Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 224 : Nhận nghĩa mẫu, thân phận tăng cao

Cao Lãng con mắt nhắm hờ suy tư. Trước lúc hắn đến đây, Đầu Trâu có nói cho hắn một chuyện. Triệu Vy muốn nhận hắn làm Nghĩa tử, dặn dò hắn đừng trả lời vội, mà suy nghĩ thật kỹ, sau đó đến cho nàng một cái đáp án. Triệu Vy không có con, hắn trở thành Nghĩa tử của nàng, điều đó không có nghĩa bên trong Triệu gia, cấp độ của hắn không khác gì cá vượt long môn, một bước hoá rồng. Cao Lãng trong đầu thậm chí có suy nghĩ, có chuyện tốt đến như vậy sao? Nhưng hắn nhìn lấy ánh mắt thâm thúy của Đầu Trâu, lời muốn thốt ra, liền lập tức im lặng. Cao Lãng và Mao Sơn nói chuyện với nhau rất nhiều, bên trong Triệu Gia có những ai cần phải coi trọng, Mao Sơn đều nhất nhất nói cho Cao Lãng. Ở bên trong Triệu Gia gần bốn tháng trời, tuy Mao Sơn chưa thể gặp được hết những người bên trong Triệu Gia, nhưng ít nhất, hắn cũng biết những kẻ đó làm chức vụ gì bên trong đấy. " Chỉ đáng tiếc ta thực lực còn rất kém, ngoài một số việc lặt vặt ra, hầu như Triệu Gia bên trong ta đều không thể nào tiến vào sâu hơn." Mao Sơn tiếc nuối nói. Bản thân hắn lại còn là người của Triệu Vy, bên trong Triệu Gia hầu như cũng không có ai dám làm phiền đến hắn. Trừ khi Mao Sơn cố tình kiếm việc để làm, nếu không cũng chẳng ai bắt ép hắn cả. Người sai được hắn, cũng chỉ có Nhị trưởng lão mà thôi. Cao Lãng vốn còn đang suy nghĩ, bỗng hắn hơi có cảm ứng, chợt nhìn thấy một con kiến đen bò trên trang phục của hắn. Vốn đầu đang tập trung suy nghĩ, hắn cũng không bận tâm tại sao đến cấp độ như hắn lại có một con kiến bình thường bò lên người, tiện tay cho một ngón dí sát nó. Xoẹt. . . Vừa ấn chết con kiến, trong đầu Cao Lãng như bị gõ một phát, đau đớn nhíu chặt lông mày. " Tại sao đè chết ta?" Bên trong đầu Cao Lãng, giọng nói của Tử Văn vang lên. " Ta đè chết ngươi hồi nào?" Cao Lãng ôm đầu khó hiểu hỏi lại. Chợt mới nhớ tới con kiến, ngạc nhiên kêu lên:" Con kiến đen là ngươi?" " Phải." Tử Văn đáp lại. " Ngươi có thể ra bên ngoài?" Cao Lãng ngạc nhiên hỏi. " Ừm. Nhưng thực lực ngươi còn quá thấp, năng lượng thể không đủ đưa ta ra ngoài, chỉ có thể lấy hình dạng loài động vật nhỏ." " Người khác có thể nhìn thấy ngươi sao?" Cao Lãng hỏi đến vấn đề chí mạng nhất. " Không thể." Tử Văn buồn bã nói:" Ngoại trừ ngươi ra, người khác không thể thấy được. Năng lượng thể quá yếu, không đủ gây dựng thực thể sinh mệnh." Cao Lãng nghe xong, liền không còn quan tâm vấn đề này nữa, hắn lại quay về lựa chọn rắc rối ban đầu của mình. " Nếu ngươi là ta, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?" Cao Lãng bất chợt hỏi. " Có chỗ tốt không lấy, ngươi đúng là thằng ngu." Tử Văn coi thường nói. Cao Lãng lật cho Tử Văn một cái liếc mắt, hắn bất chợt cười lên. " Ha ha ha. . ." Phải a. Chỗ tốt ở ngay trước mặt, phân vân mấy cái chuyện đó làm gì cơ chứ. Mao Sơn ngồi bên cạnh Cao Lãng vẻ mặt cứng đờ, hắn khuôn mặt có chút xấu hổ. Ban nãy hắn vừa kể chuyện cười gì sao? Cao Lãng cả người đứng thẳng dậy, gương mặt có thần nói:" Mao Sơn, cùng ta đi gặp Triệu Vy trưởng lão." Nói xong, cũng không chờ Mao Sơn kịp phản ứng, đã vui vẻ bước ra bên ngoài. " Tốt." Mao Sơn nhẹ giọng đáp lại, liền bước theo sau. Ban nãy, đích thật là hắn kể chuyện cười rồi. . . . Triệu Gia. Nơi ở của Triệu Vy. Triệu Gia địa bàn chính thật vô cùng rộng lớn. Một mình nó có thể so với cả một toà thành, đủ để hiểu sự lớn mạnh của Triệu Gia kinh khủng như thế nào. Triệu Vy là Nhị trưởng lão của Triệu Gia, bản thân nàng có hắn một toà phủ cho riêng mình, đồng thời người của nàng cũng đều được sắp xếp tại đây. Toà phủ này chia làm ba phần, khu vực của Triệu Vy chỉ bao gồm nàng và một số thị nữ. Khu vực của người Triệu Gia, phần lớn đều là các chi thứ Triệu Gia làm việc cho Triệu Vy. Và cuối cùng là khu vực khách khanh, nơi Cao Lãng và Mao Sơn đang ở lại. Hai người rời khỏi khu vực khách khanh của Triệu Gia, tiến vào khu vực bên trong. Vừa mới bước vào cửa, đã bị hai tên thị nữ Linh Đan Cảnh tứ trọng cản lại bên ngoài. Cao Lãng và Mao Sơn phải báo ra thân phận của mình, cho đợi thị nữ tiến vào thông báo, đợi nàng xác nhận mới có thể được vào bên trong. Khu vực của Triệu Vy, phần lớn đều là nữ nhân, rất ít nam nhân qua lại chỗ này. Lại thêm thế lực hỗ trợ đứng sau lưng Triệu Vy lại là Hợp Hoan Tông. Vì đảm bảo an toàn cho Triệu Vy, Tông chủ Hợp hoan tông cũng sắp xếp người của nàng làm thị nữ hầu hạ bên trong. Người Hợp hoan tông vốn thải âm bổ dương, nam nhân gần khu vực này, ít càng thêm ít. Nơi nhiều nam nhân nhất tại đây, có lẽ cũng chỉ có khu vực khách khanh. Đợi một thời gian đến khi thị nữ quay lại, Cao Lãng và Mao Sơn lập tức được cho vào bên trong. Theo chân vị thị nữ đó, tiến vào bên trong phòng khách. Bước vào bên trong, Cao Lãng nhận thấy Triệu Vy đang trò chuyện với một người khác, Triệu Vy ngồi trên chủ vị, dáng vẻ cao quý phong phạm, bên dưới nàng là một thiếu nữ mang lên mạng che mặt, dáng người uyển chuyển. So với Triệu Vy không kém chút nào, còn mang theo chút thanh xuân tuổi trẻ. Cao Lãng để ý đến thị nữ phía sau thiếu nữ đang ngồi ấy. Hắn nhận ra thị nữ ấy, chính là người Triệu Gia gặp bên trong bí cảnh đi sau Triệu Cơ. Ánh mắt hắn khẽ di dời, trong lòng thầm suy đoán. Nếu vậy ắt hẳn Triệu Cơ chính là thiếu nữ đang ngồi đây. " Tham kiến Nhị trưởng lão." Tiến vào bên trong, Cao Lãng và Mao Sơn khẽ hành lễ. Triệu Vy vốn đang cười nói chợt thu lại nụ cười, khẽ nhíu mày nhìn lấy Cao Lãng. Hiển nhiên đối với việc hắn xưng hô mà bất mãn. Thiếu nữ khẽ nhận ra điểm khác lạ ấy, nhìn nhiều thêm Cao Lãng vài lần, liền thu hồi lại tầm mắt. Bên trong bí cảnh Cao Lãng đeo lên mặt nạ, hiện tại hắn đem khuôn mặt thật của mình ra, trên trán lại đeo chiếc khăn đen, không có dấu vết nào để nàng có thể nhận ra hắn cả. " Xem ra là cô cô còn có việc quan trọng cần làm. Vậy tiểu nữ xin phép rời đi trước." Thiếu nữ cười nói, chậm rãi đứng lên, khẽ hành lễ với Triệu Vy. Triệu Vy cười nói:" Cũng tốt. Lần sau đến gặp, ngươi nhất định phải nói chuyện với cô cô nhiều hơn." " Phải." Thiếu nữ cười đáp lễ. Bên ngoài phòng khách lập tức đi vào một tên thị nữ, khẽ hành lễ với Triệu Vy, liền xoay người lại dẫn thiếu nữ cùng thị nữ của nàng rời đi. Bình tĩnh nhìn thiếu nữ rời đi, Triệu Vy thu lại nụ cười, lạnh nhạt nói: " Nói đi, các ngươi đến là có chuyện gì?" Giọng nói vô cùng lạnh nhạt, mang theo hàn ý xa cách. Cao Lãng trong lòng có chút sầu khổ, hắn khẽ mở miệng:" A di, thiếu nữ ban nãy là. . .?" " Nàng là người mà ngươi cần tìm đấy." Triệu Cơ bình tĩnh trả lời. Đối với lời nói của Cao Lãng mà vẻ mặt hơi hoà hoãn chút: " Nàng chính là Triệu Cơ, hơn ba tháng trước từng đi bí cảnh lịch luyện trở về. Ta vì giúp ngươi để ý đến nàng, thời gian gần đây thường xuyên gọi nàng qua lại. Bình thường hai ta vốn không hề giao tiếp, nếu ta không làm như vậy mà đột nhiên để ý tới, sẽ khiến nhiều người nghi ngờ." Cao Lãng được Triệu Vy xác nhận lại, khẽ gật đầu một cái, trong lòng nhẹ nhàng suy đoán. Ắt hẳn lần hắn nhờ Bạo Trâu đại nhân, Bạo Trâu đại nhân lại nhờ đến Triệu Vy đi. Như vậy cũng tốt, dù sao có Triệu Vy là người để ý, sẽ an toàn hơn là một người bên ngoài quan sát. " Ta đến đây, là để trả lời đáp án của a di." Cao Lãng khẽ nói. " Ồ. Vậy ngươi quyết định thế nào?" Triệu Vy lạnh nhạt chống cằm hỏi. " Nghĩa mẫu. . ." Cao Lãng kêu lên. " . . ." Mao Sơn cả người giật mình hoảng sợ nhìn sang Cao Lãng, miệng há hốc ra, sau đó lại nhìn lên khuôn mặt Triệu Vy bên trên. Nàng khuôn mặt cũng vì thế mà cứng đờ. " Ngươi có biết câu nói này của ngươi có ý vị như thế nào không?" Triệu Vy lấy lại tinh thần, đầy thâm ý hỏi. " Ta biết. Nghĩa mẫu." Cao Lãng gật đầu nói. Nói lại lần hai, quen thuộc hơn lần đầu rất nhiều. Triệu Vy cả người hơi run lên, vẻ mặt ngay lập tức chuyển sang ôn hoà, cao giọng nói: " Ngươi từ sau này chính là Nghĩa tử của ta. Được đích thân ta chú trọng bồi dưỡng, chức vị có thể ngang hàng với các thế hệ trẻ khác bên trong Triệu Gia." " Thiếu gia." Phía bên ngoài phòng khách, đám thị nữ khẽ đứng ngoài hành lễ. Cao Lãng vẻ mặt vô cùng bình thản, hắn vốn đã chuẩn bị tinh thần, vậy nên không bị ảnh hưởng nhiều. Chỉ có Mao Sơn phía sau ngơ ngác nhìn lấy Cao Lãng, bên trong ánh mắt tràn đầy phức tạp. Hắn, vẫn là như vậy. Đi đến đâu, là có người chống lưng đến đấy. Ta hiện tại nhận ngươi làm nghĩa huynh liệu còn kịp sao? Mao Sơn bản thân không phải có chút tiểu tâm tư. Từ lúc trở thành khách khanh Triệu gia, tại nơi này hắn luôn kết giao bằng hữu, tìm hiểu mọi công việc, sắp xếp mọi thế lực xung quanh. Mục đích cũng chỉ là thể hiện cho Cao Lãng nhìn thấy được giá trị của hắn. Cao Lãng vào sau Triệu Gia, thời gian này ắt hẳn phải cần Mao Sơn đến hỗ trợ đi. Nhưng ngày đầu tiên Cao Lãng đến, hắn được Nhị trưởng lão Triệu gia nhận làm Nghĩa tử, hiện tại Mao Sơn còn tác dụng sao? " Ta đã sắp xếp hết vị trí riêng cho ngươi rồi, từ nay về sau tại đây ngươi có khu vực riêng của mình, cũng có hạ nhân và thuộc hạ riêng biệt, ta sẽ không làm nhiều can thiệp." Triệu Vy ôn hoà nói. " Đa tạ nghĩa mẫu." Cao Lãng gật đầu cười, chỉ về phía Mao Sơn. " Ta không biết có thể chọn hắn làm thuộc hạ không?" " Tất nhiên có thể." Triệu Vy đáp lại. " Tham kiến thiếu chủ." Mao Sơn đối với Cao Lãng hành lễ, tâm tư cảm khái ngàn vạn. Hắn nghĩ kỹ rồi, từ này trở đi cứ việc theo chân Cao Lãng, đảm bảo luôn có lộc ăn. Việc gì phải khổ sở tự phát triển mình cơ chứ? Cao Lãng đối với Mao Sơn không có nhiều suy nghĩ như vậy. Hắn hiện tại chỉ cảm thấy, với thân phận hiện tại này, dù là cường giả Linh Hoàng Tông có kéo quân tới đây, cũng đừng hòng làm gì được hắn. Thân phận Cao Lãng hiện giờ, có thể thúc đẩy hắn làm rất nhiều việc một cách dễ dàng.