Chung gia trước kia ở Linh Hoàng Tông, thân phận và địa vị không hề thua kém. Chính là 17 năm trước Linh Hoàng Tông xảy ra nội chiến, người Chung gia nằm trong số những người thua cuộc. Bị đánh tàn. Chung gia từ gia tộc thống trị trong Liên Giao thành, địa vị không ai có thể lung lay nổi. Tộc nhân lại bị cường giả Linh Hoàng Tông giết chết gần hết. Lần nội chiến đó, không chỉ Chung gia, thậm chí còn có rất nhiều Gia tộc, thế lực khác đều bị ảnh hưởng. Xui xẻo còn bị diệt tộc, thảm hơn Chung gia rất nhiều. Phía Đông đại lục khi đó, vô cùng thảm liệt. Linh Hoàng Tông vì giữ vững địa vị của mình, liền thanh trừng tất cả những kẻ liên quan. Vì kiêng kỵ công lao của Chung gia đối với Linh Hoàng Tông, đồng thời thể hiện sự cao thượng, Linh Hoàng Tông không diệt trừ hoàn toàn Chung gia, để lại vài người sống sót. Chung gia khi đó, cũng chỉ có Chung Phong và cô cô của Chung Linh, còn sống sót. Để huyết mạch Chung gia không hoàn toàn đoạn tuyệt, Chung Phong khi đó cắn răng nhẫn nhục chịu đựng, chấp nhận sự tha thứ của kẻ giết gia tộc mình. Hắn chán nản quay về xây dựng lại Chung gia, để phát triển như hiện tại, cũng không biết tốn biết bao nhiêu mồ hôi và nước mắt? Cô cô Chung Linh ở lại Linh Hoàng Tông, nàng biết nếu ở lại, Chung gia mới có cơ hội sống sót. Chỉ cần cả hai đều bước chân ra khỏi Linh Hoàng Tông, không có sự kiêng kỵ, cường giả Linh Hoàng Tông chắc chắn sẽ bí mật giết cả hai người. Linh Hoàng Tông giao cho nàng chức vị trưởng lão, thế nhưng lại không hoàn toàn có thực quyền. Những năm vừa qua, nàng chỉ dậy bảo một người duy nhất, là Chung Linh. Chung Phong biết Ngô gia phát triển mạnh như vậy, có bóng dáng Linh Hoàng Tông sau lưng. Mục đích là để theo dõi Chung Phong mà thôi. Chung Phong cảm thấy rất khó khăn, sự việc Chung Bảo bị bắt lần này, cũng có thể coi là sự cảnh cáo của Linh Hoàng Tông. Chung gia nếu muốn yên ổn, vậy thì yên lặng mà sống, đừng hòng vùng vẫy ra bên ngoài. Cả Chung Phong và cô cô Chung Linh đều quyết định, đưa Chung Linh gia nhập Linh Hoàng Tông. Vì cả hai đều muốn giành lại mọi thứ mà Chung gia đã đánh mất. Điều đó đồng nghĩa với việc sẽ đối nghịch với rất nhiều người. Tài nguyên của Linh Hoàng Tông, vốn đã bị chia cắt đầy đủ, bây giờ có khả năng phải chia cho kẻ khác. . . Kẻ nào dám chia? Chung Phong liền hiện lên vẻ mặt bất đắc dĩ và tự giễu. Thế nhưng sắc mặt hắn ngay lập tức trở nên nguy hiểm. Uy hiếp hắn thì sao chứ? Suốt mười bảy năm này có chuyện gì là hắn chưa từng trải qua? Những chuyện này đều xảy ra trong dự liệu, chỉ là tới sớm hơn mà thôi. " Chung gia ta nhất định sẽ giành lại những thứ đã đánh mất." Chung Phong thầm khẳng định. " Ta có thể giết hắn sao?" Cao Lãng bình tĩnh nói ra, ánh mắt vô tình nhìn lấy thiếu niên Linh Hoàng Tông. Thực lực không tệ, Linh Hải Cảnh bát trọng, Cao Lãng phải phí không ít khí lực, mới có thể bắt được hắn. " Không thể. Hắn chỉ là kẻ truyền tin mà thôi, nếu giết hắn, ngươi đừng mong trở thành đệ tử Linh Hoàng Tông." Chung Phong lắc đầu ngăn cản Cao Lãng. Nếu tên thiếu niên đó chết ở đây, sẽ chỉ là cái cớ cho Linh Hoàng Tông ra tay truy sát mà thôi. Thế nên dù Chung Phong có giận đến mức nào, cũng không thể trực tiếp hạ sát người Linh Hoàng Tông. Dù chết trước mặt hắn cũng không được. " Đi về thôi." Chung Phong nhẹ hít sâu, sau đó thở dài ra một hơi. " Khoan đã. Các ngươi có phải hay không quên ta rồi." Ngô Duy Khánh trầm giọng, sắc mặt khó coi. " Ngày hôm nay ai cũng đừng mong rời khỏi Ngô gia." Đám người Ngô gia lập tức bay vây lấy Cao Lãng, Vân Hi và đám người Chung gia. Chĩa vũ khí về phía hắn, chỉ cần Ngô Duy Khánh nói một tiếng, sẽ đồng loạt xông lên. Nhìn lấy đám người xung quanh mình, Cao Lãng mặt không biết sắc, nhàn nhạt liếc sang Đại trưởng lão Ngô gia, nhẹ giọng nói ra: " Ngươi không quan tâm tính mạng nhi tử mình sao?" Đại trưởng lão Ngô gia biến sắc, hắn nhìn thấy sát ý trong ánh mắt của Cao Lãng, liền lập tức quay người đối diện với Ngô Duy Khánh. Người của Đại trưởng lão Ngô gia hai mặt nhìn nhau, sau một chút do dự liền quay sang chĩa vũ khí về phía đồng bạn. Không khí xung quanh nhất thời trở nên căng thẳng. " Đại trưởng lão, ngươi có ý gì?" Ngô Duy Khánh âm trầm đến đáng sợ. " Gia chủ, thứ tội." Đại trưởng lão Ngô gia bắt đắc dĩ nói ra. Khi nãy hắn còn có thể nói mạnh miệng, nhưng khi thấy sự sống chết của nhi tử mình trước mặt. Hắn không thể làm ngơ. Ngô Duy Khánh cố gắng bảo trì bình tĩnh, bất đắc dĩ thở ra một hơi: " Để lại người Ngô gia, các ngươi có thể bình yên rời đi." Bàn tay nắm chặt nổi đầy gân xanh. Người làm cha như hắn sao có thể không biết nỗi khổ của Đại trưởng lão. Nhưng dù có biết, thì hành động Đại trưởng lão làm trái lệnh của hắn, phản bội lại Ngô gia, vẫn khiến Ngô Duy Khánh tức giận. Ta có thể bỏ qua sống chết nhi tử của mình, ngươi tại sao không thể giống như thế? Nếu Đại trưởng lão Ngô gia biết suy nghĩ trong đầu Ngô Duy Khánh hiện tại, hắn sẽ chỉ có cười lạnh khinh bỉ. Ngươi có hai đứa con, chết một đứa còn có đứa kia. Còn ta chỉ có một nhi tử mà thôi, tuổi tác cũng không còn trẻ nữa, nếu nó chết, tương lai ta phải làm sao? Ngươi còn không quản nhi tử thứ hai của ngươi là cái thể loại gì. Thử thay thế bằng con trưởng của ngươi đi, xem ngươi có lo lắng hay không? " Ngô gia chủ, làm ơn tránh một con đường cho chúng ta đi qua, sau khi ra ngoài, sẽ lập tức thả người." Cao Lãng mỉm cười nói ra. " Không được, lập tức thả người, các ngươi có thể rời đi." Ngô Duy Khánh sắc mặt âm trầm nói, việc này hắn đã có thể coi như nhượng bộ, sao có thể để đối phương nắm quyền chủ động. Nếu ra bên ngoài rồi, Cao Lãng không thả người, hắn chẳng phải thua thiệt lớn rồi. Cao Lãng nhíu mày, giọng nói cũng trầm giọng hơn:" Ta không rảnh đôi co với ngươi, nếu không làm thì ta giết hắn, sau đó giết ra." Nói xong liền rút kiếm kề lên cổ nhi tử Đại trưởng lão Ngô gia. " Dừng tay." Đại trưởng lão Ngô gia nhanh chóng kinh hô. Hành động của Cao Lãng khiến hắn hoảng sợ. Ánh mắt cầu cứu nhìn lấy Ngô Duy Khánh. Trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, Ngô Duy Khánh cũng phải chịu nhượng bộ, đứng ra hai bên, tách ra một con đường, cho người Chung gia đi qua. Chung Phong và Chung Linh lập tức dẫn người đến bên canh Cao Lãng cảnh giác nhìn lấy đám người Ngô gia, sau đó lại di chuyển đến chỗ Vân Hi. Ngô Duy Khánh muốn xuất thủ, cũng không có cơ hội thực hiện được. Đoàn người cứ thế cảnh giác, bình tĩnh bước đi ra bên ngoài, rời khỏi Ngô Gia gia tộc. Bên ngoài Ngô gia, Ngô Duy Khánh nhìn thấy Cao Lãng không có ý định thả người, lập