“Tần công tử, Tiết công tử, Tiết tiểu thư.” Thấy năm người đi vào cửa Khách Duyệt lâu, Sở Lăng Húc thong dong bình tĩnh đi lên phía trước chào hỏi nói. Lúc thám tử của Hàn Tinh các truyền đến tin Tiểu Quận chúa đã xuất phủ, Sở Lăng Húc trực giác hôm nay nhất định sẽ nhìn thấy U U. Quả nhiên, lòng của Tần Trạch Dật vẫn còn có nghi ngờ. Không lâu sau, nên tới không nên tới cũng đại giá quang lâm. “Sở đương gia, chúng ta cũng coi như là người quen. Cùng nhau ngồi một chút chứ?” Bất kể như thế nào, Sở gia là đối tượng ban đầu hắn muốn lôi kéo vẫn không thay đổi. Cho dù không phải là U Nhiễm, dù sao cũng sẽ tìm được người thích hợp gả cho Sở gia. Chẳng qua là trước mắt xem ra, Tiết U Nhiễm vừa vặn là người thích hợp nhất mà thôi. Vừa có thể lôi kéo Sở gia, lại có thể hất ra cái phiền toái này chuyển sang cuộc sống thanh tịnh. Cớ sao mà không làm? “Sở mỗ còn có chút sổ sách phải xem, sợ là không thể tiếp. Mấy vị tùy ý. Trương chưởng quỹ, tiếp đón khách quý cho thật tốt.” Sở Lăng Húc phân phó Trương chưởng quỹ ở bên cạnh nói. Ý đồ của Tần Trạch Dật hết sức rõ ràng, còn hắn có nguyện ý phối hợp hay không là chuyện của Sở Lăng Húc hắn. “Vâng, chủ tử.” Tiết tiểu thư đoạn thời gian này không có xuất hiện ở Khách Duyệt lâu, lão thái thái đã nhắc tới nhiều lần. Rốt cuộc đã thấy người, tối nay phải đi hồi báo cho lão thái thái. Hắn mới vừa đang suy nghĩ chủ tử tựa hồ như là đang chờ người nào, hóa ra là Tiết tiểu thư. Đúng rồi, còn có Tiết công tử. Vị này cũng cần phải hầu hạ thật tốt. Huynh trưởng của Tiết tiểu thư, trước tiên xây dựng quan hệ cho tốt, với chủ tử nhà mình chỉ có ích mà không có hại. “Sở đương gia quý nhân bận rộn, có thể lý giải. Bất quá sổ sách đặt ở kia lại không chạy được, cần gì phải vội nhất thời? Khó được khi mọi người có duyên đụng phải nhau, tụ tập lại có làm sao?” Nheo mắt lại, Tần Trạch Dật không định để cho Sở Lăng Húc rời đi dễ dàng như vậy. Mặc dù từ biểu hiện của U Nhiễm và Sở Lăng Húc không nhìn ra bất cứ dị thường nào, nhưng hắn lại vẫn cảm thấy một đêm vô tình gặp được kia cũng không phải là đơn giản như vậy. Nhìn lướt qua, vui sướng bao phủ toàn thân U Nhiễm là không cách nào gạt được người. “Sở đương gia thân là chủ tử của Khách Duyệt lâu, sao có thể cứ như vậy là rời đi? Chiêu đãi khách không phải là phần việc bên trong của Sở đương gia sao?” Tiết U Nhiễm thoải mái nói, ý ra lệnh đều ở trong lời nói. Một chiêu này của Tần Trạch Dật thực sự rất không cao minh. Không phải là nhìn biểu hiện của nàng và Sở ngốc tử sao? Chỉ dựa vào việc ngồi chung một chỗ cũng có thể thấy được vấn đề? Vậy chuyện giữa hắn và Tiết Tâm Lam không phải là mọi người đã sớm biết rồi sao? “Đã như vậy, Sở mỗ tuân lệnh là được.” Nụ cười khác sáo treo ở trên mặt, Sở Lăng Húc không chút tránh né nhìn về phía Tiết U Nhiễm. Vẻ mặt của hai người nhìn cực kỳ bình thường, không nhìn ra một chút mờ ám. Tiếp xúc xong liền rời đi, không đường đột cũng không xa lạ. Tần Trạch Dật và Mạc Thần Viễn liếc mắt nhìn nhau, đều không có nhìn ra dị thường. Vẫn là phòng bao chữ Thiên, sáu người nhìn nhau không nói gì, lẳng lặng ngồi. “Tần ca ca, Tâm Lam đói bụng.” Người đầu tiên đánh vỡ trầm mặc chính là Tiết Tâm Lam. Thái tử ca ca nói không thể tiết lộ thân phận của hắn, gọi Tần đại ca là tốt rồi. Nhưng là Tiết Tâm Lam cảm thấy như vậy thì không đủ để hiển lộ ra quan hệ của nàng và Tần đại ca khác với những người khác, ít nhất là phải gọi khác với Tiết U Nhiễm. Chẳng qua là nàng ta không biết, Tiết U Nhiễm ở bên ngoài rất ít gọi Tần Trạch Dật. Bất kể là Tần đại ca hay là Tần ca ca, Tiết Tâm Lam đều là người thứ nhất. “Tâm Lam muốn ăn cái gì tự mình gọi.” Biết Tâm Lam nhiều năm như vậy, Tần Trạch Dật luôn luôn bao dung. Tâm Lam và U Nhiễm khác nhau, Tâm Lam có U Nhiễm tuyệt đối không thiếu, nhưng U Nhiễm có không nhất định là Tâm Lam cũng có. Tâm Lam rất ít đề cập yêu cầu với hắn, một khi nói lên, hắn cũng sẽ tận lực thỏa mãn. “U Nhiễm muốn ăn cái gì? Ca ca giúp muội gọi.” Tiết Kỳ Văn cười hỏi U Nhiễm ở bên cạnh. U Nhiễm ở chỗ này, Tiết Tâm Lam còn dám mở miệng. Người a, chính là không thể quá đắc ý, sẽ dễ dàng quên đi gốc rễ. Này không phải sao, Tiết Tâm Lam đã hoàn toàn quên thân phận của nàng ta. Nghe được lời của Tiết Kỳ Văn, nụ cười vừa nở rộ trên mặt Tiết Tâm Lam cứng đờ. Tiểu Vương gia và Tiểu Quận chúa ngồi ở bên cạnh, nàng một thứ nữ lại không biết trời cao đất rộng mở miệng trước. Nếu là ở Vương phủ, sợ là sẽ không tránh khỏi bị phạt. Gặp được Thái tử ca ca, nàng luôn rất dễ đắc ý quên hình (Đắc ý đến quên đi dáng vẻ vốn có của mình). Suy nghĩ vừa chuyển, Tiết Tâm Lam vội vàng để thấp tư thái, lấy lòng nhìn về phía Tiết U Nhiễm nói: “Tỷ tỷ thích ăn món điểm tâm nào, có thể giới thiệu cho Tâm Lam không? Tâm Lam là lần đầu tiên tới...” Tiết Tâm Lam yếu thế Tiết U Nhiễm tự nhiên là sẽ không để ở trong lòng, lạnh lùng liếc nàng ta một cái, nhẹ giọng hỏi: “Sao không bảo gia giúp ngươi gọi?” Gia? Tiết Tâm Lam cả kinh. Thì ra là ở bên ngoài, Tiết U Nhiễm đều gọi Thái tử ca ca như vậy sao? Vậy nàng vừa mới gọi kia có phải là vượt quá khuôn phép hay không? Không trách được ánh mắt Tiểu Vương gia nhìn nàng lại không tốt như vậy. Nhưng là bây giờ đã kêu lên miệng, đột nhiên đổi lời nói không khỏi có chút mất mặt. Bất đắc dĩ, Tiết Tâm Lam nhắm mắt tiếp tục nói: “Khẩu vị của tỷ tỷ tương tự với Tâm Lam, cho nên...” “Khẩu vị của ta khi nào thì tương tự với khẩu vị của ngươi? Ta sao lại chưa bao giờ biết? Ca, huynh biết không?” Lời như thế mà Tiết Tâm Lam cũng dám nói? Thật cho rằng nàng sẽ hưởng thụ cái bộ dáng a dua nịnh nọt giải dối kia? “Khẩu vị của U Nhiễm ta biết, khẩu vị của Tâm Lam ta ngược lại lại không có chú ý tới.” Không nhìn Tần Trạch Dật đen mặt, Tiết Kỳ Văn đi theo nói. Hắn vốn tưởng rằng Tiết Tâm Lam chỉ là một con thỏ đen thầm làm chuyện xấu, hôm nay mới phát hiện ra Tiết Tâm Lam thật ra chính là một con rắn nhỏ chuyên rắp tâm hại người. Không có răng nọc, nhưng cũng không ngừng phun lưỡi rắn về phía U Nhiễm. Một câu nói của Tiết Kỳ Văn đả kích cho Tiết Tâm Lam không nói được cái gì. Trong lòng biết mình không được coi trọng, nhưng không nghĩ lại bị làm nhục như thế. Dưới con mắt của mọi người, cố gắng duy trì hình tượng nhu nhược trước sau như một. “Ngượng ngùng, ta cũng không biết khẩu vị của ngươi. Cho nên...” Học bộ dáng của Tiết Tâm Lam, Tiết U Nhiễm cũng làm vẻ muốn nói lại thôi. Thấy Tiết U Nhiễm không hạ bậc thang cho mình như vậy, Tiết Tâm Lam không biết nên đối phó như thế nào. Quay mặt sang, điềm đạm đáng yêu xin Tần Trạch Dật giúp đỡ. “Sở đương gia là chủ nhân của Khách Duyệt lâu, chi bằng để cho Sở đương gia giới thiệu mấy món điểm tâm đặc sắc?” U Nhiễm và Kỳ Văn nói không sai, bọn họ quả thật không biết khẩu vị của Tâm Lam. Đối với điểm này, Tần Trạch Dật cũng không có cách nào ra mặt giúp Tiết Tâm Lam. Nhìn Sở Lăng Húc vẫn không nói gì, Tần Trạch Dật mở miệng nói. “Này… Sở mỗ cũng không biết khẩu vị của vị tiểu thư này, cho nên…” Khó xử nhìn Tần Trạch Dật, vẻ mặt của Sở Lăng Húc muốn bao nhiêu vô tội thì có bấy nhiêu, hoàn toàn không nhìn ra chút cố ý nào. Nhu nhược chọc người thương? U U thật đúng là coi trọng vị Tiết nhị tiểu thư này. Sở Lăng Húc khinh thường nghĩ, thuận tiện ở trong lòng thầm than Thái tử điện hạ anh minh thần võ mà lại không biết nhìn người. Chẳng lẽ thật sự là U U trước đây quá mức điêu ngoa, tôn lên Tiết Tâm Lam tốt? Bất kể là chuyện tại sao lại phát triển đến tình trạng này, Sở Lăng Húc cũng không có một chút hảo cảm nào với vị Tiết nhị tiểu thư này. Trước kia U U quá mức đơn thuần mới bị Tiết Tâm Lam vượt mặt, sau này tuyệt đối sẽ không. Ít nhất là có hắn ở bên cạnh nhìn… Tiết U Nhiễm cúi đầu, nghẹn cười không dứt. Không dám cười ra tiếng, bàn tay phía dưới cái bàn hung hăng bấm vào tay Tiết Kỳ Văn. Sở ngốc tử, cao, thật cao! Chàng mới là người lợi hại nhất! Tiết Kỳ Văn vẻ mặt nín cười thiếu chút nữa bị phá vỡ bị Tiết U Nhiễm bấm một cái này, ngược lại trấn định lại. Chỉ dựa vào cái biểu hiện không phân biệt tốt xấu nhất trí đối ngoại này của Sở Lăng Húc, người muội phu này Tiết Kỳ Văn hắn thừa nhận. Nghe Sở Lăng Húc nói vậy, Tần Trạch Dật cũng không nổi giận. Những lời này của Sở Lăng Húc hoàn toàn không tìm được bất kỳ sai lầm nào. Hắn quả thật không biết khẩu vị của Tâm Lam. Nhưng là đặt dưới tình huống này, nghe thế nào cũng thấy không được tự nhiên. “Biểu ca, Tiết nhị tiểu thư muốn ăn cái gì thì tự mình gọi là được.” Mắt thấy không khí có chút lạnh, Mạc Thần Viễn lên tiếng hóa giải không khí. Xem thường nhìn Tiết Tâm Lam cố làm ra vẻ manh mai một cái, nghĩ thầm là lúc nên chỉ điểm cho Thái tử biểu ca một chút. Cũng chỉ là gọi điểm tâm mà thôi, còn giới thiệu? Thật cho rằng mình là chính chủ? Loại nữ tử này không thích hợp với Thái tử biểu ca lúc này. Chờ sau khi Thái tử biểu ca lên ngôi, ngược lại có thể nhàn rỗi nhàm chán nuông chiều một đóa hoa giết thời gian. “Tần ca ca, Tâm Lam tự mình tùy tiện gọi là tốt rồi.” Biết mình hình như là không cẩn thận gây ra phiền toái, Tiết Tâm Lam thức thời nói. Chẳng biết tại sao, Tần Trạch Dật đột nhiên cảm thấy rất không kiên nhẫn. Thần Viễn nói không sai. Tâm Lam hoàn toàn có thể tự mình gọi, vì sao nhất định phải đi hỏi U Nhiễm? U Nhiễm khi nào thì đã cho Tâm Lam sắc mặt tốt xem? Tự làm mất mặt không nói, ngay cả bậc thang cũng không được hạ. Náo thành như bây giờ, Tâm Lam cũng có thể kiểm điểm hành vi của mình một chút. Đúng vào lúc này, tiểu nhị gõ cửa đi vào. Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều nhìn sang, ngược lại làm cho tiểu nhị cảm thấy sợ. Chủ tử chưa nói là không cho vào đây a! Không khí lúc sau tốt hơn nhiều so với lúc trước. Tiết Tâm Lam lo duy trì lễ nghi của tiểu thư khuê các, có thể không mở miệng cũng không mở miệng. Điểm tâm thì có Tần Trạch Dật làm chủ. Tiết U Nhiễm chuyện đương nhiên nói tên điểm tâm mà mình thích. Thuận tiện dựa theo khẩu vị của Tiết Kỳ Văn, giúp Tiết Kỳ Văn gọi mấy phần. Sở ngốc tử không cần nàng giúp. Về phần Mạc Thần Viễn, vẫn là miễn đi! “U Nhiễm tựa hồ rất quen thuộc với điểm tâm của Khách Duyệt lâu?” Thấy U Nhiễm rất quen thuộc gọi tên điểm tâm, trong mắt Tần Trạch Dật lóe lên một tia cảm xúc không rõ. “Đúng vậy a, đã tới mấy lần. Lần trước muốn đi mua điểm tâm đáp tạ Trịnh tỷ tỷ, đặc biệt nghiên cứu một phen.” Đã sớm chuẩn bị tốt đáp án, Tiết U Nhiễm tuyệt không hoảng hốt đáp. Chính là quen thì như thế nào? Điểm tâm nhà nàng nàng có thể không quen sao? “Chính là lần chúng ta ở trên đường đụng phải đó sao? U Nhiễm xách theo điểm tâm của Khách Duyệt lâu đi Trịnh gia tìm Trịnh tiểu thư, hóa ra là vì cái này.” Mạc Thần Viễn ung dung nói. U Nhiễm không có nói dối, điểm này hắn có thể chứng thực. Nghe được lời của Thần Viễn, hoài nghi trong lòng Tần Trạch Dật tản đi. Thần Viễn đụng phải? Vậy tất nhiên là không giả. Sắc mặt của Tần Trạch Dật tốt, nhưng sắc mặt của Sở Lăng Húc lại trầm xuống. Mạc Thần Viễn đây là đang nói chuyện giúp U U? Rõ ràng là người của Thái tử, vì sao lại đứng bên phía U U? Chỉ có một giải thích, Mạc Thần Viễn có ý đồ với U U. Hắn quả nhiên không có đoán sai, Mạc Thần Viễn là một kình địch. Cố nén không nhìn tới vẻ mặt của Sở Lăng Húc, Tiết U Nhiễm thu hồi bàn tay bóp ca ca, bưng trà trên bàn lên uống. Mạc Thần Viễn và nàng đụng phải đích thật là trùng hợp, không có gì phải che giấu. Vừa nghĩ như vậy vừa suy nghĩ tìm cơ hội giải thích rõ với Sở Lăng Húc, nàng thật sự vô tội. “Vị này là?” Nếu đều không mở miệng giới thiệu, Sở Lăng Húc tự mình hỏi. Mặc dù lần trước ở lễ hoa đăng đã gặp qua, nhưng là không ai đề cập đến tên của Mạc Thần Viễn. Hắn cũng nên làm như không biết Mạc Thần Viễn. “Thật xin lỗi, ta đã quên mất chuyện này. Vị này là biểu đệ của ta, họ Mạc. Sở đương gia sau này có thể sẽ thường xuyên tiếp xúc với hắn.” Đã sớm tính toán đem chuyện của Sở gia giao cho Thần Viễn tới xử lý, Tần Trạch Dật nhân cơ hội nhắc tới. Tiếp xúc? Lôi kéo Sở gia sao? Hiểu rõ ý định của Tần Trạch Dật, Sở Lăng Húc cười nhạt gật đầu một cái với Mạc Thần Viễn. Tranh giành hoàng quyền, Sở gia sẽ không nhúng tay. Cá lớn nuốt cá bé. Nếu như Tần Trạch Dật thật sự có năng lực ngồi lên cái vị trí kia, Sở gia sẽ không ngại dìu một phen. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là Tần Trạch Dật sẽ không lại tìm U Nhiễm gây phiền toái. “Sở đương gia, sau này kính xin dìu dắt nhiều hơn.” Lộ ra nụ cười ứng phó với đại thần trong triều, Mạc Thần Viễn ôn hòa nói. “Mạc công tử nặng lời, mong Mạc công tử chiếu cố nhiều hơn mới phải.” Dìu dắt? Không hổ là Tiểu Hầu gia mọi việc đều thuận lợi, bản lãnh linh hoạt này không thể không làm cho người ta khuất phục. Sau khi điểm tâm được bưng lên, Tiết U Nhiễm lo cho mục đích của bản thân miệt mài ăn, không chút cố kỵ ánh mắt của người khác. Thật vất vả mới được ra ngoài một chuyến, không thể bởi vì người không có liên quan mà làm ảnh hưởng đến tâm tình của mình. Nếu lời không thể nói nhiều, không bằng ăn để giết thời gian. Về phần Tần Trạch Dật muốn nhìn, sau này nàng nhất định sẽ làm cho hắn xem đầy đủ. Một ngày này, Tần Trạch Dật cuối cùng là không thu hoạch được gì. Trong lòng thở dài một hơi đồng thời, cũng mang theo một tia vui vẻ. Như vậy U Nhiễm, gả đến Sở gia, chắc chắn sẽ là một trợ lực lớn cho hắn.