Ta Là Một Tên Trộm
Chương 35 : Anh Hùng Thương Nhân (1)
Tổng bộ Liên Minh Thương Mại xuyên Thái Bình Dương - Niệm Thiên. Có người giữ trong lòng một bí mật đã tròn 10 năm…
Lâm Hiểu Minh nhìn vào kẻ mới được bảo vệ đưa lên, khuôn mặt Mộ Dung Tiểu Thiên cứng đơ, hai mắt thất thần ngồi đối diện với ông.
- Cháu nói ra mong muốn của mình đi!
Trong lòng Lâm Hiểu Minh từng đợt đau đớn.
Mộ Dung Tiểu Thiên không có trả lời, trong giây lát ấy, hắn chìm xuống vực sâu, chỉ còn lại cái xác không hồn. Rất lâu sau đó, hắn bình tĩnh lại. Một khuôn mặt tái nhợt như người chết.
- Lâm thúc, cảm ơn thúc thu nhận Tiểu Ý, Tiểu Phong. Và hãy nói với bọn nó cháu đã chết.
…..
- Nghĩa phụ, tìm con ạ?
Một nữ hài xinh đẹp đi vào phòng gián đoạn hồi ức của Lâm Hiểu Minh.
- À, Tiểu Ý, ngồi đi.
Lâm Hiểu Minh lùi sâu vào ghế sôpha, lặng lẽ quyệt đi nước mắt, yêu thương nhìn nữ hài.
- Nghĩa phụ thật là, con mới vắng mặt vài ngày, tóc người càng thêm bạc, chẳng biết chăm sóc bản thân gì cả.
Nàng ngồi xuống quan tâm thăm hỏi.
Lâm Hiểu Minh cười vui vẻ:
- Mấy năm nay con dẫn dắt Niệm Thiên khởi sắc, quản lý rất tốt, con cũng đã trưởng thành có những việc con phải được biết.
Mộ Dung Tiểu Ý cảm giác bầu không khí nặng nề, hơi thở của bản thân cũng gấp gáp lên, nghi hoặc hỏi:
- Nghĩa phụ, người có việc gì, cần gì phải nghiêm trọng như vậy?
- Có một chuyện ta phải nói cho con.
Lâm Hiểu Minh chậm rãi.
- Anh con, Mộ Dung Tiểu Thiên, nó còn sống!
- Cái gì cơ?
Con người vừa đảm nhận làm cha vừa đứng ra làm mẹ, quan tâm bản thân cùng đệ đệ. Thân ảnh ấy xét qua óc nàng, người anh cả làm mình không ít lần khóc thương, người anh cả vì các em mà sẵn sàng trả giá hết thẩy.
- Đại ca, đại ca hiện đang ở đâu?
Tiểu Ý nghẹn ngào.
Lâm Hiểu Minh kể lại câu chuyện 10 năm về trước cho Mộ Dung Tiểu Ý, cuối cùng thở dài:
- Tiểu Thiên tính cách rất ương bướng, vì cho hai chị em học trường đại học tốt nhất mà dấn thân vào xã hội đen. Nhưng lại không muốn cho các con biết! Mà ta cũng chỉ rõ ràng khi Tiểu Thiên vào tù. Vận Mệnh đối với hắn thật bật công!
- Ca Ca đang ở đâu?
Mộ Dung Tiểu Ý mắt đã muốn sưng đỏ.
- Tiểu Thiên bị án 15 năm tù, đưa sang Tây Bắc, ta nhiều lần dò hỏi nhưng vẫn không tìm thấy. Sau đó bởi vì công việc buôn bán lu bù, cũng tạm thời ngừng lại… Mấy ngày trước ta lại phái người đi Tây Bắc mới biết Tiểu Thiên vì thành tích tốt nên được mãn hạn tù sớm hơn 5 năm, ta nghĩ, nó có thể trở về thành phố K.
- Con phải quay về đó.
Mộ Dung Tiểu Ý lo lắng.
Lâm Hiểu Minh chậm rãi gật đầu:
- Ta gọi con lại đây chính là vì việc này, con bàn giao công việc trọng yếu rồi về nước. Sau khi về cần làm hai việc, thứ nhất nhanh tìm kiếm tung tích Tiểu Thiên. Thứ 2 chính là toàn lực phát triển trong [ Vận Mệnh ]. Trò chơi này trong vài năm nữa sẽ là trung tâm buôn bán của toàn cầu.
Lâm Hiểu Minh nhớ ra bổ sung:
- Việc này trước hết đừng nói cho Tiểu Phong làm nó xao nhãng việc học tập.
Mộ Dung Tiểu Ý gật đầu chắc nịch, nàng hiểu tính cách Tiểu Phong.
- Đại ca, anh đang ở đâu đây?
… …
Mộ Dung Tiểu Thiên đến gần, nhìn tên Anh Hùng đang nhàn nhã nghỉ dưới gốc cây. Hắn bén túm áo nhắc bổng lên.
