Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 134 : nam hoang cấm khu

Tử Văn ngồi xổm xuống, hắn nhắm yên tĩnh nhớ lại những gì đã xảy ra. Lúc đó sinh mạng Cao Lãng dần bị cạn kiệt, Tử Văn trong lúc nguy cấp đã ấn phân giải hệ thống. Đây là một quá trình hệ thống chuyển sang chế độ đóng băng, điều đó đồng nghĩa với việc nó sẽ giải toả năng lượng bên trong hệ thống ra bên ngoài. Tử Văn mỗi lần để ý, Cao Lãng mỗi lần đột phá, hệ thống sẽ ăn cắp một nguồn năng lượng từ bên ngoài, nó không phải là năng lượng của Cao Lãng, mà giống như là năng lượng của vị diện đó. Mỗi nhiệm vụ hệ thống đưa ra, giống như một loại ký tự chức năng phương trình vận chuyển. Rồi khi Cao Lãng hoàn thành nhiệm vụ, là khi ký tự đó được giải mã. Nó sẽ tự động ăn cắp năng lượng của vị diện đó. Đưa vào bên trong hệ thống. Nói đơn giản hơn, cả một vị diện giống như một cái máy tính. Hệ thống là người chế tạo virus, nó sẽ giao các phần nhiệm vụ gửi đến và khi Cao Lãng người ấn vào nó, virus sẽ xâm nhập vào máy tính và ăn cắp dữ liệu thông tin. Tuy nhiên mỗi nhiệm vụ ban đầu có thể rất yếu, hệ thống không thể lấy nhiều thêm, nhưng càng về sau đâu? Vị diện có thể vì hệ thống mà bị ảnh hưởng hoàn toàn. Bên trong hệ thống khi đó Tử Văn có tích trữ được nguồn năng lượng, tuy nhiên vì để cứu Cao Lãng hắn đã ép nguồn năng lượng đó ra. Rồi hệ thống ngừng vận chuyển và hắn xuất hiện ở đây! Tử Văn xoa xoa đầu, thật rắc rối. Bây giờ hắn làm sao để thoát ra bên ngoài đây? " Xem ra đến đâu hay đến đấy." Tử Văn lẩm bẩm. Hắn đứng dậy, bước chậm cẩn thận đi tham quan xung quanh. Chỉ là ngay sau đó hắn phát hiện, đường đi duy nhất là tiến tới chỗ khu vực khối lập phương kia. Bình tĩnh hít thở sâu lấy thêm can đảm, Tử Văn đi vào khu vực các khối lập phương đang di chuyển trước mặt hắn. " Có kẻ lạ mặt xâm nhập, ngươi mau đi kiểm tra." " Phải." Bên trong một căn phòng, đám người trao đổi với nhau. Xung quanh có rất nhiều màn hình, bên trên góc trái, một chấm xanh vô cùng rõ rệt đang di chuyển bên trong. (ー_ー゛) . . . . . . Thiên Cơ thành. Quế Võ cuối cùng cũng xuất hiện dẫn Cao Lãng rời đi. Chỉ là lần này đi bên cạnh hắn không chỉ có một mình Vân Hi và Lão già mặc áo choàng đen nữa. Bên cạnh hắn còn xuất hiện thêm hai tên thiếu niên khác mà Cao Lãng cũng quen biết hắn. A Lôi và Mao Sơn. " Võ sư thúc, đây là chuyện gì?" Cao Lãng có chút ngạc nhiên, cẩn thận hỏi. " Hai người này về sau sẽ đồng hành cùng với ngươi. Đi thôi." Hắn chỉ lạnh nhạt nói, sau đó liền quay người rời đi. Cao Lãng tuy trong lòng cảm thấy rất khó hiểu, nhưng vẫn chạy theo sau hắn. Sáu người đi mua ngựa, lập tức dần nhau rời khỏi Thiên Cơ Thành. Một đường đi thẳng xuống khu Bình nguyên Kinh Đông Vực. Cả đoạn đường đi, không ai mở miệng nói chuyện, Quế Võ im lặng dẫn sáu người vào trong một quán tạp hoá. " Lan Nương. Làm ăn khá khẩm chứ?" Dẫn đầu bước vào bên trong, Quế Võ mỉm cười nói. " Vẫn còn tốt, nếu không có ngươi đến còn tốt hơn." Lan Nương cúi đầu ngồi trên bàn tính, sau khi nhìn thấy người đến là ai, liền lạnh nhạt cúi đầu xuống nói. " Được rồi. Trận pháp ngươi đã chuẩn bị xong chưa." Không nói dông dài, Quế Võ liền đi thẳng vào chính đề. " Đã chuẩn bị xong hết nguyên liệu phía sau tiệm, ngươi nhờ vị kia cài đặt trận pháp rồi rời đi đi." Lan Nương ngừng tính toán, nhẹ nhàng đứng dậy nói ra. " Đây vốn không phải chuyện bí mật gì? Hầu như những cần tình báo đều tìm đến ta." Lan Nương cười nói, nàng còn ném cho hắn một tin tức nặng ký. " Phụ thân ngươi trước kia còn ngủ qua ta đâu. Nếu phải nói thân thiết hơn, ngươi có thể gọi ta một tiếng A Di?" Lan Nương cười khanh khách nói. Cao Lãng sắc mặt tối sầm, hắn có thể tưởng tượng tương lai mình sau này đi ra ngoài gặp phụ nữ lớn tuổi có tư sắc đều phải gọi một tiếng A Di. " Đừng nhìn ta bộ dáng như này, nhưng trước kia, ta chính là rất xinh đẹp đó. Chỉ là từ mười bảy năm trước, ta liền bắt đầu xuống sắc." " Vốn nghĩ như thế sẽ không còn ai làm phiền đến ta nữa, thật không nghĩ đến còn có một tên theo mãi không buông." Lan Nương nói đến đây, giọng nói có chút tức giận. Cao Lãng cười khổ, nếu hắn nhớ không lầm, khi đó là một tên nam tử có cái răng chuột thật lớn. " Cao Lãng, phụ thân ngươi là một tên khốn nạn, ngươi tuyệt đối không thể giống như hắn biết chưa." Lan Nương híp mắt, nhẹ giọng nói. Cao Lãng theo bản năng rùng mình một cái, vô cùng phối hợp gật đầu. " Xong rồi, đi thôi." Đằng sau tiệm, lão già áo choàng đen rén rèm đi ra. Quế Võ nhìn thấy hắn liền lập túc hô lên, dẫn đám người vào trong. " Đi đi." Lan Nương nhẹ giọng nói. Cao Lãng lập tức đi vào bên trong, phía trước hắn ba người A Lôi, Vân Hi Mao Sơn đều đã đi trước một bước. Quế Võ lạnh nhạt liếc nhìn Lan Nương một cái, liền đi vào. Đằng sau tiệm tạp hoá, là một khoảng sân trống rộng lớn, ở giữa là bàn đá, bên trên khắc rất nhiều trận pháp, xung quanh là túp lều vài vẽ lấy trận pháp trên đó che đi khí tức xung quanh. Sáu người cùng lúc bước lên trên, lão già lập tức vận chuyển linh khí, hai tay liên tục kết ấn. Hắn vừa hoàn thành động tác, bàn đá nhanh chóng sáng lên, bao trùm lấy toàn bộ đám người. Sau đó nhanh chóng biến mất. Bàn đá dần dần ảm đạm xuống, liền lập tức sụp đổ. Đây là trận pháp truyền tống chỉ dùng được một lần. Lan Nương chậm rãi bước vào bên trong, bàn tay nhẹ vận chuyển linh khí, xoá bỏ đi toạ độ bên trên trận pháp, liền đi ra bên ngoài. Lách cách. . . Nàng lặng lẽ ngồi vào bàn tiếp tục tính toán sổ sách, bộ dáng có vẻ hơi cô đơn. " Lan Nương, ta lại tới rồi đây." " Rầm." Bên ngoài tiệm vang lên tiếng nói của một tên nam tử, Lan Nương không nhịn được vô thức bóp vỡ bàn tính của mình. Vẻ mặt bình tĩnh lấy ra một cái bàn tính mới để trên bàn, ném bàn tình cũ vào thùng rác, trên tay cầm một cái chổi đi ra bên ngoài. Khí thế hung hãn vô cùng đáng sợ. Tên khốn nạn này, ngày nào cũng không cho nàng được yên. . . . . . . Cao Lãng chỉ cảm thấy hoa mắt một cái, vài giây sau hắn liền xuất hiện tại một vùng đất khác, nơi đây xung quanh toàn là đất đá, không có một ngọn cỏ. " Võ sư thúc, đây là đâu?" Cao