Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 293 : Đây! mới chính là bản thân ta

Nghĩa trang Cao Gia. Cao Lãng sau khi tới nơi đây, yên tĩnh quỳ trước mộ mẫu thân mình, cứ thế nhắm mắt ngồi yên như một pho tượng. " An An tiểu thư, Cao Lãng công tử hiện không tiện gặp ngươi đâu." Đứng xa bên ngoài khu nghĩa trang, Trần Dần nhìn thấy Cao An An tiến vào liền chắn trước mặt nàng, mỉm cười nói. " Ta là biểu muội của hắn, chẳng lẽ không thể gặp sao?" Cao An An nhíu mày. " Ngươi là người ngoài, có lý do gì để chặn lại ta?" " Ta. . ." Trần Dần vô ngôn, sau cùng bất đắc dĩ phẩy tay. Cao An An khẽ nhếch lên nụ cười vui vẻ, bước qua hắn tiến vào bên trong. " Cao Lãng ca ca, ngươi bây giờ không thể tiếp tục trốn tránh ta được nữa đi?" Tiến đến phía sau lưng Cao Lãng, Cao An An mỉm cười nói. Tuy trong lòng có rất nhiều điều muốn nói, nhưng sau cùng lại không thể thốt ra. Nhẹ nhàng mở mắt, Cao Lãng nhẹ thở một hơi:" Trần Dần cảnh giới lớn hơn ngươi, nếu không phải hắn không quan tâm, ngươi đã có thể bị hắn ra tay xua đuổi." " Ta không quan tâm, dù sao Cao Lãng ca ca cũng sẽ giúp ta." Cao An An cười nói. Cao Lãng lạnh nhạt xoay người lại, nhìn vào hình dáng thiếu nữ đã nhiều năm không gặp. Thời gian đã sớm trôi qua, Cao An An bây giờ đã không còn là thiếu nữ thuần khiết đáng yêu như trước nữa. Bớt đi vài phần ngây ngô, thêm vào đó là chút dáng vẻ thuần thục. " Ngươi việc gì phải như vậy?" Cao Lãng lẩm bẩm. Nhìn vào ánh mắt lạnh lùng của hắn, mang theo hàm ý xa lạ. Cao An An thu lại nụ cười, giọng nói cũng không còn vui vẻ: " Tại sao khi đó lại không thèm để ý đến ta?" " Một kẻ bị đánh thương tích đầy mình như vậy, ở lại để trở thành trò cười sao?" Cao Lãng khẽ cười hỏi. " Ngươi biết ta vốn không quan tâm chuyện này. Sao ngươi lại không nói cho ta biết ngươi không tham gia vào học viện? Sao ngươi có thể bỏ ta, thậm chí còn không thèm nhìn dù chỉ là một chút?" Cao An An tức giận hỏi, nỗi chất chứa trong lòng bằng đấy năm như được giải toả ra. Nàng cười khẩy:" Cao Lãng ca ca, ngươi để ý cái tôi của mình đến thế sao?" " Phải." Cao Lãng gật đầu. " Bao nhiêu năm ta đứng dưới người khác, ta khi đó liền không muốn tiếp tục đứng dưới nữa." " Cao An An, ta từng rất ghen tị với ngươi, cảm thấy bản thân mình giống một kẻ ngốc vậy. Vì phản ứng một người mà tìm mọi cách để người đó cảm thấy vui vẻ, sau cùng nhận ra rằng, chính vì thế mà đã bỏ qua rất nhiều thứ cho bản thân mình." Cao Lãng lẩm bẩm, hắn như nhớ lại quá khứ kiếp trước của bản thân. Cao An An như không tin bằng mắt mình, liên tục lắc đầu, lẩm bẩm:" Cao Lãng ca ca, ngươi thay đổi." " Ta thay đổi giống với bản thân mình." Cao Lãng hạ giọng. " Đây! Mới chính là bản thân ta." " Cao An An, nhìn thẳng vào mắt ta và nói thật cho ta biết. Ngươi đã từng bao giờ cảm thấy, ta chỉ là kẻ vướng bận đối với ngươi, sử dụng ta làm bia đỡ đạn?" Cao Lãng nghiêm túc nói. Cao An An im lặng cúi đầu, nàng không trả lời hắn, nhưng đã đủ để Cao Lãng phải biết câu trả lời. " Ngươi tự có con đường của mình, ta tự có con đường của ta. Tình cảm hai bên chỉ cần dừng ở mức huynh muội là đủ." Cao Lãng chậm rãi nói. " Ta hiểu." Cao An An gật đầu, điều này coi như Cao Lãng đã giúp nàng giải mở khúc mắc trong lòng. Nhẹ cắn