Cao Lãng đôi khi phải công nhận cái miệng của Vân Hi, mặc kệ Chung Linh có quan tâm mình hay không, hắn vẫn mặt dày mày dạn nói chuyện với thiếu nữ. Vân Hi phí miệng lưỡi một phen, sau cùng sắc mặt Chung Linh hơi hơi hoà hoãn lại. Nhưng sâu trong ánh mắt, vẫn lộ vẻ e dè. Khi nãy Chung Linh âm thầm dùng hàn băng thuộc tính của mình, gây khó dễ cho Vân Hi, đều bị hắn âm thầm hoá giải. Chung Linh chưa biết thực lực chính xác của Vân Hi, nên nàng kiêng kỵ không dám chủ động xuất thủ. Lại thêm Cao Lãng đi cùng với hắn, thực lực Cao Lãng chắc chắn cũng sẽ không chênh lệch nhiều ít. Một người nàng còn có niềm tin đối phó, nhưng với hai người, nàng không chắc chắn. Chung Linh tạm thời duy trì im lặng, nàng muốn biết mục đích của hai người này. Sau cùng, Chung Linh dẫn Vân Hi và Cao Lãng về gia tộc của nàng. Chẳng cần biết hai kẻ này mạnh ra sao, một khi vào địa bàn của nàng, cũng sẽ chẳng thể làm gì được. Vân Hi thậm chí đồng ý không có một chút do dự, khiến Chung Linh hơi hơi bất ngờ, thật sâu nhìn lấy hắn. " Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Trên đường đi, Cao Lãng túm lấy Vân Hi, hỏi nhỏ, đôi lông mày hơi nhíu lại. " Ngươi không nhìn thấy sao, ta là muốn gặp lấy gia tộc của nàng a, tối nay chúng ta có chỗ ở rồi, cũng không cần phải tìm nhà trọ." Vân Hi lời nói vui vẻ, hạ thấp giọng nói. " Ta là muốn hỏi mục đích thật sự của ngươi." Cao Lãng trầm giọng, ánh mắt bất thiện nói ra. Ngươi có thể mẹ nó đừng nói nhảm, ta là đang hỏi tử tế. Vân Hi hơi thu lại nụ cười, lớn tiếng nói với Chung Linh đang đi phía trước: " Chung Linh tiểu thư có hay không biết Linh Hoàng Tông?" " Biết." Nhẹ giọng đáp lại, Chung Linh cũng không dừng bước, tiếp tục dẫn đường đi. " Thấy không?" Vân Hi quay đầu sang Cao Lãng, hạ thấp giọng chỉ hai người nghe thấy: " Ngươi tưởng kẻ nào tuổi trẻ cũng có thiên phú, thực lực như chúng ta là nhiều sao? Khi nãy ta thấy nàng xuất kiếm, trong đó có một tia giống với kiếm chiêu của Linh Hoàng Tông." " Dù chỉ hơi giống thôi, nhưng chắc chắn có liên quan." Vân Hi chắc chắn nói ra, nở một nụ cười tự tin, bước theo chân Chung Linh. Cao Lãng nhìn lấy bóng lưng Vân Hi, sâu trong lòng âm thầm cảnh giác, tâm tính và sự quan sát của hắn vô cùng nhạy bén. Đừng tưởng Vân Hi bề ngoài luôn vui vẻ thân thiện, thế nhưng đó là khi ngươi có lợi cho hắn mà thôi, nếu vướng chân hắn, sẽ có thể bị đâm sau lưng một nhát đao mà không biết. Kẻ bề ngoài như thế, vô cùng nguy hiểm. Ba người bình an đi vào trong thành cách đó không xa, theo lời Chung Linh, là nàng có một tên đệ đệ, bị đám người đó bắt đi, dụ nàng ra ngoài để bắt sống. Tưởng rằng với quân số như vậy đã có thể bắt được nàng, ai ngờ lại thua thiệt nhiều như vậy. Nhưng lần sau, bọn chúng có sự chuẩn bị, có thể sẽ không nhẹ nhàng như vậy. Cả hai đi vào Liên Giao Thành, một đường về hướng Nam toà thành, đi qua vài con phố nhỏ, cuối cùng cũng hướng về đích đến. Đây là một cái chiếm diện tích rất lớn trang viên, nhìn nhà cửa bố trí có phần đã cũ kỹ. Ba người dạo bước đi qua đại môn, Cao Lãng hơi nhíu mày, đại môn bình thường các gia tộc được xây dựng vô cùng khí thế, nhưng không chỉ cửa đã có phần cũ kỹ, ngay cả