Lãng ngạc nhiên hỏi, ba tên thiếu niên còn lại cũng đều nhìn về phía hắn, ánh mắt tò mò. " Phía Đông đại lục có ba đại Địa Vực và hai đại Cấm Khu." Quế Võ không lập tức trả lời hắn, mà lẩm bẩm như đang nhớ lại. " Địa Vực, Cấm Khu?" Cao Lãng lẩm bẩm, trong lòng nghi hoặc. Địa vực hắn biết, Kinh Đông Vực Linh Hoàng Tông chính là một Địa Vực, thiên địa linh khí nồng nặc, là thánh địa tu hành. Còn Cấm Khu, Cao Lãng mới chỉ nghe qua, chứ chưa được nhìn thấy bao giờ. " Chúng ta đang ở bên trong Nam Hoang Cấm Khu." Quế Võ lạnh nhạt trả lời. Cấm khu bình thường vô cùng nguy hiểm, cũng là nơi xảy ra rất nhiều chuyện vô cùng quái dị mà người bình thường không thể lý giải. Đi vào trong đó một trăm người, may mắn có một người trở ra. Bình thường cấm khu bên trong cũng chẳng có đồ gì tốt, nên xung quanh cũng không có ai dại dột mà đi vào trong cả. " Quế Võ sư thúc, ngài xác nhận là chúng ta đi vào trong sẽ không bị làm sao chứ?" Cao Lãng run giọng nói ra. " Ngươi yên tâm, ta đi vào trong đây rất nhiều lần rồi, chẳng phải vẫn không bị sao hay sao?" Quế Võ nhún vai đáp, vẻ mặt thản nhiên. Nghe thấy lời hắn, Cao Lãng mới nhẹ nhàng đi một chút. " Đi theo sát ta trong vòng hai mét, nếu cách quá xa mà bị làm sao, ta sẽ không chịu trách nhiệm." Quế Võ bình tĩnh nói. Ngay lập tức, bốn tên thiếu niên đứng sát nhau ngay cạnh Quý Võ, đừng nói cách dưới hai mét, đứng còn chưa tới nửa mét đâu. Bốn người đứng cách hắn chỉ có mười cm mà thôi. Tuy nói xung quanh toàn là đất đá khô cằn, nhìn qua không có vẻ gì là nguy hiểm cả, nhưng đây là Cấm Khu, nếu có nguy hiểm, đâu thể dùng mắt thường mà nhận ra được. Quế Võ bình tĩnh lấy ra trong người một cái lệnh bài toàn thân đen nhánh. Bàn tay vận chuyển linh khí, từ bên trong lệnh bài phun ra dòng khói màu đen dẫn đường cho bọn hắn. Dòng khói đen đi đến đâu, mặt đất bên dưới nhúc nhích chuyển động như vật sống vậy, nó nhanh chóng di chuyển sang một bên, tạo một lối đi bình thường. " Đó là cái gì vậy?" Vân Hi khuôn mặt tái đi. Đời hắn năm nay hơn 18 tuổi rồi mà chưa gặp trường hợp nào như thế này cả? " Khặc khặc, đây là Thạch Nhân, đặc sản của vùng này. Nếu ngươi không may cẩn thận chạm vào nó, nó sẽ ăn mòn dần cơ thể ngươi." Bên cạnh Quế Võ lão già mặc áo choàng đen khặc khăc cười nói, giải thích cho hắn. Vẻ mặt vô cùng hả hê. " Còn chưa biết quý tính địa danh của tiền bối?" Cao Lãng liếc qua người hắn, liền chắp tay nói ra. " Tên ta quên lâu rồi, cứ gọi ta là Vô lão." Lão già đưa tay lên cằm suy nghĩ một lúc, liền nhẹ giọng nói. " Phải. Vô lão." Cao Lãng nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói. " Đây chỉ là cái tên bên ngoài mà thôi, còn bình thường đến khi ngươi vào bên trong, sẽ có một cái tên khác để gọi ngươi?" Vô Lão khàn giọng cười nói. Trên tay hắn xuất hiện một hòn đá nhỏ có khắc trận pháp, liền ném cho một cái Thạch Nhân ăn nó. Thạch Nhân ăn nó xong, khí tức chẳng mấy chốc liền ỉu xìu, giống như một quả bóng bị xì hơi nhanh chóng liền xẹp xuống. Bên trong dòng máu đen liên tục chảy ra.