Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 206 : Đàn nhị vĩ bạch viên

Khi mới bước vào trong căn phòng, lực chú ý của Cao Lãng nhanh chóng di chuyển vào tên nam tử làn da ngăm đen ngồi bên trong. Khí thế của hắn là mạnh nhất trong đám người. " Cao Lãng, giới thiệu với ngươi. Đổng Thừa, Trác Phàm và Đổng Lộ." Bạo Trâu vỗ vai Cao Lãng, nhẹ giơ tay giới thiệu từng người cho hắn. Tên nam tử làn da ngăm đen đó tên là Đổng Thừa, tên nam tử còn lại tên là Trác Phàm, còn tên nữ tử gọi là Đổng Lộ. Nói xong, hắn lại nhẹ giơ tay di chuyển về phía Cao Lãng. " Cao Lãng. Người ở Phía Đông đại lục. Tất cả đều là người một nhà." Câu nói này, Bạo Trâu nói cho ba người kia nghe. Vì không sử dụng thân phận Địa Cung, thế nên đám người đều sử dụng tên thật của mình. Tên gọi mà Bạo Trâu nói cho Cao Lãng, cũng chính là tên thật của bọn hắn. Bạo Trâu cố tình nói là người một nhà, ngầm ám hiệu cho mọi người biết, tất cả đều là người của Địa Cung. Hắn không nói rõ ràng, chính vì sợ có người không may nghe thấy. " Xin chào, ngươi là người đến hỗ trợ bọn ta phải không?" Bạo Trâu vừa dứt lời, đối diện hắn Đổng Thừa chậm rãi tiến gần Cao Lãng, mở miệng chào hỏi. " Phải. Lần đầu gặp mặt." Cao Lãnh khách sáo đáp lại. Trác Phàm và Đổng Lộ cũng phân biệt tiến đến chào hỏi Cao Lãnh vài câu. Dù sao người cũng là do Bạo Trâu dẫn đến, tuy không thân quen với Cao Lãng, cũng phải cho hắn một bộ mặt. " Các ngươi điều tra thế nào rồi?" Thấy mọi người đã sơ bộ quen biết nhau, Bạo Trâu quay về phía Đổng Thừa hỏi. Đám người bên ngoài vô cùng hỗn tạp, thế nên lượng thông tin bọn hắn đem về thật thật giả giả, Bạo Trâu rất khó phân biệt kẻ nào nói thật, kẻ nào nói dối. Dù sao hắn cũng không có thứ gì để chứng minh lời nói của kẻ đó là thật hay giả cả. Vì thế Bạo Trâu mới cần tới người của Địa Cung. Độ tin cậy cao hơn rất nhiều. Đám người Đổng Thừa thời gian gần đây luôn tự điều tra thông tin bên trong Thiên Tùng Lâm, sau đó dựa thêm vào những lời điều tra của đám người bên ngoài để suy tính ra tung tích của hai người bị mất tích. Bạo Trâu vô cùng tin tưởng đám người Đổng Thừa. Không nói đến việc tất cả mọi người đều là người Địa Cung. Đổng Thừa và Đổng Lộ còn là người của Đổng Gia do Bạo Trâu dẫn vào Địa Cung. Hai người này đối với gia tộc đều có một quá khứ không mấy tốt đẹp. Sau này khi vào Địa Cung thì được Bạo Trâu chiếu cố. Mặt ngoài thì là người Đổng Gia thân cận với Bạo Trâu, mặt sau thì lại là Đại Quỷ, thuộc hạ cấp dưới của hắn. Trác Phàm cũng là người do Bạo Trâu dẫn vào Địa Cung, chỉ là hắn không phải là người Đổng Gia, mà là người bên ngoài, có thiên phú tốt được Bạo Trâu chú ý đến. " Chúng ta phát hiện ngọc bội của Đổng Linh Hương ở khu vực bên trong Thiên Tùng Lâm. Ở gần đó là địa bàn của đám Nhị Vĩ Bạch Viên, chúng ta không dám manh động, vì vậy cần thêm người hỗ trợ để điều tra thêm." Đổng Thừa trả lời, ngữ khí có chút nghiêm túc. Hai đứa cháu gái của Bạo Trâu phân biệt tên là Đổng Linh Hương và Đổng Như Ý. Thực lực chỉ là Linh Hải Cảnh mà thôi, nếu quả thật gặp phải đàn Nhị Vĩ Bạch Viên, như vậy khả năng còn sống là rất kém. " Tốt. Các ngươi tạm thời nghỉ ngơi đi. Để ta gọi đám người bên ngoài tấn công khu vực đó. Sau đó các ngươi tiếp tục điều tra." Bạo Trâu nhẹ giọng