" Ngươi có muốn hay không xây dựng thế lực?" Tử Văn như đọc được suy nghĩ, nhẹ cười nói. " Thế lực? Từ đâu? Từ Hổ Vằn Bang và Diệu La Hội sao? Ta một người ngoài, làm sao có thể điều khiển được hai thế lực đấy chứ?" Cao Lãng âm thầm giao tiếp với Tử Văn, cũng cảm đây là việc không thể nào làm được. " Đợi lát nữa ta sẽ giải thích với ngươi sau, hiện tại ngươi cứ làm theo lời ta nói." Tử Văn cười nhẹ, hắn hiện tại rất muốn làm một việc mà hắn suy nghĩ rất lâu rồi. Đáng tiếc hắn lại không làm được, vì vậy cần phải có người cho hắn làm thay. " Sao ta có cảm giác mình là người làm thuê cho kẻ khác vậy?" Cao Lãng phàn nàn. " Ngươi không thể nói như vậy. Ngươi hãy nhìn vào hướng tích cực hơn, vì ngươi là người có tài năng, nên mọi người đều cần có ngươi giúp đỡ." Tử Văn mỉm cười nói. Đáng tiếc đổi lại là cái nhìn khinh bỉ của Cao Lãng. Vân Hi mặt ngoài vẫn duy trì vẻ mỉm cười, còn trong lòng hắn thì lại không hề bình tĩnh chút nào. Cao Lãng ngồi đối diện hắn, khi thì trầm tư suy nghĩ, khi thì vui vẻ cười ngoác miệng, khi thì lại khinh bỉ nhìn hắn, khiến Vân Hi không biết mình có phải hay không giao tiếp với người bình thường? " Vân Hi công tử. Ít nhất cũng phải cho ta biết. Ngươi muốn ta giúp việc gì chứ." Cao Lãng mỉm cười nói. " Khụ. Việc này thực ra đối với Cao Lãng công tử không có phiền phức, thế nhưng nó lại ảnh hưởng tới vấn đề mặt mũi, nên Cao Lãng công tử không đồng ý, ta cũng không thể nói được." Vân Hi có chút xấu hổ nói ra. Cao Lãng nhíu mày, vô ý mà đi đồng ý giúp đỡ người khác, nếu phải đi làm những việc khiến hắn khó chịu, chẳng lẽ vẫn phải tiếp tục giúp đỡ sao? Không thực hiện lời hứa cũng không phải là tác phong của Cao Lãng. Thấy Cao Lãng do dự, Vân Hi vội vàng nói: " Cao Lãng công tử yên tâm, như vừa nãy ta đã nói, việc này đối với Cao Lãng công tử không khó, chỉ là thân phận của ta khiến ta không thể ra tay mà thôi. Huống chi nếu giúp được ta việc này, coi như ta nợ ngươi một món nợ ân tình." Cao Lãng không nói chuyện, hắn suy nghĩ rất lâu, cuối cùng nhẹ gật đầu, trầm giọng nói:" Ta đồng ý giúp ngươi, bây giờ có thể cho ta biết mình cần làm gì chứ?" Cao Lãng quyết định, nếu Vân Hi đưa ra yêu cầu quá phận, Cao Lãng sẽ không làm, còn nếu giúp được, Cao Lãng sẽ giúp. Người của Vân gia nợ hắn một món nợ ân tình, sau này Cao Lãng làm gì ở Minh Châu thành cũng thuận tiện hơn rất nhiều. " Vậy thì rất tốt. Thật ra… việc ta muốn Cao Lãng công tử giúp, là như thế này…." Vân Hi cao hứng, đầu hơi cúi về phía Cao Lãng thấp giọng thì thầm. Sau khi nghe được lời của Vân Hi, Cao Lãng vẻ mặt quái dị nhìn hắn:" Ngươi có chắc ta làm chuyện này sẽ không bị sao chứ?" " Cao Lãng huynh đệ yên tâm, nếu có việc xảy ra ta lo hết, chỉ là nếu ta hay người của ta đều sẽ không xuất thủ được, nhưng Cao Lãng huynh đệ là người ngoài, lại thêm chúng ta bí mật gặp nhau. Nếu việc này thành công, mọi rắc rối đằng sau ta đều sẽ giải quyết." Nhẹ nhấp một ngụm trà, Vân Hi vui vẻ vỗ ngực nói ra, ngay cả lời nói với Cao Lãng cũng thay đổi thân thiết hơn vài phần. " Nếu đã thế, việc này ta sẽ giúp đỡ Vân Hi công tử, dù sao cũng chỉ là việc nhỏ mà thôi. Còn về vấn đề việc Tào gia, Vân Hi công tử hãy để ta tự giải quyết, ta vẫn không muốn người khác nhúng tay việc của mình." Cao Lãng nhẹ giọng lắc đầu nói ra. " Được, sau khi xong việc ta sẽ tiếp tục bàn với Cao Lãng huynh đệ về việc Linh Hải Tông." Vân Hi mỉm cười nói ra, hắn đã khôi phục vẻ mặt tự tin như lúc ban đầu. " Được, cáo từ." Nhấp một ngụm trà, Cao Lãng chắp tay với Vân Hi. " Để ta gọi người tiễn Cao Lãng huynh đệ về, vì bảo toàn bí mật thứ lỗi không thể tự tay tiễn đưa." Vân Hi nhẹ chắp tay với Cao Lãng. Bên ngoài một gã hộ vệ lập tức đi vào, cúi chào Cao Lãng, dẫn hắn ra bên ngoài. Nhìn bóng lưng Cao Lãng rời hẳn ra bên ngoài, Vân Hi thu lại nụ cười, ngồi xuống ung dung thưởng thức chén trà nguội. Không bao lâu sau, một thiếu niên khuôn mặt có bảy phần giống Vân Hi, nhưng lại nhỏ tuổi hơn hắn, bước chậm đi vào trong nội viện Vân Hi đang ngồi. Nhìn Vân Hi vẫn ung dung thưởng thức chén trà, thiếu niên nhìn thấy Vân Hi không để ý đến mình, khuôn mặt non nớt hơi lộ vẻ tức giận, nhìn thấy còn một chén trà khác trên bàn, giả bộ ông cụ non, âm dương quái khí nói ra: " Ca ca là vừa có khách đến thăm sao. Ta đến có thể nói cho ca ca biết, dù ngươi có phản đối thế nào, ta vẫn sẽ lấy Hinh Nhi làm vợ." " Đệ đệ, ngươi vẫn không nhìn thấy sao, thân phận của các ngươi không hề giống nhau." Vân Hi nhíu mày, nghiêm túc nhìn lấy Vân Lâm, trầm giọng nói ra. " Ta không cần biết, ta chỉ biết nếu ngươi nhúng tay vào chuyện này, để người xung quanh Minh Châu thành này biết, sẽ chủ tổ làm xấu mặt Vân Gia mà thôi. Những lão già trong Vân gia, sẽ lập tức phản ứng gây khó dễ cho ngươi, ai bảo ngươi chỉ là thiếu chủ, lại cầm quá nhiều quyền lợi của Vân gia đâu." Thiếu niên đó là Vân Lâm cười lạnh. " Nếu ngươi đến đây chỉ để buồn nôn ta thì ngươi thành công rồi đấy. Không tiễn." Vân Hi trầm mặc, sau đó đưa tay chỉ ra ngoài cửa, cũng không thèm đối mặt với Vân Lâm. Nhìn thấy ca ca không chịu nhìn mình, Vân Lâm tức giận nắm chặt nắm tay lại, " hừ" một tiếng giận dữ rời đi. Vân Hi thở dài, sao hắn lại có một tên đệ đệ ngu ngốc như vậy chứ. Chỉ vì một nữ nhân lại có thể lợi dụng tranh quyền đoạt lợi của Vân gia, gây rắc rối cho ca ca của mình. " Đệ đệ ngốc, nữ nhân đó ta gặp qua, cũng không phải là một kẻ an phận, với trí tuệ của ngươi có thể không khống chế được kẻ này." Vân Hi lẩm bẩm nói. " Ngươi nghĩ rằng chỉ có mấy tên trưởng lão, có thể làm khó được ta sao. Bị ta giải trừ thế lực bao nhiêu năm, ngoài việc buồn nôn ta, cũng có thể làm được gì cơ chứ? Nếu không phải kiêng kỵ danh tiếng, ta đã bí mật xử lý đám sâu mọt đó rồi." Vân Hi cười lạnh, hắn vẫy tay, một tên hộ vệ mặc bộ đồ màu đen đi vào, cúi đầu chờ đợi mệnh lệnh của hắn. " Bí mật xử lý Tào Sơn cho ta. Tào gia ngu ngốc không biết điệu thấp bị gõ chết một đứa con, bây giờ lại còn không biết điều gây ảnh hưởng đến kế hoạch của ta. Vậy để Tào gia thay một gia chủ mới." Vân Hi nhẹ giọng nói, cũng không mang theo một tia cảm tình, rất lạnh. " Vâng, thiếu chủ." Hộ vệ gật đầu nói ra, sau