Tà Là Ác Nhân, Ai Là Thiện Nhân

Chương 104 : Người kính ta một thước, ta kính người một trượng

Bà lão mặt nhăn nhìn Trần Lương nói: “Ngươi là Trận Pháp Sư, lại có cả Tam Nhãn Lang mà không phá được trận pháp này à?” “Không biết ngươi đánh giá quá cao bọn ta hay đánh giá quá thấp trận pháp. Từ những trận pháp ta gặp trong Túi Không Gian này, cho thấy chủ nhân Túi Không Gian là một cao cấp Trận Pháp Sư, chí ít là cấp 8, thậm chí cấp 9. Một vị không gian chưởng khống giả kiêm Trận Pháp Sư cấp 8, nếu hắn muốn, các ngươi đã sớm tiêu đời. Chỉ là hắn dù sao cũng không mang đi được bảo vật, nên muốn đùa giỡn các ngươi, thả cho các ngươi một chút đồ thừa mà thôi. Tốt nhất tiếp tục tìm kiếm bảo vật, mong là hắn dễ tính một chút” “Vậy chúng ta quay lại cửa khắc hình đao” Một người đề nghị “Không vội, để ta xem phía sau đây có gì. Nếu gặp được bảo vật thực sự thì chịu nhục một chút cũng không sao” “Được, ngươi đi mở cánh cửa phía sau lỗ chó chui này xem có gì” Mọi người đồng ý để Trần Lương đi trước thám thính. Chui qua lỗ chó là 1 cánh cửa đóng kín khiến tinh thần lực của mọi người không biết được cửa ải tiếp theo sẽ như nào Trần Lương quay qua hỏi nam tử thư sinh “Có muốn đi cùng ta không?” Nam tử thư sinh lưỡng lự chốc lát rồi gật đầu đồng ý. Hắn đến đây cùng Trần Lương, không nỡ bỏ tiểu tử kia đi một mình, dù sao 2 bên cũng đã có 1 lần hợp tác thu được bảo vật. Trần Lương thu Ngạo Thiên vào Không Thú rồi cùng Nam tử thư sinh bò theo lỗ chó chui xuyên qua bức tường. Trần Lương mở cánh cửa ra. Khung cảnh đập vào mắt hắn là một hành lang chứa đầy thủy độc sôi sùng sục, bọt nước bắn tung tóe khắp nơi. Hồ thủy độc dài chừng tăm trượng, muốn đi qua chỉ có thể bay qua, không để độc thủy chạm vào người. Ở giữa hồ nổi lên 1 cột thiết màu đen. Điều thu hút mọi người là trên cột hắc thiết là một đóa thiết liên. Trần Lương nhìn ngắm thiết liên một hồi mới quay sang hỏi nam tử thư sinh “Ngươi có biết thiết liên kia tác dụng?” “Ta không rõ” Nam tử thư sinh quay ra sau hỏi “Các vị đạo hữu có biết thiết liên ở giữa hồ thủy độc là gì không?” “Sử dụng tinh thần lực không thể biết được. Các ngươi mang thiết liên cho bọn ta xem mới trả lời được” Một người sau bức tường nói Trần Lương bao bọc tinh thần lực quanh bọn hắn để trao đổi với nam tử thư sinh, xong hắn đóng cánh cửa lại, cắt đứt liên hệ cùng 28 người kia. Cánh cửa bị đóng rầm khiến cho 28 kẻ kia vừa bất ngờ vừa tức giận. Tiếng quát tháo liên tục vang lên “Tiểu tử mở cửa, quay trở lại đây. Nếu không lão phu sẽ cho ngươi sống không bằng chết” “Quá láo, thật không biết trời cao đất rộng, kính lão đắc thọ” “Chỉ là một tiểu tử mới Cự Linh cảnh lại dám trái lời, bỏ trốn. Đừng tưởng lão phu không dám đi qua cái lỗ này” Một Hoàng cấp võ giả tiến lên nói “Các tiền bối, để vãn bối đi qua bắt hắn về đây” “Ngươi còn không được. Tên đồng bạn đi cùng hắn là Huyền cấp võ giả, ngươi đánh không lại” Một người khác can ngăn. Thông qua trận đấu với Kim Thiết Nhân, bọn hắn đã phần nào nhìn ra tu vi của mỗi người. “Tuy có chút nhục nhã nhưng để ta cùng tên tiểu bối này đi bắt 2 tên kia. Những người khác nếu muốn cũng có thể đi cùng” Một nam nhân da ngăm đen chui qua lỗ chó, sẵn sàng tấn công đối phương. Nhưng cửa mở ra đã thấy 2 kẻ kia ở bờ đối diện. Vì nguyên nhân nào đó mà kẻ có tu vi Huyền cấp lại nằm xuống, ngồi cạnh là tên tiểu tử gan to bằng trời. “Tiến lên bắt bọn chúng, cẩn thận thủy độc” Nam nhân da ngăm căn dặn. 2 người bọn hắn bay đi. Nam nhân da ngăm dự định bay qua tiện thể thu lấy thiết liên. Có điều bọn hắn vừa bay được 1 đoạn ngắn, đột nhiên hồ thủy độc dâng trào lên thủy độc, cao đến tận trần nhà. Nam nhân da ngăm cùng võ giả Hoàng cấp chấn kinh nhưng không hoảng, nhanh chóng đánh ra võ kỹ muốn đẩy lùi thủy độc. Võ kỹ của bọn hắn không hề yếu nhưng độc thủy còn mạnh hơn, ăn mòn hoàn toàn 2 võ kỹ đánh tới. Bị đánh chặn, thủy độc tạm ngưng chốc lát rồi tiếp tục dâng trào hướng tới 2 kẻ xâm nhập. Bọn hắn đánh trở về hòng mở ra lối thoát. Đáng tiếc, thủy độc như một thủy quái có sinh mệnh, dâng lên tầng tầng lớp lớp thủy độc vừa ngăn chặn kẻ xâm nhập thoát thân, vừa tiến tới ăn mòn, độc chết 2 kẻ xấu số. Diến biến quá nhanh, chỉ trong chốc lát, 2 kẻ xâm nhập đã táng thân nơi độc thủy, bị ăn mòn đến xương cốt không còn. 26 kẻ xâm nhập chứng kiến một màn này không khỏi có chút hãi hùng “Độc thủy quá đáng sợ” “Ta không cảm nhận được bất kỳ trận pháp nào ở đó. Trận pháp quá cao minh” “Làm sao 2 tên kia lại qua được độc thủy trong thời gian ngắn như vậy?” “Tiểu tử Trận Pháp Sư kia có được phương pháp vượt trận mà không cần hủy hay vô hiệu hóa trận pháp” “Còn ai muốn tiến lên bắt bọn chúng và thu lấy Thiết Liên không?” “Để ta lên” Một bà lão nhỏ người chui qua lỗ chó, cẩn thận từng bước tiến tới gần hồ độc thủy. Sau 1 hồi kiểm tra, bà lão lắc đầu, nói với mọi người “Ta không phải Trận Pháp Sư nhưng cũng đã phá không ít trận pháp, trên lĩnh vực phá trận cũng tương đối tự tin. Ta đã dò xét ra trận pháp này, có điều tìm thế nào cũng không ra cách phá trận. Thủ pháp bố trận quá cao” Bà lão lùi lại, đứng sát cửa ra vào rồi lấy ra 1 cái lược nhém về phía Thiết Liên. Như nàng dự đoán, chiếc lược bay trên mặt hồ 1 đoạn liền bị cả hồ thủy độc dâng lên nhấn chìm. Nàng từ bỏ Thiết Liên, quay trở lại căn phòng toàn chó, nói “Các ngươi cũng thấy cả. Bất kỳ vật gì ở trên hồ cũng đều kích hoạt trận pháp, bị hồ thủy độc dâng lên tấn công. Quả thật không thể hiểu nổi tiểu tử kia làm cách nào đi qua” Đoàn người không có tiếp tục ở lại. Tất cả quay trở lại lối đi khắc thanh đao. Bọn hắn không biết rằng cho dù Trần Lương cho bọn hắn phương pháp vượt hồ cũng không có mấy người dám làm. Dù có làm thì khả năng cao sẽ bị như nam tử thư sinh, trúng độc chờ chết. Đáp án của Trần Lương chính là bay sát mặt hồ. Trận pháp sẽ kích hoạt khi có bất kỳ vật gì tiến vào phạm vi cảm ứng của trận pháp, vì vậy trận pháp cảm ứng không thể quá sát mặt hồ kẻo những giọt nước bắn lên từ hồ độc thủy sẽ liên tục kích hoạt trận pháp, gây ra tiêu tốn năng lượng không cần thiết. Cũng chính vì điều này khiến hắn không thể bắt lấy Thiết Liên. Không biết vô tính hay hữu ý, phần cảm ứng của trận pháp lại không quá sát mặt hồ, tạo ra 1 lối đi vô cùng hẹp trên hồ độc thủy. Bay trên lối đi này hoàn toàn có thể bị các giọt độc thủy bắn vào người mà nạn nhân không thể làm gì khác ngoài việc chịu đựng, tiếp tục bay qua. Nam tử thư sinh chính là bị nhiều giọt độc thủy bắn vào người khiến hắn đang phải vận khí ngăn cản độc tố xâm lấn toàn cơ thể. Trần Lương cũng bị các giọt thủy độc bắn vào người. Nhưng vài giọt độc thủy còn chưa có khả năng gây hại cho cơ thể vạn độc bất xâm của hắn. “Ta sắp không chịu được rồi. Độc tố quá mạnh, không thể trục xuất ra ngoài, chỉ có thể ngăn cản chúng không lan ra, nhưng khi hết nguyên khí cũng là lúc ta bỏ mạng” Nam tử thư sinh cảm thấy sắp chết, muốn nói ra mấy lời cuối cùng. Mặc kệ Trần Lương ngồi cạnh im lặng, đang hí hoáy làm gì đó, nam tử thư sinh tiếp tục cất lời “Võ Giác ta thân là thiếu chủ trong một gia tộc tại Sa Ha Hoang Mạc. Gia tộc kẻ thù truyền kiếp của bọn ta đời này có một thiên tài võ đạo. Hắn đã thống lĩnh gia tộc xâm lược gia tộc ta, giết chết cha mẹ ta, vợ con ta, huynh đệ ta. Chỉ còn lại ta lúc đó đang ra ngoài làm nhiệm vụ nên sống sót. Diệt cỏ phải diệt tận gốc. Gia tộc kẻ thù cho người truy sát khiến ta phải vào Ác Nhân Cốc lẩn trốn. Thực ra cuộc sống trong Ác Nhân Cốc với một Huyền cấp võ giả như ta cũng không đến nỗi nào, không quá nguy hiểm nếu tìm được vùng an toàn. Nhưng ta muốn trả thù. 38 năm trong Ác Nhân Cốc, ta đã đi rất nhiều nơi, thăm dò nhiều hung địa. Bảo vật có tìm được, nhưng chỉ là lác đác không có mấy. Chỗ thì chỉ có nguy hiểm mà không thấy bảo vật gì, chỗ thì có bảo vật nhưng nguy hiểm vượt quá khả năng của ta nên đành từ bỏ. 38 năm, chung quy vẫn là dậm chân tại chỗ, tu vi Huyền cấp nhất huyệt sao có thể quay về trả thù kẻ có Huyền cấp ngũ huyệt. Ta định làm thân với ngươi là nhìn vào khả năng của Tam Nhãn Lang, Yêu Giáp. Có được Yêu Giáp ta mới dám mạo hiểm đi lấy Băng Hỏa Bất Diệt Hoa. Ta bất chấp nguy hiểm kéo ngươi qua bờ cũng là vì điều này. Đáng tiếc độc này mạnh hơn ta nghĩ. Ta cảm giác độc tố sắp vượt qua khả năng kiểm soát của ta. Tích lũy bao nhiêu năm của ta, đành để lại cho ngươi. Ta…” “Ủy mị ít thôi. Ai bảo ngươi sẽ chết đâu” Trần Lương vừa nói, vừa đưa cho Võ Giác một hỗn hợp gì đó “Trong này có Du Ha Quả và Xuyến Chi Thảo, ngươi nuốt vào là khỏi độc” “Ngươi biết luyện chế giải dược từ Du Ha Quả và Xuyến Chi Thảo?” Võ Giác ngạc nhiên hỏi. Hắn cũng có Xuyến Chi Thảo cùng Du Ha Quả nhưng không biết cách điều chế nên đành nằm chờ chết “Không biết. Muốn luyện chế ra Du Xuyến Đan, giải dược chi vương cần rất nhiều nguyên liệu và luyện đan sư cấp 5 trở lên. Ta chỉ là biết một vài nguyên liệu phụ trợ và cách phối trộn giữa 2 loại độc dược kia. Nhưng thế cũng đủ rồi. Chỉ cần phối trộn Du Ha Quả cùng Xuyến Chi Thảo đúng cách là đủ tạo ra một loại giải dược có được một nửa công hiệu của Du Xuyến Đan. Với lượng độc ngươi gặp phải thì thừa sức hóa giải” Võ Giác không chờ đợi nữa, ngay lập tức nuốt vào hỗn hợp kia. Dù sao hắn cũng không thể chết hơn được. Một lát sau, độc tố hoàn toàn biến mất, Võ Giác chắp tay hướng tới Trần Lương “Đa tạ đạo huynh cứu mạng. Ngươi không nhân lúc này cướp đi tài sản của ta, lại còn ra tay cứu mạng, thật sự là tấm lòng bồ tát” Trần Lương hời hợt nói “không có gì, đồ vật của ngươi thì có gì đáng giá đâu” Võ Giác có chút ngẩn người. 1 Cự Linh cảnh lại nói đồ vật của Huyền cấp võ giả không có gì đáng giá. Điều này không khỏi có chút ngược đời nha. Võ Giác cười ngượng nói “Đạo huynh thâm bất khả trắc, là ta hồ đồ”. Hắn lấy từ trong Túi Không Gian của mình ra Du Ha Quả cùng Xuyến Chi Thảo đưa cho Trần Lương “2 vật này xin trả lại cho đạo huynh” “Không cần, ngươi giữ lấy mà luyện chế Du Xuyến Đan. Dù sao ta vẫn còn 1 Du Ha Quả cùng 2 Xuyến Chi Thảo” Trần Lương nói lời từ chối. Dù sao thì cơ thể hắn cũng là vạn độc bất xâm, không cần đến Du Xuyến Đan. Lúc này bán cho đối phương một cái nhân tình ắt sẽ hữu dụng trong tương lai. Thêm nữa, đối phương trúng độc cũng là do nghe lời hắn bay qua hồ thủy độc, không thể không nói Võ Giác đã giúp hắn rất nhiều. “Không được. Ngươi tiêu tốn 2 loại linh dược là vì ta. Ơn cứu mạng sau này ta sẽ đền đáp, còn đồ vật chăc chắn phải trả lại cho ngươi” Võ Giác cố dúi vào tay Trần Lương 2 cây linh dược. “Người kính ta một thước, ta kính người một trượng. Ngươi là vì giúp ta thoát khỏi đám người kia mà bị trúng độc, sao ta có thể bỏ mặc người chết. Cho ngươi biết 1 điều, cơ thể ta vạn độc bất xâm, vốn dĩ không cần đến Du Xuyến Đan. Ngươi giữ lấy điều chế Du Xuyến Đan mà phòng thân” “Cơ thể ngươi vạn độc bất xâm!” Võ Giác một lần nữa kinh ngạc. Giờ hắn mới có tinh thần nghĩ lại đúng là Trần Lương cũng bị độc thủy bắn lên nhưng không có nửa điểm trúng độc. Võ Giác không tiếp tục ép Trần Lương, nói “Cung kính không bằng tuân lệnh. Ngươi đã nói vậy thì ta xin giữ lại linh dược. Chúng ta có tiếp tục sang cửa ải tiếp theo?” “Đi, vẫn phải đi cho biết” Trần Lương thả ra Ngạo Thiên, cùng Võ Giác mở cửa tiến vào gian phòng tiếp theo. Bọn hắn không còn nhiều hi vọng thu được bảo vật khi mà bảo vật ở cả 2 cửa ải trước đều không thể lấy được.