tức quát lớn: " Mau giao người ra." Cao Lãng thấy khoảng cách hợp lý, lập tức liếc sang Vân Hi ra hiệu, cổ tay khẽ đảo, lén đưa một chiếc lọ nhỏ cho Chung Phong. Linh khí hội tụ trong lòng bàn tay, Cao Lãng tạo ra một cỗ lực đẩy. Sử dụng Xuy Phong Chưởng, đưa đám con tin Ngô gia bay thẳng lên trời. Ba bóng người lập tức bị lực đẩy bay lên trên, sau đó rơi xuống đất. Cả ba đều bị khống chế hành động, nếu không có người phía dưới giúp đỡ, trực tiếp va chạm mặt đất, gãy chân gãy tay là chuyện bình thường. Thế nhưng dính một chưởng của Cao Lãng lại thêm va chạm mạnh như vậy, đâu phải chỉ gãy tay gãy chân. " Lui." Sau khi làm xong chuyện, Cao Lãng lập tức vận dụng thân pháp, nhanh chóng bỏ chạy, Vân Hi cùng người Chung gia liền quay đầu theo hắn, lui về Chung gia. Ngô Gia đang chờ đợi lập tức xuất thủ, Ba vị trưởng lão Ngô gia đỡ lấy ba bóng người, còn Ngô Duy Khánh và hộ vệ, liền đuổi theo đám người Chung Gia. Chỉ cần Ngô Duy Khánh kéo dài được chút thời gian, ba vị trưởng lão sau khi cứu người liền có thể nhanh chóng đến hỗ trợ hắn. " Đứng lại." Ngô Duy Khánh hét lớn, linh khí cuồng bạo hội tụ trong cơ thể hắn, đẩy nhanh tốc độ của hắn. Thực lực chênh lệch quá lớn, Ngô Duy Khánh có nắm chắc có thể đuổi kịp đám người Chung gia. Người Chung gia có rất nhiều, không phải ai cũng có thực lực như Chung Phong, đám hộ vệ đi theo bây giờ, chính là làm vướng chân hắn. Chung Phong không chạy, hắn lao thẳng đến chỗ Ngô Duy Khánh. Linh khí chạy dọc theo bàn tay hắn, một chưởng đánh ra. Ngô Duy Khánh trong lòng vui vẻ, không bắt giữ được đám người kia, nhưng chỉ cần bắt được Chung Phong, mọi chuyện cũng có thể đơn giản giải quyết. Chung Phong bị bắt giữ, Chung Linh chẳng lẽ còn không phải Ngô gia nói gì nghe nấy sao? Giơ tay xuất thủ, liền đối ra một chưởng, va chạm với một chưởng của Chung Phong. Ầm. . . Âm thanh va chạm vang lên, cả hai người đều lùi lại năm, sáu bước. Một chưởng vừa rồi, hai người đều dùng toàn lực, cũng không hề lưu thủ. Chung Phong sau khi ra một chưởng, chỉ cười lạnh một tiếng, trực tiếp xoay người bỏ chạy. Ngô Duy Khánh sắc mặt khó coi, hắn cảm giác như Chung Phong vừa trêu đùa hắn. Lập tức đuổi theo Chung Phong. Đi được vài bước, Ngô Duy Khánh bất chợt dừng bước, trong miệng ức chế không được phun ra một ngụm máu. Cánh tay phải run rẩy giương lên, bàn tay của hắn chuyển sang màu đen. Trúng độc. Ngô Duy Khánh sắc mặt trầm xuống, cơ thể hắn hiện tại không cử động được, trong lòng trở nên trầm trọng. Từ lúc nào? Từ vừa nãy xuất thủ sao? Nếu Chung Phong có độc dược mạnh như vậy, hắn nên sớm sử dụng mới phải. " Gia chủ." Ba vị trưởng lão sau khi cứu người, lập tức chạy đến phía Ngô Duy Khánh. Thấy thân hình gia chủ bất động, cả ba người đều cảm thấy không ổn. " Gia chủ, ngài trúng độc." Nhị trưởng lão chạy đến sớm nhất, vừa nhìn thấy bàn tay đen sì của Ngô Duy Khánh, hoảng sợ hét to. Ngô Duy Khánh thậm chí cố gắng còn không thể mở miệng, lúc trước Cao Lãng dùng độc này, hắn còn pha loãng đi trong không khí, khiến cả căn phòng bị tê liệt. Lần này, Ngô Duy Khánh bị Chung Phong cho dính trực tiếp số độc còn sót lại của Cao Lãng. Độc này dính trực tiếp, Ngô Duy Khánh còn sống sót, chỉ có thể coi hắn có thực lực Linh Đan Cảnh tứ trọng, mới chịu được lâu đến vậy.