Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 238 : Bát quái môn thái độ, cửu công tử

Xe ngựa rời đi, chỉ để lại ba lão nhân ngồi giữa hồ im lặng nhìn lấy cảnh đẹp cuộc sống. Bầu không khí xung quanh, có chút trầm lắng. " Ban nãy sao ngài bảo ấn ký mà hắn tương lai để lại không thế nào mạnh?" Một lúc lâu sau, Tông chủ Bát Quái Môn mới mở lời hỏi. Lão tổ Bát Quái Môn ánh mắt nhìn lên bầu trời, một mặt hoài nghi nhân sinh. " Ta vốn tưởng Cao Lãng tiểu hữu tương lai chỉ có thể đến được Hoá Thần Cảnh cường giả, nhưng hắn thậm chí có thể còn là mạnh hơn nữa. Điều đó mới có thể giải thích tại sao ấn ký đó lại mạnh như vậy." Lão tổ nhẹ giọng giải thích. " Còn bên trên cả Hoá Thần Cảnh cường giả, vậy đó là cảnh giới gì?" Tông chủ Bát Quái Môn vẻ mặt kinh ngạc thốt lên. " Ta không biết." Lão tổ Bát Quái Môn lắc đầu nói:" Nhưng ít nhất cũng là thế giới này chưa kẻ nào có." Đại trưởng lão Triệu Gia im lặng, hắn đúng là không nghĩ đến lão tổ Bát Quái Môn lại đề cao Cao Lãng đến như vậy. Việc cái để lại ấn ký này, cũng chỉ có lão tổ Bát Quái Môn nói như vậy mà thôi, còn lại những người khác chưa hề gặp bao giờ sao có thể biết lời hắn nói là thật hay giả? Nhưng việc bóng người đó một chưởng đánh bay bọn hắn ra ngoài không thể phản kháng lại là sự thật. Đây đúng là điều không thể bàn cãi. Vận mệnh cái thứ này hư vô mù mịt, cho dù là Bát Quái Môn bọn hắn cũng chỉ có thể nhìn tới một góc nhỏ, rồi suy ra hình ảnh toàn bộ của nó. Đôi khi nhiều thứ nhìn tới, lại không thể hoàn toàn là sự thật. " Dù có thế nào, vị Cao Lãng tiểu hữu này là chúng ta không thể động vào được, chỉ cần hắn không gây thiệt hại cho chúng ta, vậy không cần nhúng tay." Lão tổ Bát Quái Môn nói. " Phải." Tông chủ Bát Quái Môn và Đại trưởng lão đồng thời gật đầu, trong lòng đồng dạng suy nghĩ giống nhau. Bát Quái Môn này bọn hắn, chính là luôn xu cát tị hung. Triệu Gia cũng đi theo giống thế. Vậy nên đám bọn hắn mới sống dai đến bây giờ. Vụ hoàng triều năm xưa chính là như vậy, mà bây giờ bói cho Cao Lãng cũng chính là như vậy. Chỉ cần cảm thấy có một tia nguy hiểm, thì tránh càng xa càng tốt. Lão tổ Bát Quái Môn trong lòng thở dài một hơi. Bát Quái Môn năm xưa coi bói cho Viêm Phàm phát hiện hắn gặp phải khó khăn đến sinh mạng, chỉ cần hắn vượt qua được nó, chính là dục hoả trùng sinh. Sau đó thì khó khăn cũng đến, hắn bị Linh Hoàng Tông truy sát, mai danh ẩn tích, gần như tiêu thất hàng chục năm. Bọn hắn phát hiện Viêm Phàm còn sống, vậy nên mới không dám có động thái gì. Mặc kệ thái độ của Linh Hoàng Tông, cật lực bảo vệ Triệu Vy khỏi các thế lực bên ngoài. Quả nhiên, sau khi Viêm Phàm mất tích, đám người bên ngoài vì báo thù không tìm được hắn thì tìm nữ nhân hắn báo thù, giết đến sướng tay. Về sau đều chết bất đắc kỳ tử, thảm trạng người không ra người, ma không ra ma. Chính vì như thế, toàn bộ đám kẻ thù vì sợ hãi đã không ai dám động vào nữ nhân của hắn. Dù sao giết cũng đã giết rất nhiều, những nữ nhân còn lại, thân phận không bí ẩn cũng là thế lực mạnh mẽ, bọn hắn còn kẻ nào dám động vào? Triệu Vy cũng vì thế, mà vài năm sau lại được Triệu Gia đề cử trở lại, đưa thành Nhị trưởng lão Triệu Gia. Nếu năm xưa vì nhún nhường Linh Hoàng Tông mà đưa Triệu Vy cho bọn hắn, thì