Ta là hệ thống trong hệ thống của ta

Chương 108 : Vân hi tiếc nuối

Sở Tiêu cố gắng bảo trì trấn tĩnh, bàn tay trái cầm chặt cây đàn, đặt dọc lên vai hắn, bàn tay phải nhanh chóng đưa ra, chạm vào dây đàn. Tanggg ~. . . Âm thanh réo rắt, linh khí hội tụ trong lòng bàn tay Sở Tiêu theo dây đàn lan vào trong thanh âm của nó, hình thành nên từng lưỡi đao phong nhận, chém thẳng đến chỗ Cao Lãng. Nhìn lưỡi đao phi đến chỗ mình, Cao Lãng bàn tay nhanh chóng thu lại, cắt đứt lực hút giữa hai bên, cả người hơi nghiêng chéo đi một chút, né tránh lưỡi đao phong nhận của Sở Tiêu. Lưỡi đao xẹt qua người Cao Lãng, chỉ chạm đến đường tơ kẽ tóc, tốc độ Cao Lãng không đổi, vẫn lao thẳng đến chỗ Sở Tiêu. Mất đi lực hút, Sở Tiêu hai chân chạm đất, cứ thế liên tục đạp lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai bên. Bàn tay liên tục chạm vào dây đàn, âm vang dồn dập. Những lưỡi đao phong nhận từ chỗ Sở Tiêu rơi liên tiếp như mưa. Từ phản ứng Cao Lãng vừa rồi, xem ra hắn đã tìm cách phá giải thanh âm kích thích đến đầu não của mình. Sở Tiêu trong lòng thầm mắng, cũng là tại hắn quá chủ quan. Thật không nghĩ đến Cao Lãng chỉ có thực lực Linh Hải Cảnh thất trọng, cũng tìm ra cách giải quyết vấn đề này. Hiện tại Sở Tiêu cần làm, là nhanh chóng giữ khoảng cách, sử dụng phương pháp khác nếu hắn muốn giành chiến thắng. Không có tần suất âm thanh gây ảnh hưởng đến Cao Lãng, về mặt cận chiến, Sở Tiêu hoàn toàn không có tin tưởng mình có thể giành chiến thắng. Vì lợi thế mạnh nhất của hắn, bây giờ đã vô dụng với Cao Lãng. Cao Lãng cẩn thận né tránh, Sở Tiêu tấn công dồn dập, khiến tốc độ của hắn bị giảm đáng kể, thế nhưng hắn không vội, vì người vội hiện tại, phải là Sở Tiêu. Lùi thêm một khoảng cách nữa, bước chân Sở Tiêu dừng lại. Phía sau hắn là bức tường của đám trưởng lão vừa bày ra. Sở Tiêu hiện tại, đã đến rìa của sàn thi đấu, không thể lùi thêm nữa. Cao Lãng lao thẳng đến chỗ Sở Tiêu, ánh mắt âm lãnh. Trên tay trái của hắn, không biết từ lúc nào đã cầm lấy Kim Cương Kiếm, cánh tay phải hơi đưa ra, chỉ cần thêm chút nữa, hắn sẽ áp sát được Sở Tiêu. Khiến hắn chật vật lâu như vậy, không khiến Sở Tiêu nhớ dai chút gì đó, thì không phải tính cách của Cao Lãng. " Ta nhận thua." Giữa lúc cả hai chỉ còn vài mét nữa, Sở Tiêu vội vàng hô lên. Cao Lãng rút kiếm, lưỡi kiếm nhanh vô cùng, từ trên người hắn, chỉ loé lên một tia sáng, nhằm thẳng đến cây đàn cổ của Sở Tiêu. Bạt Kiếm Thuật. Sở Tiêu biến sắc, bàn tay cầm chặt cây đàn, có chút không phản ứng kịp. Choang. Một âm thanh va chạm vang lên. Thanh trường kiếm của Cao Lãng, va chạm với một thanh trường kiếm khác, cả hai cứ thế đối chọi với nhau. Trước mặt Sở Tiêu, đứng đó một tên Ngoại môn trưởng lão Linh Hoàng Tông, trên tay cầm lấy thanh trường kiếm, đôi mắt hơi nhăn lại. " Đối phương đã nhận thua." Nhàn nhạt thốt ra lời nói, khuôn mặt tên ngoại môn trưởng lão duy trì vẻ bình thản. Nói lên kết cục của trận đấu. Chậm rãi thu lại thanh trường kiếm, Cao Lãng nhìn chằm chằm Sở Tiêu một hồi lâu, mới quay người lại đi xuống sân thi đấu. " Ta nhớ kỹ cây đàn của ngươi rồi." Vứt bỏ lại một câu nói, Cao Lãng cứ thế quay lưng với Sở Tiêu mà rời đi. Thở ra một hơi nhẹ nhõm, Sở Tiêu trong lòng cảm thấy may mắn. Hắn điên cuồng chửi thầm lấy Cao Lãng. Người hành hạ ngươi là ta, vô duyên vô cớ nhắm cây đàn của ta làm gì đâu? Có thể nói, Sở Tiêu vô cùng yêu thích cây cổ cầm này. Hắn thà rằng để bản thân mình bị trọng thương, còn hơn để cây cổ cầm bị đứt một sợi dây đàn. " Đa tạ tiền bối." Sở Tiêu cúi đầu, vẻ mặt cảm kích nói ra. Nếu không phải vị Ngoại môn trưởng lão này tới kịp. Sở Tiêu trong lòng sẽ phải hối hận rất lâu đâu. Làm hắn sợ hãi một hồi. " Việc trong phận sự thôi." Hơi gật đầu một cái, tên Trưởng lão nhàn nhạt nói, bình tĩnh đi xuống sân thi đấu. Tuy là như vậy, nhưng Sở Tiêu vẫn vẻ mặt cảm kích đến khi tên Trưởng lão rời đi. Có thể với một số người. Việc đó chỉ là tiện tay, nhưng với người khác nó rất là quan trọng. (~‾▿‾)~ " Lãng đệ, ngươi rất tốt nha, làm không tệ." Cao Lãng vừa bước xuống, Vân Hi lập tức chào đón hắn. " Ngươi cũng vậy." Hơi mỉm cười một cái, Cao Lãng khách sáo nói ra. Chỉ là Cao Lãng hơi nói xong, nụ cười của Vân Hi trở nên gượng ép, liền im lặng. " Ta nói gì sai sao?" Cao Lãng ngạc nhiên nói ra. " Hắn vừa gặp phải A Phong, bị đánh ra ngoài." Giữa lúc Vân Hi không biết nói sao, Chung Linh từ đằng sau đi tới, lạnh nhạt nói: " Thật phế." " Ngươi mới phế đâu?" Vân Hi cười lạnh:" Đấy là do ngươi chưa gặp phải hắn, tên đó rõ là hình người quái thú mà, khí lực của ta không bằng hắn. Chỉ vừa sơ xuất bị hắn bắt được thôi, đã bị ném ra ngoài sân thi đấu rồi." " Khí lực thua người khác còn thích to mồm." Chung Linh cũng không hề yếu thế, hơi nhếch miệng nói ra, có cảm giác cười trên nỗi đau của kẻ khác. " Được rồi. Được rồi." Cảm thấy hai bên lập tức sắp mất kiểm soát, Cao Lãng bất đắc dĩ hoà giải. Ánh mắt hắn u oán nhìn Chung Linh. Cao Lãng biết Chung Linh không có ác ý, nàng chỉ muốn trêu chọc Vân Hi mà thôi. Thế nhưng giọng nói của nàng, khiến cho hai bên không giống như trêu chọc, mà giống như hai kẻ thù truyền kiếp hơn. " Xin lỗi, là ta không biết chuyện." Ánh mắt khẽ đảo sang Vân Hi, Cao Lãng nhẹ giọng nói. " Không sao hết, dù sao ta cũng trở thành đệ tử Linh Hoàng Tông rồi, sớm muộn gì cũng trở thành đệ tử nội môn." Vân Hi lắc đầu, không sao cả nói ra. Tuy là nói thế, nhưng Cao Lãng biết vì vào được Linh Hoàng Tông, Vân Hi nhưng là có thể rời bỏ cả chức vị gia chủ tương lai của gia tộc mình. Đủ hiểu tham vọng của hắn lớn như thế nào. Khởi đầu không thể trở thành đệ tử nội môn Linh Hoàng Tông, vẫn khiến Vân Hi cảm thấy đáng tiếc rất nhiều. Cao Lãng ngoài việc an ủi, cũng không thể làm gì khác hơn, dù sao việc này hắn không quyết định được. Trận đấu kết thúc, số lượng thí sinh hiện tại còn 16 người. 16 người này, sẽ tiếp tục đánh thêm một trận nữa, là kết thúc trận đấu trong ngày hôm nay, trận tiếp theo sẽ kéo sang ngày mai. Vì hiện tại trải qua rất nhiều trận đấu, có lớn có nhỏ. Thời gian một ngày cũng đã sắp hết, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa, là đến lúc mặt trời lặn. Không những thế phải liên tục chiến đấu, thời gian nghỉ ngơi lại ngắn ngủi, 16 người hiện tại, cũng đã có một số người không chịu đựng được. Bình tĩnh rút thăm bước lên trên đài, Cao Lãng ánh mắt hơi nghiêm túc nhìn về phía đối diện. Một thanh niên khuôn mặt có vẻ già dặn, ánh mắt trầm ổn, trang phục trên người vô cùng xa hoa. Cao Lãng nhận ra thanh niên này. Hắn là người có