Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 126 : Ngươi nợ ta một mạng
Đàm Diệu Văn vốn đang đưa lưng về phía Chung Thy, sau khi nàng xuất thủ, hắn cũng không hề quay đầu lại, chỉ phẩy cánh tay về sau.
Từ trên cánh tay của hắn, hình thành nên một lưỡi đao gió, lưỡi đao vô cùng sắc bén chém thẳng về phía Chung Linh.
Keng. . .
Thanh trường kiếm của nàng trực tiếp va vào lưỡi đao ấy, tạo nên một tiếng vang thanh thúy.
Bàn tay Chung Linh tê rần, loé ra một tia máu tươi. Những mũi tên nước xung quanh nàng cũng bị lưỡi đao gió phá tan, liên tục lùi về phía sau.
Vụt.
Phía sau lưng Chung Linh, vọt lên một bóng trắng mờ ảo, Sở Bạch sắc mặt âm trầm, không nhịn được xuất thủ.
Bên cạnh hắn đồng thời vọt ra một bóng đen, Hậu Từ sắc mặt nghiêm túc giơ ra một chưởng, linh khí xung quanh hội tụ, hình thành nên một bàn tay màu đen đánh về phía Sở Bạch.
Sở Bạch cánh tay huy động, bàn tay tung ra một chưởng hình thành nên một bàn tay màu trắng, đối lại một chưởng của Hậu Từ.
Ầm ầm. . .
Hai bên liên tiếp ra chiêu thức giao thủ với nhau. Bị Hậu Từ gây vướng chân, Sở Bạch nhất thời không thể thoát ra được.
Cảnh báo.
Ký chủ cơ thể đang bị tổn thương mãnh liệt, đề nghị nhanh chóng rời khỏi khu vực gây tổn thương.
Điểm năng lượng không đủ, không thể mở ra cơ thế phòng thủ.
" Chết tiệt."
Tử Văn bên trong đầu Cao Lãng chửi thầm một câu, sắc mặt vô cùng khó coi.
Ngươi con mẹ nó nếu mà chết, lão tử coi như cũng đi đời theo luôn a.
" Phải làm sao đây?" Tử Văn lẩm bẩm, sắc mặt điên cuồng.
" Mẹ nó, Cao Lãng, ngươi nợ ta một mạng đấy." Tử Văn cao giọng nói, lập tức giải toả một số cấu trúc hệ thống.
Từ bên trong thức hải của Cao Lãng, một giọt năng lượng bí ẩn nhỏ xuống bên trong đấy, lập tức nhanh chóng lan rộng ra.
Ầm. . .
Cao Lãng chỉ cảm thấy trong đầu ong lên một cái, hắn chợt cảm thấy bản thân mình rơi vào một trạng thái vô cùng kỳ diệu.
Linh hồn hắn tưởng chừng như tách ra khỏi cơ thể, toàn thân không còn cảm giác đau đớn, thậm chí hắn còn nhìn thấy sắc mặt của mọi người xung quanh mình.
Chỉ trong một phút chốc, Cao Lãng cảm giác cả thế giới này chỉ mình hắn còn cử động, còn tất cả mọi người xung quanh đều đứng yên.
Vụt.
" A a a. . ."
Cảm giác đó chỉ xuất hiện trong thoáng chốc rồi biến mất, Cao Lãng lại điên cuồng hét thảm, sự đau đớn vì bị hành hạ lại quay về phía hắn.
Đàm Diệu Văn nhíu mày, hắn có cảm giác tiếng hét của Cao Lãng có tinh thần hơn tiếng hét ban nãy.
Chỉ là ngay lập tức bị hắn bỏ qua, cho là hắn có cảm giác sai lầm.
" Lão Văn, dừng tay. Ngươi còn tiếp tục như thế nữa, hắn sẽ chết mất."
Nhìn thấy Đàm Diệu Văn vẫn không có ý định dừng xuất thủ, Địch Long hét lớn lên một tiếng.
Vụt. . . Bốp.
" Hộc. . ."
Đàm Diệu Văn dừng lại động tác, lôi điện cánh tay hắn lập tức biến mất, tóm lấy cổ Cao Lãng tiện tay ném sang một bên.
Cao Lãng thân hình lơ lửng trên không trung, đập trúng một cột đá gần đấy, khiến miệng hắn phải hộc ra máu tươi.
Cao Lãng quần áo rách rưới, vô cùng bẩn thỉu, từ chỗ cổ hắn lan xuống toàn thân nhiều chỗ da thịt cháy đen bốc lên làn khói nhạt.
Ngay cả miệng hắn hộc ra một ngụm máu tươi, cũng là màu đen. Cả người tê liệt, Cao Lãng ngoại trừ nằm thở một chỗ, dù là một ngón tay hắn cũng không cử động được.
(ー_ー゛)
" Lão Đàm, ta biết ngươi hận Viêm Phàm, thế nhưng hắn còn có tác dụng, ngươi không thể giết tên tiểu tử đó."
Di chuyển đến chỗ Đàm Diệu Văn, Địch Long vỗ vai hắn, ân cần nói.
" Chưởng môn, đây là hậu nhân của hắn, ngươi nghĩ ta phải bình tĩnh ra sao?" Đàm Diệu Văn gằn giọng nói, ánh mắt âm trầm.
" Ta hiểu. Nhưng ngươi thử nghĩ xem, nếu Viêm Phàm biết hậu nhân của hắn xuất hiện ở đây, có phải hay không sẽ xuất hiện đâu?"
Bàn tay nắm chặt vai Đàm Diệu Văn, Địch Long bình tĩnh nói ra.
Nghe xong, ánh mắt Đàm Diệu Văn xuất hiện một tia sát khí nhìn về Cao Lãng, bàn tay siết chặt.
Sau cùng bất đắc dĩ nhắm chặt mắt lại, bàn tay hắn cũng thả lỏng ra.
" Tốt lắm." Nhẹ vỗ vai hắn, Địch Long mỉm cười nói, liền quay đầu lại.
Chỉ là Địch Long vừa xoay người, Đàm Diệu Văn mở mắt ra, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Vương Hi Phượng, bên trong không có một chút cảm tình.
Vương Hi Phượng nhìn thấy ánh mắt của hắn, khoé miệng nàng nhếch lên một nụ cười nhạt, sau đó biến mất.
Chung Thy cố nén thương thế trên người, chạy đến chỗ Cao Lãng, bàn tay nàng xuất hiện một tia đan dược nhanh chóng nhét vào miệng hắn, tay kia thì chạm vào ngực Cao Lãng, thôi động linh khí nhanh chóng tiêu hao dược lực.
Vân Hi đứng ngay cạnh sau nàng, ánh mắt nhìn Cao Lãng vô cùng phức tạp. Bàn tay nắm chặt khẩn trương vô cùng.
Hắn chỉ hận bản thân mình không có đủ thực lực, để rồi chỉ có thể nhìn huynh đệ của mình chịu thương tổn mà không thể làm được gì.
Địch Long bước chậm đến chỗ Chung Thy, lạnh nhạt liếc nhìn Cao Lãng, khẽ mở miệng:
" Người đâu, mau đưa Cao Lãng vào Hình Đường, đồng thời để người của Dược Đường đến chữa trị cho hắn."
" Chưởng môn. . ." Sở Bạch vốn còn định nói gì thêm, chỉ là nhanh chóng bị Địch Long cắt lời.
" Bạch trưởng lão, sự việc bây giờ đã vượt quá tầm giới hạn, không còn là vấn đề mà mình ngươi có thể giải quyết được nữa." Địch Long lạnh nhạt nói, ánh mắt vô cảm.
Sở Bạch bất đắc dĩ lắc đầu thở dài một hơi, hắn cũng đã làm hết sức trong khả năng của bản thân rồi.
Chung Thy nhìn lấy đám Trưởng lão nhấc lên Cao Lãng đưa hắn rời đi mà bàn tay nàng còn chưa thả xuống, ánh mắt thất lạc.
" Ai da. Trưởng lão, người nhẹ tay."
" Im miệng, đi theo bọn ta."
Vân Hi sau lưng nàng cũng bị áp giải lôi đi, không có một chút do dự nào.
Hậu Từ khuôn mặt vui sướng khi kẻ khác gặp hoạ, chỉ là vui mừng không bao lâu, liền bị vẻ ngạc nhiên thay thế.
" Người đâu, mau đưa đám người Khôi trưởng lão vào Hình Đường chữa trị." Địch Long liếc mắt nhìn đám người Khôi trưởng lão, lập tức ra lệnh.
" Khoan đã, Chưởng môn, như này là thế nào? Chữa trị là phải đưa về Dược Đường, sao lại đưa về Hình Đường?"
Hậu Từ ngạc nhiên lên tiếng, cánh tay giơ ra ngăn chặn đám Trưởng lão sau lưng.
Địch Long vẻ mặt lạnh nhạt, bước chậm đến phía Hậu Từ, giọng nói trầm thấp:
" Ta không tin Bút Phán Quan vốn đang nằm trong Bảo khố của tông môn lại có thể ngẫu nhiên xuất hiện tại đây? Ngươi có thể bảo chứng với ta các ngươi không có liên quan sao?"
Ngẩng đầu lên nhìn đám Trưởng lão còn đang do dự, Địch Long trầm giọng:" Giải đi."
" Phải."
Có Địch Long ra lệnh, đám trưởng lão đáp lên một tiếng, liền khống chế Đám người Khôi trưởng lão lại, đưa đi Hình Đường.
" Ta không. . . Chưởng môn, ta thật không biết gì hết, ta bị oan a." Bị áp giải, Khôi trưởng lão cũng đám người sắc mặt trắng bệch, lớn tiếng kêu oan.
Thế nhưng mặc cho đám bọn hắn có kêu gào cỡ nào, vẫn không thể thay đổi vận mệnh của bọn hắn.
" Giải quyết xong rồi. Mọi người giải tán đi, ngày mai sẽ tiếp tục điều tra mọi việc."
