Ta là hệ thống trong hệ thống của ta
Chương 122 : Thua thiệt lớn
Bầu không khí xung quanh trở nên rất đỗi quỷ dị.
Cao Lãng đảo mắt nhìn xung quanh, đứng tại chỗ liên tục ngó nghiêng từng ngóc ngách nhỏ, khoé miệng nhếch lên một tia cười lạnh lùng.
Cao Lãng cảm giác có người đang theo dõi hai người bọn hắn.
Ban đầu cảm giác này còn rất mờ nhạt rất khó nhận ra, thế nhưng khi trận pháp tự nhiên bị phá vỡ, khiến cái cảm giác này của hắn càng mạnh.
Sắc mặt hắn trầm xuống, im lặng không nói chuyện, bước chậm đến chỗ cây bút lông ngay phía trước mặt hắn.
Đám người theo dõi trong bóng tối, có chút không nói gì.
Người trẻ tuổi bây giờ bị sao vậy? Thật không có chí tiến thủ gì hết.
Ngươi ít ra cũng phải có chút can đảm, trực tiếp tấn công vào trận pháp a.
Trải qua trăm cay nghìn đắng, cảm nhận được sự khó khăn vất vả của việc truy tìm bảo vật.
Sau đó chúng ta sẽ phối hợp bên ngoài lén lút phá vỡ trận pháp, ngươi sẽ cảm thấy vô cùng vui vẻ, cảm xúc dâng trào mãnh liệt, hợp lý đến mức nào a?
Đằng này đâu, trận pháp còn chưa thử nghiệm phá giải, đã bỏ đi rồi?
Đám người ẩn núp trong bóng tối dù có nghĩ nát óc cũng không hiểu. Cao Lãng đã để Tử Văn xem xét phá giải trận pháp này.
Khi hắn phát hiện ra là Tứ giai trận pháp, cảm thấy không có khả năng phá giải, đâu còn luyến tiếc gì nữa.
Nếu trách, chỉ có thể trách đây là Tứ giai trận pháp. Nếu là Tam giai trận pháp trở xuống, may ra Cao Lãng còn có thể thử sức một phen.
Trận pháp được chia làm chín giai cấp bậc.
Từ Nhất giai đến Tam giai, được coi là Sơ cấp trận pháp.
Từ Tứ giai đến Lục giai, được coi là Trung cấp trận pháp.
Từ Thất giai đến Cửu giai, được coi là Cao cấp trận pháp.
Còn cấp bậc cao hơn, có lẽ có, chỉ là Cao Lãng không tinh thông trận pháp, nên hắn cũng không hiểu biết thêm.
Sơ cấp trận pháp, nhiều người không hiểu biết nhiều về trận pháp, còn có thể dùng man lực để phá giải.
Nhưng một khi đã kéo lên Trung cấp trận pháp trở lên, dùng man lực để phá nó là một hành động ngu xuẩn.
Huống chi thực lực Cao Lãng mới chỉ là Linh Hải Cảnh, sao có thể cứng rắn phá vỡ trận pháp giống các vị cường giả khác được cơ chứ?
Ai biết hay không có bẫy rập gì, mà dám cứng rắn như vậy.
" Trận pháp này do ai xây dựng?"
Dường như đám người núp trong bóng tối cũng có kẻ thông minh phát giác ra vấn đề, liền nhẹ giọng hỏi.
" Là Hải trưởng lão, hắn là Trung cấp trận pháp sư." Một bóng người bên cạnh nhỏ giọng nói.
" Ngu xuẩn." Trong bóng tối vang lên một tiếng chửi.
" Ta là không biết a. Vốn nghĩ nơi này kiến trúc cũ như vậy. Đặt trận pháp tương đối mạnh mới hợp lý nha. Nếu trận pháp yếu quá sẽ khiến người nghi ngờ." Hải trưởng lão vội giải thích.
" Nếu bọn chúng tay không mà quay về, ta có thể khắc lên một cái trận pháp nhỏ ở mông của ngươi." Giọng nói khẽ gắt vang lên, liền duy trì im lặng.
Loạt soạt.
Hải trưởng lão nở một nụ cười ngại ngùng rồi cúi đầu xuống. Cấp bậc người ta cao hơn, hắn đúng là không dám cãi lại.
Cao Lãng nghi hoặc quay đầu nhìn về phía đám người trong bóng tối vừa nói chuyện, mày hơi nhíu một cái, liền quay đầu đi.
" Là cây bút này sao?" Nhìn chăm chú vào cây bút lông màu trắng lơ lửng trước mặt mình, Cao Lãng khẽ mở miệng hỏi Vân Hi.
" Cả chỗ này chỉ có mình nó là cây bút, không phải nó thì còn ai nữa?" Vân Hi nhún vai một cái, tùy tiện đáp lại.
Tầm mắt hắn thay đổi, nhìn vào một cây kiếm ngắn nằm lăn lóc ở một khu vực khác.
Cây kiếm chỉ dài bằng cái cánh tay hắn, toàn thân màu đen, chuôi kiếm nhỏ vuốt thẳng lên lưỡi kiếm.
Điều đặc biệt là cây kiếm giống như một cây kim lớn vậy. Lưỡi kiếm nhỏ và nhọn, thân kiếm chỉ rộng bằng hai ngón tay chụm lại, nhỏ dần về mũi kiếm.
Nhẹ nhàng bước tới nhặt cây kiếm lên, Vân Hi nhìn thấy dòng chữ nhỏ khắc trên chuôi kiếm.
Hắc Liêm Giao.
" Hắc Liêm Giao? Đây là tên của ngươi sao? Vân Hi nhỏ giọng lẩm bẩm, tay phải cầm chặt thân kiếm, ngón tay nhẹ vuốt ve lưỡi kiếm của nó.
Vân Hi có cảm giác, bên trong thanh kiếm này, đang có một giọng nói âm thầm, vẫy gọi hắn.
Loé. . .
Chợt một luồng sáng từ bên cạnh Vân Hi loé lên, che khuất tầm nhìn của hắn. Vân Hi nhanh chóng lấy cánh tay áo che mắt lại, nhìn về bóng người trung tâm ánh sáng.
Luồng ánh sáng không hề dừng lại, xông thẳng lên trời. Tạo thanh một cột ánh sáng chiếu rọi cả màn đêm.
(ー_ー゛)
" Chuyện gì xảy ra?"
Chùm sáng đó gây ra, lập tức kinh động đến cường giả Linh Hoàng Tông xung quanh.
Môn chủ Địch Long vốn đang nhắm mắt tu luyện lập tức mở to, giật mình lao ra bên ngoài, nhìn về chùm sáng đằng sau lưng tông môn.
Không chỉ hắn, bên ngoài Linh Hoàng Tông, rất nhiều người bị kinh động đến, lập tức lao ra bên ngoài, chạy đến sau lưng Địch Long.
" Môn chủ, Phó môn chủ." Tào trưởng lão đi lên trên đại điện, nhìn thấy Địch Long, Đàm Diệu Văn và Vương Hi Phượng đã đứng tại đấy, liền cúi đầu hành lễ.
Không chỉ hắn, mà tất cả Trưởng lão Nội môn, Ngoại môn sau khi đến đều có động tác như vậy.
Đàm Diệu Văn hơi gật đầu, lập tức phẩy tay, trên người hắn xuất hiện một luồng gió, đẩy đám trưởng lão đang hành lễ đứng dậy, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn về chùm sáng trên trời.
" Chùm sáng nằm trong cấm khu của Tông môn. Có kẻ vào trong đấy." Đàm Diệu Văn lạnh nhạt lên tiếng, ánh mắt kỳ dị.
Địch Long không nói chuyện, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào chùm sáng. Cả người trở nên âm trầm, không khí xung quanh hắn vô cùng áp lực.
Đám trưởng lão không một ai dám mở miệng, đều im lặng nhìn về chùm sáng trên bầu trời.
Bây giờ tâm tình của tông chủ vô cùng không tốt, ngoại trừ Phó trưởng môn ra, không ai dám gây nên sự chú ý của Địch Long.
" Đều đến đông đủ chưa?" Địch Long trầm giọng nói.
" Vẫn còn thiếu hơn mười vị trưởng lão nữa." Đằng sau hắn Vương Hi Phượng mỉm cười nói, vẻ mặt nàng vẫn luôn như vậy, không hề vì vấn đề này mà thay đổi.
" Không cần chờ nữa. Theo ta đi vào trong cấm khu." Địch Long trầm giọng, dẫn đầu đoàn người đi thẳng về phía chùm sáng, trong lòng lạnh lùng.
Hơn mười kẻ không thấy mặt, là tâm quá chú trọng vào tu luyện, không có bị kinh động đến, . . . Hay là có việc lén lút không thể đến được?
Địch Long nắm tay siết chặt. Trong lòng bừng lên một cỗ lửa giận vô danh.
Dù cho thế nào, xong việc này sẽ tính sổ với các ngươi sau?
Đằng sau Linh Hoàng Tông nguyên nhân là cấm khu, vì nó còn là nơi phong ấn rất nhiều thứ bẩn thỉu.
Là nơi giam giữ và hành hạ những kẻ làm trái với Linh Hoàng Tông. Là mặt tối của tông môn đệ nhất phía Đông đại lục.
Vì thế, việc nơi đây bị kinh động, sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Bình thường cấm khu luôn được trận pháp phong ấn để không cho đệ tử bình thường đi vào bên trong, thế nên chùm sáng xuất hiện quỷ dị như vậy, cũng khiến Địch Long cảm thấy vô cùng tức giận.
Cứ thế, cả tông môn gần như dốc hết toàn bộ thực lực. Hơn 100 vị cường giả Linh Đan Cảnh cao cấp, hơn 60 vị cường giả Nguyên Anh Cảnh.
Đi sau lưng Địch Long, thanh thế vô cùng to lớn.
Nguyên nhân cấm khu nằm đằng sau Linh Hoàng Tông, thế nên Địch Long mới có thể tập hợp được nhiều như vậy.
Còn bình thường nếu dẫn người đi ra bên ngoài, lôi một nửa số người này thôi, đã đủ tốt rồi. Phần lớn đều giữ các cường giả ở lại, để trấn giữ tông môn.
. . . . . .
Bên trong cấm khu.
Cao Lãng đứng giữa trung tâm chùm sáng, hai bàn tay hắn nắm chặt lấy cây bút lông màu trắng, cả người run rẩy, hai chân bám chặt vào mặt đất, sắc mặt vô cùng dữ tợn.
Trong lòng Cao Lãng âm thầm kêu khổ, cây bút vốn bình thường không có khác lạ gì, chỉ Khi hắn chạm tay vào đó, cây bút lập tức toả ra khí thế bên trong nó, hút lấy linh khí bên trong người Cao Lãng.
Cây bút giống như một cái máy hút vậy, càng hút linh khí của Cao Lãng cơ thể nó càng phát sáng, sau cùng xông thẳng lên trời.
Hiện tại cây bút trong tay hắn đang điên cuồng giãy dụa, nó muốn chạy mất.
Cao Lãng hai bàn tay nắm chặt cây bút, đôi mắt đỏ ngầu lên, trong lòng hung ác.
Hút sạch linh khí của ta rồi, bây giờ muốn bỏ chạy? Người ta có đi ăn chùa cũng không ai giống như ngươi?
Hắn chính là nắm chặt cây bút lông đó, dù cho có giãy dụa đến mức nào cũng quyết không buông tay.
Trong lòng cười vui vẻ, cây bút này bất phàm như vậy. Trừ khi ta chết, nếu không ngươi đừng hòng trốn thoát khỏi tay ta.
Cây bút vốn đang dãy dụa bỗng dưng dừng lại, như hiểu lời nói trong lòng Cao Lãng, khí thế trên người cây bút chợt biến đổi.
Đầu bút lông phun ra những sợi lông trên đầu nó dài ra, chọc thẳng vào tay Cao Lãng, hút lấy máu của hắn.
Tà môn.
Cao Lãng giật mình muốn ném cây bút ra ngoài, nhưng lần này nó giống như là một phần trên bàn tay hắn vậy, bám chặt trên đó, dù có vung vẩy cỡ nào cũng không thể lôi nó ra.
Cao Lãng âm thầm kêu khổ, hắn trong lòng chỉ nghĩ thế thôi.
Cây bút lông này không phải hiểu được suy nghĩ của hắn, muốn giết chết hắn xong bỏ chạy a.
Xui xẻo.
Chỉ trong phút chốc, hai cánh tay của hắn trở nên tê rần, gầy đi trông lấy lộ ra cả xương.
" Tử Văn."
Cao Lãng trong đầu hét lớn. Nếu không có Tử Văn giúp đỡ, hắn chắc sẽ bị cây bút hút sạch mất.
Tiêu hao một trăm điểm năng lượng. Tự động chuyển sang cơ thế bảo vệ máu thịt.
Ký chủ còn 85 điểm năng lượng.
Ngay lập tức âm thanh của Tử Văn vang lên trong đầu hắn, đồng thời cây bút cũng tự động dừng lại quá trình hút máu tươi của hắn.
Màu sắc cây bút vốn từ màu trắng tinh chuyển sang màu đỏ hồng. Ánh sáng trên người nó thu nhỏ dần rồi biến mất.
Trở thành một cây bút lông bình thường không có một tia khí thế nào.
Cao Lãng miệng thở hồng hộc, ánh mắt nghiêm trọng nhìn lấy cây bút trên tay mình. Nhìn thoáng qua hai cánh tay của hắn, khoé miệng nở một nụ cười khổ sở.
Lần này, thua thiệt lớn.
Ở chỗ Linh Hoàng Tông, Địch Long cùng các vị trưởng lão nhìn thấy chùm sáng biến mất, chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi thu lại tầm mất, tốc độ di chuyển nhanh hơn một chút.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
1108 chương
205 chương
78 chương