Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 167 : Ngươi quá can thiệp
Vọng Hương Lâu, đêm muộn gần hai giờ sáng, Cao Lãng và Vân Hi lén lút bước lên trên tầng ba, đi về căn phòng của mình.
" Các ngươi đi đâu, mà bây giờ mới về?"
Vừa mới bước lên trên tầng ba, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng bọn hắn khiến cả hai người đồng loạt giật mình, bất giác đứng thẳng lưng lên.
Có chút chột dạ quay ra đằng sau, nhìn thấy bóng người đứng sau lưng mình, cả hai đều khẽ hành lễ:
" Tham kiến Đầu Trâu đại nhân."
Bộp.
Một bên Vân Hi cánh tay huých nhẹ Cao Lãng, ra hiệu hắn nói chuyện.
" Tại sao lại là ta?" Cao Lãng khẽ ra hiệu.
" Hắn là sư thúc của ngươi, ngươi nói chuyện tất nhiên là sẽ an toàn hơn ta nói chuyện a." Vân Hi đáp lại.
" Vậy ngươi chưa từng nghe, yêu cho roi cho vọt sao? Ta nếu nói ra, ngài ấy sẽ càng phạt nặng hơn a." Cao Lãng phản bác lại.
" Lãng đệ, ngươi đừng tưởng ta không nhìn thấy gì. Sư thúc của ngươi đối xử với ngươi vô cùng tốt, chỉ cần ngươi mở miệng, hắn chắc chắn sẽ không phạt chúng ta." Vân Hi cười lạnh đáp lại.
" Khục. . ."
Đầu Trâu làm một động tác ho khan một tiếng, phá vỡ cuộc giao tiếp âm thầm của Cao Lãng và Vân Hi.
Nhìn thấy hai tên tiểu bối vì chột dạ mà đứng thẳng người, mỉm cười nhìn hắn. Trong lòng Đầu Trâu vô cùng im lặng.
Hai cái tên nhóc này, các ngươi không biết, ra ám hiệu trước mặt ta như vậy, mà ta không biết cái gì sao?
" Cao Lãng, nói đi. Các ngươi đi đâu mà giờ này mới về?" Đầu Trâu trầm giọng hỏi, ngữ khí có chút nghiêm khắc.
Sáng nay hắn vừa mới dặn dò bọn hắn xong, đáng nhẽ trong khoảng thời gian này, phải chăm chỉ tu luyện, sớm ngày đột phá Linh Hải Cảnh cửu trọng chứ?
Sao có thể mải chơi bời lung tung bên ngoài được?
Nhất thời hắn đối với Cao Lãng và Vân Hi có chút thất vọng.
" Đầu Trâu đại nhân, ngài đừng hiểu lầm, thật ra là chúng ta đi tu luyện a." Nhìn thấy Đầu Trâu có chút tức giận, Cao Lãng vội vàng nói ra.
" Ồ, thử nói một chút coi, các ngươi là tu luyện cái gì, mà đi vào trong Phố Đèn Đỏ. Đặc biệt là Vân Hi, trong một tháng này ngươi đi bao nhiêu lần, ngươi không biết sao?" Đầu Trâu lời nói vô cùng lạnh nhạt, chỉ là càng nói, Vân Hi sắc mặt càng thêm sầu thảm, ánh mắt vội chuyển sang cầu cứu Cao Lãng.
Mối tình báo bên trong Địa Cung, căn bản không hề yếu hơn các thế lực khác một chút nào.
Xung quanh Dược Hoa Vực này, mỗi lần Vân Hi làm gì, Đầu Trâu hắn đều biết hết.
Đặc biệt Vân Hi mỗi lần đi đều không che giấu khuôn mặt của mình, càng thêm dễ dàng phát hiện.
" Thực mọi chuyện không phải như ngài nghĩ, chúng ta đích thật là đi vào trong đó. . . Nhưng là vào trong để tu luyện." Cao Lãng vội vàng giải thích, ánh mắt thấp thỏm cẩn thận nhìn Đầu Trâu.
Đầu Trâu giữ im lặng một thời gian, ánh mắt hắn nhìn thẳng lấy khuôn mặt Cao Lãng, muốn xem rốt cuộc Cao Lãng đang nói thật, hay là nói dối.
Một lúc sau, hắn mới khẽ mở miệng:" Ngươi tiếp tục, ta đang nghe đây. . ."
Cao Lãng khoé miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười vui vẻ. Đầu Trâu nói như vậy, việc này sơ bộ coi như dễ dàng hơn rồi. Chỉ cần lý do của hắn đủ tiêu chuẩn mà thôi. . .
Cao Lãng bắt đầu giải thích. Hắn liền kể hết mọi việc tối nay vừa xảy ra, bao gồm cả việc hai người lén lút đi vào phòng người khác đang làm việc hấp thu hắc khí, đến việc bị phát hiện ra sau đó bỏ tiền để quang minh chính đại đi vào bên trong. . .
Sau đó liền là việc hắn bị gọi đến chỗ hai vị nữ nhân kia, rồi được nàng ra hẹn, giúp bọn hắn tẩy trắng thân phận của mình.
Cao Lãng kể thật hết tất cả mọi chuyện, không hề có giấu diếm. Dù sao mấy chuyện này nghe đã có chút không thể tin được, Cao Lãng mà biên thêm, chỉ có thể càng biên càng sai nhiều mà thôi.
Đầu Trâu yên lặng nghe Cao Lãng kể hết mọi chuyện, đến khi hắn kể xong, Đầu Trâu hơi im lặng một chút, liền lạnh nhạt nói:
" Đi theo ta."
Nói xong liền xoay người bước lên trên tầng bốn.
Cao Lãng và Vân Hi hai người đều nhìn nhau một cái, liền bước lên theo hắn.
Tiếp tục đi vào căn phòng hai người vào lúc ban sáng, Đầu Trâu nhẹ thắp một cây nến chiếu sáng căn phòng, khoanh chân ngồi trên một chiếc đệm.
Hai tay khẽ đưa ra, lạnh nhạt nói:" Đưa tay các ngươi ra đây."
Hai người ngồi khoanh chân đối diện với Đầu Trâu, đồng loạt đưa tay ra phân biệt nắm lấy hai bàn tay hắn. Ánh mắt nhìn thẳng vào Đầu Trâu, dò hỏi bước đi tiếp theo.
Vù. . .
Một luồng linh khí nhàn nhạt từ trên người Đầu Trâu khẽ bốc lên dần di chuyển lên hai bàn tay hắn, sau đó di chuyển sang người Cao Lãng và Vân Hi.
Cao Lãng và Vân Hi chỉ cảm thấy toàn thân tê dại, giống như được mát xa từ trên xuống dưới toàn thân hắn.
" A a a. . ."
Cao Lãng vốn đang nhắm mắt im lặng hưởng thụ cảm giác thoải mái này, chỉ là Vân Hi bên cạnh lại mềm mại rên rỉ, khiến hắn không tài nào tập trung được, chỉ có thể bất mãn nhìn sang.
Ngay cả Đầu Trâu ngồi đối diện bọn hắn, ánh mắt cũng quái dị nhìn sang Vân Hi.
Bên trong cơ thể Cao Lãng và Vân Hi, từng dòng khí màu hồng phấn chui ra từ cơ thể bọn hắn, bốc hơi lên trên trần nhà rồi biến mất.
Cứ thế trôi qua một khoảng thời gian, đến khi trong người Cao Lãng và Vân Hi không còn bốc hơi dòng khí màu hồng phấn nữa, Đầu Trâu mới khẽ thu tay lại, hai tay dừng vận chuyển linh khí, nhẹ nhàng đặt lên đùi.
" Dâm dục chi khí các ngươi hấp thu, tuy các ngươi có sử dụng Địa Ngục Kinh để loại bỏ các loại chi khí đấy, chuyển hoá thành linh khí bên trong bản thân. Thế nhưng công pháp các ngươi tu luyện vốn chỉ là Quyển Thượng, công pháp không đầy đủ. Vẫn sẽ bị Dâm Dục chi khí bám trên người, ảnh hưởng đến tinh thần vận chuyển."
Nói xong lạnh nhạt liếc nhìn Vân Hi, bình tĩnh thu ánh mắt về, hắn nói tiếp:
" Ta đã loại bỏ nó ra khỏi cơ thể các ngươi. Bây giờ thì rời đi đi, trong thời gian này gấp rút tu luyện, không được đi sang khu Phố Đèn Đỏ nữa. Cấp độ của các ngươi chưa đủ để tiêu hoá hết Dâm Dục chi khí bên trong đấy."
" Phải. Đại nhân."
Cao Lãng và Vân Hi vội vàng hành lễ, sau đó nhanh chóng rời đi khỏi căn phòng, về căn phòng tu luyện của mình trên tầng ba.
Bình tĩnh nhìn hai người rời đi, Đầu Trâu bất đắc dĩ thở ra một hơi, nhẹ nhàng lắc đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Căn phòng vừa mới yên lặng được một lúc, lập tức bị một âm thanh quấy phá:
" Đầu Trâu, lên trên tầng năm gặp ta."
Đầu Trâu vội vàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn lên trên. Giọng nói vừa mới vang lên, là của Diêm La Vương đại nhân.
Hắn liền bình tĩnh đứng dậy, bước lên trên bậc thang, đi lên tầng năm.
Vì đã là đêm muộn, trên trên tầng năm không có một tia ánh đèn nào, xung quanh chỉ là một bầu tăm tối.
Đầu Trâu trên tay cầm cây nến còn đốt ban nãy, ánh sáng chỉ chiếu được le lói xung quanh hắn mà thôi.
Cạch. . . Cạch. . .
Cẩn thận mở cửa bước vào căn phòng u tối, Đầu Trâu có thể dựa vào ánh đèn, lờ mờ nhìn thấy được một người ngồi trên chủ vị, toàn thân mặc áo choàng màu đen, trên mặt đeo chiếc mặt nạ Diêm La Vương.
Loạt. . Soạt. . .
" Đại nhân."
Ngồi xuống khoanh chân trên một chiếc đệm gỗ, Đầu Trâu cẩn thận nói.
" Ngươi quá can thiệp vào cuộc sống của đứa trẻ đó." Cả người vẫn ngồi khoanh chân tu luyện, Diêm La Vương khẽ nói, giọng nói của hắn như vang khắp xung quanh căn phòng
" Thế nhưng ta là sư thúc của hắn. Ta thậm chí còn chưa gặp được hắn khi hắn vừa chào đời." Đầu Trâu kiên quyết nói ra.
" Trên đời này muốn thành cường giả, thì phải sống bằng tự bản thân mình, chứ không phải dựa dẫm vào người khác." Diêm La Vương bình tĩnh nói.
" Ngươi đang quá can thiệp vào cuộc sống của hắn. Khiến hắn dần trở nên dựa dẫm vào ngươi, đó là một hành động không khôn ngoan."
Nói xong, Diêm La Vương khẽ mở mắt ra, ánh mắt của hắn như lộ rõ bên trong màn đêm, nhìn thẳng vào Đầu Trâu.
Ánh nến bên trong căn phòng soi sáng khuôn mặt của hắn, Đầu Trâu nắm tay siết chặt, hiển nhiên trong lòng đang làm ra đấu tranh.
Một lúc sau, nắm tay hắn dần thả ra. Nhẹ nhõm thở dài một hơi, hành lễ nói:
" Đa tạ Diêm La Vương đại nhân, ta sẽ tiết chế hành động này lại."
Nói xong, liền cầm cây nến bên cạnh, bước chậm rời đi khỏi căn phòng.
Toàn bộ căn phòng tầng năm, lập tức rơi vào màn đên đen tĩnh mịch.
Đầu Trâu ngồi yên tĩnh trong căn phòng của mình, suy nghĩ về những việc Cao Lãng nói đã xảy ra.
Trong lòng thầm thở ra một hơi. Xem ra Triệu Vy và Uyển Dư vẫn không buông bỏ được sư huynh của hắn a.
Tuy chỉ nghe qua từ lời Cao Lãng nói, thế nhưng Đầu Trâu vẫn không khó để hắn biết được mục đích thật sự của Triệu Vy và Uyển Dư.
Chuyện này vẫn là chuyện nhà người ta, Đầu Trâu vốn là người ngoài không tiện nhúng tay vào.
Tốt nhất vẫn nên gọi cho Viêm Phàm để hắn tự xử lý.
Chỉ mong hai nàng tạo điều kiện cho Cao Lãng, đừng gây khó dễ cho hắn là được.
Tẩy trắng thân phận, có Triệu Gia làm chỗ dựa. Thế nhưng lại chịu sự giám sát trong tầm mắt của Triệu Vy, thật cũng không biết là chuyện tốt hay xấu nữa.
Nếu hắn nhớ không lầm, Triệu Vy khá là nóng tính a.
Đâu chỉ nóng tính thông thường, lần đầu gặp mặt, nàng còn ấn đầu Cao Lãng vào mặt đất ma sát cơ mà. . .
(ー_ー゛)
. . . . . .
Cao Lãng khi về căn phòng, cả người nhanh chóng khoanh chân ngồi trên giường. Bắt đầu vận hành công pháp tu luyện.
Trong lòng ẩn ẩn có chút hưng phấn.
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn nghĩ cách để vào Triệu Gia gia tộc đâu? Thật không nghĩ đến tối nay đi dạo Thanh lâu, Triệu gia lại tìm đến hắn.
Có Triệu Gia làm chỗ dựa, lại giúp hắn tẩy trắng thân phận. Vậy tương lai sau này, mọi hành động của hắn đều sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cơ thể vận chuyển linh khí một thời gian, hưng phấn trong lòng từ từ bình tĩnh lại, hai mắt nhắm chặt, chuyên sâu vào tu luyện.
Trong sáu tháng này, Cao Lãng bắt buộc phải bế quan tiềm tu. Nhất định dùng sáu tháng đột phá Linh Hải Cảnh cửu trọng.
Với số tài nguyên hắn lấy được ở Thượng Thanh Tông, đủ để cho Cao Lãng đột phá Linh Đan Cảnh có dư. Hoạ chăng chỉ là thời gian đột phá, nhanh hay chậm mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương