vô Song cô nương nhất định phải tới xem đấy.” “Nhất định nhất định.” Ta ôm bóng nước, gật đầu cười. Cầm nhiều đồ như vậy, muốn đi ngắm hoa nữa là không có khả năng, Thanh Hồn nói lời cáo biệt với Tố Ẩn, vừa mới ngồi lên xe ngựa, hắn hung dữ nói ra: “Trở về ta liền bóp chết ngươi.” “Ôm cẩn thận đừng để rơi xuống.” Ta làm bộ không nghe thấy, mở miệng nói ra. Nhìn hắn ôm đầy bóng nước trong lòng, giống hệt như diều hâu ấp trứng, ta nhịn không được cười ra tiếng, nếu không phải chính mình cũng ôm một đống bóng nước, nhất định ta sẽ ôm bụng cười lăn lộn, cười một hồi lâu, mới đẩy rèm ra nói, “Đi hoa sen đầm.” Thanh Hồn cũng không nói gì, lại nhắm mắt lại, dường như đang chờ xem ta rốt cuộc muốn đùa giỡn cái gì. Cảm giác xe ngựa lắc lư một chút, ta thấy kì quái liền thò đầu nhìn ra ngoài, không khỏi kinh ngạc. Xe ngựa này vậy mà lại đang bay lên trời, đạp trên không trung chạy băng băng. Ta lại nhìn hai con ngựa, so với vừa rồi chứng kiến đã hoàn toàn bất đồng, ngạo khí vờn quanh thân. Ta cắn lưỡi, rụt đầu trở về. Lúc đến hồ sen đã là chạng vạng. Vừa mới xuống xe ngựa, đã nghe từng đợt âm thanh nhỏ vụn. Ta đem bóng nước nhẹ nhàng đặt ở trên mặt đất, khẽ gọi: “Lam Liên.” “A.” Lời nói vừa dứt, thoáng cái màu lam đã trải tại bờ đầm, nhìn thấy Thanh Hồn, lại trốn về sau đám lá cây, một hồi lâu mới nhô cái đầu lên, thấy ta đứng yên trên bờ, lúc này mới dè dặt hỏi, “Vô Song tỷ tỷ.” “Ta đến thuỷ tạ trì đã mang một vài đóa hoa sen trở lại, ngươi xem xem có phải những đóa bị mang đi ngày ấy hay không.” Lam Liên duỗi dài thắt lưng, dò xét lại đây, chỉ nhìn thoáng qua, cơ hồ là hét ầm lên: “Đúng rồi, đúng rồi!” Ta vừa nghe, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, lập tức giải chú thuật, chỉ thấy bóng nước tản ra, những đóa hoa sen kia lập tức biến trở về nguyên dạng, toàn bộ nhảy vào trong nước, hồ sen lập tức huyên náo, tiếng khóc lóc ngạc nhiên cùng mừng rỡ không ngừng vang lên. Ta cười một tiếng, đứng lên, chuẩn bị trở về. Vừa đi một bước, đã thấy một đóa hoa sen màu tím lớn kinh người đứng dậy, thần sắc trong mắt cũng hơi có chút kích động, lại cực lực kiềm chế: “Cảm ơn thất vĩ cô nương.” Nó vươn tay, vừa mở ra, bên trong có mấy hạt sen màu tím nhạt, “tuy rằng chỉ cần một viên cũng đủ làm cho tà linh tránh lui, nhưng cô nương đã cứu người tộc ta nên bốn viên khác xem như là tạ lễ thêm.” Ta trân trọng nhận lấy, nhìn ánh hào quang bao lấy mấy hạt sen đã biết là vật quý. Nói lời cám ơn nó, lúc này mới ngồi lên xe ngựa trở về. Ta nhìn kỹ năm viên hạt sen tím trên tay, nghiêm túc cân nhắc, mẫu thân là nhất định phải cho, nàng là phàm nhân, không có linh lực nên dễ nguy hiểm nhất. Một viên cho Hồng Sa, nhìn bộ dáng nàng rất yếu đuối. Một viên cho Lạc Thương, tại hắn lần trước cùng thúc công đi Minh La giới cứu ta. Ta chọn lựa nửa ngày, đem bốn viên cất vào trong ngực, lại cầm một viên đưa đến trước mặt Thanh Hồn: “Cho ngươi.” Hắn sửng sốt một chút, trong mắt tràn đầy ngoài ý muốn, lại nói: “Không cần.” “Vì cái gì không cần?” Ta sửng sốt một chút, “Nghe nói hạt sen màu lam đã rất khó kiếm, huống chi là sen tím.” “Ngươi không biết đóa hoa sen tím vừa rồi là hoa sen vương?” Trên mặt của hắn lại lộ ra thần sắc lạ lùng, ánh mắt nhìn ta trở nên khinh thường, “Ngươi không biết nó là hoa sen vương mà cũng tốn khí lực thay nó tìm tộc nhân như vậy?” Ta gật đầu nhẹ, ngược lại có chút không hiểu: “Chẳng lẽ không phải hoa sen vương lại không giúp?” Thanh Hồn hừ lạnh một tiếng, dường như đã chẳng thèm nói với ta nữa. Tay của ta còn giơ ở giữa không trung, có chút mỏi: “Ngươi mau ăn .” “Chỉ là tà linh nhỏ nhoi, lại…” Thấy hắn há mồm, ta liền thò người ra, đem hạt sen nhét vào miệng hắn. Thấy hắn muốn phun ra, thiếu chút nữa còn muốn vỗ lưng làm cho hắn nuốt xuống. Hắn giật giật miệng, vẫn là từ từ nhai xuống. Ta cười cười, sắc mặt từ từ thay đổi, lại đã quên bóc hạt sen … Quả nhiên, trong miệng ta thấy đắng chát, đứng bật dậy, thiếu chút nữa nôn ra, nhìn về phía hắn thấy thần sắc hắn cũng cứng lại. Ta ngồi thẳng dậy, ho nhẹ hai tiếng. Hắn cuối cùng vẫn nuốt xuống, qua một hồi lâu, mới lên tiếng: “Tránh xa Cửu phu nhân một chút.” Ta nghiêng đầu suy nghĩ một chút, hỏi: “Nàng nhìn rất bình thường mà?” “Bình thường?” Thanh Hồn cười lạnh một tiếng, “Nàng ta từ khi còn là đứa bé cha ta đã phải kiêng kỵ nàng ba phần.” Ta bất ngờ một chút, hắn lại nói: “Nàng có huyễn đồng chi nhãn.” “Huyễn đồng chi nhãn?” “Khi nhìn vào hai mắt nàng đều sẽ bị nàng mị hoặc. Nói cách khác, nàng có thể không tốn chút công sức nào, có thể dễ dàng bắt được đối phương.” Hắn chậm rãi trừng mắt nhìn, nhàn nhạt nói ra, “Lam diên vĩ, chính là loại hoa phụ thân ta tìm khắp hai giới biết bao lần, một loại sinh vật mị hoặc sinh linh nhất.” Ta chợt nói: “Là vì muốn đối phó với Cửu phu nhân sao?” “Ừ. Cha ta mỗi ngày đều muốn đi vườn hoa.” Hắn nhìn ta một cái, “giống như ngươi, không có việc gì luôn đi chỗ đó.” Nói xong, lại nói tiếp, ” Sau trăm tuổi, ông mới có thể không hề kiêng kị nhìn thẳng Cửu phu nhân mà không chịu một tia ảnh hưởng nào.” Ta nghĩ nghĩ, có chút nghĩ không thông: “Nhưng Tố Ẩn hình như không bị ảnh hưởng.” Thanh Hồn liếc mắt nhìn ta xem thường: “Bọn họ là phu thê, như thế nào lại có việc. Huống chi ngày thường Cửu phu nhân cũng rất ít dùng huyễn đồng chi nhãn.” Ánh mắt của hắn đột nhiên lóe ra một tia sáng, “Nếu như tam giới khai chiến, năng lực này nhất định làm cho các thần linh sợ hãi.” Ta thấy thần sắc hắn có chút làm cho người ta sợ hãi, nhịn không được đưa tay kéo kéo tay áo của hắn, thấy hắn nhìn ta, liền nói ra: “Tam giới khai chiến, dân chúng lầm than.” Lại thêm một câu, “Phụ thân ngươi cũng không hi vọng khai chiến.” Ngọn lửa trong mắt hắn chậm rãi lắng xuống, nói ra: “Không cần ngươi nhắc nhở, năm ngày sau, khi cầm được linh thú đan thì lập tức cút cho ta.” Nghĩ đến chỉ còn có năm ngày là có thể trở về, ta mừng rỡ, gật đầu nói: “Năm ngày sau, không cần ngươi phải nói, ta cũng sẽ lập tức trở về.