Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 6 : Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Sau khi Tống Ngọc Ly thu hồi bạc trở về, trên dưới Tống gia càng thêm tin phục Tống Ngọc Ly, nhất là khi biết nàng là vị hôn thê của Tô Cửu Khanh, tôi tớ trong phủ càng thêm đứng thẳng sống lưng. Trong kinh thành, nhà có thể trèo lên quan hệ với Hoàng Thành Tư đều không phải đơn giản. Đối với những việc này Tống Ngọc Ly chỉ có thể trầm mặc chống đỡ, nàng ra lệnh những tôi tớ biết nội tình nói năng thận trọng, mọi người biết Hoàng Thành Tư lợi hại nên cũng không dám lỗ mãng. Với Tống Ngọc Ly mà nói, nàng nói dối mình là vị hôn thê của Tô Cửu Khanh, thật sự là biện pháp cuối cùng. Hiện giờ sinh tử tồn vong của Tống gia, nàng cần phải dùng thủ đoạn lôi đình bắt lấy Tống Phúc, muốn tốc chiến tốc thắng, thủ đoạn tất nhiên phải quyết liệt, tác phong hành sự cũng phải trái ngược hoàn toàn với bản thân nàng trong quá khứ. Mà cọ một chút danh tiếng của Tô Cửu Khanh, không thể nghi ngờ là lựa chọn vô cùng thích hợp, vừa có thể cáo mượn oai hùm, vừa có thể trấn an mọi người trong Tống gia. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Ngày thứ hai bắt được Tống Phúc, rốt cuộc Tống phu nhân cũng hạ sốt, tỉnh táo lại phần nào. Tống Ngọc Ly nhận được tin tức, vội vội vàng vàng chạy qua xem. Trong phòng nồng nặc mùi thuốc đắng, Tống phu nhân đang ôm đầu tiểu nữ nhi khóc rống. Muội muội Tống Vũ Đồng của Tống Ngọc Ly năm nay mới chỉ mười tuổi, vẫn là độ tuổi không rành thế sự, hai ngày nay trong phủ lộn xộn, cô bé bị giữ chân hai ngày, rốt cuộc nhịn không được phải đến tìm mẫu thân. “Tiểu nữ mệnh khổ của ta……” Nghe tiếng khóc rống của Tống phu nhân Tống Ngọc Ly đau đầu, nàng tiến lên một bước, nhận lấy chén thuốc trong tay nha hoàn, dịu dàng dỗ dành nói: “Mẫu thân đừng để bị thương thân mình, con và muội muội đều trông cậy cả vào ngài đấy, trước tiên uống thuốc đã.” “Phải phải, ta không thể ngã xuống.” Tống phu nhân nghe Tống Ngọc Ly nói xong, lúc này mới tỉnh táo lại một chút, vừa lẩm bẩm vừa uống một hơi cạn sạch thuốc trong chén. Hai ngày nay Lưu ma ma đối với Tống Ngọc Ly đã khâm phục vạn phần, nghe lời nói của Tống phu nhân, không khỏi lộ ra thần sắc bất đắc dĩ. Cái nhà này, nếu chỉ dựa vào phu nhân, thì đã sớm gặp rắc rối rồi. Tống Vũ Đồng tuổi còn nhỏ, búi hai búi tóc nhỏ, so với Tống Ngọc Ly thì cô bé còn giống Tống phu nhân hơn, tính tình cũng tương tự, một bên gạt lệ, một bên nói với Tống Ngọc Ly : “Tỷ tỷ, muội nhớ cha.” Tống Ngọc Ly đành phải nhẫn nại dỗ dành muội muội: “Vũ Đồng yên tâm, tỷ tỷ nhất định sẽ nghĩ cách cứu phụ thân ra ngoài, nhưng muội phải giúp tỷ chăm sóc mẫu thân thật tốt, mẫu thân mau khỏe lại, chúng ta mới có thể nhìn thấy phụ thân sớm một chút.” Lúc này Tống Vũ Đồng mới gật đầu, hai tay giúp Tống phu nhân cầm bát thuốc, lắp bắp nói: “Mẹ, uống thuốc, mẹ uống thuốc.” Mắt thấy một người bệnh, một đứa trẻ, trên mặt Tống Ngọc Ly không khỏi phủ kín ưu sầu, nàng lại trấn an Tống phu nhân một phen, sau đó mới rời khỏi nội thất. Bên ngoài, mấy người quản sự và ma ma đều đang chờ nàng. Sau khi Tống Phúc bị bắt, Tống Ngọc Ly đã xem lại quản sự trong phủ một lần, hầu hết những tâm phúc của Tống Phúc không có khế ước bán thân tại Tống gia đều bị tống cổ đi hoặc bị điều đến làm một vài công việc không mấy quan trọng, nếu nguyện ý rời đi cũng có thể nhận bạc và rời khỏi phủ. Những người còn lại nàng đều giữ khoảng cách, phân phó Lưu ma ma đi sắp xếp thỏa đáng lại một lần, hiện giờ trong ngoài Tống gia đã triệt để nằm trong tay nàng. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hai ngày nay Tống Ngọc Ly đau đầu kinh khủng, lại không dám ngủ quá nửa khắc, hiện giờ phụ thân đang ở trong ngục, chính là lúc phải tranh thủ thời gian. Xử lý thỏa đáng những công việc cần giải quyết trong phủ, Tống Ngọc Ly tạm để trống chức vụ quản gia, chỉ chừa lại mấy tâm phúc của Lưu ma ma. Lưu ma ma hạ giọng nói: “Đại tiểu thư, người kia mới trở về từ Đại Lý Tự, cai ngục nói tối nay sẽ nghĩ biện pháp sắp xếp thỏa đáng cho ngài, tối nay ngài chuẩn bị một chút.” Tống Ngọc Ly lộ vẻ vui mừng, mỉm cười gật đầu, nếu có thể gặp phụ thân, rốt cuộc nàng cũng biết phải làm gì tiếp theo. “Bà chuẩn bị nhiều bạc vụn một chút, trong ngoài nhà lao đều phải lo lót thỏa đáng, không thể để sót.” Lưu ma ma nói: “Lão nô tuân lệnh.” Dứt lời, bà muốn nói lại thôi. Tống Ngọc Ly nhìn thần sắc bà, hơi hơi mỉm cười nói: “Ma ma còn chuyện gì muốn nói, cứ việc nói với ta.” “Đại tiểu thư, ngài và vị đại nhân kia……” Việc này Lưu ma ma vô cùng nghi hoặc, bà là lão nhân ở Tống phủ, lại là người hầu cận của Tống phu nhân. Chuyện hôn sự của Tống Ngọc Ly, hay việc nàng có tiếp xúc với Tô gia hay không, bà sao có thể không biết. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Hôm qua nghe Tống Ngọc Ly nói như vậy, trong lòng bà vẫn luôn tồn tại nghi hoặc, lúc này rốt cuộc nhịn không được mới hỏi ra miệng. Nhắc tới Tô Cửu Khanh, trên mặt Tống Ngọc Ly ít nhiều cũng có chút nóng lên, thanh danh của Tô Cửu Khanh thật sự dùng quá tiện, chỉ lúc bất đắc dĩ nàng mới lấy ra dùng. “Ngọc bội này là lễ vật kết giao nhiều năm trước của hai nhà, về phần hôn ước…… ta tự bịa …….” Lưu ma ma hoảng sợ: “Đại tiểu thư hồ đồ, nếu việc này lan truyền ra ngoài, ngày sau ngài định gả chồng như thế nào.” Tống Ngọc Ly nghe lời này, không khỏi bật cười: “Chuyện ngày sau thì đợi ngày sau hãy nói, trước mắt phải vượt qua cửa ải này rồi nói sau.” Tối ngày hôm đó, Tống Ngọc Ly mang theo thân tín lặng lẽ tới thiên lao. Trong ngoài thiên lao đã sớm chuẩn bị thỏa đáng, nàng và Lưu ma ma đem chăn nệm Tống phu nhân thu thập trước đó bước vào. Nhà lao âm lãnh, Tống Tử Nguyên chỉ mặc một chiếc áo đơn, đang ngồi trên giường ôm chăn bông rách rưới run bần bật, nghe thấy tiếng bước chân, ông ngẩng đầu nhìn qua, bất chợt thấy một bóng dáng nhỏ xinh đi đến trước cửa lao, kéo mũ choàng xuống, dưới ánh lửa lộ ra khuôn mặt xinh đẹp. “Ngọc Ly? Sao con lại tới đây?” Tống Tử Nguyên lắp bắp kinh hãi, thất tha thất thểu đứng dậy. Tống Ngọc Ly nhìn bộ dáng chật vật của phụ thân, không khỏi lộ ra thần sắc đau lòng. Mới chỉ qua hai ngày, dường như Tống Tử Nguyên đã già đi rất nhiều, đầu đầy tóc bạc, chòm râu hỗn độn, dưới lớp áo đơn là làn da tràn đầy vết nứt nẻ. “Phụ thân……” Tống Ngọc Ly đã nhiều năm không gặp phụ thân, nhất thời nghẹn ngào, nước mắt rơi xuống. Cai ngục mở cửa lao ra, chuẩn bị nước ấm chỗ ngồi cho hai người, sau đó lui ra chờ người, để thời gian cho hai người nói chuyện. Tống Ngọc Ly lấy nước ấm, giúp Tống Tử Nguyên rửa mặt chải đầu sạch sẽ, lại lấy áo bông ra, giúp phụ thân mặc lên người. Nhìn thấy gương mặt đầy nếp nhăn của ông, chóp mũi Tống Ngọc Ly không khỏi chua xót. Tính tình nàng giống phụ thân nhiều hơn, mẫu thân nàng nhiều bệnh, từ nhỏ người nàng gặp nhiều nhất, ngoại trừ vú em bà tử thì chính là phụ thân Tống Tử Nguyên. Tống Tử Nguyên dạy nàng học vỡ lòng, dạy nàng đọc sách viết chữ, đạo lý làm người đối nhân xử thế. Đời trước Tống Tử Nguyên bị phán lưu đày rời khỏi kinh, Tống gia loạn thành một đoàn, thậm chí Tống Ngọc Ly còn không thể đưa tiễn ông một đoạn đường, lại không ngờ từ mđó âm dương cách biệt. Hiện giờ nhiều năm trôi qua, Tống Ngọc Ly gặp lại phụ thân, thế nhưng trong khoảng thời gian ngắn, không biết nên ứng đối như thế nào, hoảng loạn giống như thiếu nữ mười bốn tuổi của kiếp trước, chỉ biết ghé vào trong lòng Tống Tử Nguyên, nhẹ giọng khóc nức nở. Tống Tử Nguyên duỗi tay sờ sờ tóc mai Tống Ngọc Ly, cười nói: “Đã là đại cô nương rồi, sao còn thích khóc như thế.” Tống Ngọc Ly lau nước mắt, cả giận: “Nữ nhi thương tâm như vậy, cha còn giễu cợt con.” Tống Tử Nguyên hơi mỉm cười: “Được rồi đừng khóc nữa, trong nhà mọi việc vẫn ổn chứ? Với tính tình kia của mẫu thân con, chắc là đang hoang mang lo sợ.” Tống Ngọc Ly nghĩ đến chính sự, lúc này mới ngồi xuống, lau khô nước mắt. Nàng suy tư mãi, cuối cùng vẫn đem sự tình phát sinh trong hai ngày qua nói cho phụ thân, chỉ giấu chuyện nói dối mình là hôn thê của Tô Cửu Khanh . Nàng nghĩ dù sao chuyện này cũng không có ai dám đề cập tới nên không cần nói cho phụ thân. Tống Tử Nguyên nghe xong những việc này không khỏi kinh hãi: “Uổng cho sự tín nhiệm của ta dành cho Tống Phúc, thế nhưng ông ta lại hại ta như thế?” “Tống Phúc tâm tư ác độc, đợi mọi chuyện xong xuôi, con muốn báo quan, giao ông ta cho Đại Lý Tự thẩm vấn.” Tống Ngọc Ly nhẹ giọng nói “Về phần Chu di nương, con đã làm chủ, cho bà ấy một số tiền, phái người đưa mẫu tử hai người ra khỏi kinh thành,” Tống Tử Nguyên gật đầu, vẻ mặt có chút phức tạp: “Như thế cũng tốt, là ta chậm trễ bà ấy.” Tống Ngọc Ly bĩu môi, trong lòng âm thầm bất đắc dĩ, nàng hiểu cách làm người của phụ thân nên mới dám yên tâm xử trí Chu di nương. Tống Tử Nguyên nhìn gương mặt Tống Ngọc Ly vẫn còn vài phần trẻ con, trong mắt xẹt qua  thần sắc phức tạp. Tống gia nhân khẩu đơn bạc, phu nhân lại không chống đỡ được, hiện giờ thế nhưng phải để nữ nhi vừa mới cập kê xuất đầu lộ diện, thay thế phụ thân bôn tẩu, trong khoảng thời gian ngắn, lòng ông ngũ vị tạp trần. Tống Ngọc Ly nhìn thần sắc Tống Tử Nguyên, trong lòng biết ông khổ sở, nhưng vẫn phải nói nhiều vài câu: “Phụ thân đừng suy nghĩ bậy bạ, chỉ cần con còn sống một ngày, nhất định con sẽ bảo hộ người chu toàn. Hiện tại người nhanh chóng ngẫm lại, con có thể liên lạc khơi thông quan hệ với ai, sớm ngày cứu người ra ngoài.” Tống Tử Nguyên nghe vậy, lúc này mới phục hồi tinh thần, lại gọi Tống Ngọc Ly mang giấy bút tới ghi chép những đồng liêu và bằng hữu tốt cùng trường trước kia nhờ giúp đỡ. Thế cục trong triều phức tạp, một chốc một lát ông không thể giải thích rõ với Tống Ngọc Ly, đành phải tận khả năng nói càng chi tiết càng tốt. Chỉ chốc lát sau liền viết kín ba tờ giấy. Tống Ngọc Ly cẩn thận thu lại danh sách, đợi sau khi về nhà sẽ nghiên cứu. “Con không thể ở lại lâu, nếu có cơ hội, con sẽ tới thăm người.” Mắt thấy mục đích đã đạt được, Tống Ngọc Ly đứng dậy, hành lễ với Tống Tử Nguyên “Nữ nhi phải đi đây.” Tống Tử Nguyên xua tay: “Đi thôi, cố gắng hết sức, không cần đặt nặng tâm được mất, cái gọi là mưu sự tại nhân thành sự tại thiên, không cần quá mức lo âu.” Tống Ngọc Ly nghe thấy giọng điệu quen thuộc của phụ thân, hơi mỉm cười: “Vâng, con đã biết.” Khi nàng đang muốn xoay người rời đi, lại nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân vội vã, cai ngục vẻ mặt hoảng loạn, giữa trán thấm ra mồ hôi lạnh. “Không tốt, người của Hoàng Thành Tư tới rồi.” Sắc mặt mọi người đều biến đổi. “Là ai?” Tống Tử Nguyên hỏi. “Là…… Là Tô đại nhân……” cai ngục kia vẻ mặt đau khổ, luống cuống tay chân, vội vàng nhốt Tống Tử Nguyên vào trong nhà giam. Tuy nhiên lần này Tô Cửu Khanh tới, Tống Ngọc Ly muốn tránh cũng tránh không được. Nghĩ tới sẽ gặp lại người đã từng sớm chiều ở chung suốt 6 năm, Tống Ngọc Ly không tự giác cắn cắn môi, lần đầu sinh ra cảm giác khẩn trương. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tối nay Tống gia vừa có động tĩnh, Tô Cửu Khanh bên kia đã nhận được tin tức. “Thiên lao? Nàng muốn đi gặp Tống Tử Nguyên?” Tô Cửu Khanh nghe thuộc hạ hồi báo, lẩm bẩm nói. Cố Yên ôm kiếm, đi theo phía sau hắn, mặt không biểu tình nói: “Đúng vậy.” Tô Cửu Khanh như suy tư gì đó, bàn tay nhéo nhéo ngọc bội bên hông nói: “Đi, chúng ta đi gặp Tống đại tiểu thư.” Cố Yên chần chờ một lát, không nói gì. Tô Cửu Khanh quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái: “Làm sao vậy?” “Vì sao đại nhân phải nhìn chằm chằm Tống Ngọc Ly, nàng chỉ là một tiểu cô nương.” “Tiểu cô nương? Đó là vị hôn thê của ta.” Tô Cửu Khanh cười lạnh một tiếng, đứng lên, khoác áo choàng, đi về phía cổng lớn Hoàng Thành Tư.