nói, ngữ khí cũng trở nên sa sút. Hiển nhiên bản thân hắn cũng biết, nếu hai đứa cháu của hắn gặp phải Nhị Vĩ Bạch Viên thì khả năng còn sống thấp đến mức nào. " Phải." Đổng Thừa nhẹ giọng đáp lại, liền rơi vào im lặng. Hắn biết Bạo Trâu tâm tình hiện tại không tốt. Vậy nên cũng không cố ý làm phiền hắn. Cao Lãng bên ngoài nghe cuộc nói chuyện mà trong lòng âm thầm suy tư. Nhị Vĩ Bạch Viên. Là một con khỉ trắng hai đuôi, tay chân rất dài, giỏi leo trèo, tiếng kêu cực kỳ thê thảm. Bọn chúng thường sống thành bầy đàn, có sức lực vô cùng lớn cùng với âm thanh gào thét không gì sánh bằng. Đám Nhị Vĩ Bạch Viên này, con đầu đàn rất có thể là yêu thú cấp ba. Lại thêm bên trong Thiên Tùng Lâm lại còn là địa bàn của chúng nữa. Xem ra hai đứa cháu của Bạo Trâu hiện tại tình cảnh vô cùng không tốt. May mắn Nhị Vĩ Bạch Viên không ăn thịt, vì vậy cơ may hai đứa cháu của Bạo Trâu còn sống là có thể. Chỉ cần không bị Nhị Vĩ Bạch Viên đập chết là được. . . . Một giờ sau. Bên trong Thiên Tùng Lâm. Theo lời của Bạo Trâu, có tổng cộng sáu đoàn đội đi chung cùng với đám người Đổng Thừa xông vào bên trong tấn công đàn Nhị Vĩ Bạch Viên này. Nhân số đoàn đội hơn trăm người, trong đó có tới mười hai vị Linh Đan Cảnh, ba vị Linh Đan Cảnh ngũ trọng, hai vị Linh Đan Cảnh tam trọng, tám vị Linh Đan Cảnh nhị trọng. Còn lại thì đều là Linh Hải Cảnh trở xuống. Đám người Đổng Thừa di chuyển phía sau khi vực hậu cần. Lần tấn công này, đám người đoàn đội mới là chủ lực, đám người Đổng Thừa chỉ phụ trách điều tra mà thôi. Trên đường đi, Cao Lãng cẩn thận giao tiếp với Đổng Thừa, tìm hiểu về những thứ hắn điều tra ra được để biết thêm thông tin. " Vì ngươi vốn không phải người Đổng Gia, chuyện này không thể nói chi tiết cho ngươi biết để tránh sự bê bối ra bên ngoài, nhưng ta cũng có thể nói cho ngươi sơ qua một số việc." Đi bên cạnh Cao Lãng, Đổng Thừa cẩn thận nói. " Vụ việc lần này xảy ra, có sự nhúng tay của Nhị trưởng lão Đổng Gia. Bọn hắn ngăn không cho Bạo Trâu đại nhân đi vào bên trong Thiên Tùng Lâm, thế nên hắn không thể đích thân đi vào, mà phải dùng đến người bên ngoài." " Theo như ta điều tra được, bề ngoài là đối chọi ngăn chặn với Bạo Trâu đại nhân. Nhưng thực chất là để che giấu một thứ gì đó mà không muốn cho ai khác biết." " Che giấu? Thứ gì?" Cao Lãng ngạc nhiên hỏi. " Việc đó ta cũng không biết." Đổng Thừa lắc đầu trả lời:" Nhưng rất có thể là đám trẻ đi vào bên trong này biết chút gì đó. Bọn chúng nhìn thấy thứ không nên thấy. Sau khi trở về gia tộc, tất cả những người từng đi vào đây đều bị bí mật giam lỏng. Ngay cả Bạo Trâu đại nhân cũng không thể làm gì được." " Bây giờ muốn biết đám người Nhị trưởng lão che giấu thứ gì, chỉ có tìm ra hai đứa cháu gái của Bạo Trâu đại nhân. May ra mới biết thêm chút ít." " Ta không nghĩ chuyện này chỉ có Nhị trưởng lão Đổng Gia nhúng tay vào đâu." Cao Lãng đầu hơi cúi xuống suy nghĩ, nhẹ giọng nói ra: " Tuy ta không biết thân phận của Bạo Trâu tại Đổng Gia là gì, ta cũng không muốn biết, nhưng ít nhất ta hiểu, sức ảnh hưởng của hắn cũng sẽ không kém với Nhị trưởng lão. Vậy mà chỉ một mình Nhị trưởng lão đã có thể ngăn chặn lại bước tiến của hắn, điểm này quả thật vô cùng đáng ngờ." " Chuyện này ta biết." Đổng Thừa chợt hạ thấp giọng nói mình xuống, tiến sát đến chỗ Cao Lãng thì thầm vào tai hắn:" Chuyện này thậm chí còn kinh động đến cả Thái Sơn Vương đại nhân, rất nhiều người đang đứng trong bóng tối âm thầm nhìn vào vấn đề này." Cao Lãng trợn mắt nhìn Đổng Thừa. Thật giả? Ngươi bảo chỉ một vấn đề hai tên Linh Hải Cảnh bị mất tích thôi mà còn có thể kinh động tới cả Hoá Thần Cảnh cường giả sao? Như vậy ngươi khác nào đang bảo, chúng ta là chim đầu đàn, là quân tốt đi đầu cho mấy vị đấu đá với nhau đâu? Biết tính nghiêm trọng của vấn đề lần này, Cao Lãng trực tiếp im lặng, suốt khoảng thời gian tiếp theo hắn không nói thêm một câu nào nữa. Hắn cần thời gian để tiêu hoá. Nhìn thấy Cao Lãng không nói chuyện, Đổng Thừa cũng phối hợp giữ im lặng, ánh mắt chú ý đến đoàn người đi phía trước, canh chừng lấy xung quanh. Đi sâu vào bên trong, di chuyển đến một khu vực gần thác nước bên trong Thiên Tùng Lâm, đoàn người khẽ dừng lại bước chân. Hơn một trăm người cẩn thận chậm rãi tiến lên phía trước, núp bên trong bụi rậm nhìn về dưới chân thác. Cao Lãng trong bụi cây cũng nhìn về phía ấy. Một đàn Nhị Vĩ Bạch Viên. Số lượng khoảng hơn 40 con, trong đó Cao Lãng chú ý đến ba con to lớn nhất ngồi giữa, kích thước phải to gấp đôi con thường, đều là yêu thú cấp ba, cũng là thủ lĩnh của bọn chúng. Phát hiện ra con mồi cần tấn công lần này, đoàn người xung quanh không một ai tự ý xông lên, mà dần tách ra thành nhiều nhóm nhỏ. Mỗi nhóm khoảng 5, 6 người lén lút di chuyển dần sang xung quanh thác nước, mục đích là bao vây lại đàn Nhị Vĩ Bạch Viên. Vì để không kinh động đến bọn nó, đám người di chuyển rất chậm, phải đến nửa giờ, tất cả mọi người mới di chuyển hết vị trí của mình. Đám người bao vây xung quanh thác nước, giữ đàn Nhị Vĩ Bạch Viên ở giữa, chuẩn bị tấn công. Nhìn hành động nghiêm chỉnh của đoàn người, Cao Lãng ngầm cảm thán, đúng là người trong nghề a. Tất cả mọi người đều vô cùng phối hợp ăn ý với nhau, đàn Nhị Vĩ Bạch Viên căn bản không hề phát hiện ra chuyện gì. Kiểm tra xác nhận tất cả đều theo đúng kế hoạch, đứng phía trước đoàn người, ba tên Linh Đan Cảnh ngũ trọng lập tức ra hiệu tấn công. Vụt. . . Vụt. . . Bên trong bụi rậm, lập tức xuất hiện một rừng mưa tên bay lên không trung, vun vút lao vào đàn Nhị Vĩ Bạch Viên còn đang vui vẻ bên trong thác nước. " Khẹc. . ." Con đầu đàn nghi hoặc nhìn lấy những mũi tên đang lao đến, nó ngay lập tức kêu gọi bầy đàn cẩn thận, chỉ là đã muộn. Phập. . . Phập. . . Phập. . . Những mũi tên rơi như mưa xuống đàn Nhị Vĩ Bạch Viên, trực tiếp bắn chết mười con trong đàn, số lượng còn lại, đều bị dính vết thương ngoài da. " Lên." Một tên đội trưởng trong đoàn người quát khẽ, lập tức hơn sáu mươi người vốn núp kỹ xung quanh lập tức lao ra, trên tay trang bị đầy đủ vũ khí, lao về phía đàn Nhị Vĩ Bạch Viên. " Khẹc. . . Khẹc. . ." Một con Nhị Vĩ Bạch Viên cấp ba bị trúng tên trên tay, nó trực tiếp rút mũi tên ra, sau đó kinh sợ nhìn về những thi thể đồng bạn của mình. Con đầu đàn lớn tiếng kêu to, vẻ mặt vô cùng dữ tợn:" Créc. . . Créc. . ." " Créc. . . Créc. . ." Xung quanh nó, đàn Nhị Vĩ Bạch Hầu điên cuồng kêu lên, âm thanh của chúng giống như những mũi kim đâm vào bên trong màng nhĩ vô cùng chói tai, tạo thành một làn gió mạnh át lấy xung quanh.