Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 107 : Tru lên một tiếng ai oán

"Đúng rồi, con mồi dãy chết mới thú vị, khà khà" Nam tử bí ẩn cười lên điên cuồng, tế ra Tinh linh hóa hình của mình là một thanh hỏa kiếm, kết hợp với kiếm của nam tử chém ra kiếm khí nóng rát mặt. 2 đòn tấn công va chạm nhau. Hắc long cùng hắc lang khí thế kém hơn nửa điểm, bị hỏa kiếm thiêu đốt dần biến mất. Hỏa kiếm chiến thắng nhưng uy lực cũng giảm đi 9 thành, dễ dàng bị đệ tam nhãn đổi hướng di chuyển, quay về chém nam tử bí ẩn "Ồ, thật thú vị" Nam tử bí ẩn gặp phản ngược, không nộ mà vui. Hắn dễ dàng hóa giải kiếm khí này. "Ta có chút không ngờ các ngươi có thể đỡ được một kiếm này. Ta tuy mới là Huyền cấp sơ giai, chưa khai mở huyệt đạo nào nhưng chiến lực tương đương với nhất huyệt, thậm chí nhị huyệt. Đòn phối hợp của các ngươi đã có thể tương đương với 1 Huyền cấp sơ giai yếu kém, chủ yếu là nhờ Tam Nhãn Lang, hẳn là nó đã bước tới phần cuối của cấp 9 đi. Vậy Nếm thử một chiêu Khuyết Nhật của ta" Nói xong, nam tử bí ẩn huơ kiếm tạo ra một mặt trời hình lưỡi liềm, tỏa ra hỏa lực khiến không khí xung quanh trở nên vặn vẹo. Không thể trốn tránh, Trần Lương cùng Ngạo Thiên chỉ có thể chiến đến tận cùng. Lại một đòn phối hợp hắc long cùng hắc lang xông phá đến khuyết nhật. Lúc này không còn cảnh giằng co như trước, khuyết nhật ngay lập tức thiêu trụi hắc long cùng hắc lang, khí thế không giảm trực chỉ tấn công Trần Lương cùng Ngạo Thiên. Không còn cách nào khác, Trần Lương chỉ có thể dùng cơ thể mình chống chịu lấy uy lực khủng bố, hỏa diễm tuyệt luân của khuyết nhật. Hắn cùng Ngạo Thiên bị thiêu đến đen cả người, da thịt bị đốt đến khét lẹt. Riêng Ngạo Thiên, phần lông màu tím đen bên ngoài đã bị thiêu hủy hoàn toàn, lộ ra một thân trơ trụi da cháy. Trần Lương cùng Ngạo Thiên ngã ngửa ra sau. Nam tử bí ẩn cho rằng cả 2 đã chết, thở dài nói: "Chết rồi, hứng lên ra tay mạnh quá. Ta còn chưa kịp hưởng thụ, chưa kịp nhìn thấy ngươi giãy chết trong tuyệt vọng" Nam tử bí ẩn tiếc nuối, định tiến lên thu hoạch chiến lợi phẩm thì thấy Trần Lương cùng Tam Nhãn Lang lồm cồm bò dậy. Bên ngoài Trần Lương vẫn cháy đen, nhưng bên trong cơ thể hắn đang điên cuồng phục hồi. "Ồ, vậy mà còn sống. Ngươi vừa nuốt tiên dược à?" Lại nhìn thêm 1 lúc, hắn vỗ tay nói tiếp: "Hay hay, thật là một cơ thể tuyệt hảo, khả năng phục hồi mạnh đến khó tin. Nhìn vết cháy trên da kìa, đang dần lành lại, thật sự đáng kinh ngạc." Nam tử bí ẩn liếm môi như thèm khát có được cơ thể kia. Nhìn bên ngoài phục hồi rất nhanh, nhưng thực tế Trần Lương đang bị thương rất nghiêm trọng. Nguyên khí của hắn phải chống chịu lại hỏa diễm đang điên cuồng thiêu đốt bên trong cơ thể. Hắn đành phải dùng nốt lượng Giới Thủy cuối cùng cho bản thân cùng Ngạo Thiên. Cùng một vết thương, tu vi càng cao càng gây ra phá hoại lớn. Trần Lương có thể chịu được 1 kiếm đâm xuyên tim của Cự Linh cảnh vì nguyên khí của hắn dễ dàng phá hủy nguyên khí của đối phương. Nhưng nếu một Huyền cấp đâm vào bụng hắn, Trần Lương sẽ phải cật lực chèo chống nguyên khí chống đỡ lại lực phá hoại từ vết thương để lại. "Ta có thêm một đề nghị cho ngươi" nam tử bí ẩn nhìn chằm chằm vào cơ thể Trần Lương, nói "Ngươi giúp ta có được năng lực phục hồi mạnh như của ngươi, ta có thể tha chết cho" "Rất tiếc, ngươi không học được" Trần Lương lắc đầu nói. Không phải hắn không muốn cầu sinh, nhưng để được như này, hắn đã phải luyện thể, thoát thai hoàn cốt mấy lần, lại có thêm Giới Thủy cải tạo cơ thể cho hắn. Tên điên kia đã là Huyền cấp, sao có thể đi lại con đường của hắn. Lại nói thêm, Trần Lương vừa dùng hết lượng Giới Thủy còn lại rồi. "Vậy liền tiễn người xuống hoàng tuyền" Nam tử bí ẩn nói xong không tấn công mà bay về phía Trần Lương. Trần Lương tỏa ra Hắc Giới, đồng thời cùng Ngạo Thiên tấn công nam tử bí ẩn. Đáng tiếc, đòn tấn công dễ dàng bị đối phương phá giải. Không những thế, trông chờ Hắc Giới che mắt để bỏ chạy cũng vô tác dụng. Quay người bỏ chạy, bọn hắn bị một kiếm chém rách đến tận xương, ngã vật ra đất, thoi thóp thở. Ngạo Thiên hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu, nằm im không rõ sống chết. Trần Lương vẫn có thể động đậy, nhưng là dãy dụa trên đất mà không thể đứng lên lần nữa. Kéo Trần Lương cùng Ngạo Thiên ra khỏi Hắc Giới, nam tử bí ẩn cất đi bảo kiếm. Hắn xòe bàn tay, hiện lên một hỏa cầu cao bằng đầu người, ném về phía Trần Lương. Những tưởng bản thân sẽ bị thiêu đốt kinh thiên, nhưng Trần Lương lại không cảm thấy bất kỳ nóng bức nào, thậm chí còn tương đối mát mẻ. Cơ thể Trần Lương bị hỏa cầu nhốt vào trong, nâng lên ngang tầm mắt nam tử bí ẩn. Khuôn mặt nam tử hiện lên một vẻ biến thái, cười nói: "100 năm trước, ta tự sáng tạo ra võ kỹ này, đặt tên là Địa Ngục Hỏa Lô. Ta có thể điều chỉnh nhiệt độ của Địa Ngục Hỏa Lô từ mát mẻ cho tới nóng chảy cả Sơ giai Thập Thánh Khí. Ta chỉ có thể điều khiển Hỏa cầu này trong vòng 1 trượng nên võ kỹ này không có tính thực chiến. Nhưng dùng nó để tiêu khiển thì rất có tính giải trí. Ngươi đang cảm thấy rất mát đúng không, để ta tăng lên 20 lần xem tư vị thế nào" Nhiệt độ hỏa cầu tăng lên nhưng chưa đủ để vượt qua nguyên khí hộ thân được tăng phúc lên 25 lần nhờ thánh giáp của Trần Lương. "Tiếp tục... à mà khoan. Ta quên việc quan trọng" Nam tử tiến đến tháo áo giáp của