- Thẳng nhãi, vì cứu mày làm bạn ta bị đá ra khỏi mạng, nếu cô ấy bị làm sao ta bóp chết mày.
- Úi úi, đại ca, xin anh đừng có nóng nảy nhưu vậy!
Tên Anh Hùng này đưa ra vẻ mặt đau khổ không phục:
- Chẳng qua là đá ra khỏi mạng, chỉ cần nghỉ ngơi thì ổn cả, làm gì mà cứ sồn sồn lên!
Mộ Dung Tiểu Thiên bây giờ mới chú ý tên Anh Hùng này cực kì … lùn, bị mình nhấc lên hai chân gã đang vung vẩy loạn cả lên. Ngẫm lại những lời nó vừa nói thì cũng thấy có lý, hắn bèn đặt gã lùn trên mặt đất. Tuy vậy vẫn không cam lòng:
- Được, ta tạm thời tha, nếu bạn ta làm sao lúc đấy đánh đập chú cũng không muộn.
- Yên tâm, không có việc gì đâu.
Gã lùn rất vô tư, xé một mảnh quần áo trên người băng bó vết thương.
Mộ Dung Tiểu Thiên trừng mắt với gã, sau đó nằm vật ra mặt đất, hai tay gối đầu.
Ban ngày nào là chặt cây, rồi lại đánh quái, nằm xuống rồi mới thấy mệt mỏi. Bầu trời chiều âm ám đè sát xuống, khiến người ta không thở được. Xa xa dòng suối giữa thảo nguyên mông lung, trong không khí như có từng đợt sóng dao động khiến mắt người ta nheo lại.
- Lùn, băng bó xong chưa, xong rồi thì hai ta nói chuyện
- Muốn cùng em nói chuyện gì?
Gã lùn đã làm xong ngồi bên cạnh Tiểu Thiên, để cho gió mát thổi vào:
- Sống sót thật là tốt, cảm giác được cứu rất tốt!
- Xem ra chú vẫn còn không quên vì sao mình sống được.
Mộ Dung Tiểu Thiên trào phúng, mắt vẫn dõi theo phương xa, vươn ra một tay ở trước mặt gã lùn:
- Cứu thì đã cứu rồi, nghỉ ngơi cũng xong, bây giờ - Trả - Tiền.
- Tiền?! Tiền gì!
- Thù lao cứu mạng.
Mộ Dung Tiểu Thiên nói nhẹ nhàng. Toàn thân không nhúc nhích, dường nhu muốn cảm nhận bầu không khí tươi mát của tiết giao mùa.
- Ngươi đúng là kẻ chưa có giác ngộ cứu người chết giúp đỡ người bị thương a, mở miệng ra là tiền tiền, đúng thô tục!
Gã lùn bắt chước ý trang tư thế nằm của Tiểu Thiên. Hai người đang ở trên một sườn dốc, phóng mắt ra xa cảnh sắc thu hết vào trong đáy mắt:
- Hãy ngắm nhìn đi, bầu trời sau cơn mưa xuân, sức sống tràn trề, đại ca, lúc này nói đến tiền chẳng phải phá hết phong cảnh sao?
- Chú mày ít nói vớ vẩn, một câu, trả tiền nếu không thì đừng hòng rời khỏi.
Mộ Dung Tiểu Thiên ngồi dậy lạnh lùng với tên Anh Hùng:
- Đùa sao, chẳng có ai bỏ công bỏ sức miễn phí để cứu ngươi, nghĩ ta là kẻ nhãn rỗi không việc gì để làm hả?
- Không cần nói trực tiếp như vậy chứ.
Gã lùn cũng ngồi dậy:
- Hơn nữa, chúng ta là anh hùng mới được sinh ra nào có thứ gì trong người. Anh thà giết em đi còn hơn.
- Oài, mất nhiều công sức như vậy cuối cùng vô ích.
- Thế này đi, bọn mình coi như hợp nhau, ta đành nhận phần thiệt, cho anh khế ước, làm anh hùng chiêu mộ của anh cũng được.
- Thật hả … Chú đồng ý thì làm quái gì, ta không có Chiêu Mộ Thạch.
- Ngươi xem thường ta, việc gì phải lấy cớ, ta rõ ràng cảm nhận được Chiêu Mộ Thạch có ở đây.
Gã lùn bật dậy vẻ mặt bi phẫn, chịu đựng người ta khinh bỉ, la mắng đánh đập, nhưng không thể nhịn được bị người ta lừa ngạt. Bởi vì hắn là Anh Hùng đầu tiên được hệ thống sinh ra, là anh hùng có chỉ số thông minh cao nhất đồng thời không có lv. Hắn là Đặc Thù Anh Hùng ----- Thương Nhân
Thương Nhân quý trọng nhất hai chữ: Thành Tín.
Ta Là Một Tên Trộm - Quyển 1: Thương Mang
- ---------
Cầu Kim Phiếu, cầu đề cử:))
Truyện khác cùng thể loại
116 chương
29 chương
124 chương