Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 169 : sủng đến tận trời
Cao Lãng sau khi cầm lấy viên đá màu đen, vừa đi xuống tầng ba lập tức gặp một tên tiểu nhị đã chờ sẵn ở bên dưới.
" Ngươi đi theo ta." Tiểu nhị sau khi nhìn thấy Cao Lãng, đầu hơi gật nhẹ một cái, liền xoay người dẫn đường.
" Tốt."
Cao Lãng nhẹ gật đầu, liền đi theo hắn.
Nơi đây là Vọng Hương Lâu, tất cả thành viên bên trong này từ Tiểu Nhị, đến Quản Sự, đều là thành viên bên trong Địa Cung.
Thân phận bọn hắn hiện tại Cao Lãng nhìn thấy, chính là thân phận bên ngoài của bọn hắn.
Ví dụ như Tiểu Nhị đây, thực lực Linh Đan Cảnh tam trọng, thân phận Đại Quỷ của Địa Cung, phụng sự quản lý của Diêm La Vương đại nhân.
Cao Lãng là thân phận Tiểu Quỷ, còn thấp hơn hắn. Thế nên Tiểu nhị nói chuyện với Cao Lãng mới có thể lãnh đạm như vậy.
Đi xuống dưới tầng một của Vọng Hương Lâu, Cao Lãng theo chân tiểu nhị đi vào trong Nhà Bếp, liền vận chuyển cơ quan, mở một bức tường bên trong đó.
Cao Lãng có chút không nói gì. Mật thất ở bên trong nhà bếp, có lẽ có kẻ muốn tìm cũng không bao giờ nghĩ ra đi.
Như hiểu sự thắc mắc của Cao Lãng, Tiểu nhị giải thích:" Xây dựng cửa mật thất ở nhà bếp, dùng cho việc có người bên trong mật thất đói, có thể lập tức lên lấy thức ăn."
Cao Lãng phối hợp gật đầu. Trong lòng thầm nghĩ, người của Địa Cung xây dựng toà Vọng Hương Lâu này còn thật biết hưởng thụ, tính toán mọi nhu cầu cần thiết của bọn hắn.
Một đường đi xuống dưới sâu trong lòng đất, Cao Lãng đơn giản nhận ra, mật thất bên dưới, còn rộng lớn hơn cả bên trên.
" Mật thất có tổng cộng hơn năm mươi căn phòng riêng, ngươi sau khi vào trong sẽ đi vào một căn phòng để tu luyện, bên trong đó có thể chịu được võ kỹ của Nguyên Anh Cảnh cường giả, thế nên cứ tùy tiện phát huy thực lực."
Dẫn đường Cao Lãng đi xuống dưới mật thất, Tiểu nhị bình tĩnh giải thích.
" Trung tâm mật thất có một toà Tụ Linh Trận vô cùng lớn có thể hấp thu linh khí bên trên, thế nên linh khí ở dưới này, còn nồng nặc hơn cả trên kia. Phòng ở đây có rất nhiều, phòng hiện đèn màu đỏ, tức bên trong có người, phòng hiện đèn màu xanh tức là không có ai, ngươi có thể tùy tiện chọn."
" Đa tạ, không biết ngươi có thấy hai vị đồng bạn của ta, bọn hắn. . . " Cao Lãng mỉm cười nói, đồng thời miêu ta hình dáng của Vân Hi và A Lôi.
" Bọn hắn có ở đây, đã vào trước ngươi một tháng rồi, người nhỏ con hơn thì vào trước ngươi nửa tháng. Còn việc gì thắc mắc nữa không?" Tiểu nhị bình tĩnh hỏi lại.
" Không còn. Đa tạ. Phòng để ta tự do chọn lựa là được." Cao Lãng mỉm cười nói.
" Tốt."
Tiểu nhị cũng không nhiều lời, nhẹ gật đầu liền quay lại con đường cũ đi lên trên.
Cao Lãng mỉm cười nhìn hắn rời đi, liền bước chậm đi trong hành lang. Trong đầu thầm suy nghĩ hắn còn những thiếu sót gì, sắp xếp lại các công pháp, võ kỹ học tập tu luyện.
Đi qua khoảng hai mươi căn phòng đầu, Cao Lãng nhìn thấy tất cả cánh cửa đều chuyển sang đèn màu đỏ. Trong lòng âm thầm cảm thán, xem ra người Địa Cung bên trong đây tu luyện, còn không phải là ít mà.
Đi mất một lúc, cuối cùng Cao Lãng cũng nhìn thấy một căn phòng có cánh cửa ánh đèn màu xanh, lập tức vui vẻ đi vào trong đấy.
Cạch. . .
Cạch. . .
Cao Lãng vừa mở cửa ra, đồng thời căn phòng bên cạnh hắn ánh đèn vốn từ màu đỏ, chuyển sang màu xanh, cũng mở cửa ra.
Theo bản năng quay đầu nhìn sang, Cao Lãng nhìn thấy đi ra khỏi căn phòng, là một thiếu nữ còn nhỏ tuổi hơn cả hắn, tóc dài buộc thành hai bím kéo sang hai bên, vẻ mặt tươi cười đi ra bên ngoài.
