Ta là thất vĩ hồ

Chương 33 : trùng phùng

Đêm nay ngủ tuy không được ngon giấc, nhưng cũng không gọi là quá kém.Trời mới vừa sáng không lâu, đã có người bưng thức ăn tới, ta cũng không có thói quen ăn một mình, chỉ gặm hai quả trái cây, cũng cảm thấy no bụng. Ta ở trong sân đi một hồi, lại chạy đến đại sảnh, sau đó là tiền viện, đều không có người nào, nhìn người nào cũng đều thấy đang bận rộn. Ta bỗng nhiên cảm thấy nhàm chán, có gặp cũng không ai để ý tới ta, liền chạy ra cửa chính, muốn thử thời vận xem có thể gặp được Lục Mộc thúc công hay không, có lẽ còn có thể giúp hắn cùng tìm chỗ ở. Hắn thích nơi có núi có sông (1) lại thanh tĩnh, rõ ràng là một người vừa ầm ĩ lại quá lời, nhưng lại thích cái loại địa phương này, có đôi khi ta không thể hiểu được hắn.Mới vừa ra đến cửa, lại thấy một người mặc quần lụa mỏng màu đỏ tím, đứng ở trước cửa. Ta khó hiểu hai mắt nhìn nàng, mặc dù nàng cúi thấp đầu, nhưng là mơ hồ có thể nhìn thấy mặt nàng, thật sự là một cô gái xinh đẹp. Ta cười cười, sôi nổi đi qua mặt nàng.Đi được vài bước, liền nghe thấy một âm thanh: “Tiểu Thất…”Thanh âm có chút nhỏ bé yếu ớt, bất quá rất êm tai. Ta lại đi vài bước, liền thấy ngay có âm thanh đuổi theo.“Tiểu Thất…”Ta hoài nghi dừng lại, nàng quả thật là đang hướng về phía ta kêu lên, chẳng lẽ là đang gọi ta? Ta phục hồi lại tinh thần, ta nhớ trước đây rất lâu, Lục Mộc thúc công đã từng nói nhũ danh của ta gọi tiểu Thất, chẳng qua là mấy trăm năm qua hắn đều gọi ta là Vô Song, ta đã quên là mình còn có cái tên này.Cô gái thấy ta xoay người lại, mới vừa nhìn thấy mặt của ta, nước mắt từng hạt lớn rơi xuống như vỡ đê, ta kinh ngạc nhìn nàng, thì ra là nước mắt còn có thể giống như không hề có phòng tuyến, chảy xuống như nước. Đang muốn mở miệng, lại thấy nàng đưa tay ôm lấy ta, sức lực của nàng thiếu chút nữa cắt đứt thắt lưng của ta.“Tiểu Thất… Ngươi đã trở lại, ngươi đã trở lại.”Ta vốn muốn đẩy nàng ra nhưng thanh âm kia thật nghẹn ngào làm cho ta có chút khó chịu, nhịn không được vỗ nhè nhẹ lưng của nàng, nhưng lại không biết phải an ủi nàng thế nào. Nàng khóc thương tâm đến như vậy, chẳng lẽ trước kia chúng ta đã từng quen biết? Qua một hồi, tiếng khóc lóc của nàng dần dần yếu đi, ta mới mở miệng hỏi: “Ngươi biết ta?”Toàn thân nàng thoáng run, buông lỏng ta ra, trong mắt còn ngấn lệ nhìn ta chằm chằm: “Tiểu Thất, ngươi làm sao vậy? Ngươi không biết ta sao? Ta là Hồng Sa, ta là Hồng Sa a.”Ta gãi đầu, cười cười xấu hổ: “Ta trước đây từng bị tổn thương, chuyện trước kia đều không nhớ rõ.”Chỉ vậy đã khiến Hồng Sa giật mình, quệt đi nước mắt, hỏi: “Thật sự là cái gì cũng không nhớ sao?”Ta gật gật đầu, nàng hơi hơi ngừng lại, sau lại cười cười: “Ta gọi là Hồng Sa, chúng ta là bạn rất thân.” Nước mắt của nàng lại rơi xuống, nức nở nói, “Ngươi vừa đi, vậy mà đã năm trăm năm.”Ta ngây người một chút, bạn tốt? Năm trăm năm nàng còn nhớ rõ ta, hơn nữa lòng tràn đầy những tình cảm ấp áp, còn cảm động hơn so với ngày hôm qua gặp thân nhân của mình.Hồng Sa kéo tay của ta đi, đến chỗ nào cũng dừng lại nói rất nhiều lời, giống như hận không thể đem hết trí nhớ nàng biết nhét trở về cho ta. Lục Mộc thúc công rất ít khi nói với ta về những thứ này, nhất là chuyện gia tộc, ta hỏi Hồng Sa, nàng cũng không rõ ràng.