Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Chương 13 : Ta là bạch nguyệt quang của quyền thần

Tống Ngọc Ly ngây người cả ngày trong thư phòng của Tô Cửu Khanh, đợi tới khi chạng vạng mới trở lại Tống phủ. Tống phu nhân thấy vậy ít nhiều cũng có chút không vui. “Con là cô nương chưa xuất giá, đang yên đang lành chạy đến Hoàng Thành Tư ngây ngốc cả ngày làm gì, tiểu di con còn đang ở nơi này, vạn nhất lan truyền ra ngoài, chắc chắn sẽ không hay.” “Phải thương nghị một chút sự tình, cho nên mới chậm trễ chút, sau này sẽ không thế nữa.” Tống Ngọc Ly qua loa lấy lệ nói. Ai ngờ, Tống phu nhân lại đổi ý nói: “Cũng may tiểu di con không phải người câu nệ tiểu tiết, công tử Trâu gia kia thực lòng thích con, chờ phụ thân con trở lại, chúng ta sẽ định chuyện hôn sự này.” Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Tống Ngọc Ly nhìn Tống phu nhân không nói nên lời: “Mẹ, chờ phụ thân ra ngoài, người thật sự nhẫn tâm nhìn con gả xa như vậy?” Lưu ma ma cũng đi theo hát đệm nói: “Đúng vậy phu nhân, hơn nữa nếu lão gia được phục nguyên chức, Trâu gia kia thì tính là cái gì? Nhà chúng ta là quan viên đứng đắn trong kinh, ít nhất cũng nên tìm một nhà môn đăng hộ đối mới phải.” Tống phu nhân không nghĩ tới sau lần tai họa này, ngay cả lão nhân bên người mình cũng hướng về phía Tống Ngọc Ly, trong lòng chua xót nắm chặt tay áo. Tuy nhiên, bà hiểu lời Lưu ma ma nói rất có lý, thầm nói: “Thời điểm nhà ta gặp nạn, tỷ tỷ không so đo mà tới tương trợ, hiện giờ chúng ta xoay chuyển được tình thế liền bày sắc mặt ra cho người ta coi, thật sự không hay.” “Phu nhân, nhà ta cũng không vội vàng cầu bọn họ. Nô tỳ là người thô thiển, không hiểu mấy thứ như chi, hồ, giả, dã, nhưng phu nhân, đều nói gả nữ gả cao, cưới vợ cưới thấp, chúng ta không thể để đại tiểu thư thua thiệt.” Lưu ma ma nói xong Tống phu nhân cũng suy nghĩ lại. Vì vậy, sáng sớm hôm sau, bà và Trâu phu nhân hàn huyên một hồi, uyển chuyển biểu đạt ý tứ chuyện hôn sự không thành. Bà vốn tưởng rằng dựa vào tính tình Trâu phu nhân sẽ đại náo một trận, không ngờ Trâu phu nhân lại cười nói: “Thôi thôi, dưa hái xanh không ngọt, muội không muốn, ta sao có thể miễn cưỡng. Chỉ là thật vất vả mới vào kinh một chuyến, nếu muội có rảnh thì cùng ta về thăm nhà được không?” Nhà ở đây đương nhiên là nhà mẫu tộc Văn gia của Trâu phu nhân và Tống phu nhân. Lần trước Tống phu nhân nháo ra chuyện không thoải mái cùng cha mẹ, lúc này có tâm hòa hoãn quan hệ, vì thế lập tức đáp ứng. Hai phu nhân trở về Văn gia, chỉ để lại mấy tiểu bối ở trong phủ. Trâu Thủ Chính tính tình thành thật, từ sau khi vào kinh liền dựa theo phân phó của phụ thân, bái phỏng từng nhà bạn cũ của Trâu gia. Ngày hôm đó Trâu Thanh Nhã tự ném mặt mũi của mình đi liền ngốc ở trong viện của mình, đại môn không bước nhị môn không ra. Tống Ngọc Ly vốn định tiếp tục nghiên cứu sổ sách, nhưng Tống phu nhân chân trước vừa đi, sau lưng Vân Hương đã tới báo, nói Trâu