Ta là một thanh ma kiếm
Chương 32 : Không điên không được
Editor: ๖ۣۜVân๖ۣۜ Khinh๖ۣۜVô๖ۣۜTà
Rất nhanh, ba vị gia chủ đã quyết định số mệnh của Phó Viễn Minh, đồng loạt vây công hắn ta.
Phó Viễn Minh thì sao?
Không biết được chân tướng, không thể giết chết Huyết Lang và Lưu Dũng Minh, đương nhiên hắn ta sẽ không bó tay chịu trói.
Bị ba vị cao thủ Chân Nguyên cảnh vây công, Phó Viễn Minh phải thừa nhận áp lực cực lớn!
Phó Viễn Minh vốn không thể tính là võ giả Chân Nguyên cảnh chính thống, hắn ta chỉ là người được Ma Kiếm thúc sinh ra trong khoảng thời gian ngắn, cho dù hắn ta giết nhiều người như vậy, nhưng kinh nghiệm chiến đấu sinh tử lại kém xa ba vị gia chủ.
Lại thêm chân nguyên của hắn ta thiếu thuần túy.
Nếu như hắn ta đối mặt với người có thực lực tương đương với hắn ta hoặc thấp hơn hắn ta, có lẽ nhược điểm của hắn ta còn không quá rõ ràng, một đường chiến đấu còn có thể chém ra một con đường máu.
Đáng tiếc, hắn ta đối mặt với tam đại gia chủ Thiết Thạch thành.
Sau khoảnh khắc giao thủ ngắn ngủi, hắn ta đã nằm trong thế hạ phong tuyệt đối!
Thực lực đối phương mạnh hơn hắn ta, kinh nghiệm của đối phương phong phú hơn hắn ta, ngay cả công pháp tu luyện cũng không kém gì hắn ta, thậm chí trên phương diện lĩnh ngộ cảnh giới bọn họ còn chiếm ưu thế!
Không thể cứu vãn!
Cho dù chết, hắn ta cũng phải kéo theo một tên chịu tội cùng!
Phó Viễn Minh cắn răng, nhẫn nhịn chịu đựng đau đớn do thanh kiếm nung đỏ mang tới, đối mặt với thế tiến công tam hùng hổ dọa người của đại gia chủ, hắn ta gầm nhẹ nói: "Chém đầu!"
Sát khí màu máu đỏ cuốn thẳng về phía Bạch Vô Ưu!
Mục tiêu của hắn ta chính là Bạch Vô Ưu, bởi vì trong tam đại gia chủ, hắn ta có hiềm nghi cực lớn, cũng là người có khả năng liên quan tới Huyết Lang nhất.
Có thể tạm thời bài trừ hiềm nghi về gia chủ Từ gia, có thể hắn ta biết nội tình, nhưng hẳn không phải chủ mưu.
Gia chủ Lưu gia nhìn như không có chút dây dưa rễ má gì với Huyết Lang.
Chỉ có Bạch Vô Ưu, Huyết Lang bị nổ chết trong tay hắn ta, Phó Viễn Minh luôn cảm thấy chuyện này quá mức kỳ quặc.
Chỉ thấy thân hình Bạch Vô Ưu hơi dừng lại một chút, Phó Viễn Minh không để ý tới công kích của hai người khác, trường kiếm trực tiếp chém về phía cổ Bạch Vô Ưu.
Chiêu thức này tên là chém đầu, sau thời gian rèn luyện quanh năm suốt tháng, cộng thêm cảm ngộ đặc biệt của Phó Viễn Minh, rốt cục nó cũng có thể hóa thành sát chiêu trí mạng của hắn ta!
Một chiêu này trầm ổn ngoan tuyệt, thẳng tiến không lùi.
Ngay cả Lưu Chấn Triết, Từ Nghiễm Đào và Bạch Vô Ưu tâm thần đều bị run rẩy!
Hình như chỉ cần Phó Viễn Minh chém ra, đầu Bạch Vô Ưu hiển nhiên phải rơi xuống đất.
Mũi kiếm của trường kiếm chui vào cổ Bạch Vô Ưu...
Đáng tiếc, ngay khi Phó Viễn Minh cho rằng Bạch Vô Ưu nhất định phải chết, nơi ngực Bạch Vô Ưu có tia sáng xanh lóe lên, đột nhiên hắn ta phục hồi tinh thần lại, dùng trường kiếm trong tay ngăn chặn ma kiếm ngay lúc nguy hiểm nhất!
Lưu Chấn Triết, Từ Nghiễm Đào đồng thời đến, một kiếm đâm thủng bắp đùi Phó Viễn Minh, một đao đâm thẳng vào bụng Phó Viễn Minh, thiếu chút nữa đã mổ bụng hắn ta.
Phó Viễn Minh trọng thương tại chỗ, hắn ta vô cùng tiếc nuối nhìn Bạch Vô Ưu, không cam lòng té trên mặt đất!
Chỉ thiếu chút nữa.
Bạch Vô Ưu chật vật vạn phần lui về phía sau hai bước, che cổ họng, khiếp sợ không thôi.
Thiếu chút nữa, thiếu chút nữa trường kiếm của Phó Viễn Minh đã có thể lấy mạng hắn ta, hắn ta vừa đi dạo một vòng trên quỷ môn quan!
Tay trái của hắn ta che cổ đang phun máu, tay phải xé áo, lôi một mảnh ngọc bội từ ngực ra, sau đó ngọc bội lập tức hóa thành bụi.
Trên mặt Bạch Vô Ưu lộ ra biểu tình cực kỳ đau lòng.
"Đó là cái gì?"
Bạch Vô Ưu hỏi hai vị gia chủ.
Trong lòng hắn ta đã có định luận đại khái, nhưng hắn ta vẫn không dám tin tưởng.
Từ Nghiễm Đào có chút không xác định nói: "Hình như là kiếm ý."
"Là kiếm ý, nhưng chỉ có thể nói là hình thức ban đầu của kiếm ý!" Lưu Chấn Triết nói, "Thậm chí còn chưa hoàn toàn ngưng tụ ra hình thức ban đầu, nếu không, cho dù có miếng ngọc bội hộ thân kia ngươi cũng đừng mong có thể sống sót, ta đã thấy kiếm ý của kiếm khách chân chính, mạnh mẽ hơn thế này!"
"Nói như vậy, hắn ta còn là một thiên tài?" Từ Nghiễm Đào có chút ghen tị nhìn Phó Viễn Minh, nói, "Có thể lãnh ngộ ý cảnh, đồng nghĩa đã thông phân nửa trên đường tới Tiên Thiên!"
Lưu Chấn Triết kiến thức rộng rãi: "Thứ hắn ta lĩnh ngộ không phải ý cảnh bình thường, nếu có thể trở thành cao thủ Tiên Thiên, hắn ta tuyệt đối là cường giả trong số cao thủ Tiên Thiên!"
Bạch Vô Ưu đổ thuốc bột lên vết thương, hung hãn nói: "Đáng tiếc hắn ta đã không còn cơ hội đó!"
"Phế đan điền của hắn ta đi, thừa dịp tin tức chưa lộ, chúng ta mau chóng nạy bí mật của hắn ta ra!"
"Tốt!"
Phải chết đúng không?
Phó Viễn Minh đang nằm dưới đất nhìn chằm chằm tinh không.
Đáng tiếc hắn ta còn chưa báo được thù, có chút không cam lòng!
Ngay khi Phó Viễn Minh nhắm mắt chờ chết, một dòng tin tức chui vào trong đầu hắn ta.
"Kỹ năng cấm: Vãn Ca Sau Cùng; hiệu quả kỹ năng: Thiêu đốt sinh mệnh và linh hồn của kiếm chủ, trị hết thương thế, lập tức thu được sức chiến đấu vượt qua một đại cảnh giới, duy trì trong một canh giờ, sau khi sử dụng kiếm chủ hẳn phải chết!"
(1) Vãn ca: bài ca đưa đám
Vãn Ca Sau Cùng?
Vượt qua một đại cảnh giới?
Sau khi sử dụng hẳn phải chết?
Tuy rằng Phó Viễn Minh hắn chỉ là một nhân vật nhỏ, nhưng hắn ta không sợ sinh tử!
Cho dù phải chết, trước khi chết, hắn ta cũng muốn kéo đám nhân vật lớn cao cao tại thượng này chôn cùng!
Lưu Chấn Triết và Từ Nghiễm Đào cảnh giác đi về phía Phó Viễn Minh, cho dù đối thủ đã mất đi năng lực phản kháng, bọn họ vẫn không phớt lờ.
Chỉ có điều ngay khi bọn hắn vừa tới gần, đã thấy trên người Phó Viễn Minh đang nằm dưới đất bốc lên sương mù màu máu đỏ, sương mù càng ngày càng đậm bốc lên, tựa như ngọn lửa cháy hừng hực, ngọn lửa càng lúc càng lớn, gần như chiếu đỏ cả một nửa Thiết Thạch thành.
"Đây là..."
Tam đại gia chủ do dự, muốn tiến lại gần, thế nhưng bọn họ lo lắng dị tượng vừa phát sinh trên người Phó Viễn Minh.
Lấy tất cả sinh mệnh và linh hồn làm giá, vết thương chồng chất trên thân thể Phó Viễn Minh bắt đầu khép lại với tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.
Hắn ta lung la lung lay đứng lên, ngửa mặt lên trời cười dài, phát ra tiếng cười khặc khặ-x-xxxxx quái dị!
Tiếng cười chói tai khiến đám người ở đây không hiểu ra sao.
Chỉ có điều, rất nhanh bọn họ đã khiếp sợ.
Khí thế trên người Phó Viễn Minh đang tăng cường với tốc độ khủng khiếp.
Rất nhanh, tam đại gia chủ đã cảm giác được uy áp, uy áp này càng ngày càng mạnh, càng ngày càng rõ ràng... Ngay sau đó, Phó Viễn Minh mở rộng tay trái, ngẩng đầu nhìn tinh không.
Hắn ta nhón chân lên, thân thể như bị một lực lượng lớn nâng lên.
Sau đó, hai chân hắn ta hoàn toàn cách mặt đất, giống hệt như hắn ta đang ngâm mình trong nước, thân thể chậm rãi nổi lên. Một mét, hai mét, ba mét... Mười mét... Năm mươi mét.
Kể cả tam đại gia chủ, tất cả mọi người ở đây đều ngẩng đầu nhìn bóng người lơ lửng giữa không trung!
Cả cơ thể người kia bị bao phủ trong sát khí màu máu đỏ, như thể ác ma!
Một bóng người nhanh chóng trốn về phía xa!
"Chém đầu!"
Giữa không trung, một đạo kiếm khí màu đỏ ngòm xẹt qua, như thể sao băng bắn về phía bóng người trốn đi.
Thân người không đầu chạy hơn 70m, sau đó ngã gục dưới đất.
Bạch Vô Ưu, Từ Nghiễm Đào, Lưu Dũng Minh nhìn đầu lâu trên không trung, đó là đầu của gia chủ Lưu gia!
Lưu Chấn Triết, người mạnh nhất trong tam đại gia chủ Thiết Thạch thành cứ bị một kiếm bêu đầu như vậy!
"Tiên Thiên?!!!"
Từ Nghiễm Đào khổ sở lẩm bẩm.
Tiên Thiên!
Tiên Thiên trong truyền thuyết!
Chính là mộng tưởng của tam đại gia tộc bọn họ!
Chỉ khi đạt tới đến Tiên Thiên mới có thể xem là cao thủ một phương!
Chỉ khi đạt tới Tiên Thiên mới có thể dẫn dắt gia tộc rời khỏi thành nhỏ này!
Lưu Chấn Triết xuất thân từ Quy Linh tông, hắn ta là người có nhãn lực nhất trong số đám người ở đây!
"Hôm nay, các ngươi ai cũng không thể đi!"
Giữa không trung, Phó Viễn Minh từ trên cao nhìn xuống, cười gằn nói.
Vừa rồi Phó Viễn Minh còn bị đánh tới không hề có lực hoàn thủ, vậy mà chỉ trong giây lát hắn ta đã lật bàn từ trong tuyệt địa, một kiếm giết gia chủ Lưu gia. Cho dù đám thành vệ bình thường không biết chút gì về Tiên Thiên cũng biết, lớn chuyện rồi!
Lưu Dũng Minh lớn tiếng hỏi: "Phó Viễn Minh, ta cho ngươi biết chân tướng có liên quan tới Huyết Lang, ngươi có thể tha cho ta một con đường sống không?"
"Chậm, ngươi phải chết!"
"Vậy đời này, một kẻ không biết đã dùng tà pháp gì để trở thành cao thủ Tiên Thiên như ngươi đừng mong có thể báo thù!"
"Ha ha, không nói cho ta cũng không sao!" Phó Viễn Minh hít một hơi thật sâu, tàn khốc nói, "Chắc chắn là Huyết Lang còn đang ở trong Thiết Thạch thành, thế lực bao che cho Huyết Lang cũng không kém, có lẽ là người của ba đại gia tộc các ngươi cũng không chừng. Chắc chắn bọn chúng vẫn còn trong Thiết Thạch thành này. Chỉ cần ta giết sạch mọi người trong Thiết Thạch thành, mối thù của ta nhất định có thể báo!"
Lưu Dũng Minh hít sâu một hơi: "Ngươi điên rồi sao?"
"Điên?" Phó Viễn Minh hỏi ngược lại, "Không điên không được, không điên không được! Không điên sao có thể báo thù?"
Truyện khác cùng thể loại
31 chương
25 chương
2499 chương
144 chương
40 chương
150 chương
25 chương