“Ngươi thích ăn bánh hoa quả, khi không vui sẽ đi ngâm nước sơn tuyền, ghét trời mưa, ghét cái nóng mùa hè, thích ánh trăng.” Hồng Sa đếm trên đầu ngón tay, mắt lại sáng ngời, “Trước kia thích ăn thịt, về sau không biết vì cái gì không ăn.”Ta ngẩn người, nàng lại biết rõ yêu thích của ta như thế, ta nhìn thẳng nàng, không biết vì cái gì trong lòng chua xót, nếu như nói nhớ rõ chuyện giữa chúng ta cũng có thể xem như là bằng hữu, nhưng những thứ mà nàng mới nói cũng không phải bằng hữu bình thường sẽ ghi nhớ ở trong lòng tận năm trăm năm. Cổ họng dường như có chút nghẹn ngào, thì thào một câu: “Hồng Sa.”Hồng Sa nhìn ta, cười một tiếng, nước mắt lại rơi xuống, nàng vội quệt đi: “Ngày đó khi ngươi ra đi, ta nghĩ rằng ngươi sẽ không bao giờ trở lại nữa. Ngươi bị thương được đưa về trong nhà, bọn họ không để cho ta vào trong, ta đứng ở cửa, cũng không biết ngươi có còn sống hay không. Sau này Lạc Thương nói cho ta biết ngươi bị thương rất nặng, rồi về sau ngươi lại bị người ta mang đi, vừa đi vậy mà đã qua năm trăm năm. Ngươi đi rồi cũng không có người nào đối xử với ta giống như ngươi, chịu theo ta làm bạn.”Nàng kiềm chế không được lại khóc òa lên, ta hoảng loạn ngẩng đầu giúp nàng lau nước mắt, nàng lại nắm tay của ta khóc ô ô, hơi thở bi thương lan tràn ra, ta thiếu chút nữa rơi lệ. Tay của nàng rất mềm mại, không khác nhau là mấy so với đệm thịt sau khi ta biến hoá, chỉ có điều tay của nàng ấm áp hơn so với tay ta.Có thể biết rõ ràng sở thích của ta, còn vì ta khóc nức nở, dù cho ta hoàn toàn không có trí nhớ, nhưng một chút cũng không nghi ngờ nàng là bạn của ta.Hồng Sa khóc càng lớn, muốn ngừng lại không dễ dàng, đợi khi nàng khôi phục lại bình tĩnh đã đến buổi trưa. Khí trời có chút âm u, ta ngửi ngửi hướng khí lưu động, có khả năng trời sẽ mưa to. Hồng Sa không có nhận ra, lôi ta vào trong nhà của nàng.Lần đầu tiên khi nhìn thấy nhà Hồng Sa, ta cảm thấy rất thân thuộc. Những cành cây gỗ được bện lại thành phòng ở, không khác biệt lắm so với nhà gỗ của ta tại Bắc Hải, đi vào bên trong tuy rất râm mát nhưng cũng không có chút lạnh lẽo nào. Hơn nữa trước mặt có sông nhỏ, sau lưng là một ngọn núi, dưới cái nóng mùa hè nơi này nhất định cũng rất mát mẻ.Nếu như mang Lục Mộc thúc công đến hắn sẽ rất thích chỗ này. Ta cười, phải nhanh chóng tìm cho hắn một chỗ ở lại, bằng không khi hắn cảm thấy không thú vị sẽ bỏ lại một mình ta.Ngồi một hồi, Hồng Sa bưng một đĩa trái cây tới, trái Tử Hồng được khảm trên miếng băng mỏng, thoạt nhìn óng ánh trong suốt, làm ta muốn ăn thật nhiều. Nàng thấy ta đưa tay muốn lấy, liền ngăn ta lại, cười nói: “Chờ băng tan hoàn toàn hãy ăn, nếu không sẽ đông lạnh phá hỏng răng ngươi.”