thủ vệ đứng ngoài cửa, nhìn cũng không có vẻ sức sống. Cao Lãng bắt đầu lộ vẻ hứng thú, là gia tộc đào tạo được Chung Linh có thiên phú như vậy. Thế nhưng trông có vẻ, đây là một gia tộc đang trên đà sa sút. Trên thế giới này, các gia tộc mới mọc lên, các gia tộc cũ dần sa sút chết đi, không phải là hiếm gặp. Chỉ là đây là lần đầu Cao Lãng nhìn thấy, trong lòng âm thầm cảm khái, không biết Chung Linh với thiên phú như vậy? Tương lai có thể vực dậy được gia tộc của mình? m thầm loại bỏ suy nghĩ trong đầu, Cao Lãng nhìn về phía trước. Một lão già từ bên ngoài bước tới, cúi chào lấy Chung Linh:" Tiểu thư." " Cha ta đâu?" Nhẹ gật đầu, Chung Linh hỏi một tiếng. " Tại vườn hoa." Lão già trả lời một câu. " Chuẩn bị cho hai vị này chỗ ở, ta đi gặp cha ta." Nhẹ gật đầu, Chung Linh lập tức xoay người đi, cũng mặc kệ hai thiếu niên đằng sau mình. " Hai vị, mời theo ta." Lão già cúi đầu chào hỏi, đưa tay ra hiệu, nhẹ giọng nói ra. Vân Hi cùng Cao Lãng đều gật đầu, đi theo sau lão già. Chung Linh đi xuyên qua đại sảnh, vòng qua lầu chính ra phía sau cửa, tiến vào trong hậu hoa viên. Bên trong trồng nhiều cây xanh, trăm hoa đua sắc, ở giữa là hòn non bộ với dòng nước nhỏ chảy quanh. Vườn hoa trên hành lang, còn có hai tên hộ vệ đứng canh bên ngoài, khi nhìn thấy Chung Linh đi tới, đồng dạng với nàng chào hỏi, hô:" Tiểu thư." Chung Linh nhẹ gật đầu, lập tức đi vào bên trong. Hậu hoa viên, một bông hoa có ba màu sắc khác nhau mọc trên một cái chậu nhỏ. Một người trung niên tuổi tác khá lớn, trên tóc có vài sợi bạc trắng, đang cầm lấy một chiếc bình nước nhỏ, cẩn thận tưới cây hoa bên dưới. Vị trung niên nhân đó mặc độ trang phục màu trắng, nhìn có vẻ giản dị, chính là phụ thân của Chung Linh, cũng là Gia chủ Chung Gia hiện tại, Chung Phong. " Cha." Bước chậm đi đến chỗ Chung Phong, Chung Linh dừng bước lại, nhẹ giọng khẽ hô. " Mọi chuyện thế nào?" Chung Phong nhẹ giọng hỏi, cũng dừng tưới nước, quay đầu mỉm cười với Chung Linh. Chung Linh im lặng một lúc, sau mới mở miệng:" Chưa giải quyết được, nhưng gặp hai người kỳ lạ." " Người kỳ lạ?" Chung Phong hơi sửng sốt một chút, thú vị nói ra. " Người mà ngươi thấy kỳ lạ. Là kỳ lạ như thế nào?" Chung Linh lập tức miêu tả về Vân Hi và Cao Lãng, cùng với các hành động của hai người, không nói thừa, cũng không nói thiếu. Nếu Cao Lãng ở đây, hắn sẽ ngạc nhiên khi Chung Linh miêu tả rất chi tiết, thậm chí cả động tác và phong cách hành xử đều được Chung Linh nói hết ra. " Linh Hoàng Tông sắp thu nhận đệ tử mới, rất có thể là hai kẻ đó là đệ tử gia tộc nào đó, đến gia nhập Linh Hoàng Tông." Chung Phong suy đoán, trầm giọng nói ra. " Hiện tại các đệ tử, thiếu niên thiên tài con em gia tộc, đều đến để gia nhập Linh Hoàng Tông. Năm nào cũng rầm rộ như thế này a." Trong giọng nói của hắn, chứa chút cảm khái. Chung Linh ở một bên nghe, khuôn mặt vẫn duy trì vẻ lạnh nhạt. " Lát nữa ta và ngươi cùng đi gặp hai người đó, dù sao cũng là các đệ tử gia tộc khác, đã vào gia tộc của chúng ta, cũng không thể lãnh đạm, tránh phát sinh xung đột." " Việc của Chung Bảo, ngươi bình tĩnh chờ đợi, ít nhất ở bên đám người Ngô gia đó, chúng cũng không dám làm gì