Điều Cao Lãng thấy kinh dị chính là thực lực của nàng. Cảnh giới Linh Đan Cảnh nhị trọng.
Nhìn bên ngoài nàng còn trẻ tuổi hơn cả hắn a. Không phải là nữ quái nào cố tình cho mình trẻ dai đi?
Vừa nhìn thấy Cao Lãng, thiếu nữ đôi mắt hơi híp lại, vui vẻ nói:
" Tiểu nhị, đi ra sắp xếp một bàn ăn thịt soạn cho ta. Ta mới tu luyện xong bụng có chút đói."
" . . ."
Cao Lãng trong lòng im lặng, thiếu nữ này không phải coi hắn là Tiểu nhị đi?
" Ngươi không nghe thấy ta nói gì sao? Tiểu nhị? Tiểu Quỷ?"
Nhìn thấy Cao Lãng còn đứng yên tại chỗ, thiếu nữ nhíu mày một cái, nghiêm khắc hỏi lại.
Cấp bậc của Cao Lãng thấp hơn nàng, thế nên việc nàng sai hắn không có vấn đề gì đi?
Cao Lãng có chút không nói gì, khẽ mở miệng:
" Đầu tiên, ta không phải là tiểu nhị."
" Ta biết." Thiếu nữ khẽ gật đầu nói, bình tĩnh nhìn Cao Lãng.
" Thứ hai. . ." Cao Lãng bàn tay chạm lên tay nắm cửa, lạnh nhạt nói:" Ta chả việc gì phải đi giúp ngươi cả."
Nói xong liền vội vã đi vào, đóng sập cửa lại.
Ánh đèn bên trên cửa từ màu xanh chuyển sang màu đỏ, báo hiệu có người bên trong. Người bên ngoài không thể cưỡng ép mở ra.
" . . ."
Thiếu nữ cả người đơ ra tại chỗ, còn chưa kịp tiêu hoá những hành động mà Cao Lãng phản ứng xong.
Một lúc sau sắc mặt chuyển sang tức giận, dậm mạnh chân tại chỗ, nắm tay giơ lên chỗ cửa phòng Cao Lãng, quơ quơ trong không khí không có chỗ mà phát tiết.
" Hừ."
Hừ lạnh một tiếng, thiếu nữ bực tức xoay người đi ra khỏi mật thất.
Tên khốn kiếp đấy, ngươi chờ đó cho ta, đừng để bản cô nương gặp lại ngươi.
Cao Lãng đóng kín cửa xong, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm.
Vì nàng thực lực hơn hắn hẳn một đại cảnh giới, Cao Lãng dù có đánh cũng không thể đánh lại nàng, thế nên tìm cách rời đi là nhanh nhất.
Bỏ qua hành động của thiếu nữ ra khỏi đầu, Cao Lãng liền đi sâu vào bên trong căn phòng, chuyên tâm tu luyện.
(ー_ー゛)
. . . . . .
Bên trên tầng bốn.
" Sư thúc a~ . . ."
Đầu Trâu vốn đang yên tĩnh viết chữ, lập tức bị một giọng nói thanh thúy phá vỡ.
Trước mặt Đầu Trâu, một thiếu nữ xuất hiện ngồi ngay phía đối diện, cả người hơi cúi vào bàn, ánh mắt long lanh nhìn hắn.
Nếu Cao Lãng ở đây, hắn sẽ dễ dàng nhận ra. Thiếu nữ này chính là thiếu nữ mà hắn vừa gặp mặt.
" Là Ấu Lăng a. . ."
Không gian bị thiếu nữ phá vỡ, Đầu Trâu cũng không hề tỏ ra giận dữ, ánh mắt hiện lên một nụ cười từ ái nói ra.
" Ngươi học xong được võ kỹ thứ tám của Địa Cung, Băng Sơn Địa rồi sao?"
" Tất nhiên là ta học rồi." Thiếu nữ vô tư nói:" Võ kỹ này đối với ta mà nói, chỉ mất chút thời gian mà thôi a."
" Ha ha ha. . ." Đầu Trâu cười lắc đầu.
Nếu học, nàng cùng lắm chỉ học vẻ bề ngoài, nội dung chính của võ kỹ, đâu phải chỉ học dễ dàng như vậy?
" Sư thúc a. Ta học xong rồi, ngài có thể cho ta rời đi chỗ này, ra bên ngoài chơi sao? Ta ở xung quanh Dược Hoa Vực này đã sớm nhàm chán rất rồi a."
Thiếu nữ vội vàng di chuyển sang bên cạnh Đầu Trâu, hai tay bám vào cánh tay phải của hắn, nũng nịu nói.
" Không được."
Đầu Trâu lạnh nhạt lắc đầu.
" Hừ. Sư thúc ngài thật đáng ghét, giống như tên thiếu niên ban nãy ta gặp vậy?"
Thiếu nữ thấy Đầu Trâu không đồng ý, liền bất mãn nói.
Đầu Trâu cánh tay vốn đang cầm bút chợt dừng lại, trong lòng nghĩ gì đó, liền cẩn thận hỏi lại nàng:" Là thiếu niên nào?"
" Là một tên ta mới gặp dưới Mật thất, hắn quả thật rất đáng ghét." Thiếu nữ không hề cảnh giác cứ vô tư nói ra.
Xong rồi liền kể chuyện của nàng và Cao Lãng mới xảy ra bên dưới.
" Tên thiếu niên đó. . . Có phải trên đầu đeo một chiếc khăn màu xám không?" Đầu Trâu cẩn thận hỏi.
" Đúng, chính là hắn. Sư thúc, ngài biết hắn sao? Vậy ngài có thể hay không cho ta biết địa bàn hoạt động của hắn?"
Thiếu nữ gật đầu một cái, hưng phấn nói ra.
Đầu Trâu có chút im lặng nhìn nàng. Với tính cách của nàng, đưa cho nàng biết vị trí Cao Lãng, chẳng phải là để nàng đi gây chuyện rồi sao?
Không được, tuyệt đối phải để nàng và Cao Lãng cách xa nhau, càng xa càng tốt.
" Sư thúc, ngài không sao chứ?"
Nhìn thấy Đầu Trâu im lặng không nói chuyện, thiếu nữ cẩn thận hỏi.
" Ta không sao." Đầu Trâu trầm mặc đáp:
" . . ."
" Ấu Lăng này."
Trong lòng suy tính một hồi lâu, Đầu Trâu bình tĩnh nói:" Ta sẽ sắp xếp ngươi đi đến Thanh Linh Vực, Hắc Vô Thường đang làm nhiệm vụ ở đó, ngươi ở đó hắn sẽ giúp đỡ ngươi."
" Thật sao? A a a ~. . ." Thiếu nữ tên Ấu Lăng lập tức hưng phấn réo lên một tiếng, vui vẻ nói:" Đa tạ sư thúc, sư thúc ngài viết chữ tiếp đi."
Nói xong lập tức chạy vội ra bên ngoài, còn không kịp đóng cửa phòng.
Nhìn thấy căn phòng mở toang cửa, Đầu Trâu bất đắc dĩ thở dài một hơi, liền bước chậm đi đến đóng cửa phòng lại.
Bây giờ vẫn chưa phải lúc để nàng và Cao Lãng gặp nhau, đợi một thời gian nữa đi. . .
Bên trên tầng năm, căn phòng của Diêm La Vương.
Vì thần hồn của Hoá Thần Cảnh vô cùng mạnh, lại thêm Đầu Trâu ở bên dưới không hề sử dụng biện pháp che chắn. Thế nên cuộc nói chuyện của Đầu Trâu và Ấu Lăng đều được Diêm La Vương nghe hết vào tai.
". . ."
Diêm La Vương bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nữ nhi của Mặt Ngựa và Mạnh Bà, xem ra đã bị Đầu Trâu nuôi phế rồi.
Mặt Ngựa tuy thiên phú tốt, tán gái giỏi, thế nhưng hắn căn bản không biết chăm con. Nếu không cũng đã không bỏ Cao Lãng ở Cao Gia, để Cao Gia nuôi hắn suốt 17 năm trời.
Còn Mạnh Bà vì công việc bận rộn. Một mình nàng phải kiểm soát toàn bộ thông tin bên trong Địa Cung. Căn bản không có thời gian chăm sóc Ấu Lăng.
Thế nên từ khi còn bé, Ấu Lăng căn bản đã được Đầu Trâu chăm sóc và nuôi dưỡng.
Nhìn tính cách của hắn, ngươi cũng hiểu rồi đấy? Sủng đến tận trời.
Ấu Lăng lớn lên với Đầu Trâu căn bản không có một cái gì là lo lắng cả. Từ nhỏ nàng đã được hắn quan tâm rất nhiều, muốn gì được đó. Dưỡng thành cái tính cách táo bạo như bây giờ.
Diêm La Vương cảm thấy vô cùng bất đắc dĩ.
Nếu hắn không phải sợ Cao Lãng cũng sẽ tiếp tục trở thành Ấu Lăng thứ hai. Hắn sẽ không can thiệp vào chuyện này, ngăn cản Đầu Trâu can thiệp quá sâu vào cuộc sống của Cao Lãng.
May mắn, hắn can thiệp kịp thời. Nếu không e sợ sau này, Cao Lãng cũng phế.
Bên dưới căn phòng của Đầu Trâu.
Hắn ngồi trên bàn nhanh chóng lật ra một tờ giấy mới, viết một bức thư lên trên đó.
" Đại nhân, ngài cho gọi ta?"
Một giọng nói bên ngoài vang lên, là Tiểu nhị của Vọng Hương Lâu.
Đầu Trâu nhét tờ giấy vào một phong thư, liền đưa cho Tiểu Nhị:" Gửi cho Hắc Vô Thường, nhờ hắn khoảng thời gian này chăm sóc Ấu Lăng hộ ta."
" Phải." Tiểu nhị gật đầu cầm phong thư đáp.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương