Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 333 : chạy trốn dưới tay hoá thần cảnh

Hứng chịu uy áp kinh khủng như hàng ngàn cân đè lên từng thớ thịt của hắn. Cao Lãng nghiến răng cười khổ. Dị Bạch Vô Thường đại nhân kinh động vị Hoá Thần Cảnh này tỉnh dậy, đây chẳng phải tìm đường chết sao? Còn muốn tìm người chết chung nữa. Liếc sang nhìn vẻ mặt sợ hãi và hoang mang của đám người Nạp Lan gia tộc đối diện, Cao Lãng lẩm bẩm: " Bọn hắn không biết tầng trên có Hoá Thần Cảnh, tức là vị Hoá Thần Cảnh này không phải người Nạp Lan gia tộc? Hoặc là. . ." ". . . Đám bọn hắn cấp độ không đủ để biết thân phận vị Hoá Thần Cảnh kia." " Lão tử hi vọng nó không phải vế trước. Hoá Thần Cảnh ra tay, người trong này đều chết. Vế trước thì tất cả cùng chết, vế sau thì cũng như thế nhưng chết chậm hơn. . ." Vụt. . . Bất ngờ luồng uy áp này lại đột ngột tắt mất, nó không khác gì đang áp lực đè sập lên người biến mất đột ngột. Toàn bộ mọi người bên trong pháo đài đều ngã khụy xuống đất. Cao Lãng đầu cúi gần chạm đến mặt đất, bước chân hắn cứng rắn không cho mình ngã xuống, dậm mạnh. Rầm. . . Mặt sàn nứt toác. Một tay Cao Lãng xách lấy Dương Chí, như tên bắn lao ra khỏi Pháo đài, bỏ qua đám người Nạp Lan gia tộc trước mặt. Sắp chết đến nơi rồi, còn ở lại cái rắm. Vụt. . . Cao Lãng sử dụng Thuấn Bộ, chớp mắt đã biến mất tại chỗ, xuất hiện ở bên ngoài Pháo đài, lơ lửng trên không trung hàng nghìn mét đang dần rơi xuống. Còn ở bên trong pháo đài, chết như thế nào không biết. Cao Lãng suy nghĩ. Vù vù. . . " Ồ. . ." Bất ngờ hơn một bóng người áo trùm đầu đen bay qua người Cao Lãng và Dương Chí. Dị Bạch Vô Thường nhìn thấy bọn hắn thì kinh ngạc. " Ta vốn dụ hắn ra ngoài đây để không gây tổn thương tới bọn ngươi trong pháo đài, ai ngờ ngươi cũng lao theo ra rồi." Không phải đi. Cao Lãng kinh sợ, hét lớn. " Dị Bạch Vô Thường đại nhân, mau cứu bọn taaa. . ." Ầm. . . Ầm. . . Trên đầu bọn hắn, một bàn tay to lớn màu đỏ hình thành che phủ cả bầu trời, đứng trước nó đám người Cao Lãng không khác gì những con kiến nhỏ bé. " Ha ha ha. . . Đừng lo, chuyện này ta cũng đã sớm dự đoán qua. Nên cũng chuẩn bị phương án dự phòng." Dị Bạch Vô Thường cười lớn, cánh tay nhanh chóng kết ấn. Loé. . . Bắt đầu từ trăm tầng trên cùng Dị Bạch Vô Thường tạo trận pháp, từng tầng hắn đi qua trên pháo đài đều sáng lên, nó hình thành một cái dây xích như cột sống trói chặt đỉnh của toà pháo đài. Bấy giờ Cao Lãng mới chú ý lên, một bóng người nhỏ bé đứng trên đó đang bị dây xích tấn công. Người đó tóc trắng rối tung, trang phục rách nát không có tròng mắt. Nhờ dây xích đó, bàn tay khổng lồ ngưng trệ vài giây, nhưng cũng đủ để Dị Bạch Vô Thường đưa Cao Lãng và Cuồng Quỷ chạy thoát khỏi nó. Rắc rắc. . . Rầm. . . Bóng người đó giãy dụa, toàn bộ trăm tầng trên toà pháo đài bị kẻ đó kéo đứt gãy toàn bộ, kiến trúc đổ vỡ sụp xuống như trời sập. Đè nát dòng người hỗn loạn bên dưới đang bỏ trốn khỏi pháo đài. " Một giãy phá nát cả pháo đài. . ." Cao Lãng há hốc mồm, hắn bây giờ mới hiểu cường giả chân chính kinh khủng đến mức nào. Vút. . . Vút. . . " Đi. . ." Dị Bạch Vô Thường kéo Cao Lãng và Cuồng Quỷ tới một trận pháp dịch chuyển không gian đã chuẩn bị sẵn, sau đó vẫy tay kết ấn rời đi. Gương mặt ngưng trọng. Ầm. . . Ầm. . . Vị Hoá Thần Cảnh đó gương mặt không biểu tình, sau khi phá tan xiềng xích liền tiếp tục ra tay. Bàn tay khổng lồ đó vươn tới đám bọn hắn, chụp hụt, đè nát toàn bộ kiến trúc bên dưới. Mặt đất chấn động, bên cạnh toà pháo đài đổ nát là một dấu tay khổng lồ, kiến trúc bên dưới nó đã bị san thành hình thẳng. Sau khi ra tay, hắn lặng lẽ đứng trên bầu trời, khí thế biến mất dần rồi rơi xuống nằm ngủ trong chiếc quan tài. Biến thành một bộ thi thể không có chút sinh cơ cùng uy áp nào. Xung quanh chiếc quan tài, xung quanh pháo đài hàng nghìn mét, không có lấy một sự sống. Chỉ còn bãi hoang tàn và đổ nát. . . . . . Toàn bộ khu vực giao chiến khác, cũng vì khí thế của vị Hoá Thần Cảnh vừa nãy mà bị kinh động. Sau khi khí thế biến mất, từng người Địa Cung nhanh chóng rời đi. Bên trong lăng mộ. Rầm. . . Rầm. . . " Chạy đi đâu?" Giáp công truy sát Chuyển Luân Vương, lão tổ Nạp Lan gia tộc quát. " Hộc. . ." Chuyển Luân Vương giờ đây bị thương nặng phun ra máu, suy yếu nói:" Việc của ta tại đây đã xong, các ngươi, đừng hòng tiếp tục âm mưu chuyện gì nữa." Ầm. . . Thi thể một vị Hoá Thần Cảnh ra tay, đánh nát đầu Chuyển Luân Vương. Sau đó Chuyển Luân Vương liền hoá thành tượng băng, rồi vỡ nát. Chuyển Luân Vương đã tráo đổi thế thân giao chiến từ lúc nào không hay? Nhìn vào bức tượng băng, lão tổ Nạp Lan gia tộc sắc mặt âm trầm: " Địa Cung, các ngươi vĩnh viễn chỉ là những kẻ nhát gan sống trong bóng tối không dám dũng cảm đối mặt với sự thật." " Ngăn cản Nạp Lan gia tộc chúng ta. Dù cho không có chúng ta, cũng sẽ có những kẻ khác đứng lên chiến đấu." " Sau cùng, cũng chỉ có các ngươi người mình giết hại chính tộc nhân của mình. Còn giết chóc nhiều hơn cả đám kẻ xâm nhập đó. Các ngươi, không có lá gan đối phó với kẻ xâm nhập." " Nhưng người Nạp Lan gia tộc chúng ta có, thậm chí chúng ta còn tích lũy hàng trăm năm trời, qua các đời tộc nhân chỉ để bồi dưỡng sự báo thù. . . Tại sao, lại ngăn cản chúng ta?" . . . Phía Đông Tam Thanh Vực. Khu vực biên giới Địa Vực. Vụt. . . Một toà trận pháp giấu kín hiện lên, đưa Dị Bạch Vô Thường, Cao Lãng và Cuồng Quỷ ra bên ngoài. Ầm. . . Sau khi sử dụng xong, toà trận pháp liền nổ tung thành từng mảnh. " Hộc. . ." Dị Bạch Vô Thường phun máu. Chống chịu với Hoá Thần Cảnh, lại thêm bị trận pháp phản phệ, hắn căn bản không thể tiếp tục chịu đựng. " Dị Bạch Vô Thường đại nhân, ngài sao rồi?" Cao Lãng và Cuồng Quỷ hai người nhanh chóng đỡ lấy hắn. Với sức mạnh Hoá Thần Cảnh tạo ra, Linh Đan Cảnh như Cao Lãng không thể chịu đựng được, phần lớn đều là do Dị Bạch Vô Thường chống đỡ giúp bọn hắn. " Hộc. . . Hộc. . . Ta không sao. Chỉ là có chút đau đầu thôi. Các ngươi toạ trấn giúp ta, để ta ngồi hồi phục giây lát rồi rời đi." Dị Bạch Vô Thường nói nhỏ: " Hoá Thần Cảnh tam trọng, suýt nữa thì mất cái mạng già này rồi. May mà chạy đủ nhanh." " Phải." Cao Lãng cùng Cuồng Quỷ gật đầu, hai người tuy cũng suy yếu, nhưng vẫn kiên trì toạ trấn cho hắn. Dị Bạch Vô Thường gật đầu, nhẹ nhắm mắt khoanh chân tu luyện, linh khí điều hoà nhập thể, chậm rãi hồi phục. Vụ nổ ban nãy đã kinh động rất nhiều người xung quanh, ai nấy cũng lao lên đến chỗ bọn hắn. Xoẹt. . . Cao Lãng kiếm khí chém chết vài người đang lao qua, uy thế quát lên: " Kẻ dám tới trong vòng tám trăm mét. . . Chết." Bọn hắn bị uy thế của Cao Lãng kinh sợ, sau đó cẩn thận kiểm tra khí thế người phía sau tu luyện là Nguyên Anh Cảnh thì dần dần lùi đi. Nhưng vẫn có vài tên không biết sợ ở lại, phần lớn là đang mong chờ vận may. Cuồng Quỷ vừa định ra tay, liền bị Cao Lãng ngăn cản:" Đừng nên so đo bọn hắn, nhiệm vụ bây giờ là bảo vệ đại nhân thì tốt hơn. Chúng ta cũng đều đang suy yếu, đừng để lộ ra cho bọn hắn thấy." Cuồng Quỷ gật đầu. Cứ thế bọn hắn yên lặng chờ đợi, nửa ngày đi qua, đến khi mặt trời mọc giữa trưa. Dị Bạch Vô Thường mới thu khí thế của mình. " Đại nhân, ngài sao rồi?" Cuồng Quỷ hỏi. " Khôi phục được ba, bốn phần. Chúng ta đi đến nơi an toàn tiếp tục dưỡng thương." Dị Bạch Vô Thường nói. Cao Lãng cảnh giác liếc mắt. Nhìn thấy Dị Bạch Vô Thường bình an vô sự, đám người bên ngoài có hơi thất vọng, kéo nhau nhanh chóng rời đi. Dù sao một vị Nguyên Anh Cảnh, giết người cướp của cũng không phải như vậy dễ dàng. . . . Theo chân Dị Bạch Vô Thường tiếp vào khu lều trọ của Địa Cung, nơi đây Cao Lãng và Cuồng Quỷ được sắp xếp cẩn thận. Còn Dị Bạch Vô Thường thì bí mật rời đi gặp cao tầng Địa Cung. Bên trong một khu vực bí mật. Năm người Địa Cung ngồi đối mặt với nhau, cầm đầu là Chuyển Luân Vương, xung quanh là Dị Bạch Vô Thường, Dị Hắc Vô Thường, Dị Đầu Trâu và Dị Mặt Ngựa. Khí tức ai nấy đều yếu ớt, hiển nhiên là mang thương tích trong người khác nhau. Chuyển Luân Vương lạnh nhạt hỏi:" Lấy được vật đó không?" Dị Bạch Vô Thường gật đầu, bàn tay chậm rãi đưa ra, một luồng khí thế từ trong bàn tay hắn nổi lên, ngập tràn toàn bộ căn phòng. Đó là một nửa quả cầu nhỏ hình nâu đất, nguồn năng lượng xung quanh nó liên tục vận chuyển. Bên ngoài được bao bọc bởi một tấm lưới trận pháp vô hình. " Ta đã phong ấn nó một phần, nhưng luồng năng lượng của nó quá lớn, dù có phong ấn vẫn bị năng lượng bên trong toát ra." Dị Bạch Vô Thường nói. " Thổ Địa Chi Tinh, danh bất hư truyền." Dị Hắc Vô Thường cảm thán. Toàn bộ người bên trong gương mặt cũng dần trở nên ngưng trọng, yên lặng nhìn lấy Thổ Địa Chi Tinh vừa mới hiện ra. " Nhưng sao nó chỉ có một nửa? Hình dạng của nó là như vậy sao?" Dị Đầu Trâu hỏi. " Không, hình dạng nó như vậy. . .vì Thổ Địa Chi Tinh đã bị người Nạp Lan gia tộc chia cắt làm hai phần, một nửa giữ tại trên pháo đài, do thi thể Nạp Lan gia chủ đời đầu nắm giữ. Nửa còn lại, thì nằm bên trong lăng mộ." Dị Bạch Vô Thường giải thích. " Ta ăn nằm trong Nạp Lan gia tộc mười hai năm, tính toán hàng triệu lần, cũng có một cơ hội giành được nó." " Nửa bên trong lăng mộ nằm trong tay lão tổ Nạp Lan gia tộc hiện giờ. Ta bí mật tìm kiếm bên trong lăng mộ, sau cùng vẫn là thất bại." Chuyển Luân Vương nói. Dị Mặt Ngựa hỏi:" Vậy. . .rốt cuộc Thổ Địa Chi Tinh có tác dụng gì với người Nạp Lan gia tộc?" " Thế giới này, được hình thành theo sự vận hành của những luồng năng lượng linh khí dồi dào." Chuyển Luân Vương chậm rãi nhớ lại. " Dần theo sự vận hành của thời gian, những luồng năng lượng đó tích tụ đủ. Hình thành nên chín viên bảo vật uy lực vô song, chúng ta gọi đó là Cửu Chi Tinh. . ." " Thổ Địa Chi Tinh là một trong Cửu Chi Tinh. Nắm giữ thổ thuộc tính của thế giới, Thổ tượng trưng cho sự vững bền, là đất mẹ của bầu trời, toàn bộ sinh mệnh đều sống bên trên nó. Đồng nghĩa với việc, nếu đất mẹ không cho ngươi chết, ngươi không thể chết." " Người Nạp Lan gia tộc lợi dụng sức mạnh Thổ Địa Chi Tinh, khiến những cường giả trên đại lục này không thể chết, bọn hắn trở thành khôi lỗi chỉ biết nghe theo mệnh lệnh." Chuyển Luân Vương trầm giọng.