quá đáng đâu." Chung Phong trầm giọng nói, lời tuy thế nhưng khuôn mặt vẫn hơi hơi khó coi. Dù sao con trai mình bị bắt đi uy hiếp, tâm trạng không tốt chút nào, thậm chí hắn lại không thể chủ động xuất thủ, tránh bứt dây động rừng. Chung Phong âm thầm suy tính, nếu có thể lợi dụng một chút, rất có thể hai tên thiếu niên kia sẽ giúp một tay. " Phải, cha." Chung Linh nhẹ giọng nói ra, nắm tay hơi dùng lực, trong lòng có chút lo lắng. Trong lúc đó, Cao Lãng cùng Vân Hi được lão già đó dẫn đi ra sau hậu viện, theo hành lang đi ra khu vực nhà ở cho khách bên ngoài. Nhìn lấy căn phòng, Cao Lãng có chút im lặng, quay đầu định hỏi, thì Vân Hi cướp lời hắn: " Ngươi nghĩ căn phòng này có thể ở sao?" " Hai vị xin bình tĩnh, do nơi đây đã dần ít người sinh hoạt, căn phòng có chút cũ kỹ." Lão già cúi đầu, khuôn mặt cũng không hốt hoảng: " Mời hai vị đợi một lúc, ta cho thị nữ đến dọn dẹp một thời gian, mới có thể vào ở được." " Được." Cao Lãng nhẹ giọng đáp, khẽ liếc mắt qua căn phòng, xong đi ra bên ngoài. Vân Hi lắc đầu hai cái, lộ vẻ cười khổ, đi dạo theo Cao Lãng. Căn phòng bên trong tràn đầy bụi bặm, kiến trúc có vẻ cổ xưa, thời gian có chút cũ kỹ, cũng không thấy có dấu vết được ai tu bổ, chăm sóc. Lão già phân phó với hộ vệ cách đó không xa, sau chạy theo hai thiếu niên. Bản thân lão là quản gia chỗ này, hắn có trách nhiệm quan sát hai người trước mắt, đề phòng có chuyện không hay xảy ra. Cao Lãng cũng chỉ đi dạo xung quanh, cũng không đi đâu xa cả, con đường luôn lộ vẻ hoang vắng, nếu không phải còn nhìn thấy một ít thị nữ và hộ vệ, nhiều khi Cao Lãng còn thắc mắc nơi này không có ai. " Nơi đây vẫn luôn ít người như vậy sao?" Vân Hi quay đầu lại hỏi lão già đi sau bọn hắn. " Trước đây cũng rất đông, Vân Gia vốn có mối quan hệ với Linh Hoàng Tông, nên gia tộc vô cùng phát triển." Lão quản gia hồi đáp, trong giọng hơi có hồi ức. " Vậy tại sao lại thành như này?" Nghe được ba chữ Linh Hoàng Tông, Vân Hi mắt hơi loé sáng, vội vàng dò hỏi. " Chuyện này… thứ lỗi, không có gia chủ cho phép, ta cũng không dám lung tung nói." Lão quản gia do dự một lúc, sau đó vội vàng lắc đầu, hoảng sợ nói ra. Vân Hi hơi khó hiểu, tính tò mò của hắn phát tác, liên tục dò hỏi lão quản gia. Nhung lão quản gia miệng rất kín, cũng không dám hé thêm nửa chữ. " Vân Gia mười năm trước vốn rất vô cùng phát triển, thế nhưng do ở Linh Hoàng Tông, đứng sai đội, thế nên bây giờ thế hệ này cũng chỉ còn ta cùng hai đứa con mà thôi." Giữa lúc Vân Hi còn đang thắc mắc, một giọng nói trầm ổn từ phía sau vang lên, khiến cả ba người đều quay đầu nhìn lại. Một vị đại thúc tầm tuổi trung niên, đi sau là Chung Linh, đang bước chậm đến phía hắn. Giọng nói đó, là từ vị đại thúc nói ra. " Ta là Chung Phong, gia chủ Chung gia hiện tại, gặp qua hai vị công tử." Chung Phong mỉm cười nói ra. " Gia chủ quá lời." Cao Lãng cùng Vân Hi đồng thanh đáp, sau đó lần lượt giới thiệu bản thân. " Chung Phong thúc vừa nãy có nói, do Chung gia đứng sai đội, không biết là vì sao?" Sau khi nói chuyện khác sáo một thời gian, Vân Hi lập tức dò hỏi thắc mắc. Lời nói giao tiếp vô cùng thân thiết, cũng không có vẻ như là người lần đầu mới gặp.