môi dưới, Cao An An hỏi:" Mối quan hệ giữa ca và Triệu Cơ, là gì?" " Ngươi gặp nàng rồi?" Cao Lãng hỏi lại. Cao An An gật đầu, bình tĩnh nói:" Có gặp mặt qua, cũng từng đánh nhau qua." Đã hiểu được Cao Lãng đối với mình là tình cảm gì, Cao An An thái độ cũng trở nên khác rất nhiều. " Nàng không bị làm sao chứ?" Cao Lãng nhíu mày. Triệu Cơ ra tay, thật không giống tính cách của nàng khi mới lần đầu gặp mặt. Bình thường nàng cũng phải điều tra hết mọi chuyện, nắm chắc phần thắng mới ra tay, huống chi mỗi lần ra tay đều không bao giờ chịu thua thiệt. Triệu Cơ ra tay với An An, vậy thì được lợi gì chứ? " Ca mới chỉ nghe vậy đã hỏi nàng mà không hỏi vị biểu muội này có bị gì sao?" Cao An An cười khẩy. Còn chưa cho Cao Lãng nói, nàng liền đã quay người rời đi, giọng nói thản nhiên:" Triệu Cơ hơn ta một cảnh giới, nàng thì có thể bị làm sao chứ?" " Hơn một cảnh giới. . .?" Cao Lãng kinh ngạc lẩm bẩm. Cao An An hiện tại đang là Linh Đan Cảnh nhất trọng, hơn một cảnh giới chẳng phải nói Triệu Cơ đã đột phá? Đến khi Cao Lãng nhìn lại, Cao An An đã sớm rời đi. Quay đầu lại nhìn mộ mẫu thân của mình, Cao Lãng chợt mỉm cười nhẹ nhàng, liền rời đi. Lời nói trong lòng đã được bộc lộ, hắn quyết định đối mặt với vị phụ thân này của mình. " Ngươi nói thế không làm sao chứ, dù sao cũng là hành vi đối xử của ngươi với Cao An An kiếp trước?" Tử Văn đột nhiên lên tiếng hỏi. " Có khác gì nhau sao? Khi mà ta vẫn quyết định không thay đổi tương lai này?" Cao Lãng hỏi lại. Mối quan hệ giữa hắn và Cao An An vẫn sẽ không có gì thay đổi, chỉ là huynh muội mà thôi. . . . Cổng Đông Phong Vũ Thành. " Mọi chuyện xong rồi sao?" Hồ lão hỏi. " Phải." Cao An An gật đầu, mỉm cười nhẹ. Khẽ gật đầu, Hồ lão lôi ra một con thuyền bay to lớn, sau đó đưa hắn cùng Cao An An tiến lên trên đấy. Ngồi ngẩn người trên thuyền, Cao An An đột nhiên hỏi:" Sư phụ, ngươi có từng thích ai chưa?" " Đã từng thích một người. . ." Hồ lão gương mặt như nhớ lại, lẩm bẩm:" . . .nhưng rồi cũng chẳng đến đâu." " Vì sao lại vậy?" Cao An An kinh ngạc hỏi. " Ta thiên phú rất tốt, thực lực vượt xa nàng. Sau cùng chủ động từ bỏ thứ tình cảm đó, tập trung theo đuổi thực lực cao hơn. Khoảng cách giữa hai bên quá lớn, khiến nàng trở thành sự níu kéo của ta. Giữa hai bên. . .ta bắt buộc phải chọn một." Hồ lão giải thích. " Vậy nếu như người đó có thiên phú tốt hơn ngài, thực lực giống như ngài, thậm chí còn tốt hơn ngài thì sao? Liệu ngài có bỏ được người đó?" Cao An An vội hỏi. " Đến khi đó không phải là ngươi chủ động bỏ người ta. Mà người ta sẽ chủ động bỏ ngươi." Hồ lão nói, gương mặt già nua khẽ mỉm cười. " Đã là người, chung quy sẽ có khác biệt. Có thể lúc ban đầu ai cũng khởi điểm như nhau, cách biệt không lớn như vậy. Nhưng theo thời gian cách rời, khoảng cách sẽ dần triển lộ ra." Hồ lão cảm khái giải thích:" Khi đó những cái giống nhau sẽ hợp lại, sau thời gian khác biệt rồi lại phân. . . Quy luật vận hành, chung quy cũng chỉ như vậy." " Các ngươi thi được vào học viện, mục tiêu ban đầu của các ngươi giống nhau, nhưng theo thời gian tu luyện, sự chênh lệch sẽ càng ngày càng lộ rõ. . ." Cao An An như có vài phần hiểu ra nhẹ cúi đầu, trầm tư trong suy nghĩ. Hồ lão khẽ nhìn nàng, Cao An An thiên phú