“Ta ngậm trong miệng chậm rãi chờ nó tan.” Thừa dịp nàng không chú ý, ta lấy một quả trái cây ném vào trong miệng, thật lạnh, nhưng hương vị băng rất nhạt nhẽo, ta nhịn không được dùng sức khẽ cắn, một vị ngọt dịu xông vào yết hầu, cảm giác ớn lạnh cũng khuếch tán ở trong miệng, đông lạnh làm ta đau răng, toàn thân giật mình một cái.Hồng Sa vừa cười vừa bực: “Ngươi đối với việc ăn luôn gấp gáp như vậy.” Nói xong liền đem đĩa trái cây chuyển qua một bên, không để cho ta ăn nữa.Ta cười cười, lúc này trái cây đã bị cắn ở trong miệng tan ra, vừa lạnh vừa ngọt, cái răng lạnh đau đớn cũng dần bình thường, có một loại cảm giác không nói nên lời thấm vào ruột gan, ta ngửa đầu tự nhiên vùi vào trong ghế Thanh Đằng, kích cỡ thật vừa vặn, rất thoải mái. Một lát sau, ta nghiêng cái đầu hỏi nàng: “Trước kia, ta cũng thường xuyên ăn trái cây ngươi làm, cũng làm ổ ở chỗ này như vậy sao?”Hồng Sa đã khóc buổi sáng, hiện tại con mắt còn ửng đỏ, nàng gật gật đầu, trong mắt lóe một loại thần thái: “Ân, ngươi thích nhất làm ổ ở nơi này cuộn thành vòng tròn trên ghế mây cùng ta nói chuyện phiếm, nhưng mà khi nói chuyện thì luôn ngủ mất.”Ta cười cười, duỗi cái lưng mỏi, dường như cơn buồn ngủ đánh úp lại, cái ghế mây này dù không thể so với cái giường êm ái tối hôm qua, nhưng lại rất thoải mái, một chút áp bách cũng không có. Ta từ từ nhắm mắt lại, vốn định cảm thụ thật tốt một chút không khí an ổn ở nơi này, nhưng không biết đã thiếp đi từ lúc nào, trên người có mền bông che chắn thật ấm áp. Ta từ trong mộng đói bụng tỉnh lại, trời đã chạng vạng, nhìn ra ngoài cửa sổ, ngày đã thay đổi, làm cho người ta có chút buồn bực hoảng loạn. Hồng Sa ngồi ở một bên, một tay nâng cằm lên, cũng đã ngủ. Ta từ từ đứng dậy, đem mền choàng lên người nàng, đóng kỹ cửa đi về nhà.Ta phải thừa dịp trời chưa mưa chạy trở về, Hồng Sa nói không sai, ta ghét trời mưa, ghét trời đầy mây, cái cảm giác ướt nhẹp đó thật không tốt. Nhưng mà ta lại thích biển, màu sắc của nó cùng bầu trời thật giống nhau, khi nhìn vào tâm tình sẽ rất tốt. Đương nhiên ta cũng không thích trời mưa trên biển, chỉ một chút mưa biển cũng sẽ trở nên vô cùng kỳ lạ.Vừa tiến vào rừng rậm, chợt nghe thấy tiếng mưa rơi, rì rào vào trong rừng cây rậm rạp, lại theo lá cây chảy xuống. Ta phủi đi những hạt mưa mới rơi vào người, đang muốn dùng linh lực để che phủ đã thấy cách đó không xa có một thân ảnh chậm rãi đi tới.Người nọ chính là người trẻ tuổi đã gặp khi đi qua Lưỡng Nghi quán ngày hôm qua. Hắn khoác trên người một bộ áo bào màu thủy mặc, y phục đó có phần rộng thùng thình, trên mặt hắn lại lộ ra vẻ mỏi mệt, nhưng lại lập tức mang lại cảm giác độc lập.