Triệu Gia bây giờ dù không có bị diệt tông, cũng là gà chó không yên rồi, đâu có an ổn như bây giờ? Nhìn lấy Bát Quái Đồ trên bàn bị nứt ra một góc mà lão tổ Bát Quái Môn trong lòng đau xót. Tuy món đồ này chưa đạt đến Thiên giai, nhưng cũng là địa giai cao cấp, để sửa chữa lại cho nó, tài nguyên cần đến không phải là một con số nhỏ. Lần này, lỗ lớn. May mắn là hắn cẩn thận không đem ra vật phẩm Thiên Giai, nếu đồ Thiên Giai có bị làm sao? Hắn đem cả Bát Quái Môn bán cũng chưa chắc sửa chữa lại được. . . " Nếu không can thiệp hắn, vậy còn chuyện của mấy đứa nhi tử gia chủ thì sao?" Đại trưởng lão Triệu Gia hỏi. " Tất nhiên là không can thiệp vào, dựa hơi vào Triệu Gia, có một số kẻ nghĩ rằng mình có thể trèo lên khống chế được con thuyền này mà không nghĩ đến, nhờ có thân thuyền giữ cân bằng ở giữa, mới có nhiều thế lực kéo vào như vậy." Lão tổ Bát Quái Môn coi thường lẩm bẩm nói. Triệu Gia chỉ có người Triệu Gia nắm giữ mà thôi, không được phép thiên vào bất kỳ thế lực nào hết. Nếu có kẻ sinh ở Triệu Gia mà coi trọng lợi ích người bên ngoài, vậy kẻ đó cũng không xứng làm người quản lý Triệu Gia. Đại trưởng lão Triệu Gia như có như không nhẹ gật đầu. Hắn trong lòng có chút suy nghĩ, Triệu Gia gần đây không có nhiều biến động khiến những kẻ xung quanh đã mất đi cảm giác sợ hãi. Cũng đã đến lúc để Triệu Gia bên trong thay đổi một số quyền lợi. Để tránh cho việc nhiều người sinh ra nhàm chán. Trong cuộc tranh đấu lần này, kẻ thua, ắt sẽ bị đào thải. " Tuy không thể dùng cách bói toán để tính Cao Lãng tiểu hữu, nhưng vẫn là có thể dùng cách tính thông thường để biết được hắn đang gặp chút phiền phức." Đột nhiên, lão tổ Bát Quái Môn cười nói. Loạt soạt. . . Xung quanh hồ nước, hơn trăm người từ phía xa xa tiến tới, vây quanh toàn bộ hồ nước này. " Này, ba lão đầu kia, có thấy một tên tiểu tử bịt khăn trên đầu đi qua đây không?" Một tên tráng hán cầm trường đao giơ lên quát nói. Tông chủ Bát Quái Môn và Đại trưởng lão Triệu Gia đồng thời lắc đầu cười khẽ một tiếng, nhìn cũng không nhìn đám người đang vây xung quanh. " Ta. . ." Tráng hán thấy bọn hắn không bắt lời, giận giữ quát lên, chỉ là nhanh chóng xụi lơ xuống mặt đất, cả người không còn sức lực. Phịch. . . Trường đao tuột khỏi tay văng ra một bên, tên tráng hán ngã úp xuống mặt đất, không còn cử động. Đám người gần hắn đồng loạt lùi về sau một bước, kinh sợ vô cùng. Một tên gan dạ tiến chậm về tên tráng hán đó, sau khi kiểm tra, lập tức run rẩy đứng dậy. " Chết. . . Chết, hắn chết rồi." Sau đó hoảng sợ hô lên. Đám người xung quanh con ngươi trợn lớn, đồng loạt rút trong tay binh khí, giơ về phía ba lão nhân ở giữa hồ nước. Bên trên mặt hồ, xuất hiện thân ảnh của hai tên nam tử Bát Quái Môn, một tên trong đó quát lớn: " Đây là địa bàn của Bát Quái Môn, người không muốn chết lập tức rời đi." Đám người nhìn nhau một chút, hơn trăm người không nói một lời đồng loạt rời đi. Ngay cả câu ngoan thoại cũng không dám buông. Đến cũng nhanh, mà đi cũng nhanh. " Khụ. . ." Lão tổ Bát Quái Môn nhẹ ho một tiếng, nhìn máu tươi dính trên tay mà thầm thở dài. Cũng rất lâu rồi mới bị trọng thương như vậy, thật không biết nghỉ bao lâu mới có thể hồi phục đây. " Tiểu Báo, gọi tên đệ tử ngươi đi theo Cao Lãng tiểu hữu, để cho chúng ta một cái thái độ. Dặn hắn không cần làm gì hết, chỉ cần đi theo sau là được." Lão tổ Bát Quái Môn đối với Tông chủ khẽ nói. " Ý của ngài là, tên đệ tử Trần Dần của ta sao?" Tông chủ Bát Quái Môn hỏi. " Chẳng phải hắn luôn muốn làm đệ nhất quốc sư sao? Bảo hắn cơ hội tới rồi đó." Tông chủ Bát Quái Môn trong lòng im lặng. Quốc sư cái danh hiệu này, cũng chỉ có hoàng triều năm xưa mới có. Cũng thật không hiểu tên đệ tử này của hắn, ăn phải cái gì mà chấp niệm đối với danh hiệu lại sâu đến vậy. Cũng là tuy tư tưởng không có ổn định mấy, nhưng hắn đúng là kẻ có thiên phú nhất của Bát Quái Môn. . . . Triệu Gia. Nơi ở của cửu công tử. Cao Lãng đứng trước cánh cổng rách nát có vài phần cũ kỹ này mà trong lòng khẽ im lặng. Vị cửu công tử này, cũng thật quá thảm đi. Hắn năm xưa ở Cao Gia cũng không bị thảm như tên này. Mang tiếng là nhi tử của Triệu Gia gia chủ mà phải ở nơi cũ kỹ này, chẳng lẽ Triệu Gia không ngại vì thế mà mất mặt sao? " Đây. . .đích thật là nơi ở của cửu công tử?" Cao Lãng hơi nghiêng về phía sau hỏi. Mao Sơn bình tĩnh gật đầu xác nhận: " Không nhầm được." " Cửu công tử mẫu thân là nô tỳ, bản thân phía sau không có chỗ chống lưng. Lại thêm các huynh đệ tỷ muội của hắn ngại mất thân phận cùng chung kẻ không địa vị, càng thêm xa lánh bắt nạt." " Triệu Gia gia chủ không quan tâm sao?" Cao Lãng hỏi. " Có quan tâm qua. Nếu hắn quan tâm quá mức, sẽ bị đám nhi tử bên trên cao giọng tranh giành kêu hắn chỉ biết nặng bên này, mà nhẹ bên kia." Mao Sơn nhẹ giọng giải thích. " Phần lớn Triệu Gia gia chủ đều không bao giờ quan tâm đến cuộc sống nhi tử của hắn. Địa vị của đám nhi tử hắn hoặc là có nhà ngoại chống lưng, hoặc là tự thân phát triển lợi ích." " Cửu công tử cũng không thể phát triển lợi ích?" " Không thể." Mao Sơn lắc đầu nói:" Cửu công tử ban đầu cũng được cung cấp trang viên và số vốn ban đầu riêng. Tuy nhiên vì không có người phía sau chống lưng, hắn làm việc gì cũng có huynh đệ tỷ muội cho người phá hoại. Địa vị thì không có, hắn cũng không thể đấu lại người ta. Dần dần tài sản cũng tiêu hết, bán nhà, bán cửa, cuối cùng lâm vào hiện tại. . . Nợ nần chồng chất, đám người bên ngoài kiêng kỵ hắn là nhi tử Triệu Gia gia chủ mà không dám làm gì, nhưng cũng không để cho hắn sống yên." " Thật thảm. . ." Cao Lãng cảm khái. Trong lòng càng thêm vui vẻ, lôi tên này vào dong binh công hội, hắn càng không sợ bị Triệu Gia đào người. Cao Lãng trong lòng làm ra trầm ngâm, vậy nhưng trước tiên vẫn phải kiểm tra tính cách của tên này như thế nào đã, mới có thể tìm chỗ sắp đặt cho hắn được. Choang. . . Bên trong căn nhà, vang lên tiếng đổ vỡ. Cao Lãng vẻ mặt nghi ngờ quay sang nhìn Mao Sơn khẽ ra hiệu, Mao Sơn nhẹ gật đầu, lập tức tiến lên phía trước mở cánh cổng ra. Trước mặt bọn hắn, là một tên thiếu niên ăn mặc có phần rách nát đang nằm trong sân, bị hai tên nam tử côn đồ đánh đập. Cánh cổng mở ra, hai tên nam tử dừng lại hành động của mình, cẩn thận nhìn sang Cao Lãng và Mao Sơn, khẽ quát lên: " Các ngươi là ai?" Cao Lãng không trả lời, hắn chỉ nhìn lấy thiếu niên đang nằm dưới đất, bình tĩnh hỏi:" Cửu công tử là hắn." " Hình như là vậy." Mao Sơn không chắc chắn trả lời, hắn dù sao cũng chưa gặp cửu công tử bao giờ.