tu luyện vẫn luôn rất tốt. Hắn muốn nàng tập trung tu luyện, hơn là việc theo đuổi tình cảm hư vô mờ mịt kia. Việc cần làm, là dùng lời nói cắt đứt tơ niệm trong lòng. " Ngươi cảm thấy khát vọng nó, là vì ngươi chưa đạt được nó. Nhưng khi ngươi đạt được nó rồi, ngươi sẽ không còn cảm thấy hứng thú với nó nữa. . . Đó, là lòng tham." Hồ lão lẩm bẩm. . . . Đại sảnh Cao Gia. Nơi đây đã trở thành một đống hỗn độn, rất nhiều người đang tu sửa lại khu vực này. " Các ngươi không rời đi sao?" Nhìn thấy Cao Ngọc cùng Cao Tiếu Thiên, Cao Lãng kinh ngạc hỏi. " Bọn ta muốn ở lại tu sửa Cao Gia đến khi ổn định mới rời đi." Cao Ngọc giải thích. Cao Tiếu Thiên đắn đo một hồi lâu, sau cúi đầu với Cao Lãng:" Cao Lãng biểu đệ, ta vì những hành động năm xưa với ngươi mà xin lỗi." Cảnh giới Cao Tiếu Thiên hiện giờ mới chỉ là Linh Hải Cảnh thất trọng, bị bỏ lại quá xa, không còn tâm tư đối phó với Cao Lãng nữa. Hắn bây giờ chỉ cầu Cao Lãng tâm tư không nhỏ mọn mà bỏ qua cho mình. Khẽ liếc sang Cao Ngọc gương mặt vẫn còn vẻ đắn đo không cúi đầu, Cao Lãng cười nhạt, nâng Cao Tiếu Thiên lên vỗ vai hắn: " Ngươi đây là sao vậy chứ? Chỉ là vài việc trẻ con năm xưa mà thôi, ta không quan tâm mấy chuyện này. Dù sao, đây cũng là gia tộc của ta." " Đa tạ." Cao Ngọc bên cạnh cắn môi nói. Cao Lãng đã không còn chấp nhặt với chuyện này. Nguyên nhân không chỉ vì thời gian đã xa lạ, cũng còn là vì hai bên khoảng cách quá lớn, khiến hắn không có chút tâm tư nào tìm cách đối phó bọn hắn cả. " Gia chủ. Ta muốn tu sửa lại mộ của mẫu thân ta." Cao Lãng tiến đến chỗ Cao Gia gia chủ nói. Vì bị gia tộc xa cách, mộ của mẫu thân hắn trong Cao Gia thật không khác gì một nắm đất được đắp lên so với những ngôi mộ trang hoàng khác trong gia tộc. " Không được, Cao Gia còn đang bị nhiều nói thiệt hại phải tu sửa, không ai có thời gian xây dựng lại ngôi mộ cho kẻ gây hoạ đó cả." Hắn vừa dứt lời, Tam trưởng lão Cao Gia đã quát lên. Cao Lãng chỉ khẽ liếc nhìn hắn, sau mới quay sang nhìn Cao Gia gia chủ nói:" Ta cũng biết tình cảnh Cao Gia hiện giờ, nên không có ép buộc phải làm ngay bây giờ. Ta có thể ở đây chờ đợi, đến khi mộ của mẫu thân được tu sửa xong." Tam trưởng lão Cao Gia lén đổ mồ hôi lạnh, quát tháo lâu năm đã khiến hắn quên mất Cao Lãng thực lực vượt xa mình. Bây giờ hắn cũng không dám tiếp tục mở miệng thêm. " Tốt." Cao Gia gia chủ gật đầu, tiếp tục đi làm việc, không hề quan tâm tới bầu không khí xung quanh. Cao Gia hiện tại, có rất nhiều việc khiến hắn phải lo. " Quản lý tốt cháu của mình, đừng để hắn gây hoạ." Cao Lãng tiến sát Tam trưởng lão nhỏ giọng đe doạ, sau đó cười lạnh rời đi. Tam trưởng lão sắc mặt trắng bệnh, nắm tay siết chặt giận đến run rẩy, nhưng không dám phát tác dù chỉ một câu. Vào bên trong phòng của mình, Cao Lãng kiểm tra thông tin nhiệm vụ của mình. Nhiệm vụ hoàn thành. Số người chết tại Phong Vũ Thành quá nhiều, khiến cho rất nhiều kẻ đối với nơi này đã có run sợ, thời gian gần đây sẽ không có cường giả ngoại lai nào dám tiến nơi này. Đã nhận 1000 điểm năng lượng, 2 thẻ tăng cường võ kỹ từ Đại Thành lên Viên Mãn. Hoàn thành nhiệm vụ phụ tuyến, giết 9 Nguyên Anh Cảnh, 93 Linh Đan Cảnh, nhận 13800 điểm năng lượng. Số điểm năng lượng hiện có, 23334 điểm.