thực lực Linh Hải Cảnh cửu trọng duy nhất trong đám thí sinh lần này. Ban Lộ. Chỉ là Ban Lộ hiện tại, miệng hơi thở dốc, ánh mắt cũng có một chút xíu uể oải. Hiển nhiên linh khí trong người hắn, không theo kịp tốc độ giao chiến. " Có cần nghỉ thêm nửa khắc đồng hồ nữa không?" Nhìn thấy vẻ mệt mỏi của đối thủ, Cao Lãng khẽ dò hỏi. " Không cần, ta có thể chiến đấu được." Ban Lộ lắc đầu, ánh mắt dò xét đối thủ của mình. Cao Lãng sau khi giao chiến với Sở Tiêu, thân hình có vẻ chật vật, trên người xuất hiện nhiều vết rách rưới, còn có máu tươi của hắn thấm lên. Ban Lộ là sợ hắn nghỉ ngơi, đối phương cũng có cơ hội nghỉ ngơi dưỡng sức, thế nên mới vội vàng thi đấu. Thế nhưng hắn không biết, Cao Lãng tuy chật vật, cũng chỉ là vết thương ngoài da mà thôi. Vết thương nặng nhất tác động trong lỗ tai của hắn, đã bị Tử Văn giúp giải quyết rồi. Hiện tại Cao Lãng cũng có thể phát huy được bảy, tám phần thực lực. Trong khi đó với dáng vẻ của Ban Lộ, phát huy được năm, sáu thành thực lực là tốt lắm rồi. Thậm chí có thể còn kém hơn. Dù sao Ban Lộ là sử dụng dược vật nhanh chóng tăng lên cảnh giới. Thực lực thật sự của hắn, theo không kịp chính cảnh giới của bản thân mình. " Trận đấu bắt đầu." Một bên tên chấp sự nhìn thoáng qua hai người, sau khi thấy đã chuẩn bị xong, liền lập tức hô lên. Vụt. . . Cao Lãng cùng Ban Lộ đồng thời di chuyển, cả hai nhanh chóng lao thẳng về phía đối phương, hai người đều muốn nhanh chóng kết thúc sớm trận đấu này. Hoả Vương Quyền. Ban Lộ xông lên, khí thế kinh hồn, từng dòng chảy linh khí cuồng bạo bằng mắt thường có thể thấy cuồn cuộn chảy xung quanh người hắn, dọc theo cơ thể đi ra bàn tay phải. Đấm ra một quyền. Trên cánh tay phải của Ban Lộ đeo lên một bộ sáo trang, to gấp đôi bàn tay mình, khiến nắm đấm của hắn còn lớn hơn nữa. Cao Lãng không chút do dự nghiêng người né tránh, một quyền của Ban Lộ, đánh sượt qua người Cao Lãng. Quyền của Ban Lộ, giống như một quả cầu lửa, bay qua người Cao Lãng. Hắn thậm chí còn cảm nhận được hơi nóng ập đến từ quyền của Ban Lộ. Oaaa ~. . . Xa xa bên ngoài, vang lên từng tiếng kinh hô. Không ai nghĩ tới, trận đấu chỉ vừa bắt đầu thôi, Ban Lộ đã sử dụng võ kỹ đáy hòm của hắn. Trận đấu trước, Ban Lộ chính là sử dụng một quyền đó, để đánh bại đối thủ của mình bay ra ngoài sân thi đấu. Thậm chí còn kích thích hơn, là Cao Lãng né được một quyền đó, nhìn hắn nghiêng người né sang một bên, quả thật quá đẹp mắt. Tay trái Cao Lãng khẽ đưa ra, một cỗ hấp lực từ trên bàn tay hắn toả ra, hút lấy Ban Lộ. Vừa mới ra một quyền xong, Ban Lộ còn chưa kịp thu về, đã bị cỗ hấp lực của Cao Lãng bám lấy. Bàn chân hắn không kịp đứng vững, thân hình lảo đảo hơi nghiêng về phía Cao Lãng. Nhanh chóng thu tay trái lại, Cao Lãng tay phải ra chưởng mà hắn đã chuẩn bị từ lâu. Lục Điệp Chưởng. Sáu chưởng điệp gia vào nhau. Đánh thẳng vào ngực Ban Lộ. Phốc. Ban Lộ miệng phun máu tươi, cả cơ thể hắn giống như một con diều bị đứt dây lao thẳng ra sau. Thống khổ rơi xuống đất, Ban Lộ bàn tay ôm chặt lấy ngực của mình, một chưởng của Cao Lãng, đơn giản quá đau. Bên cạnh Ban Lộ lập tức xuất hiện một tên chấp sự, sau khi kiểm tra thương thế cho hắn, mắt thấy Ban Lộ không còn khả năng đánh tiếp, trực tiếp mở miệng tuyên bố Cao Lãng thắng cuộc.