Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 220 : Diệt sát linh đan cảnh bát trọng
Cao Lãng nhìn thi thể khô quắt không còn một chút máu tươi nào, trong lòng hắn thở dài.
Dùng cái võ kỹ này, quả thật rất khó a.
Huyết Phán Quan, dùng huyết giết địch.
Sử dụng máu tươi của địch nhân làm mực, sử dụng Bút Phán Quan làm vũ khí, tạo ra thứ có thể giết người.
Nhưng cái khó ở đây chính là, cây Bút Phán Quan hút máu quá nhanh, Cao Lãng còn chưa kịp ra dùng máu viết cái gì, đã bị cây bút hút sạch máu rồi.
Một tên Linh Đan Cảnh lục trọng cứ như vậy chết rất sạch sẽ.
Nếu như lúc ban đầu Cao Lãng rút ra quá sớm, máu tươi vận chuyển trong người tên Đổng Gia kia còn nhiều, rất có thể sẽ khiến hắn còn sống, kịp thời chạy đi hoặc phản kích lại Cao Lãng.
Vậy nên Cao Lãng mới phải chờ đến khi cây bút hút máu tươi đủ nhiều, khiến tên Đổng Gia đó không còn máu tươi để vận chuyển sinh mệnh mà chết mới thi triển ra võ kỹ của mình.
Kết quả cũng đã thấy. Chỉ dùng được một lần.
Cao Lãng đột nhiên cảm thấy cái võ kỹ này thật khó sử dụng đâu.
Dùng võ kỹ câu kéo đường nét như vầy, thật không hợp tác phong của hắn. Vốn trong mình mang Kim thuộc tính Cao Lãng tới nói, hắn càng thích hơn đi theo hướng sát phạt, một kích giết địch.
Hai tên Đổng Gia còn lại dừng lại bước chân, kinh dị nhìn lấy Cao Lãng, thần sắc cảnh giác.
Ngay cả Đổng Lộ một bên cũng ngơ ngẩn nhìn lại. Nàng thậm chí không tin vào mắt mình.
Một tên Linh Đan Cảnh lục trọng cứ như vậy chết? Bị một tên Linh Đan Cảnh nhất trọng giết chết?
Vượt cấp giết địch mọi người ai cũng từng nghe qua, nhưng mới có vài giây giết nhanh như vậy, thì đúng là bây giờ mới gặp qua.
Thậm chí trong đầu cả ba người còn thầm nghĩ, Cao Lãng giả heo ăn thịt hổ.
Cảnh giới thật sự của hắn, còn trên cả Linh Đan Cảnh nhất trọng, ít nhất cũng phải là Linh Đan Cảnh bát trọng, mới có thể thuấn sát nhanh như vậy.
" Các hạ đến bây giờ vẫn chưa bại lộ cảnh giới thật của mình, cho là bọn ta dễ ăn hiếp như vậy sao?" Tên Đổng Gia Linh Đan Cảnh bát trọng nói.
Cao Lãng không nói chuyện. Trong lòng hắn đang suy tính linh khí tiêu hao của cơ thể. Vì đây là lần đầu hắn kích hoạt Hiền Giả Ti Hộ, cần làm ra một chút phán đoán.
Quá trình ban nãy hắn sau khi kích hoạt Hiền Giả Ti Hộ rồi giết chết tên Linh Đan Cảnh lục trọng ban nãy, tốn hao năm giây. Linh khí trong cơ thể tiêu hao 1/100.
Như vậy có thể nói, hắn kéo dài được 500 giây là tiêu hết sạch linh khí trong cơ thể, là khoảng hơn tám phút, khấu hao đi phần linh khí dùng võ kỹ. Hắn kéo dài được năm phút là hao hết sạch linh khí.
Nên nhớ Cao Lãng hiện tại là Linh Đan Cảnh cường giả, linh khí tương đương dồi dào, số lượng tiêu hao như thế này, quả thật quá lớn.
Kích hoạt tối đa là nửa giờ, nhưng với Cao Lãng hiện tại, hắn chỉ dùng được năm phút mà thôi.
Trong năm phút, phải giải quyết xong hai người còn lại.
Trên tay Cao Lãng xuất hiện một bình đan dược Hồi Khí Đan, hắn nhanh chóng lấy ra hai viên nhét vào miệng. Sử dụng đan dược hồi phục, có lẽ sẽ kéo dài thêm một, hai phút nữa.
Hai tên Đổng Gia nhìn thấy Cao Lãng không nói chuyện đã lộ vẻ mặt khó chịu, chỉ là kiêng kỵ thực lực Cao Lãng, bọn hắn đã có ý định rút lui.
Nhìn thấy Cao Lãng dùng đan dược cho vào miệng, hai tên Đổng Gia ánh mắt hơi loé lên, ý định bỏ trốn cũng không cánh mà bay.
Đối phương ăn đan dược hồi phục linh khí, có phải là để giết tên đồng bạn của họ, phải tốn hao điều kiện gì không?
Tâm tư của bọn hắn, trở nên vô cùng hỗn loạn, nhưng bên trong ánh mắt nhìn về Cao Lãng, lại có ý định thử sức một lần.
Tên Đổng Gia Linh Đan Cảnh bát trọng xuất thủ, lần này, hắn muốn đích thân nghiệm chứng ý nghĩ trong lòng hắn.
Đối phương là giả heo ăn hổ, hay là sử dụng bí pháp giết địch một ngàn tổn hại tám trăm.
" Cẩn thận." Đổng Lộ bất ngờ quát lớn.
Nàng muốn tiến lên cứu viện, trước mặt đã ngay lập tức bị tên Đổng Gia còn lại chặn đánh.
Cả hai đều là Linh Đan Cảnh lục trọng, bị hắn dây dưa, Đổng Lộ cho dù có gấp cũng không thể lập tức bỏ qua đối thủ của mình cứu viện Cao Lãng được.
Nhìn thấy tên Linh Đan Cảnh bát trọng tiến về phía mình, Cao Lãng lần này cũng không hề động, hắn thậm chí còn lùi một bước chân, dùng chân sau làm trụ giữ chặt lấy.
Nhìn thấy Cao Lãng lùi một bước, tên Đổng Gia càng thêm tin tưởng suy nghĩ của mình, hắn vui vẻ lao đến phía Cao Lãng, đánh ra một chưởng lực bạt sơn hà.
Thiên Sơn Chưởng.
Một chưởng mang lấy khí thế to lớn của núi rừng, lại ẩn ẩn có chứa một tia vận luật mây mù bên trên nó.
Bành. . .
Chỉ thấy hắn đánh một chưởng vào ngực Cao Lãng tạo một tiếng vang lớn đẩy Cao Lãng về sau.
Cao Lãng một tay giơ về phía sau, có chân sau làm trụ, cả người hắn không bị lảo đảo lùi như lúc trước, chỉ là bị xê dịch về sau một đoạn mà thôi.
Đầu hơi cúi, khoé miệng Cao Lãng nở nụ cười khinh thường.
Nhìn thấy Cao Lãng vẫn không hề hấn gì, tên Đổng Gia lập tức lộ thần sắc kinh ngạc, một chưởng này của hắn, thậm chí có thể đánh chết một con yêu thú cấp ba a.
Cùng cảnh giới với hắn dù là dính được một chưởng này như Cao Lãng, cũng đừng mong bình yên vô sự.
Cao Lãng trên tay cầm Bút Phán Quan, nhanh chóng giơ về phía hắn.
Tên Đổng Gia biến sắc, hắn muốn lùi lại về phía sau, chỉ là cánh tay của hắn bị tay kia của Cao Lãng giữ lấy dính chặt vào người, muốn rút cũng không thể rút ra.
Phập. . .
Cao Lãng trên tay cây Bút Phán Quan, trực tiếp cắm vào cánh tay ra chưởng đánh vào người hắn.
Tên Đổng Gia sắc mặt lộ vẻ thống khổ, hắn nhìn lấy cánh tay mình nổi đầy gân xanh, bắt đầu bị hút lấy huyết dịch mà héo rút, cắn răng dữ tợn dùng tay kia chặt cánh tay mình.
Nếu không cắt rời ra, hắn sớm bị hút khô mà chết.
Vụt. . .
Cao Lãng cây bút kịp thời rút ra, từ đầu cây Bút Phán Quan kéo ra một đường máu đỏ tươi xinh đẹp. Giống như một nét chấm mực, mực trên đầu bút còn nhỏ lên, một đường tia máu vòng cung kéo ngang từ chỗ cánh tay bị đâm chạy lên.
Những giọt máu của tên Đổng Gia bị Cao Lãng lôi ra từ đầu bút đột nhiên trở nên vô cùng sắc bén, nó giống như một thanh lợi khí giết người chẻ dọc cánh tay của tên Đổng Gia đó, sau đó cắt lên cơ thể hắn, cùng với vài ngón tay bên kia đang làm động tác chém xuống.
Soạt. . .
Cơ thể tên nam tử Đổng Gia trước mặt Cao Lãng chia làm hai nửa, nửa dưới gục xuống mặt đất, máu tươi chảy lênh láng, nửa trên còn nửa cánh tay phải kéo lên vai và cái đầu của hắn còn lủng lẳng trên tay Cao Lãng, vẫn còn giữ thế ra chưởng, con mắt trợn to không nhắm mắt.
Cao Lãng tiện thả cánh tay của mình ra, vứt nửa trên của tên Đổng Gia đè lên thi thể nửa dưới, lạnh lùng bước qua, máu tươi dính trên người dần bốc lên làn khói đen tiêu trừ hết cho hắn.
Một tên Linh Đan Cảnh bát trọng, cứ như vậy bị diệt sát.
Tên nam tử Đổng Gia còn lại lập tức xoay người bỏ chạy, chỉ là lần này tình thế đảo ngược, hắn lại bị Đổng Lộ kéo chân.
Đối với Cao Lãng, trong lòng Đổng Lộ hiện tại khiếp sợ không kém, đồng thời cũng lộ ra vẻ vui mừng. Nàng bây giờ mới hiểu tại sao Bạo Trâu đại nhân lại có thể giao nhiệm vụ mới cho Cao Lãng đi. Ắt hẳn là hắn đã sớm biết thực lực của Cao Lãng.
Bạo Trâu sớm biết được sao? Hắn chỉ là sợ Đổng Lộ có một mình dễ bị Đổng Thừa lừa gạt mà thôi. Cao Lãng tất cả đều là nhờ nội giáp trong tay hắn, Bạo Trâu làm sao có thể biết được? Cao Lãng cũng đâu hề có lộ ra.
Giao thủ vài chiêu, mắt thấy Cao Lãng càng ngày càng tiến gần mình, tên Đổng Gia lộ vẻ khủng hoảng, hắn trực tiếp thiêu đốt tinh huyết trong người, lấy thực lực bỏ trốn.
Nhìn thấy hắn như vậy, Đổng Lộ cũng lực bất tòng tâm, nàng cũng không thể nào thiêu đốt tinh huyết theo để giao chiến a.
Thiêu đốt tinh huyết cái thứ này, là sẽ giảm thọ đấy.
Phanh. . .
Một đòn đẩy lùi được Đổng Lộ, tên Đổng Gia đấy không chút do dự xoay người bỏ chạy, khí tức trên người cũng đang dần suy yếu.
Cao Lãng nhìn thấy hắn bỏ chạy, cũng không hề có ý định đuổi theo, trên mặt hơi lộ vẻ tiếc nuối.
Linh khí trên người hắn cũng không còn bao nhiêu, tiết kiệm được bao nhiêu thì tiết kiệm, hắn cũng không muốn đuổi theo một kẻ liều mạng rồi tiêu hao hết linh khí trong người mình.
Bốp. . .
Chỉ là tên Đổng Gia vừa mới chạy ra ngoài, hắn đã lấy theo một tốc độ nhanh chóng bay vào bên trong.
Cơ thể va chạm mạnh xuống sân, trước ngực lõm một hố, miệng phun ra thịt nát cùng máu tươi, ánh mắt tuyệt vọng.
Cao Lãng và Đổng Lộ thần sắc cảnh giác nhìn vào bên ngoài. Xuất hiện một tên nam tử có vài phần hoang dại, áo trước ngực phanh ra để lộ bộ ngực trần, đầu tóc rối xù che đi một mắt của hắn, khí thế trầm trọng, Linh Đan Cảnh bát trọng.
Tên nam tử ánh mắt quét một vòng bên trong, lạnh nhạt nói:
" Chớ khẩn trương, ta là người của Tam trưởng lão phái đến tiếp viện các ngươi."
Cao Lãng không nói chuyện, hắn quay sang nhìn Đổng Lộ xác nhận.
Đổng Lộ hiển nhiên nhận ra tên nam tử này, nàng khẽ thở một hơi, tiến một bước hành lễ:
" Tham kiến Đổng Kì biểu huynh."
Cao Lãng khẽ thu khí thế, cánh tay giơ lên chào hỏi.
Đổng Kì nhẹ gật đầu, bình tĩnh nói:" Bạo Trâu đại nhân lo lắng các ngươi gặp chuyện nên cho ta đến tiếp viện, chỉ là xem ra là đến tay không."
Sau khi biết chuyện, hắn ngựa không dừng võ đi đến chỗ này, đáng tiếc là không có một ai để đánh.
Trong ánh mắt Đổng Kì, rõ để lộ ra vẻ thất vọng.
" Bạo Trâu đại nhân tính toán cẩn thận." Cao Lãng nhẹ giọng cảm thán nói.
Đổng Kì gọi là Bạo Trâu chứ không gọi Tứ trưởng lão, hiển nhiên hắn cũng là người Địa Cung. Cao Lãng đối với hắn có chút thoải mái rất nhiều.
" Tên này để ta giữ lại lấy làm nhân chứng buộc tội, có thể a?" Nhìn tên Đổng Gia còn hấp hối bên dưới, Đổng Kì lạnh nhạt hỏi.
" Tất nhiên có thể." Cao Lãng và Đổng Lộ không chút do dự đồng ý.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương