Đúng như Mai Ảnh nói, theo nàng trở về Từ viện là Cao tổng quản và Ngô thái y. Theo yêu cầu của Mai Ảnh, Ngô thái y lặng lẽ bắt mạch cho Từ Hoa, nên nàng vẫn bình yên đánh cờ với Chu Công. Khi bắt mạch cho Từ Hoa, Ngô thái y cảm thấy đầy khiếp sợ. Đây là người trúng thanh độc tán mà hôm qua hắn vừa bắt mạch sao? Vừa rồi lúc hắn ở Thái y viện nhận được lệnh đến Thanh vương phủ chẩn bệnh gấp, hắn đã cảm thấy rất kỳ quái. Bình thường Thanh Vương dù có bệnh nặng như thế nào cũng không cho gọi người Thái y viện đến. Còn Thanh vương phi, hôm qua đã trúng độc chết. Thanh vương phủ gọi Thái y đến để làm gì? Chẳng lẽ nữ nhân kia xảy ra chuyện? Khi biết được là chẩn bệnh cho Thanh vương phi hắn còn tưởng rằng mình nghe nhầm. Cho đến bây giờ, bắt mạch cho nàng, hắn vẫn còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Sở dĩ gọi là thanh độc tán là vì độc này không mùi, không vị và không ai biết nó xuất phát từ đâu, lại càng không có thuốc giải. Chỉ biết nó có một màu xanh lục. Ai trúng phải độc này, chắc chắn sẽ chết. Hơn nữa, hôm qua hắn đã bắt mạch cho Từ Hoa, hắn dám khẳng định nàng chỉ có thể chết. Tại sao hôm nay lại như vậy? Hắn là người từng trải nên lập tức che giấu sự khiếp sợ kia. Chỉ là, cả ba người còn lại trong phòng đều đã thu hết nhất cử nhất động của hắn vào mắt. Sau khi bắt mạch xong, Ngô thái y nói với Cao tổng quản cùng Mai Ảnh và Mai Lam: "Vương phi đã không còn gì đáng ngại, chỉ là do hôn mê đã lâu nên thân thể có chút suy nhược. Ta sẽ kê đơn thuốc bồi bổ cho Vương phi, nghỉ ngơi vài ngày thì sẽ khỏe lại." Cao tổng quản nhíu mày, chuyện này có thể sao? Người trúng thanh độc tán có thể sống sao? Khi nghe Mai Ảnh thông báo, hắn cảm thấy nô tỳ này đầu óc có vấn đề. Chẳng lẽ nàng ta quá đau lòng cho chủ tử mà hóa điên rồi sao? Dù nghĩ vậy hắn ta vẫn cho người đi gọi Thái y. Vừa rồi vẻ mặt của Ngô thái y cho thấy hắn không nói dối. --- "Tiểu thư! Tỉnh! Đến giờ cơm tối rồi. Tiểu thư đã ba ngày rồi chưa ăn uống gì." Mai Ảnh đang lay gọi Từ Hoa thức dậy. Từ Hoa mặc dù đang ngủ nhưng nghe có mùi thức ăn, bụng nàng kêu "ọc ọc", lại nghe có ai đang gọi mình dậy liền mở mắt ra. Nhìn thấy gương mặt lúc sáng, than thở nói: "Tỷ tỷ xinh đẹp à! Ta đang rất đói bụng, tỷ có thể cho ta tỉnh mộng để ăn cơm không?" Mai Ảnh nhíu mày hỏi lại: "Tiểu thư! Tỷ tỷ xinh đẹp nào? Nô tỳ là Mai Ảnh đây." "Mai Ảnh?" Từ Hoa cố gắng lục lọi trong trí nhớ cũng không có người nào nàng quen biết gọi là Mai Ảnh cả. Nàng chớp chớp mắt nhìn cô gái trước mặt. Cô gái này mặc y phục cổ đại màu xanh lá, ngủ quan tinh xảo, tóc đen búi thành hai búi, da trắng mịn, đôi mắt đen láy đang nhìn chằm chằm vào nàng. Cô gái này không quá xinh đẹp, nhưng Từ Hoa lại cảm thấy cô ta có cái gì đó rất thu hút. "Tiểu thư?" Mai Ảnh nhận ra có gì đó bất thường, vội vàng gọi. "Tiểu thư?" Từ Hoa cảm thấy kỳ quái, sao cảnh này thấy quen quen vậy? Nàng nhìn lại trang trí trong phòng. Không nhìn còn tốt, nhìn rồi nàng lại há hốc miệng đầy kinh hãi. Đây rõ ràng là phòng ngủ cổ đại mà. Chẳng lẽ nàng đã xuyên không? Nàng lấy tay nhéo vào đùi? "Ôi mẹ ơi! Đau quá!" Từ Hoa nước mắt lưng tròng xoa xoa chỗ vừa nhéo, đau như vậy chắc chắn là mình đã xuyên không rồi. Ngủ gục mà cũng có thể xuyên không sao? Ông trời ơi! Có thể nói cho nàng biết chuyện gì đã xảy ra không? Mai Lam bưng thức ăn đặt lên bàn ở giữa phòng. Nghe thấy tiếng thét của Từ Hoa liền chạy đến bên giường đứng cạnh Mai Ảnh, "Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?" Mai Ảnh ngạc nhiên nhìn biểu hiện khó hiểu của Từ Hoa, rồi còn thấy nàng tự nhéo vào đùi mình. Nàng vô cùng lo lắng, "Tiểu thư, Sao người lại tự nhéo mình? Người không sao chứ?" "Hả? Ta… ta không sao." Từ Hoa đang than trời trách đất thì nghe Mai Ảnh hỏi, vội vàng trả lời. "Vậy người còn nhớ nô tỳ không?" Mai Ảnh nhìn chằm chằm Từ Hoa hỏi. "Ngươi tên là Mai Ảnh?" Từ Hoa chớp mắt nhìn Mai Ảnh hỏi lại. "Vâng ạ!" Mai Ảnh trả lời. Mai Lam đứng bên cạnh thấy vậy, chợt xen vào "Vậy tiểu thư còn nhớ nô tỳ không?" Từ Hoa nhìn sang Mai Lam đứng bên cạnh Mai Ảnh. Cô gái này có đôi nét giống với Mai Ảnh, nhưng lại có nét ngây thơ, hiện tại đăng mặc y phục màu hồng nhạt, trông rất đáng yêu, có lẽ là muội muội của Mai Ảnh. Xem ra hai cô gái này là nha hoàn của thân thể này. Từ Hoa đáp "Ngươi? Ngươi là muội muội của Mai Ảnh?" Mai Lam kích động: "Đúng vậy, đúng vậy, Mai Lam là muội muội của Mai Ảnh. Thật tốt quá, tiểu thư thật sự không sao rồi!" Tâm Mai Ảnh đang căng thẳng cũng dần thả lỏng. Nhưng mà niềm vui của tỷ muội Mai Ảnh, Mai Lam kéo dài chưa được bao lâu thì lại bị câu hỏi "Vậy ta là ai?" của Từ Hoa làm cho cứng nhắc. Sau khi lấy lại thần trí, Mai Lam lại cười nói: "Tiểu thư đừng trêu ghẹo tỷ muội nô tỳ nữa, người nhớ tỷ muội nô tỳ là ai, sao lại không thể nhớ bản thân mình là ai chứ?" "Thật sự ta không biết bản thân ta là ai? Vừa rồi chẳng phải cô nói cô là Mai Ảnh sao?" Từ Hoa nhìn Mai Ảnh nói, rồi lại quay sang Mai Lam nói tiếp: "Còn diện mạo của cô thì khá giống với Mai Ảnh, nhìn vào thì biết ngay hai người là tỷ muội." Từ Hoa thật sự không muốn tạt nước lạnh vào mặt họ, nhưng mà nàng không có lựa chọn khác ngoài việc giả bộ mất trí nhớ. Câu nói này thành công làm cho tỷ muội Mai Ảnh, Mai Lam như bị sét đánh ngang tai, cả hai người ngây ngốc như tượng đá. Nhìn họ như vậy, Từ Hoa chỉ có thể âm thầm thở dài.