Thanh Nhã bị bệnh. “Bị bệnh?” Tống Ngọc Ly nhíu mày. “Đúng vậy, sáng nay dùng cơm sáng xong liền đau bụng không ngừng, lăn lộn trên giường, nô tỳ nghĩ chỉ không hợp khí hậu, không đau đến mức lợi hại như vậy chứ.” “Còn không nhanh chóng đi mời đại phu.” Tống Ngọc Ly thở dài, chỉ cảm thấy có lẽ bát tự của mình và Trâu Thanh Nhã ước chừng là phạm nhau đi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé. Chốc lát sau, đại phu vào phủ, xem xét một phen, chỉ nói bị đau dạ dày, rồi kê đơn thuốc. Sau khi Trâu Thanh Nhã uống thuốc, quả nhiên đã đỡ hơn một chút. Tống Ngọc Ly bị Trâu Thanh Nhã làm ầm ĩ như vậy, cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, nàng mang theo Vân Hương trở về trong phòng, dự định nghỉ ngơi một lát rồi mới đi làm việc. “Nếu Trâu tiểu thư có vấn đề gì, lập tức đến báo với ta.” Vân Hương đáp ứng, lui xuống. Mặc dù Trâu Thanh Nhã có chút phiền phức, nhưng tốt xấu gì cũng là khách của Tống gia, dù sao cũng phải tiễn người đi nguyên vẹn, nếu xảy ra chuyện xấu gì Tống gia sẽ nói không rõ. Tống Ngọc Ly vừa suy nghĩ, vừa chậm rãi nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Mà lúc này, Trâu Thanh Nhã đang đi qua đi lại trong phòng, không hề có nửa điểm bệnh trạng. Nha hoàn bị nàng tống cổ đi ra ngoài thám thính tin tức, trở về bên người nàng, ghé sát lỗ tai nói: “Nô tỳ vừa thấy Tống đại tiểu thư đi nghỉ ngơi rồi.” Trâu Thanh Nhã gật đầu, trong ánh mắt xẹt qua một tia âm ngoan, nàng ta lẩm bẩm nói: “Tống Ngọc Ly, đừng trách ta tàn nhẫn, ai bảo ngươi làm nhục ta như vậy!” Dứt lời, nàng ta tìm trong hòm xiểng của mình ra một cây hương và một dây lụa hồng, giao cho nha hoàn bên người. “Lát nữa ngươi lặng lẽ châm nén hương này trước cửa viện Tống Ngọc Ly, đứng từ xa mà nhìn, chờ người bên trong ngã xuống hãy buộc sợi dây lụa này lên.” Nha hoàn kia gật đầu, xoay người rời đi. Đây là kế sách Trâu phu nhân nghĩ ra. Hoàng Hậu bên kia liên tục thúc giục, hiện giờ Tống phu nhân lại sửa miệng đổi quẻ, nếu Trâu gia còn không hạ thủ, qua thêm vài ngày Tống Tử Nguyên trở về, hôn sự càng không định xuống được. Mới vừa rồi Trâu Thanh Nhã giả bộ đau bụng để phủi sạch quan hệ với mình. Trâu phu nhân bỏ ra một số tiền lớn, thuê một tên đạo tặc, muốn hắn hôm nay lẻn vào trong phủ, lấy dây lụa hồng làm dấu, tiến vào cưỡng hiếp Tống Ngọc Ly. Đến lúc đó, đừng nói gả cho Trâu Thủ Chính, chỉ sợ Trâu gia nguyện ý cho Tống Ngọc Ly làm thiếp thất cũng là cực kỳ cất nhắc rồi. Nghĩ vậy, Trâu Thanh Nhã không khỏi cảm thấy thống khoái vạn phần. Tống Ngọc Ly ngủ không bao lâu liền nghe thấy tiếng kêu sợ hãi mà bừng tỉnh. Nàng miễn cưỡng mở to mắt, chỉ mơ hồ nghe thấy từng đợt ồn ào ngoài phòng. Nàng gọi ba tiếng, Vân Hương mới vội vàng chạy tới, thần sắc hoảng loạn, cả người đều đang phát run. Tống Ngọc Ly nhíu chặt mày, từ trên giường ngồi dậy: “Xảy ra chuyện gì?” Sắc mặt Vân Hương trắng bệch, hạ giọng nói: “Không hiểu sao trong nhà lại có kẻ trộm tiến vào, hắn còn xông vào phòng của Trâu tiểu thư.” “Kẻ trộm?” Tống Ngọc Ly ngẩn người. “Kẻ trộm kia đốt mê hương, tất cả người trong viện đều bị hôn mê.” Vân Hương nói đến đây, cả người run lên vì sợ hãi. Tống Ngọc Ly ngơ ngác nhìn Vân Hương, quả thực không thể tin được những gì lỗ tai mình vừa nghe thấy. “Nếu không phải đúng lúc Trâu thiếu gia trở về bắt gặp, Trâu tiểu thư ngay cả mạng sống cũng không còn.” Vân Hương rùng mình một cái. Tống Ngọc Ly nhíu mày, vội đứng dậy dẫn theo nha hoàn ra cửa, vừa đi tới cửa liền nhìn thấy trên mặt đất cắm một cây hương, chỉ mới cháy được một chút, không biết cắm ở đây từ khi nào, hiện tại đã bị dập tắt. “Nhặt lên, cất đi.” Tống Ngọc Ly có dự cảm không tốt, gọi Vân Hương cất nén hương còn chưa cháy hết kia đi. Lúc này, tiểu viện Trâu gia đã bị Lưu ma ma mang theo gia đinh đáng tin cậy vây quanh chật như nêm cối, tôi tớ hạ đẳng còn không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì. Lưu ma ma canh giữ ở cửa sân, thấy Tống Ngọc Ly, vội tiến lên một bước, hạ giọng nói: “Lão nô phát hiện một mẩu mê hương ở cửa viện của Trâu tiểu thư, trên cửa còn treo một sợi lụa hồng, mới vừa rồi nô tỳ đã giam giữ toàn bộ tôi tớ Trâu gia, tổng cộng có sáu nha hoàn, đang nhốt ở trong phòng chứa củi.” Tống Ngọc Ly gật đầu: “Làm tốt lắm.” Vừa dứt lời, trong viện đột nhiên truyền ra một tiếng thét chói tai. “Muội không còn mặt mũi nào sống trên đời này nữa!” Mọi người vội vàng đi vào, chỉ thấy trong tay Trâu Thủ Chính nắm một cây kéo, hiển nhiên là mới đoạt được từ tay Trâu Thanh Nhã. Tống Ngọc Ly ra hiệu bằng mắt, Vân Hương liền dẫn theo một nha hoàn đáng tin cậy tiến vào nội thất của Trâu Thanh Nhã. Tống Ngọc Ly hạ giọng nói với Trâu Thủ Chính: “Trâu công tử, chúng ta nói chuyện một lúc.” Trâu Thủ Chính tâm tư rối loạn, nhìn Tống Ngọc Ly đi tới, vội đứng dậy hành lễ, thần sắc ngẩn ngơ : “Tống tiểu thư.” Hai người vào trong viện. Tống Ngọc Ly gọi Lưu ma ma lên nói lại manh mối vừa phát hiện được, rồi sau đó nói: “Theo lý thuyết xảy ra chuyện lớn như vậy, đáng lý nên báo quan, nhưng rốt cuộc chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự của biểu tỷ, đi con đường nào, cầu Trâu công tử ra chủ ý.” Trâu Thủ Chính xua tay, ánh mắt né tránh không dám nhìn Tống Ngọc Ly: “Ta có thể ra chủ ý gì , vẫn nên chờ mẫu thân về rồi nói.” Tống Ngọc Ly không còn cách nào, chỉ đành phải ngồi trong viện chờ Trâu phu nhân trở về. Chuyện này xảy ra ở Tống gia, Tống Ngọc Ly vô cùng buồn bực, ban ngày ban mặt, Trâu gia lại là người nơi khác vào kinh thành, không có kẻ thù gì, vì sao lại gặp phải loại sự tình này. Trâu phu nhân ở Văn gia, nghe Tống gia xảy ra chuyện, vội vàng trở về, bà ta chỉ nghĩ rằng chuyện Tống Ngọc Ly đã thành, trong lòng âm thầm đắc ý. Một đường vội vã trở về cùng Tống phu nhân, trên mặt còn thể hiện bộ dáng hoảng sợ vô cùng, diễn xuất thập phần tự nhiên, cũng chỉ có Tống phu nhân là không nhìn ra. Một đường vào Tống phủ, mắt thấy nha hoàn dẫn đường rẽ vào sân Trâu Thanh Nhã, Trâu phu nhân không khỏi ngẩn người. “Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?” Trâu phu nhân cau mày hỏi. Nha đầu kia lúng túng nhìn Trâu phu nhân không biết mở miệng như thế nào, ấp a ấp úng nói: “Là Trâu tiểu thư bị bệnh.” Trâu phu nhân càng cảm thấy trong lòng bồn chồn hơn, bà ta có chút lơ đễnh tiến vào tiểu viện của Trâu Thanh Nhã, nhìn sợi lụa hồng treo trước cửa, mí mắt nhảy loạn xạ. “Bảo nàng ta cút đi! Ta không muốn nhìn thấy tiện nhân này!” Tiếng Trâu Thanh Nhã nổi trận lôi đình thét chói tai từ trong phòng truyền ra. Tống Ngọc Ly lùi hai bước, mặt mày mơ hồ để lộ ra một tia không kiên nhẫn, nàng quay đầu nhìn Trâu phu nhân, vội hành lễ nói: “Tiểu di vẫn nên vào thăm biểu tỷ một chút đi.” Trâu phu nhân thấy Tống Ngọc Ly nguyên vẹn đứng ở nơi này thì lạnh buốt sống lưng, trên mặt không còn một chút huyết sắc, bà ta lảo đảo hai bước, đi vào khuê phòng của Trâu Thanh Nhã, một lát sau phát ra một tiếng khóc lớn. “Nữ nhi của ta!” Tống phu nhân bị thanh âm thê thảm này làm cho hoảng sợ, bà nhìn về phía Tống Ngọc Ly, nhỏ giọng hỏi: “Ngọc Ly,  làm sao vậy?” Tống Ngọc Ly hạ giọng nói lại ngọn nguồn sự tình, chỉ thế thôi cũng khiến Tống phu nhân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch. “Trong kinh thành phồn hoa, lại là phủ đệ quan lớn, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?” Tống phu nhân hạ giọng nói, rồi sau đó lại lôi kéo Tống Ngọc Ly nhìn trái nhìn phải nửa ngày “May là con không có việc gì.” Tống Ngọc Ly bất đắc dĩ nhìn Tống phu nhân: “Mẹ, trước mắt không phải thời điểm nói lời này.” *** Mà lúc này, địa lao Hoàng Thành Tư. Tô Cửu Khanh dù bận vẫn ung dung mà cầm lấy ấm tử sa, rót cho mình một ly trà. Địa lao âm u ẩm ướt, tiếng roi và tiếng kêu thảm thiết nối tiếp nhau vang lên, tới khi tiếng kêu thảm thiết kia suy yếu dần, Cố Yên mới từ trong phòng giam đi ra, bẩm báo với Tô Cửu Khanh. “Đại nhân.” Cố Yên trình một phần cung khai có dấu vân tay lên trước mặt Tô Cửu Khanh. Hắn đọc nhanh như gió, quả nhiên không ngoài dự liệu. Tên hái hoa tặc này được người bỏ tiền ra thuê, người thuê là nữ tử trung niên che mặt, dắt mối từ lái buôn chợ đen, hai bên mới chỉ gặp nhau một lần. Đối phương muốn tên hái hoa tặc này lẻn vào Tống phủ, chỉ đích danh nói muốn hắn khinh nhục Tống Ngọc Ly. Nếu không phải người của Hoàng Thành Tư phát hiện ra trước, theo phân phó của Tô Cửu Khanh, buộc dải lụa hồng trước khuê phòng Trâu Thanh Nhã thì người xui xẻo chắc chắn là Tống Ngọc Ly. “Đại nhân định làm thế nào?” Cố Yên hỏi. “Nhốt người lại cho ta, chờ dưỡng tốt vết thương, ta sẽ tái thẩm vấn.” Sắc mặt Tô Cửu Khanh âm trầm “Hỏi nguồn gốc mê hương kia.” Mê hương kia Tô Cửu Khanh liếc mắt một cái liền nhận ra, đúng là loại mê hương đời trước Tống Ngọc Ly dùng để mê đảo trên dưới Tô gia. Nói cách khác, người phía sau màn này và người đời trước châm ngòi Tống Ngọc Ly giết hắn, là cùng một giuộc.