Đột nhiên ở chỗ này nhìn thấy hắn, ta liền sững sờ, đã quên sử dụng linh lực che phủ, vốn cho rằng hắn chỉ đi ngang qua, ai ngờ hắn bước đến trước mặt ta, nhìn ta chằm chằm. Ánh mắt kia cách một tầng sương, ta thực không biết hắn đang nghĩ gì, cười mỉa một chút, chuẩn bị vòng qua hắn.Mới bước được một bước, đã cảm thấy những giọt mưa hướng hai bên của ta rơi xuống, ta ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên đỉnh đầu là một phiến lá sen khổng lồ, thò đầu ra nhìn người cầm lá sen… Không phải là người, mà là một bộ xương khô! Ta nghẹn họng nhìn trân trối, bộ xương khô kia còn cao hơn ta nửa người, giữa các khớp xương dường như tản ra rất nhiều linh khí, linh khí kia cùng người trẻ tuổi trước mắt là giống nhau.Để khống chế một bộ xương lớn như vậy cần hao phí rất nhiều linh lực, người trẻ tuổi này tuyệt không đơn giản. Ta quyết định dừng chân, nhìn xem hắn: “Ngươi là ai?”Đôi mắt hắn sáng ngời một chút, nhưng rất nhanh bình tĩnh, thanh âm có chút vui vẻ: “Lạc Thương.”Ta trừng mắt nhìn, nhưng vẫn không nhớ rõ một chút chuyện của trước kia. Đại khái là bộ dáng trầm tư của ta làm cho hắn có chút bất ngờ, nhưng hắn không có lên tiếng, chờ ta mở miệng. Ta sợ hãi cười cười: “Chào ngươi.”Vừa nói xong, vẻ mặt chưa bao giờ thay đổi cứng một chút, khóe miệng lại khẽ giương cao, không có bất kỳ động tác nào, bộ xương khô thay ta chống lá sen đã đem lá sen thu về, nước mưa lập tức rơi trên người của ta. Bây giờ mưa có chút lớn, chỉ chốc lát đầu của ta đã ướt một nửa. Ta trợn mắt há hốc mồm nhìn hắn, vốn muốn giải thích với hắn mình đã bị thương mà mất đi trí nhớ, nhưng nhìn vẻ mặt khinh miệt của hắn, lời chưa nói của ta được nuốt trở vào.“Ngươi có nhớ Thanh Yên sư phụ?”“Không nhớ rõ.” Ta âm thầm hừ hắn, ngay cả linh lực che phủ cũng không sử dụng, liền chuẩn bị chạy đi. Ai ngờ hắn thò tay tóm lấy đầu của ta, làm ta bị đau phải kêu lên một tiếng. Muốn đánh hắn một trận lại bị hắn giữ được linh lực huyệt đạo. Lòng của ta hơi sợ hãi, người trẻ tuổi này không giống người, hắn muốn giết ta vốn là một chuyện thực dễ dàng.Hắn nhìn chằm chằm đôi mắt của ta, như muốn xuyên qua ta, cho đến khi áp vào mũi, hắn mới đứng thẳng, buông ta ra, chậm rãi nói: “Không thấy trí nhớ của ngươi.”Ta hừ một tiếng, không để ý đến hắn, run rẩy vì nước mưa trên người, bộ xương lại lần nữa giúp ta che lá sen lên. Đi vài bước liền dừng lại, hắn không nói là ta mất trí nhớ, chỉ là trí nhớ của ta không thấy. Ta ngạc nhiên quay đầu lại nhìn hắn: “Không thấy trí nhớ là có ý gì?”Hắn nhàn nhạt nhìn ta: “Chính là ngươi đánh mất trí nhớ.”Ta thật sự muốn cắn hắn hai cái: “Ta hỏi là làm sao ngươi biết trí nhớ của ta không thấy.”Hắn liếc liếc về ta, phun ra hai chữ: “Đoán thôi.” (2)Ta nhịn không được liếc mắt xem thường hắn, nói không lại hắn nhưng có thể cách xa hắn một chút, là địch hay là bạn còn chưa biết, mặc dù trên người hắn không có hơi thở nguy hiểm. Thấy ta chạy chậm, hắn cũng không đuổi theo, nhưng mà bộ xương cũng đi theo phía sau ta, xương cốt rung động kẽo kẹt kẽo kẹt, trong rừng rậm âm u có thể nghe thấy sự sợ hãi trong lòng ta.