đó biến mất. Vân Hi ánh mắt thâm thúy nhìn ra bên ngoài, mặc dù Cao Lãng đã nói Vân Hi đừng nhúng tay vào việc này, thế nhưng Vân Hi vẫn thích mọi việc nằm trong tầm kiểm soát của mình, hắn không thích việc không nằm trong quy tắc của hắn. Vân Hi híp mắt, hắn tương lai muốn trở thành cường giả, chứ không phải núp mãi trong Vân gia nhỏ bé này. Vị trí Vân Gia gia chủ, tương lai vẫn là sẽ dành cho Vân Lâm, đáng tiếc tên đệ đệ ngu ngốc của hắn, bị bóng lưng của hắn đè quá sâu, đã mất đi trí thông minh của người bình thường. Đến mức Vân Hi cũng không biết, tương lai Vân gia rơi vào tay hắn, sẽ suy sụp đến mức nào. Cao Lãng có thực lực, có cảnh giác, tâm tính cũng không tệ. Nếu Cao Lãng hoàn thành được công việc này. Vậy tương lai Vân Hi sẽ thử kết giao với Cao Lãng, cùng hắn tương lai đi đến Linh Hoàng Tông. Đó mới là nơi Vân Hi tương lai muốn đặt chân đến. . . . Tại Hổ Vằn Bang. Quân Hổ ngồi vị trí trung ương, hai quả cầu sắt trong bàn tay không ngừng chuyển động, sắc mặt có chút âm u. " Bang chủ, ngươi gọi các huynh đệ điều tra ra người này, chúng ta đã điều tra ra." Một gã đại hán tiến nhanh đến chỗ Quân Hổ, trực tiếp đem tư liệu đưa đến trong tay hắn. Quân Hổ thuận tay cầm lấy tư liệu, ánh mắt lướt nhìn một thời gian, đôi lông mày nhíu chặt lại. " Cao Lãng, đi ra từ Hắc Phong Lĩnh, trên người trọng thương chữa trị tại Y Dược quán, thực lực trên Linh Hải Cảnh, chính xác không rõ ràng, gia cảnh không rõ." Quân Hổ rù rì nói, khuôn mặt lộ vẻ tức giận quát lên:" Tất cả những thứ các ngươi điều tra chỉ có từng này." " Không sai bang chủ, dựa theo ngài phân phó, chúng ta đã bí mật bắt nhốt Hạ Kính lại, từ trong miệng hắn chỉ mò ra được tin tức này." Tên đại hán đó vội vã nói ra. " Khả năng cao kẻ này gia cảnh cũng là trong gia tộc lớn, ra ngoài lịch lãm, cũng chỉ nhìn thấy hắn luôn đi một mình, không có người thứ hai." Nghe thuộc hạ báo cáo, Quân Hổ không ngừng gõ bàn, hai mắt hắn nheo lại, duy trì bình tĩnh, sau đó nói:" Có tra được hay không hiện tại hắn đang ở đâu." " Đã tra được, hắn đang ở một nhà trọ cách quán Y Dược không xa. Mấy ngày gần đây cũng luôn ở trong phòng, không tiếp xúc với thế lực nào hết." Gã đại hán vội vàng nói ra. Hiển nhiên khi nãy Cao Lãng có đi vào Vân Gia gia tộc, người của Hổ Vằn Bang cũng chưa tra được. " Giết người xong nhưng vẫn bình tĩnh ở lại, cũng không thèm rời đi. Tên này gan rất lớn a." Quân Hổ suy nghĩ, sau đó cười lạnh:" Đúng là nghé con không sợ cọp, sắp chết rồi còn không biết. Cũng đỡ cho hắn thời gian tìm kiếm." " Được, ngươi làm không tệ, ngươi có thể đi." Quân Hổ nhẹ nhàng nói, phẩy tay đuổi người. Theo Quân Hổ thanh âm rơi xuống, đại hán tâm thần buông lỏng, vội vã cáo từ rời đi, đứng trước mặt Quân Hổ khiến hắn có áp lực rất lớn. " Đi đưa cho hắn một tấm thiệp mời, bảo rằng tối mai ta mời hắn tại Hiên Nguyệt Lâu gặp mặt." Quân Hổ trầm tư một phen, sau đó len tiếng phân phó, để tên thuộc hạ đang đứng bên cạnh hắn rời đi. Cùng lúc đó, Diệu La Hội cũng đem ra một tấm thiệp mời, nội dung giống như Hổ Vằn Bang, chỉ khác là người gửi.