Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 85 : Đoán xem ta là ai?
Từ việc sắc mặt Lan Nương kỳ lạ nhìn hắn, đến việc cô cô của Chung Linh thất thố. Đã khiến Cao Lãng phải cảnh giác.
Hắn rất muốn hỏi cho rõ ràng, thế nhưng thực lực của cả hai người, đều mạnh hơn hắn rất nhiều.
Lan Nương, Cao Lãng nhìn không thấu.
Còn Chung Thy, cảm giác khi tiếp xúc với nàng rất thân thiện, thế nhưng đừng quên, nàng là trưởng lão nội môn Linh Hoàng Tông.
Muốn thế thực lực của nàng, ít nhất cũng phải là Nguyên Anh Cảnh, cao hơn Cao Lãng rất là nhiều.
Trừ khi Chung Thy chủ động nói ra, bằng không Cao Lãng không bao giờ có cơ hội để nàng nói chuyện.
Cảnh giới chênh lệch quá nhiều. Thật không có cách.
Tâm tình không vui vẻ, thì đi giải sầu, Cao Lãng ngay lập tức đồng ý lời mời gọi của Vân Hi.
Trời tối, tại Thanh Ba Hồ.
Đây là hồ nước lớn nhất trong Thiên Cơ Thành, cũng là nơi tập trung vui chơi của các thiếu niên, thiếu nữ trẻ tuổi.
Từng hàng cây liễu trồng dọc theo bờ hồ, cành liễu thướt tha nghiêng theo chiều gió, khoe ra hết những nét duyên dáng dịu dàng.
Mặt hồ phản chiếu lấy ánh sáng bầu trời sao đẹp như tranh vẽ, từng gợn sóng nước lăn tăn, in lên sắc màu thơ mộng.
Trên bờ hồ vô cùng náo nhiệt, các thiếu niên, thiếu nữ trong Thiên Cơ Thành, đều tập trung lại nơi đây.
Có kẻ thực sự đến để ngắm hồ thưởng ngoạn, có kẻ lại đến để ngắm người đi trên bờ hồ, đọc lên vài câu thơ, tạo nên sự chú ý của người đối diện.
Nơi nào có nhiều người, nơi đấy có buôn bán. Các xe sạp hàng nhỏ, dựng nên tạm thời ở bờ hồ, mời chào lấy người đi lại.
Tại một góc bên bờ hồ.
Khác với khu vực ồn ào khác, nơi đây lộ ra khá là yên tĩnh.
Hai thiếu niên trẻ tuổi ngồi đối ẩm với nhau. Giữa hai người là một chiếc bàn nhỏ, bên trên chứa vài món ăn đơn giản.
Điều đáng nói xung quanh, chứa đủ các loại bình rượu khác nhau, to to nhỏ nhỏ.
Cao Lãng có chút bất đắc dĩ, cả hai người đều chưa uống rượu ở đây bao giờ, không biết loại nào là rượu ngon.
Vì vậy Vân Hi đã mua đủ các loại rượu khác nhau, nếu loại nào hợp khẩu vị, có thể uống nhiều hơn.
Cao Lãng nhẹ thở ra một hơi, có tiền chính là như vậy tùy hứng.
" Lãng đệ, mời." Vân Hi rót rượu, nhấc chén của mình lên, mỉm cười nói ra.
" Mời." Cao Lãng mỉm cười đáp lại.
Cạch.
Hai người chính là như vậy ngồi bên bờ hồ, vừa ngắm hồ vừa thưởng thức rượu.
Khu vực này ít người qua lại hơn bên kia, chính vì thế cũng không sợ âm thanh ồn ào gây ảnh hưởng, làm phiền đến hai người.
Rượu uống được hơn nửa, cả hai đều có vẻ men say. Vì là thế giới linh khí nồng nặc, nhiều người thực lực cao không biết uống rượu say là gì.
Nên về sau đã có người sử dụng linh khí nấu rượu, một số loại rượu điều chế từ linh dược, yêu thú, . . . Có nồng độ cồn cao hơn rất nhiều, thoả mãn rất nhiều người ham mê rượu.
Thế nhưng loại rượu đấy, không phải ai cũng mua được.
Vân Hi mua rất nhiều loại rượu khác nhau, trong đó cũng có một số loại rượu nấu bằng linh khí, giá cả cao hơn so với loại rượu thường.
Nhưng so với loại rượu ngâm với linh dược hay yêu thú, thiên tài địa bảo, . . . Còn kém xa hơn rất nhiều.
" Lãng đệ, ngươi có tâm sự?" Vân Hi mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
" Người có tâm sự là ngươi mới phải?" Cao Lãng liền nở một nụ cười đáp lại.
Mặc dù trong người có hơi men, nhưng tinh thần vẫn duy trì một tia tỉnh táo. Có một số việc, không phải uống rượu vào rồi, thì Cao Lãng sẽ phải nói hết ra.
" Ha ha, uống."
" Uống."
Vân Hi cười to, liền lảng đi đề tài câu chuyện.
Có một số chuyện, điểm đến là dừng, nếu Cao Lãng không muốn nói ra, Vân Hi sẽ không ép buộc, tránh việc không hay cho hai bên.
" Sau khi vào Linh Hoàng Tông, ngươi có dự định gì?" Trầm ngâm một lúc, Vân Hi sắc mặt nghiêm túc nhìn Cao Lãng, chậm chạm nói ra.
" Ngươi đã tính đến chuyện sau đó rồi sao?" Cao Lãng cười nhạt, nói.
" Tại sao không? Chung Linh và cô cô của nàng, vốn dĩ bị cô lập ở Linh Hoàng Tông. Hai chúng ta theo chân Thy trưởng lão vào bên trong, đồng nghĩa với việc sẽ theo phe của nàng."
" Vào trong đấy, chúng ta chắc chắn sẽ bị cô lập, sẽ chỉ có hai con đường để đi. Hoặc là tiếp tục theo phe Thy trưởng lão, hoặc là phản bội nàng theo phe bên kia."
Vân Hi vô cùng nghiêm túc, trầm giọng nói ra.
" Ngươi hoá ra có tâm sự, là lo lắng chuyện này sao?" Cao Lãng bình tĩnh nói.
Vân Hi liền nở một nụ cười khổ:
" Không lo sao được. Vừa vào trong đấy, thực lực thì chưa có, đã đứng trước mặt rất nhiều kẻ địch rồi. Ngươi không phải có thân phận mẫn cảm như Chung Linh, chết như thế nào cũng không biết."
" Còn phản bội nàng đi theo bên kia, với thực lực thấp kém như vậy, cũng chỉ làm quân cờ của người khác thôi."
Nghe lấy lời nói của Vân Hi, Cao Lãng duy trì trầm mặc. Hắn chỉ im lặng bình tĩnh lắng nghe Vân Hi nói.
" Bản thân ta theo kế hoạch, chính là âm thầm phát dục, chờ đợi có đủ thực lực, mới dám ra gây sự chú ý. Chứ không phải như bây giờ, kẻ địch núp trong bóng tối, thực lực của bản thân không đủ để làm gì cả."
Vân Hi thở dài một hơi, có chút thương cảm nói ra.
" Ngươi cũng không cần lo xa quá, Chung Thy trưởng lão chắc chắn sẽ lo cho an toàn của ngươi và ta. Nếu không nàng đừng mong lật mình tại Linh Hoàng Tông."
" Ngoài Chung Linh ra, nàng cũng chỉ có thể nhờ hai ta giúp đỡ mà thôi. Dệt hoa trên gấm không bằng đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ngươi ta có nguy hiểm, nhưng kỳ ngộ cũng cao hơn."
" Nếu thành công, tốc độ phát triển trong Linh Hoàng Tông sẽ nhanh hơn rất nhiều." Cao Lãng mỉm cười an ủi.
" Đa tạ." Vân Hi lắc đầu. Hắn từ khi ở gia tộc phát triển quá thuận lợi. Nên giờ đây cảm thấy hơi áp lực.
Nhưng lời nói của Cao Lãng, cũng khiến hắn nhận rõ vấn đề hơn. Nhiều lúc không cần quan tâm quá rõ để làm gì, làm tốt công việc của bản thân mình là được.
Cách đó không xa, xuất hiện hai bóng người khiến Cao Lãng và Vân Hi chú ý.
Một thiếu niên đang ngồi bên bờ hồ cách hai người không xa, đằng sau hắn, là một thiếu nữ dáng vẻ hoạt bát, lén lút tiếp cận hắn.
Sau khi đến gần, thiếu niên kia tưởng chừng như không phát hiện ra, vẫn ngồi yên tại chỗ không hề chuyển động.
Bộp.
Thiếu nữ hai tay với lấy, nhanh chóng che mắt tên thiếu niên đó lại, giọng nói có chút nghịch ngợm nói ra:
" Đoán xem ta là ai?"
" Ôi trời, ai đấy nhỉ? Đôi bàn tay mềm mại này, chắc chắn là Hoa Nhi rồi." Thiếu niên hơi giật mình, bàn tay nắm vuốt lấy hai bàn tay thiếu nữ, ôn hoà nói ra.
" Huynh đừng đùa ta nữa, hoặc ta sẽ bẻ cổ của huynh." Thiếu nữ bình tĩnh nói ra, giọng nói mất đi vẻ vui mừng, thay vào đó là sự lạnh lùng.
" Ta đùa thôi mà." Thiếu niên nhanh chóng nói ra.
" Vậy hãy đoán tiếp xem nào." Thiếu nữ lạnh nhạt nói, bàn tay giữ chặt lấy hai mắt thiếu niên.
Im lặng.
Không khí xung quanh trở nên vô cùng yên ắng. Thiếu niên duy trì sự im lặng trong một thời gian rất dài.
" Trả lời đi." Sau một thời gian im lặng, thiếu nữ mở miệng.
" Trả lời gì?" Thiếu niên hoang mang nói, có chút khó hiểu.
" Đùa ít thôi, muội là ai?"
" Trả lời muội là ai sao? Muội là người yêu của ta." Thiếu niên chắc như đinh đóng cột trả lời.
Rắc rắc.
Bàn tay thiếu niên run rẩy nắm chặt lấy bàn tay thiếu nữ, giọng nói có chút run rẩy:" Muội mau bỏ tay ra đi, muội đang móc mắt ta đấy."
" Muội nào cơ?" Thiếu nữ lạnh nhạt nói.
" Muội đừng ngốc nghếch như thế, ở đây còn ai ngoài muội." Thiếu niên run rẩy, hắn đang cố gắng tìm đường sống.
" Im mồm và gọi tên muội đi." Thiếu nữ lạnh giọng.
Im lặng.
Thiếu niên duy trì sự im lặng một lần nữa. Hắn sợ hắn nói sai.
" Muội đang nghi ngờ ta sao?" Thiếu niên đau khổ hỏi.
" Gọi tên muội khó quá à?" Thiếu nữ hỏi lại.
" Tên muội không phải vấn đề, vấn đề là ở niềm tin của hai chúng ta." Thiếu niên cao giọng đáp.
" Được. Vậy hãy xem niềm tin đến đâu nào. Muội đoán rằng huynh không nhớ tên của muội. Huynh dám cược không?"
" Muội dám đặt cược với sứ giả của sự thật.?"
" Ha ha, hãy xem ai đang nói kìa?" Thiếu nữ cười lạnh, sát khí nồng nặc.
" Để ta cho muội một cơ hội, mau để bàn tay muội xuống. Ngay lập tức." Thiếu niên cố gắng thoát ra, nhưng không thể gỡ được bàn tay thiếu nữ, nhanh chóng nói ra.
" Là muội cho huynh một có hội mới đúng." Thiếu nữ cười lạnh.
" Không còn chỗ cho sự hối hận nữa đâu? Muội chắc chắn chứ?" Thiếu niên một mặt tự tin nói ra.
" Đó chính là thứ muội muốn, nhanh chóng nói đi."
" Chúng ta sẽ nói về nơi, mà hai chúng ta có nụ hôn đầu."
" Đừng dông dài nữa, gọi tên muội đi. Hoặc chết." Thiếu nữ âm trầm nói, nàng đã không còn đủ kiên nhẫn.
Im lặng. . .
Lại một sự im lặng rất lâu từ phía thanh niên.
" Trước khi muội giết ta. . ." Biết đã không còn đường cứu vãn, thiếu niên run rẩy nói ra:". . . Hãy để ta nói những lời cuối cùng."
" Nói nhanh."
Thiếu nữ giọng nói lạnh nhạt vô cùng.
" Ta yêu muội rất nhiều. . . , Xuân Nhi." Thiếu niên ôn hoà nói ra những lời nói từ tận đáy lòng.
Chỉ sau khi thiếu niên vừa nói xong câu nói đó, thiếu nữ liền chảy xuống một giọt nước mắt.
Thiếu niên trong lòng khẽ thở ra một hơi, người đang sử dụng một trăm phần trăm tri giác như hắn, có thể phát hiện những âm thanh xung quanh mình dù chỉ là nhỏ nhất.
Hắn nghe thấy tiếng nước mắt, dù chỉ là một giọt cũng đủ khiến hắn cảm thấy vừa sống sót.
" Trả lời sai rồi."
Rắc.
Thiếu nữ xoay cổ tay, cổ thiếu niên đó lập tức bi gãy xoay ra sau, thân hình liền gục xuống đất.
Thiếu nữ cũng không thèm quan tâm đến thiếu niên, liền một mặt tức giận đi ra bên ngoài.
Cao Lãng và Vân Hi không xa âm thầm hít một ngụm khí lạnh.
Hai người vốn tưởng rằng đôi nam nữ yêu nhau lén lút chạy đến đây chơi trò tình cảm.
Ai ngờ lại là trò án mạng.
Thế nhưng chuyện còn kinh dị hơn, sau khi thân hình thiếu nữ vừa biến mất, thiếu niên kia cổ liền từ từ xoay trở lại về chỗ ban đầu.
Thiếu niên chậm chạm đứng dậy, bàn tay còn ôm lấy cổ, một mặt xuýt xoa. Cách đó không xa là hai đôi con mắt trợn tròn của Cao Lãng và Vân Hi.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương