Ta không thành tiên

Chương 74 : minh tranh ám đấu

"..." Yên lặng. Yên lặng vĩnh cửu. Cả khu vực đầu đường hầm chỉ có tiếng khóc lớn cực kì đau lòng của Phù Đạo sơn nhân. Kiến Sầu nhìn dấu bàn tay đen sì của Phù Đạo sơn nhân trên chiếc áo mình mới thay, khóe miệng giật giật, cuối cùng cắn răng, mở miệng: "Sư phụ, ngài có kho báu mà đồ nhi không biết đấy". Ha ha. Suốt ngày ăn mặc rách nát tả tơi, pháp bảo lấy ra cũng không có thứ gì làm mọi người phải chú ý, đâu giống đường đường một trưởng lão Nhai Sơn? Lại còn là trưởng lão có vai vế cực cao nữa chứ. Kết quả bây giờ đánh cuộc, đặt kho báu của mình vào, thế là bắt đầu khóc lóc không ngừng. Sao trước đó lại keo kiệt thế? "Ơ..." Phù Đạo sơn nhân nghe Kiến Sầu nói vậy liền dừng khóc nhìn nàng một hồi lâu. "Cái này..." Phù Đạo sơn nhân lập tức nhìn quanh: "Ai da, Kho báu ấy mà, mọi người đều có cả". "Thật không?" Kiến Sầu vẫn khẽ cười. Khóe miệng Phù Đạo sơn nhân xụ xuống, nhìn vẻ mặt "Sư phụ, ngài có kho báu thật là lợi hại" của Kiến Sầu, cuối cùng không thể chịu nổi nữa, quyết tâm... Giở trò vô lại! "Sơn nhân ta không cần biết! Ngươi nói xem, bọn trẻ tuổi các ngươi có biết cách chăm sóc người già hay không? Người ta khiêu khích ta trước mặt bao nhiêu người, ta có thể không nhận lời sao? Ngươi không nhận lời thì còn gì là thể diện nữa? Thể diện của ngươi, thể diện của ta, thể diện của Nhai Sơn! Đúng không?" Một cái mũ chụp xuống, Kiến Sầu không nói được gì nữa. Trịnh Yêu bên cạnh cười ha hả, nói một câu: "Sao phải khổ thế". Sao phải cố giữ thể diện cho khổ thế? Phù Đạo sơn nhân đúng là một người không đáng tin. Phù Đạo sơn nhân buồn bực một hồi lâu, giậm chân thở dài, vỗ vỗ vai Kiến Sầu nói thành khẩn: "Kiến Sầu à, là đồ nhi của sư phụ, con phải gánh vác trách nhiệm..." "Trách nhiệm dọn rác, trách nhiệm lau mông à?" Trịnh Yêu giấu hai tay trong tay áo, ngước mắt lên bồi thêm một đao. Phù Đạo sơn nhân tức giận giậm chân: "Con bà nó, ai khiến ngươi nói lắm thế?" "..." Trịnh Yêu lập tức câm miệng. Kiến Sầu yên lặng. Đã bị ép phải đặt cược rồi, nàng cũng không kháng cự nữa làm gì. Công pháp Chu Thừa Giang tu luyện dường như rất kì diệu, quả thực khiến Kiến Sầu tò mò. Thập Cửu Châu có vô số thiên tài, Chu Thừa Giang ba năm trúc cơ hậu kì, từng được đề tên trên bia Cửu Trùng Thiên thứ hai, cũng có thể xem như một người xuất sắc. Có điều không biết đánh bại hắn cần bao lâu? Bấm đốt ngón tay tính toán, Kiến Sầu đã bước vào đường tu hành được ba tháng rồi. "Thôi..." Kiến Sầu đột nhiên trở nên rộng lượng, nhìn sư phụ nhà mình, dáng vẻ rất thiện lương: "Chẳng qua là đánh một trận thôi mà, thua cũng có mất kho báu của đồ nhi đâu". "Ôi ôi ôi, không thể nói thế được!" Phù Đạo sơn nhân vội vàng nắm chặt tay áo Kiến Sầu, hai mắt phát sáng. "Kiến Sầu nha đầu, ngươi còn là đồ đệ của ta nữa không? Sao có thể thiếu chí khí như vậy được? Sao ngươi không nghĩ xem, sư phụ đã đặt kho báu của mình, lão già Bàng Điển thối tha đó cũng phải đặt hồ nước Long Môn mà". "Sao?" Kiến Sầu nhướng mày. Phù Đạo sơn nhân vội vàng cười nói: "Ta nói với ngươi nhé, trong hồ Long Môn có một bộ xương rồng, nghe nói còn có rất nhiều ngọc rồng, thậm chí có cả pháp khí cấp huyền bảo. Trận chiến này ngươi cần phải liều mạng tu luyện, nhất định không thể thua được. Đợi ngươi thắng trận, sư phụ nhất định sẽ chia cho ngươi mấy thứ tốt. Việc này không chỉ quan hệ đến danh dự của ngươi mà còn quan hệ đến kho báu của ta, quan hệ đến bảo bối! Hễ là có bảo bối, chúng ta phải toàn lực ứng phó!" "..." Trịnh Yêu không nhìn tiếp được nữa, cho Kiến Sầu một ánh mắt đầy thông cảm. Đó là một kho báu dưới đáy hồ đấy! Thắng được chỉ chia cho ngươi một chút, công nhận là bủn xỉn đến cùng cực. Kiến Sầu vừa mới giao thủ với Chu Thừa Giang, cảm thấy toàn thân đầy sức mạnh, nhưng bị Phù Đạo sơn nhân kéo tay lại chỉ muốn quỳ xuống lạy lão. Có lẽ đây chính là phép thuật thần kì mà sư phụ tu luyện. Làm cho đối thủ tự dưng muốn quỳ xuống trước mặt mình! Kiến Sầu nghĩ, nếu có cơ hội, mình cũng nhất định phải học phép thuật đoạt quyền uy của trời đất như vậy. Lúc này nàng im lặng nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái, cuối cùng vẫn lên tiếng ngắt lời lão. "Sư phụ, còn hai năm nữa mà. Đồ nhi mới tu hành ba tháng mà đã có thể đánh ngang tay với Chu Thừa Giang, thêm hai năm nữa, dù hắn có gặp ngàn vạn kì ngộ cũng không thể thắng được đồ nhi". "Nói vậy cũng đúng". Có điều thuật tu luyện của Long Môn cũng có chút bí ẩn. Phù Đạo sơn nhân không yên tâm lắm, lẩm bẩm nói: "Ngươi nói cũng rất đúng, có điều sư phụ cũng phải quan tâm đến ngươi. Ngươi yên tâm, sau này sư phụ sẽ thúc giục ngươi tu luyện tử tế, nhất định sẽ tìm cho ngươi mấy đạo ấn thích hợp nữa". "Đại sư tỷ Kiến Sầu thiên phú trác tuyệt, chính là đệ nhất nhân của Nhai Sơn ta mấy năm nay". Trịnh Yêu cuối cùng tìm được cơ hội nói chen vào, nghĩ đến việc không cần phải nghe Phù Đạo sơn nhân kêu rên nữa, hắn quả thực cảm động suýt khóc: "Nhiều ngày không gặp, đại sư tỷ đúng là phong thái vẫn y nguyên". "Kiến Sầu bái kiến chưởng môn!" Cuối cùng trở lại đề tài bình thường, Kiến Sầu cũng thở phào một hơi. Hôm nay nàng đến đây vốn là để bái kiến Trịnh Yêu. Trịnh Yêu chỉ nói: "Bên ngoài không tiện, chúng ta đi vào trong nói chuyện". Nói rồi hắn vung tay lên, dẫn Kiến Sầu và Phù Đạo sơn nhân quay vào Lãm Nguyệt điện. Ngọn lửa vẫn cháy vĩnh hằng trong chiếc lò đồng to lớn. Kiến Sầu đã tới nơi này mấy lần, lại chưa từng nghiên cứu kĩ lưỡng. Lần này quan sát mới phát hiện ngọn lửa này không có nguồn, tự dưng cháy lên trong lò khiến nàng không khỏi nhớ đến chiếc bát màu xanh ngọc trong phòng mình. Trong Lãm Nguyệt điện bày mấy chiếc ghế, Trịnh Yêu ngồi bừa lên một cái. "Mười mấy ngày nay không thấy đại sư tỷ đâu, đúng là sốt ruột chết đi được!" Phù Đạo sơn nhân tiện tay kéo một chiếc ghế ngồi xuống, đùi gà cũng lấy ra: "Con bé này biến mất chính là đến Sát Hồng Tiểu Giới, gặp được kì ngộ, không hề hấn gì hết". Trịnh Yêu nghe thấy mấy từ Sát Hồng Tiểu Giới cũng rất kinh ngạc, cười nói: "Xem ra phải chúc mừng đại sư tỷ Kiến Sầu rồi". Chỉ chúc mừng chứ không hề hỏi Kiến Sầu nhận được thứ gì trong Sát Hồng Tiểu Giới. Chưa chắc Trịnh Yêu đã không thấy hứng thú với thứ này, nhưng chắc chắn là hắn không hề đố kị, tiếng chúc mừng này là thật lòng thật dạ. Kiến Sầu đương nhiên có thể cảm nhận được, cũng mỉm cười: "Có thể vào Sát Hồng Tiểu Giới dĩ nhiên là may mắn, có điều hôm đó vốn là ngày Nhai Sơn thu nhận đệ tử mới, đệ tử vô cớ mất tích sợ là để chưởng môn phải tìm kiếm một hồi". "Đó có phải việc lớn gì đâu, dù sao cũng đã có người khác đi làm". Trịnh Yêu không hề quan tâm, xòe hai bàn tay chuối mắn ra. Kiến Sầu nghe vậy đã hiểu, việc này đã có người khác làm thay. "Sau này ta sẽ nói rõ, công việc bình thường trong sơn môn Nhai Sơn, đại sư tỷ đều không cần tham dự, chỉ cần tu luyện cho tốt là được. Dù sao thì trước có Chu Thừa Giang, sau có tiểu hội Tả Tam Thiên, chỉ sợ đại sư tỷ sẽ rất bận rộn". Thời gian ước định với Chu Thừa Giang Long Môn không phải tiểu hội Tả Tam Thiên mà là trước tiểu hội Tả Tam Thiên. Trịnh Yêu tính toán, kì thực cũng không lâu nữa. Với tốc độ tu luyện của tu sĩ tầm thường, thời gian hai ba năm chưa chắc có thể tăng được một cảnh giới nhỏ chứ đừng nói là một cảnh giới lớn. Có điều Kiến Sầu không thể xét theo lẽ thường được. "Khi đó không chỉ có nó bận mà sơn nhân ta cũng rất bận..." Không biết là nghĩ đến chuyện gì, Phù Đạo sơn nhân đột nhiên cướp lời, giọng điệu bi phẫn. Kiến Sầu không hiểu có chuyện gì: "Sư phụ sao thế?" "Ôi..." Phù Đạo sơn nhân than một tiếng dài, thiếu kiên nhẫn phất tay nói: "Đều là chuyện không đâu, đều là chuyện không đâu!" Kiến Sầu nhìn về phía Trịnh Yêu. Trịnh Yêu cũng bất đắc dĩ, lại không sốt ruột giống như Phù Đạo sơn nhân mà kiên nhẫn giải thích: "Hôm nay Bàng trưởng lão Long Môn không phải đến từ Long Môn mà đi lịch lãm về, từng đi qua Tiễn Chúc phái, thám thính được một số tin tức cho nên mới cố ý đi qua Nhai Sơn ngồi một lát, thông báo với chúng ta chuyện này". Hẳn là có chuyện quan trọng, Kiến Sầu đã nghe ra điểm mấu chốt. Tiễn Chúc phái. "Thời gian trước Nhai Sơn ta và Tiễn Chúc phái có va chạm, đối phương kiêu ngạo ngang ngược không sợ hãi, không ngờ lại liên hợp với mấy môn phái xung quanh cùng gửi tin cho Hoành Hư chân nhân của Côn Ngô, yêu cầu thay đổi trưởng lão chấp pháp Tả Tam Thiên". Trịnh Yêu nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân. Phù Đạo sơn nhân ăn đùi gà mà không có mùi vị gì. Lão cau mày ngẩng đầu lên: "Nhìn sơn nhân ta làm gì? Ngươi nói tiếp đi!" Trịnh Yêu thở dài chán nản, tiếp tục nhìn Kiến Sầu. Kiến Sầu đang chăm chú nghe, loáng thoáng phát hiện ra điều gì đó. "Vị trí chấp pháp trưởng lão của sư phụ, đệ tử cũng có nghe nói, chỉ có người đức cao vọng trọng mới có thể đảm nhận, rõ ràng là một việc vất vả, vì sao Tiễn Chúc phái lại muốn cướp đoạt?" "Đây cũng chính là chuyện ta không hiểu". Ánh mắt Trịnh Yêu trở nên cơ trí. Hắn đứng dậy, chậm rãi đi mấy bước trong điện, nhìn bầu trời trong xanh bên ngoài. "Vị trí trưởng lão chấp pháp chủ yếu giải quyết những chuyện khó khăn mà các đại môn phái Tả Tam Thiên không thể nào giải quyết, thỉnh thoảng sẽ có kì ngộ nhưng đa số thời gian là hao phí nhân lực vật lực. Hàng ngàn năm trước, vị trí này đều do hai môn phái siêu nhiên Côn Ngô Nhai Sơn thay phiên đảm nhận, vì hai phái này có căn cơ vững chắc, có thể chịu được tiêu hao như vậy. Môn phái nhỏ bình thường muốn can thiệp vào đủ loại chuyện của Tả Tam Thiên cũng không khác gì nằm mơ giữa ban ngày". Kiến Sầu nghe đến đây không khỏi thắc mắc: "Tiễn Chúc phái bất quá chỉ là trung tầng trong các môn phái Trung Vực, nằm trong nhóm năm mươi sáu môn phái cỡ vừa, lấy đâu ra sức mạnh? Năm môn phái lớn còn không tranh đoạt, làm gì đến lượt bọn chúng?" Tả Tam Thiên Trung Vực, hai phái Côn Ngô Nhai Sơn có địa vị siêu nhiên, tiếp theo có ba nhóm lớn là năm mốn phái lớn, năm mươi sáu môn phái vừa và ba ngàn môn phái nhỏ. Năm môn phái lớn lần lượt là Ngũ Di tông, Phong Ma kiếm phái, Long Môn, Thông Linh các, Bạch Nguyệt cốc. Năm mươi sáu môn phái cỡ trung thì có rất nhiều, Tiễn Chúc phái chỉ là một môn phái khá mạnh trong đó, đứng nói Côn Ngô Nhai Sơn mà so với năm môn phái lớn cũng còn kém quá xa. Bây giờ lại có sức mạnh đi tranh đoạt vị trí trưởng lão chấp pháp, đúng là kì dị. Trịnh Yêu vuốt cằm cười một tiếng, đáy mắt lộ vẻ kì quái. "Ai biết người ta nghĩ gì trong bụng". Kiến Sầu nghe vậy nhìn Trịnh Yêu một cái. Trịnh Yêu lại không giải thích nhiều hơn, chỉ nhìn Phù Đạo sơn nhân một cái, nói: "Sáu trăm năm trước Nhai Sơn ta từng trải qua một trận đại chiến, hao tổn nghiêm trọng, duy trì chức trưởng lão chấp pháp này cũng rất gian nan. Cho nên khi biết Phù Đạo sư bá bỏ sơn môn ra ngoài, kì thực trong lòng ta rất vui". Phù Đạo sơn nhân cười hì hì: "Nói đúng rồi, sơn nhân ta luôn suy nghĩ cho môn phái". Trịnh Yêu lắc đầu, không hề tin lời Phù Đạo sơn nhân. Có điều hắn cũng không phản bác mà chỉ quay sang nhìn Kiến Sầu: "Lần trước đại sư tỷ từng nói đến một tin tức do đệ tử Phong Ma kiếm phái cho biết, nghi ngờ Hứa Lam Nhi của Tiễn Chúc phái lấy được một thứ gì đó trong ẩn giới Thanh Phong am, vì thế mới dẫn đến một loạt hành động của Tiễn Chúc phái gần đây". Kiến Sầu nhớ lại một lát, nói: "Đúng là có việc này". Chính là lúc ngẫu nhiên gặp Trương Toại trên đảo Đăng Thiên. Trịnh Yêu nói: "Ta nghĩ đi nghĩ lại, lại phái Khúc Chính Phong đi điều tra, có điều vẫn không có manh mối gì. Nhưng ý đồ giành lấy vị trí trưởng lão chấp pháp của đối phương lại quá mức rõ ràng. Đại sư tỷ chắc không biết, trưởng lão chấp pháp có rất nhiều việc, trừ cái danh trưởng lão chấp pháp ra còn được giữ một pháp khí trong tay, là một cái gương tên là Hoàng Thiên Giám. Gương này nghe nói được sinh ra cùng Thập Cửu Châu, có uy năng thông thiên triệt địa". Lợi hại thế cơ à? Kiến Sầu không khỏi nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân. Phù Đạo sơn nhân khinh thường: "Ngươi cứ nghe hắn khoác lác đi". Trịnh Yêu nghe vậy liền cười, xoa xoa bụng mình: "Lời này tuy hơi khoa trương, nhưng thứ này đích thực là một pháp khí thánh cổ vượt qua huyền bảo, dù sư bá không thể phát huy uy năng của nó nhưng muốn mượn pháp khí này giết chết tu sĩ nhập thế trở xuống vẫn dễ như trở bàn tay". Giết tu sĩ nhập thế trở xuống dễ như trở bàn tay! Bây giờ cảnh giới của Phù Đạo sơn nhân chỉ là xuất khiếu. Giết người vượt cấp không hề có khó khăn gì! Nàng cảm thấy trong lòng lạnh đi: "Thứ này..." Dường như nhìn ra nàng nghĩ gì, Trịnh Yêu nói tiếp: "Hoàng Thiên Giám chính là chí bảo của Trung Vực, nếu có người mượn bảo vật này làm việc ác thì sẽ cực kì khó đối phó, cho nên Hoàng Thiên Giám vẫn chỉ lưu truyền trong hai môn phái Côn Ngô Nhai Sơn. Bây giờ dù chúng ta không biết mục đích cuối cùng của Tiễn Chúc phái là gì, nhưng cũng có thể khẳng định tám phần chính là vì Hoàng Thiên Giám". Kiến Sầu cau mày, bắt đầu suy tư. "Không biết bây giờ sư phụ và chưởng môn dự định thế nào?" *** Côn Ngô, đại điện Chư Thiên. Dòng thủy ngân khổng lồ tỏa sáng chảy trên tinh bàn Chu Thiên rộng hàng chục trượng, lại lan ra thành hình dạng bất quy tắc giống như trẻ con tiện tay hắt nước xuống đất, không thể nào tìm được quy luật. Sau lưng là vô số bậc thang, mây trôi lững lờ dưới những bậc thang này. Hoành Hư chân nhân đứng trên đỉnh cao nhất nhìn vết thủy ngân hỗn loạn này. Sau lưng lão, trên bậc thang đầu tiên, một người đàn ông lông mày kéo dài đến tận tóc mai, mặc trường bào màu xám đen thêu hoa văn bạc, sắc mặt trầm tĩnh như một dòng sông sâu, phía sau vành tai phải có in hoa văn sóng gợn màu đen óng. Cả Côn Ngô đều biết, người ăn mặc thế này, có hoa văn này chính là nhị đệ tử Nhạc Hà của Phù Đạo sơn nhân. Nhạc Hà quay lại thoáng nhìn cổng đại điện Chư Thiên sau lưng. Tạ Bất Thần mới từ nơi này đi ra không lâu. "Vì sao sư tôn lại phái Tạ sư đệ đến thăm dò ẩn giới Thanh Phong am?" Một câu hỏi vẫn giấu kín cuối cùng bật ra. Giọng Nhạc Hà cũng như một con sông chảy, nghe rất thoải mái. Chân nhân Hoành Hư không xoay người lại, Nhạc Hà không thấy rõ vẻ mặt lão, chỉ có thể nghe thấy giọng nói bình tĩnh trước sau như một của lão: "Tiễn Chúc phái sinh di tâm, muốn nhòm ngó Hoàng Thiên Giám, chỉ sợ đích xác đã phát hiện thứ gì đó trong ẩn giới Thanh Phong am. Bất Thần thiên phú trác tuyệt, tu luyện quan trọng, rèn luyện cũng không thể thiếu. Ẩn giới Thanh Phong am là thích hợp". Thiên phú trác tuyệt? Đích xác là thiên phú trác tuyệt. Nhạc Hà nhớ tới thương thế trên người sư đệ Ngô Đoan lần trước, nhớ tới thứ Hoành Hư chân nhân dạy Tạ Bất Thần tu luyện, hơi buông mắt như giấu bớt một số tâm tình, sau đó ngẩng đầu len hỏi: "Giang Hà kiếm ý vốn là tuyệt học của đồ nhi, sư tôn lại kêu Tạ sư đệ lĩnh ngộ, có phải là quá sớm không?" Tuyệt kĩ thành danh của Nhạc Hà chính là Giang Hà kiếm ý, người và giang hà hợp nhất, cho nên có thể ngưng tụ kiếm ý sông chảy trên thân kiếm, biến hóa rất ảo diệu. Thời gian trước lại nghe nói Tạ Bất Thần không về núi, chỉ lĩnh ngộ tu luyện trên sông Cửu Đầu, Hoành Hư chân nhân thường đến xem xét. Nhạc Hà không phải người lương thiện gì. Hoành Hư chân nhân cuối cùng xoay người lại nhìn hắn, nói: "Côn Ngô sẽ có đại kiếp nạn, trong mười ba đệ tử thân truyền của ta chỉ có hai người biết, ngươi là một trong số đó. Trăm năm sau, Tạ Bất Thần sẽ thay thế ta, sao ta có thể không hết lòng dạy bảo cho được?" "Nhưng sư phụ không cảm thấy hắn tu luyện quá nhanh hay sao?" Nhạc Hà nhíu mày, sắc mặt mặc dù bình tĩnh nhưng hoa vặn gợn sóng sau vành tai chậm rãi lưu động đã tiết lộ suy nghĩ chân thực của hắn. "Quá nhanh?" Quá nhanh... Hoành Hư chân nhân chậm rãi quay lên nhìn tinh bàn Chu Thiên hỗn loạn không xem ra được gì, mí mắt buông xuống. "Vi sư đã tu hành một ngàn ba trăm năm, năm đó cùng Phù Đạo đồng loạt quật khởi. Năm đó hắn trăm ngày trúc cơ, nhất thời được gọi là đệ nhất nhân của Thập Cửu Châu. Bây giờ thì sao? Chậm cũng tốt, nhanh cũng được, thiên đạo tự có định số". Phù Đạo sơn nhân năm đó trăm ngày trúc cơ, được gọi là đệ nhất nhân trong số các đệ tử cùng thế hệ Nhai Sơn khi đó, cũng là người số một trên toàn bộ Thập Cửu Châu, nhưng tu vi bây giờ... Không nói cũng được. Nhạc Hà cảm thấy trong lời nói của sư tôn vừa rồi có giấu quá nhiều thứ, thành ra lại khiến hắn khó có thể đoán trước được. Hoành Hư chân nhân chỉ chậm rãi cười, than thở: "Ngươi mới bế quan ra mấy tháng, đừng bế quan nữa. Không bằng đi lịch lãm Thập Cửu Châu một phen. Nếu có tin đồn gì, lúc về nói với vi sư một chút". Lịch lãm? Nhạc Hà ngẩn ra, có điều không dám trái sư mệnh, đành phải khom người nói: "Vâng". *** Nhai Sơn, Lãm Nguyệt điện. Một câu hỏi của Kiến Sầu khiến Phù Đạo sơn nhân và Trịnh Yêu liếc mắt nhìn nhau. Một lát sau, Phù Đạo sơn nhân mới nói: "Tranh đoạt vị trí trưởng lão chấp pháp bình thường diễn ra sau tiểu hội Tả Tam Thiên, tạm thời không cần sốt ruột. Bản thân ta không đi được nên muốn gọi Khúc sư đệ ngươi đến ẩn giới Thanh Phong am một chuyến, nếu có thể manh mối gì thì đúng là không thể tốt hơn được". "Chuyện Hoàng Thiên Giám nhỏ, chuyện Tiễn Chúc phái lòng lang dạ sói lớn". Trịnh Yêu tặc lưỡi, lại đột nhiên nhớ đến một chuyện thú vị. "Đúng rồi, đại sư tỷ đã nghe nói chưa? Hứa Lam Nhi lần trước giao thủ với đại sư tỷ một lần trên Tây Hải đã xuất quan rồi". "Sao?" Kiến Sầu lập tức thấy hứng thú, nhìn Trịnh Yêu cười trên nỗi đau của người khác, biết nhất định sẽ có tin tức khiến mình vui vẻ. Quả nhiên... Trịnh Yêu nháy mắt với nàng: "Xuất quan rồi, nghe nói cũng có tiến bộ không nhỏ. Từ trên xuống dưới Tiễn Chúc phái đang nói con bé này cũng là thiên tài, chính là hi vọng của Tiễn Chúc phái, có thực lực nhòm ngó Nhất Nhân đài!" Nhất Nhân đài? Nhất Nhân đài mà duy nhất người thắng cuộc trong tiểu hội Tả Tam Thiên mới được đứng lên? Kiến Sầu nhìn hắn, không nói gì chờ hắn nói tiếp. Nụ cười trên mặt Trịnh Yêu trở nên thô tục, cuối cùng cũng nói đến chuyện Kiến Sầu quan tâm nhất: "Trước bế quan trúc cơ sơ kì, sau bế quan trúc cơ trung kì". Trúc cơ trung kì... "A". Kiến Sầu nhướng mày, lạnh nhạt gật đầu: "Đúng là đáng mừng". "Ha ha ha ha..." Trịnh Yêu không nhịn được phá lên cười. Nghe giọng điệu không mặn không nhạt này của đại sư tỷ xem, đúng là quá xấu! "Buồn cười quá đi mất. Thấy đại sư tỷ thế này, ta cũng không cần lo ngại gì Tiễn Chúc phái nữa. Dù bọn chúng có âm mưu gì nhằm vào Nhai Sơn ta thì cũng là sau tiểu hội Tả Tam Thiên. Ha ha ha, không cần chờ lâu như vậy, trong tiểu hội chỉ cần bọn chúng dám giơ mặt ra, Nhai Sơn ta sẽ tát thẳng vào mặt chúng!" Lúc nói đến đoạn cuối cùng, Trịnh Yêu nghiến răng nghiến lợi. Đúng là hổ không phát uy, bọn chúng tưởng Nhai Sơn là mèo ốm sao? Phù Đạo sơn nhân bên cạnh bổ sung một câu: "Vì đệ tử chân truyền tiến vào trúc cơ trung kì mà bọn chúng vui vẻ như vậy, thế thì... Nhai Sơn ta cũng là môn phái số một số hai ở Trung Vực, Trịnh Yêu, ngươi cũng gửi quà mừng đến cho người ta đi!" "..." Trịnh Yêu trợn mắt há mồm nhìn Phù Đạo sơn nhân: "Sư bá, ngài thật là cầm thú!" Nhai Sơn chúng ta là môn phái có đại sư tỷ Kiến Sầu đấy! Gửi quà mừng cho một đệ tử tầm thường đột phá đến trúc cơ trung kì... Rõ ràng là đối đầu với các ngươi mà! Sư bá thật là xấu xa. Có điều... Ta thích! Trịnh Yêu nói: "Quyết định như thế đi, ta sẽ lập tức phái người đi!" "..." Kiến Sầu cứ tưởng tim mình đã đen lắm rồi, không ngờ Phù Đạo sơn nhân lại dễ dàng nghĩ ra một chiêu tàn nhẫn như vậy. Quà mừng đến từ Nhai Sơn... Tiễn Chúc phái có dám nhận không?