Xong xuôi, Địch Long lớn tiếng nói, cánh tay khẽ vẫy, ra hiệu đám trưởng lão còn lại giải tán.
Nghe lời Địch Long, đám trưởng lão lần lượt rời đi. Khi về lần lượt tiêu hoá lượng tin tức vừa xảy ra.
Ẩn sâu bên trong đám người, từng cặp mắt âm thầm dõi theo Địch Long cùng mọi người xung quanh, liền nhanh chóng biến mất.
Vương Hi Phượng mỉm cười bước chậm đến phía Chung Thy, đầu hơi cúi, khẽ thì thầm vào tai nàng:
" Đã đồ chơi mà ta không đoạt được, thì ngươi cũng đừng hòng đoạt được."
Mỉm cười buông ra một câu nói, Vương Hi Phượng thở một hơi ấm vào tai Chung Thy, liền bước chậm rời đi.
Ngơ ngác nhìn bóng lưng Vương Hi Phượng, Chung Thy cắn chặt chiếc răng ngà của mình, chửi thầm:" Tiện nhân."
" Chung Thy, đừng lo lắng quá."
Sở Bạch đi đến sau lưng nàng, thở dài một hơi, giọng trầm thấp.
" Bạch trưởng lão. Ngài đã làm hết sức rồi, ta không trách ngài." Chung Thy quay đầu lại đối mặt với hắn, lau đi khoé mắt, mỉm cười nói ra.
" Ta. . . , aii~. . ."
Sở Bạch lắc đầu thở dài, hắn vốn không phải người biết quan tâm người khác, nên cũng không biết phải an ủi ra sao.
" Sở Bạch, ngươi chờ đó, chuyện giữa hai ta chưa kết thúc đâu." Khẽ đi qua Sở Bạch, Hậu Từ âm trầm buông lời đe doạ.
" Ngươi nên lo cho bản thân mình trước đi. Coi chừng ngay cả chức Nguyên Lão của ngươi cũng bị trôi đi mất." Sở Bạch nhíu mày, cười lạnh nói ra.
" Hừ. Việc đó không cần ngươi phải quan tâm." Hậu Từ hừ lạnh một tiếng, sắc mặt âm trầm rời đi.
Lần này có thể nói, hắn trộm gà không thành, còn mất nắm gạo.
Mất cả người cả của. Thua thiệt lớn.
Là tên khốn kiếp nào lén lút đem Bút Phán Quan lôi vào trong đây, khiến hắn phải cõng nồi.
Chỉ cần phát hiện ra người nào làm, Hậu Từ quyết không tha cho hắn.
. . . . . .
" Vương Hi Phượng, chúng ta cần phải nói chuyện?"
Trước cửa căn phòng Vương Hi Phượng, Đàm Diệu Văn sắc mặt lạnh nhạt chắn trước mặt nàng, mở miệng nói.
" Đàm Diệu Văn, sắc trời đã muộn, ta cần phải nghỉ ngơi để bảo dưỡng nhan sắc. Có chuyện gì để ngày mai nói đi."
Vương Hi Phượng bình tĩnh nói, bước chân khẽ động, muốn đi vào căn phòng của mình.
" Bút Phán Quan có phải hay không do ngươi lôi ra?" Đàm Diệu Văn lạnh nhạt hỏi.
Nghe thấy lời hắn, bước chân Vương Hi Phượng khẽ dừng lại, giọng nói ngạc nhiên:
" Ta không hiểu ngươi vừa nói gì? Bút Phán Quan không phải là do đám Khôi trưởng lão trộm ra sao? A, Khôi trưởng lão là người của Từ Trưởng lão."
" Với thân phận và địa vị của Từ Trưởng lão, rất có thể là hắn lấy ra, rồi lén trao cho đám người Khôi trưởng lão nha?"
Mặc kệ Vương Hi Phượng nói gì. Đàm Diệu Văn vẫn lạnh nhạt nói:
" Trong bảo khố của Tông môn, chỉ có Chưởng môn, và Phó chưởng môn, là có quyền hạn lấy đồ trong bảo khố ra mà không ai biết."
" Từ Trưởng lão không có quyền hạn ấy. Người lấy cũng không phải Chưởng môn, cũng không phải ta. Chỉ còn ngươi."
Vương Hi Phượng nhẹ nở một nụ cười, đáp:" Nhưng cũng có thể là do kẻ khác trộm ra nha."
" Ngươi nghĩ kẻ trộm đó ẩn dấu sâu đến mức, có thể qua mặt hơn 20 vị Nguyên Anh Cảnh cường giả mà không một ai phát hiện ra hay sao?"
Đàm Diệu Văn híp mắt, lạnh giọng nói ra:
" Ngươi cố tình lôi Bút Phán Quan ra, để lộ thân phận hậu nhân của Viêm Phàm, để ta không khống chế được tâm tình của mình. Nói, mục đích thật sự của ngươi là gì?"
( P/s: từ 11-31/7 ngày 1 chương, thời gian ra chương không đều vì ôn thi, lần trước mình có nói ở phần bình luận. Xin lỗi vì sự bất tiện này.)
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương