Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 21 : Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chủ quản Đại Lý Tự cầm khẩu cung của Trâu Thanh Nhã, tỉ mỉ nhìn một lần, sắc mặt dần dần thay đổi. Trâu Thanh Nhã viết trật tự, rõ ràng rành mạch, mỗi một chi tiết đan xen nhau hoàn toàn hợp lý. Đại Lý Tự xử án nhiều năm, thấy vậy trong lòng liền tin ba phần. Cho dù thế nào Trâu thị cũng không nghĩ tới trong tay Tống Ngọc Ly sẽ có thứ như vậy, sắc mặt bà ta tái nhợt, giọng nói trở nên vặn vẹo méo mó và bén nhọn. “Không có khả năng! Ngươi hồ ngôn loạn ngữ! Nữ nhi của ta tất nhiên đã bị ngươi giấu đi hoặc giết chết, nếu không nàng sẽ không đời nào nói như vậy!” Tống Ngọc Ly cười lạnh một tiếng: “Phần khẩu cung này là tiểu thư Trâu gia tự tay viết, tiểu di là mẫu thân thân sinh của tỷ ấy, nét chữ của biểu tỷ chắc hẳn tiểu di cũng nhận ra chứ.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Trâu thị nghe lời này, tiến lên một bước, quản sự Đại Lý Tự đưa khẩu cung cho sư gia, sư gia xem qua, lại giao cho Trâu thị. Bà ta đọc nhanh như gió, trong lòng đau đớn, chữ viết của Trâu Thanh Nhã bà sao có thể không biết, chỉ là hiện giờ tới lúc này, bà nhất định không thể thừa nhận. “Đại nhân, đây, đây căn bản không phải chữ viết của nữ nhi ta!” Trâu thị kêu la, đột nhiên ngoan độc, cổ tay dùng lực định xé phần khẩu cung này thành hai nửa. Cố Yên đứng bên cạnh đã sớm theo dõi động cử của bà ta, thấy thần sắc bà ta không đúng, hắn lập tức tiến lên tháo khớp xương cổ tay bà ta. Trâu thị phát ra tiếng kêu thê lương như heo bị chọc tiết, bản khẩu cung được Cố Yên nhận lấy, trả lại cho chủ quản Đại Lý Tự. Đại Lý Tự thấy vậy, không khỏi lau mồ hôi lạnh trên trán. Ông ta trộm liếc mắt nhìn Tô Cửu Khanh, lại thấy hắn không chút để ý, chỉ bàng quan, trong lòng lấy lại bình tĩnh. Nhìn bộ dáng này của hắn, không giống như muốn hướng về Tống gia. Nghĩ như vậy,  chủ quản Đại Lý Tự lại hỏi Tống Ngọc Ly: “Hiện tại Trâu Thanh Nhã ở nơi nào?” Tống Ngọc Ly dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Trâu Thanh Nhã đã rời khỏi kinh thành, được người Tống gia hộ tống đi về hướng Giang Nam.” “Chỉ bằng một tờ giấy khẩu cung này, chúng ta sao có thể kiểm chứng thực hư?” Chủ quản Đại Lý Tự vừa nói, vừa đập mạnh xuống mặt bàn “Trừ phi ngươi có thể gọi Trâu Thanh Nhã lên công đường kiểm chứng!” Tống Ngọc Ly giật mình. Đại Hạ chú trọng nhất là lễ giáo, nữ nhi tố cáo mẫu thân, đúng là đại bất kính. Nếu gọi Trâu Thanh Nhã trở về, nàng ta đời nào chịu nói chuyện. “Bên trong Tống phủ có tập sách luyện chữ của Trâu Thanh Nhã, trong đó chẳng những có chữ viết của Trâu Thanh Nhã, còn có chữ viết của Trâu Thủ Chính. Mà trong kinh thành cũng có không ít tiểu thư quan lại có thư từ lui tới cùng Trâu Thanh Nhã, chỉ cần mang tới xác minh liền biết bản khẩu cung này rốt cuộc là thật hay giả.” Tống Ngọc Ly nói. Trâu thị cả giận nói: “Ai biết được có phải ngươi vừa đe dọa vừa dụ dỗ nữ nhi của ta viết khẩu cung bôi nhọ ta hay không!” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tống Ngọc Ly khẽ cười một tiếng, nhìn Trâu thị: “Vừa rồi tiểu di còn nói đây không phải là chữ viết của biểu tỷ Thanh Nhã, hiện giờ tại sao lại nói ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ?” Trong lòng Trâu thị biết mình nói hớ, chỉ ôm cổ tay than thở nói mình đau quá. “Đại nhân, ta có vật chứng.” Tống Ngọc Ly mở miệng lần thứ hai, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay gói đồ vật. Nàng mở khăn tay ra, bên trong có hai nén hương một ngắn một dài. Chủ quản Đại Lý Tự thấy vậy, càng thêm đau đầu , xua xua tay hỏi: “Đây là……” “Đây là mê hương tên hái hoa tặc đó sử dụng, ngày ấy tên đó đốt tổng cộng hai nén mê hương, một cây cắm trước cửa viện ta, một cây cắm trong viện Trâu Thanh Nhã. Con đường mua bán loại mê hương này rất đặc thù, nếu có thể truy ra lai lịch của mê hương, đương nhiên có thể biết người làm chủ phía sau màn rốt cuộc là ai.” Chủ quản Đại Lý Tự nhìn hai cây hương, cẩn thận quan sát, lại ngẩng đầu nhìn sắc mặt Tô Cửu Khanh. “Một cây mê hương sao có thể tra ra lai lịch?” Ông ta hàm hồ nói “Thứ này không thể tính là vật chứng.” Trâu thị nhìn Tô Cửu Khanh, trái tim bà thắt lại, bà cũng biết người này từng lén lút lui tới cùng Tống Ngọc Ly. Vốn tưởng rằng hắn là tới giúp đỡ Tống Ngọc Ly, sợ hắn cầm uy danh của quan lớn áp chế Đại Lý Tự, vội nói: “Đại nhân, những vật chứng đó của Tống Ngọc Ly đều là lời nói từ một phía, nhân chứng vật chứng của ta đều ở đây, không thể vì nàng là tiểu thư quan gia mà ức hiếp mẫu tử dân phụ.” Chủ quản Đại Lý Tự nghe thấy vậy, thuận thế gật đầu, bộ dáng lời Trâu thị nói rất có lý. Tống Ngọc Ly hùng hổ doạ người: “Vậy thì trước hết đại nhân cũng nên xác minh thật giả trong khẩu cung của Trâu Thanh Nhã, không phải sao?” “Này……” Chủ quản Đại Lý Tự chần chờ, nói: “Cái kia…… Hôm nay thời gian đã muộn, trước tiên bắt giữ Tống Ngọc Ly, đợi bản quan và sư gia cẩn thận kiểm tra lại một lần rồi mới tuyên án.” Dứt lời, chủ quản Đại Lý Tự vỗ mạnh xuống bàn. Tống Ngọc Ly ngạc nhiên, nàng nghe thấy bá tánh phía sau đồng loạt ồ lên. “Vì sao ta cảm thấy lời tiểu thư Tống gia nói là thật vậy?” “Đúng vậy, người của Đại Lý Tự vì sao không chịu kiểm chứng chữ viết của Trâu tiểu thư?” Chủ quản Đại Lý Tự nghe thấy tiếng nghị luận bên ngoài, sắc mặt ửng đỏ, cả giận nói: “Đi đi đi, mau chóng đuổi người xem náo nhiệt bên ngoài đi.” Trong lòng Tống Ngọc Ly nôn nóng, hôm nay nàng vốn tưởng rằng có thể kết thúc rõ ràng vụ án này, không ngờ Đại Lý Tự lại là người của Tam hoàng tử. Nếu nàng bị bắt giữ, chỉ sợ sẽ không tránh khỏi việc chịu khổ, Tống Ngọc Ly không sợ chịu khổ, nàng có chút lo lắng cho thân thể mười bốn tuổi này của nàng không biết có thể chịu được hay không. Trong lòng nàng nôn nóng, nhịn không được nhìn về phía Tô Cửu Khanh. Lại thấy Tô Cửu Khanh vẫn giữ dáng vẻ lười biếng, không hề có động thái gì. Tống Ngọc Ly thầm mắng chẳng lẽ người này thật sự tới xem náo nhiệt? Không biết có phải trùng hợp hay không, lúc này Tô Cửu Khanh bỗng dưng ngẩng đầu nhìn về phía Tống Ngọc Ly, khóe miệng nhếch lên một tia ý cười. Hắn nghiêng đầu, khiêu khích nhìn Tống Ngọc Ly, tựa như muốn nói: “Ta muốn nhìn xem nàng có bản lĩnh gì.” Tống Ngọc Ly cắn chặt răng, từ trong tay áo lấy ra nửa miếng ngọc bội nhanh chóng quơ quơ, trừng mắt với Tô Cửu Khanh: “Nếu ngài không giúp ta, ta chắc chắn sẽ rũ bỏ hôn sự với ngài!” Nhìn đôi mắt phượng của Tống Ngọc Ly trừng đến tròn xoe, Tô Cửu Khanh không khỏi cười khẽ ra tiếng. Thanh âm này khá rõ, hầu hết mọi người trong công đường đều nghe thấy. Chủ quản Đại Lý Tự lúng túng, hỏi: “Tô đại nhân cười chuyện gì vậy?” Tô Cửu Khanh đứng lên, nghiền ngẫm nhìn Tống Ngọc Ly: “Con thỏ nóng nảy cũng cắn người, ta tò mò không biết răng con thỏ này sắc tới mức nào.” Mọi người không hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Tống Ngọc Ly tức giận tới mức ngực phập phồng, hận không thể tiến lên cào hắn vài cái. Chủ quản Đại Lý Tự cười gượng một tiếng, thật sự không rõ Tô Cửu Khanh có ý tứ gì, ông ta thập phần xấu hổ. Ông ta đang định tuyên bố bắt giữ Tống Ngọc Ly, lại thấy Tô Cửu Khanh ung dung mở miệng. “Vương đại nhân có thể cho ta xem loại mê hương kia một chút hay không?” Tô Cửu Khanh nói. Chủ quản Đại Lý Tự không rõ ý tứ Tô Cửu Khanh, đành phải cho người dâng hương lên cho hắn xem. Tô Cửu Khanh làm bộ làm tịch quan sát một chút, lại giao cho Cố Yên, Cố Yên chỉ nhìn thoáng qua liền nói: “Đại nhân, hình như ta đã gặp qua hương này ở đâu đó?” “Ngươi chỉ nhìn một cái là có thể nhận ra?” Tô Cửu Khanh lạnh nhạt nói. Cố Yên ho nhẹ một tiếng: “Đúng vậy, ta xác thật có bản lĩnh này.” Tống Ngọc Ly hít sâu một hơi, lại lần nữa nhịn xuống xúc động muốn cào người. Cố Yên tiếp tục nói: “Mùi hương này giống mùi trên người kẻ mà chúng ta bắt được.” Tô Cửu Khanh bừng tỉnh đại ngộ: “Ngươi nói rất đúng, xác thật là giống nhau như đúc.” Nói xong, Tô Cửu Khanh phất tay: “Đi, kéo người nọ lên đây.” Cố Yên ôm quyền tuân lệnh, sau đó rời khỏi Đại Lý Tự. Không đến thời gian nửa chén trà nhỏ, hắn liền xách một nam tử người bê bết máu trở về. Chủ quản Đại Lý Tự yên lặng suy nghĩ, trên đường từ Đại Lý Tự đến Hoàng Thành Tư phải tốn thời gian hơn 1 chén trà, xin hỏi các ngài giấu người ở nơi nào? Cố Yên ném người hôn mê bất tỉnh kia xuống đất. Trâu thị tập trung nhìn vào người nọ, trên mặt lạnh đi một nửa, gần như là nằm liệt dưới đất. Bà ta hoàn toàn không nghĩ tới, tên hái hoa tặc bà thuê để làm nhục Tống Ngọc Ly rốt cuộc lại nằm trong tay Tô Cửu Khanh! Hay cho một Tô Cửu Khanh, ngồi xem diễn lâu như vậy, thì ra là chơi tất cả mọi người một vố! Tô Cửu Khanh ung dung nói: “Mấy ngày trước, Hoàng Thành Tư tuần tra ban đêm, thấy có người lén lút trên phố, trong người còn mang theo không ít mê hương, người của ta liền mang về thẩm vấn, đáng tiếc người này có chút yếu đuối, hôn mê hơn nửa ngày vẫn không tỉnh.” Đang nói, Cố Yên lại không biết xách một thùng nước lạnh từ nơi nào tới, hắt trên người người nọ. Tên hái hoa tặc kia bị một chậu nước lạnh hắt tỉnh, giật mình một cái, mờ mịt ngồi dậy, thấy  mình đang ở trên công đường, mà Trâu thị lại ở bên cạnh, hắn ta không khỏi hoảng sợ, cho rằng sự tình đã bị bại lộ, lập tức kêu lên: “Tổ sư nhà ngươi, bỏ ra mười lượng bạc thuê ta đi làm nhục Tống tiểu thư, cuối cùng hại ta thật thảm.” Gương mặt Trâu thị tái nhợt như tờ giấy, bà ta hét lớn: “Ngươi ngậm máu phun người! Đây đều là vu hãm! Ta…… Ta không quen biết người này!” Tô Cửu Khanh cười như không cười nhìn bà ta một cái, chậm rãi nói: “Trâu phu nhân cảm thấy Hoàng Thành Tư ta cố ý tìm người tới mưu hại người sao?” Trâu thị đổ mồ hôi lạnh: “Dân phụ không dám, nhưng…… Nhưng ta xác thật không quen biết người này! Có lẽ mê hương giống nhau chỉ là trùng hợp, hoặc có người cố ý hãm hại ta!” “Kỳ thật nếu muốn xác minh rốt cuộc người này có phải người làm nhục nữ nhi ngươi hay không. Rất đơn giản, đón nữ nhi của ngươi từ Giang Nam trở về là được. Hoàng Thành Tư của ta làm việc nhanh hơn phủ nha, trong vòng hai ngày chắc chắn sẽ đưa được nữ nhi của ngươi trở về, đến lúc đó tam đường hội thẩm, cả nhân chứng và vật chứng đều rõ ràng.” Tống Ngọc Ly khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía Tô Cửu Khanh. Tên hái hoa tặc kia nghe xong lời này cũng gật đầu như giã tỏi, hắn ta đã sớm bị Hoàng Thành Tư tra tấn phát sợ. Hôm qua Tô Cửu Khanh nói với hắn, nếu hắn chịu phối hợp điều tra, hắn mới có cơ hội giữ được mạng sống. Huống chi hắn vô cùng hận Trâu thị, chính bà ta đã khiến hắn chọc vào người không nên dây. “Đúng đúng đúng, gọi nữ tử kia trở về, trên người nàng có mấy nốt ruồi ta đều có thể chỉ ra được!” Trâu thị hung hăng trừng mắt nhìn tên hái hoa tặc, trong mắt gần như muốn phun ra lửa. Tô Cửu Khanh cười nói: “Trâu phu nhân cảm thấy thế nào?” Sắc mặt Trâu Văn thị đầu tiên là tái nhợt, rồi sau đó đỏ bừng, dần dần không còn một chút huyết sắc, dưới chân bà ta nhũn ra, uể oải quỳ trên mặt đất. Tới nước này rồi, nếu gọi Trâu Thanh Nhã trở lại đối chất với tên hái hoa tặc, đến lúc đó chẳng những mẫu tử trở mặt, mà tất nhiên tánh mạng của Trâu Thanh Nhã cũng khó giữ, Trâu gia sẽ bị ghim trên cột sỉ nhục cả đời, trở thành trò cười của Cửu Châu. Chủ quản Đại Lý Tự thấy bộ dáng Trâu thị liền biết đại thế đã mất, trong lòng không ngừng kêu khổ, ông ta không biết trong chuyện này còn có nhiều khúc mắc như vậy. Ngay từ đầu Trịnh gia chưa nói tên hái hoa tặc này được Trâu gia bỏ bạc ra thuê. Càng miễn bàn tới việc Tô Cửu Khanh cố ý nhúng tay vào. Vũng nước đục này ông ta không dám khuấy. “Trâu thị, ngươi còn gì để nói ?” Trâu thị cười thảm một tiếng, buồn bã nói: “Ta nhận, ta nhận hết.” Ngay sau đó chủ quản Đại Lý Tự gật đầu, hung hăng vỗ mạnh xuống bàn nói: “Tống Phúc phản chủ phạt đánh 30 trượng, án kiện của Trâu Văn thị quá lớn, trước tạm bắt giữ, sau thu sẽ phán quyết, về phần tên hái hoa tặc này.” Ông ta chần chờ một lát, liếc mắt nhìn Tô Cửu Khanh. Tô Cửu Khanh thong thả ung dung nói: “Dựa theo luật pháp Đại Hạ, tội cưỡng hiếp phải bị xử trảm, nhưng niệm tình hắn ta bị người khác thuê, chỉ vì tiền tài, không bằng phán tù chung thân hoặc đi lưu đày cũng được.” Tên hái hoa tặc kia sắc mặt trắng bệch, kêu rên nói: “Sao ngươi không giết luôn ta đi! Tô Cửu Khanh ngươi là tiểu nhân nói không giữ lời!” Chủ quản Đại Lý Tự đau đầu, vừa nghe thấy thanh âm chói tai này liền cảm thấy tâm phiền ý loạn, vội phất tay, phái người kéo hắn xuống. Trong chốc lát, chỉ thấy tên kia hét thảm một tiếng, sau đó không còn một tiếng động. Tống Ngọc Ly đương nhiên được phóng thích trước công đường, nàng rời khỏi Đại Lý Tự, chỉ thấy Tô Cửu Khanh khoanh tay đứng bên ngoài chờ nàng. Nàng thở phì phì đi đến trước mặt Tô Cửu Khanh, trừng lớn mắt cắn răng nói: “Cuối cùng ta cũng biết, ngày ấy dập tắt nén hương trong viện ta, buộc sợi lụa hồng trước viện của Trâu Thanh Nhã, chính là ngài!” Tô Cửu Khanh cười nhạo một tiếng, châm chọc nói: “Tống đại tiểu thư nên suy nghĩ cẩn thận rồi hãy nói.”