Trần Lương đang mặc trên người. Trần Lương không còn khả năng kháng cự, để mặc cho hắn lấy đi thánh giáp của mình. Kiểm tra một hồi, nam tử cười nói "Ha ha, không ngờ lại là thương phẩm Bách Thánh Khí bảo giáp. Ngươi chắc là thiên tài của một đại thế lực nào đó mới có thể có được thứ này. Vậy càng không thể để ngươi sống được. Ta còn không muốn có thêm kẻ thù" "Thứ nhất là thánh giáp, tiếp theo đến Nhẫn không gian" Nói xong, nam tử bí ẩn lấy kiếm ra, chém xuống bàn tay đeo nhẫn của Trần Lương. Bảo kiếm dễ dàng xuyên qua lớp nguyên khí phòng hộ, nhưng bị chặn lại khi chạm đến xương "Xương thật cứng" Nam tử miệng mỉm cười, vui thích lại chém thêm một kiếm, gia lực mạnh hơn. Không biết vô tình hay cố ý, mỗi đường chém của nam tử đều lệch so với các lần chém trước. Trần Lương rên lên đau đớn nhưng chỉ có thể để mặc người chém giết. Lần chém thứ năm quả thực đã cắt rơi bàn tay Trần Lương xuống đất. Vết cắt ở bàn tay cụt không có máu chảy, vì miệng vết thương ngay lập tức bị lửa đốt đến đông cứng lại. Đã lột sạch đồ của Trần Lương, nam tử bí ẩn không còn do dự, trực tiếp tăng nhiệt độ lên gấp 5 lần. Cơ thể Trần Lương đã bắt đầu ửng đỏ. "Thêm 2 lần nào" Nam tử vừa tăng nhiệt độ hỏa cầu, vừa nhìn chằm chằm vào Trần Lương với ánh mắt thích thú. "Gấp đôi nữa" Lúc này Trần Lương đã không còn đơn giản là bị bỏng, mà là trực tiếp nhận lấy thiêu đốt đến cháy da cháy thịt. Cả cơ thế hắn, không chỗ nào là không nhận lấy vô vàn đau đớn. Cảm thấy nhiệt độ cao quá, nam tử bí ẩn giảm bớt sức nóng, vừa đủ để Trần Lương nhận lấy thiêu đốt cháy da cháy thịt nhưng không được chết quá nhanh. Khả năng phục hồi của hắn lúc này lại trở thành một phần của công cụ tra tấn, giống như cha mẹ của Tuyết Phi đang phải chịu đựng. Tại Khải Hoàng gia tộc có một lại tra tấn gọi là Nhục Thủy. Theo đó, mỗi tháng sẽ có 5 ngày phạm nhân ngày đêm bị nhỏ vào người từng giọt độc thủy ăn mòn cơ thể, gây ra những cơn đau đớn liên tục trong 10 ngày này. Sau 10 ngày, cơ thể bị trọng thương gần chết, phạm nhân được hút hết độc trong người ra. Cơ thể không còn bị dính độc, nguyên khí sẽ có khả năng tự chữa lành vết thương. Đau đớn kéo dài khiến tinh thần cực kỳ suy yếu. Đa phần những người bị hình phạt tra tấn này đều có mong muốn được chết đi, xem như là giải thoát khỏi địa ngục trần gian. Cha mẹ Tuyết Phi cũng từng có suy nghĩ muốn được chết, nhưng một ánh sáng le lói đã cứu vớt tinh thần của họ. Mong muốn mãnh liệt cùng hi vọng nhỏ nhoi có một ngày được gặp con gái là lí do duy nhất mang lại niềm tin sống cho cha mẹ Tuyết Phi. Có thể là gia tộc có đại hỷ, ân xá phạm nhân. Có thể là gia chủ từ bi hỉ xả giảm tội cho bọn hắn. Có thể là một lí do cực kỳ vô lý nào đó xảy ra giúp bọn hắn đoàn tụ với Tuyết Phi. Dù xa vời, bọn hắn vẫn mong có được một điều kỳ diệu xảy ra. Vì vậy bọn hắn còn muốn sống, phải sống. Toàn bộ lớp da ngoài của Trần Lương đều đã cháy đen, vỡ ra từng mảng, huyết mạch cũng sôi sùng sục. Trần Lương cho rằng mình sắp chết thì nam tử bí ẩn lại giảm nhiệt độ đến rất mát mẻ, giống như gió thu một dạng. Cơ thể Trần Lương lại bắt đầu chậm rãi khôi phục. Tốc độ khôi phục rất chậm, nhưng nam tử bí ẩn không hề nóng vội, ngược lại hắn rất thưởng thức nhìn cơ thể con mồi từ từ lành lặn. Hắn ngồi cạnh nhìn Trần Lương phục hồi, tìm kiếm manh mối về năng lực kỳ diệu này nhưng không thể lần ra dấu vết. "Chán quá, ngươi đi chết đi" Nửa ngày quan sát không được gì, nam tử bí ẩn quyết định tăng nhiệt độ lên mức rất cao. Nhiệt độ đột nhiên tăng mạnh khiến Trần Lương nhận lấy đau đớn thiêu đốt tăng gấp nhiều lần. Cơ thể hắn thực sự bốc cháy như một ngọn đuốc, bắt đầu có dấu hiệu tan rã, giống như sinh mệnh của hắn đang dần trôi qua nhanh chóng. "Ta sắp chết sao?" Ý thức Trần Lương đã trở nên mơ hồ. Hắn đã mất đi cảm giác đau đớn, chỉ còn lại sự mê man trong tiềm thức. "Kiếp này chí lớn tung hoành, không ngờ lại nhanh chóng chấm dứt. Dự định còn rất nhiều, nhưng cuộc đời ta không còn được đi tiếp. Thật đáng tiếc! Ta cố gắng đi giết người, hủy hoại tính mạng người khác, cố gắng quan sát hủy diệt, tìm lại ký ức của 2 vị thiên nhân để cảm thụ thiên địa đại đạo. Cuối cùng ngộ Đạo còn dang dở. Có lẽ ta đã uổng một kiếp sống thứ hai này. Trần Nhi xin lỗi cha mẹ. Hài nhi bất hiếu không báo hiếu được cha mẹ, không dẫn về cho mẹ một nàng dâu, còn chưa sinh hạ được cho 2 người một đứa cháu kháu khỉnh. Từ nay hai người phải tự bảo trọng. Tuyết Hoa, công tử xin lỗi ngươi, để ngươi phải vất vả bao năm nay. Không liên lạc được với ta thì phải rời khỏi Khai Thiên Môn, sống một cuộc đời vui vẻ. Hải Thượng Trung, xin lỗi ngài. Tiền bối đã cho ta một cuộc sống thứ hai. Đáng tiếc ta đã phụ lại kỳ vọng của ngài. Những bảo tàng, những hậu chước ngài để lại, tất cả đều đã trở nên vô nghĩa. Cơ thể ta đang tan ra, cảm giác như từng tế bào dần biến mất. Không có sụp đổ kinh thiên động địa, không có thảm sát hàng loạt, chỉ đơn thuần là mọi thứ dần biến mất. Cảm giác sắp chết là như này sao." Trần Lương dần mất đi ý thức. Ngạo Thiên lúc này được Giới Thủy chữa thương đã lành lặn 5, 6 phần. Nó nhìn cơ thể Trần Lương như một ngọn đuốc sáng, bay ra những đốm lửa tan vào hư không. Đau đớn, nó ngẩng đầu tru lên một tiếng ai oán kéo dài. Nó biết, tất cả đã không thể cứu vãn. Chờ đợi tiễn biệt chủ nhân xong nó cũng sẽ tử chiến với kẻ thù.