Ta không thành tiên
Chương 299 : khi thiên nghịch đạo
Dịch giả: sweetzarbie
Có thể gạt người nhưng không thể gạt trời. Gạt trời, trời tru diệt.
Có thể dối tâm nhưng không thể dối đạo. Dối đạo, đạo cắn trả.
Trong khoảnh khắc nhìn thấy những chữ này, Kiến Sầu xúc động, chợt nhớ đến hai câu đã đọc trong tàng kinh các của Nhai Sơn khi xưa.
Nàng hoàn toàn không ngờ giấy dán trên cửa sổ lại có ẩn chữ. Ý tứ kinh tâm động phách trong hàng chữ viết cũng thật khó tưởng tượng nổi. Đến bây giờ, khi thoáng nhớ lại những gì đã đọc, nàng lại càng bối rối hơn.
Đứng trước thư án bừa bộn giấy mực, Kiến Sầu kinh ngạc mở to mắt nhìn.
Ta nhất định đạp đổ đạo trời.
So với hai câu trên mà nói, câu này mới ngạo nghễ làm sao!
Nhưng gạt trời, trời sẽ diệt ngươi!
Người này vậy mà lại dám mạo hiểm đối nghịch với trời đất sao?
Thật là to gan lớn mật!
Kiến Sầu nhận ra chữ viết trên cửa sổ chính là loại bút tích thứ chín trong phòng này. Theo như nàng đã từng phỏng đoán, nét chữ thứ chín gần với thời của nàng nhất, nên nó có lẽ là của người chủ cuối cùng lưu lại.
Dưới hàng chữ ngạo khí ngất trời kia còn có nhiều hàng chữ nhỏ hơn.
Màu cánh hoa đo đỏ khiến cho chữ viết trên khung cửa sổ trắng tinh như tuyết cũng hồng hồng lên theo.
Trong thoáng chốc, từng chữ từng câu đọc được làm nàng không khỏi phải rùng mình nổi gai ốc!
Đôi mắt Kiến Sầu mở lớn, dường như bị hút hồn trước mọi chuyện kỳ quỷ táo tợn được trần thuật lại trên khung cửa sổ....
----
Hơn bốn trăm năm trước, địa phủ tại Cực Vực vừa thành lập được chưa đầy ba giáp.
Địa vị tám vị diêm quân cũng vừa mới được ổn định. Do có mối liên quan mật thiết, cả địa phủ đều dựa theo kiến trúc trên nhân gian mà dựng nên bảy mươi hai thành, bảy mươi hai ty và xây tám diêm điện ở Bát phương thành.
Vào một ngày năm thứ một trăm bảy mươi sáu, dưới sự hướng dẫn của quỷ sai, có một quỷ mới và nhiều hồn ma khác cũng chết chung ngày cùng lúc tiến vào Quỷ môn quan. Bọn họ rốt cục cũng nhìn thấy một thế giới hoàn toàn khác với nhân gian.
Quỷ mới của Tiếp dẫn ty nói cho hắn biết hắn là quỷ chết oan chứ không giống như những người khác và vẫn còn ba mươi sáu năm nữa dương thọ mới tận. Vì vậy, người ta không giải hắn ngay đến đài Nghiệt Kính mà dẫn vào trong Uổng Tử thành, chờ ba mươi sáu năm sau sẽ nhập luân hồi đi đầu thai.
Thế nên, gã quỷ mới này sau khi nhận được ngọc bài thân phận tại phòng lục tịch thì liền đi mua ngay một căn trạch viện.
Đến đây, văn tự trên giấy dán cửa sổ lại không kể hắn làm sao có được huyền ngọc.
Kiến Sầu đoán rằng hắn cũng giống như Trần Đình Nghiên, nhờ người thân trên dương gian cúng tế mà có.
Sau khi định cư tại Uổng Tử thành, người này liền có dịp làm quen với thế giới mới mẻ quanh mình. Vì vậy, hắn mới bắt đầu tập tành bước vào con đường tu luyện, không những thế lại còn mua rất nhiều sách vở để hiểu rõ thêm về Cực Vực. Hồi đó, việc thông tin liên lạc với thập cửu châu chưa bị ách tắc nên hắn dễ dàng biết được hết mọi sự đang diễn ra trên thế giới này.
Nơi đây là hành tinh Nguyên Thủy. Trên mặt đất là thập cửu châu, Tây Hải và cô đảo nhân gian. Dưới mặt đất thì có Cực Vực đất đai vạn dặm cằn cỗi, có địa phủ và mười tám tầng địa ngục. Giữa hai mặt tọa lạc một vùng ranh giới phân âm dương ngăn đôi hai thế giới.
Chỗ hắn ở nằm "dưới mặt đất", hay còn gọi là "Cực Vực". Ở đây, nhờ tu luyện mà người ta có thể có được khả năng xẻ núi lấp biển. Nhưng đồng thời cũng có những điều rất huyền bí quỷ dị___
Chẳng hạn như luân hồi.
Luân hồi tẩy xóa hết tất cả những gì đã diễn ra trong đời của một người, rồi tiếp theo sẽ đưa cái linh hồn tựa như một tờ giấy trắng đó vào trong một cơ thể mới. Thành thử mọi ký ức kiếp trước và kiếp này đều hoàn toàn đứt đoạn.
Trời sinh vạn vật là để nuôi dưỡng.
Người trong vạn vật chỉ cầu trường sinh, nhưng hết lần này đến lần khác lại chạy không thoát khỏi sáu ngả luân hồi.
Người sống trên đời bao giờ cũng đông thêm, thân thể thì lấy từ vạn vật, nhưng còn hồn phách?
Hồn phách cũng từ vạn vật mà ra ư?
Vậy tại sao lại có những thứ có thể sinh ra "hồn phách"?
Bao thắc mắc, nghi vấn cứ xoay vần không dứt.
May thay hắn có tới những ba mươi sáu năm để nghiên cứu mọi điều, tìm lời giải đáp cho những câu hỏi của mình. Nhưng càng đào sâu tìm hiểu hắn càng cảm thấy dường như trong lòng mình đang nảy sinh ra một tâm tư khác___
Không cam lòng.
Đã có luân hồi thì cần gì phải tẩy linh hồn thành một trang giấy trắng?
Phật môn dạy người ta hướng thiện, nói cho văn vẻ thì là "kiếp sau bình an".
Nhưng lỡ kiếp sau gặp rủi ro thì hồn phách như trang giấy trắng làm sao biết được?
Nếu đã xóa hết mọi chuyện của đời trước thì "ngươi" vẫn còn là "ngươi" ư?
Đã không có gốc gác, không có hoàn cảnh, không có trí nhớ thì cũng chẳng có tính cách, vậy còn nói biết cái gì?
Luân hồi hay xóa bỏ sự tồn tại của một người đều không có gì khác biệt! Nhưng nếu giống thì chỉ giống ở điểm "nguyên liệu" mà thôi, cùng là một trang giấy trắng để đời kế tiếp tùy ý vẽ vời.
Vì chỉ có ký ức, có tính cách, ta mới chính là "ta" mà không phải là ai khác.
Nhưng cái gọi là đầu nhập luân hồi thật ra không ảnh hưởng gì đến "ta".
Đi đầu thai mới thật sự là "chết", vĩnh viễn không còn tồn tại nữa...
Hắn biết rất rõ mình không có kiếp trước và cũng chẳng có kiếp sau.
Hắn của kiếp trước không phải là hắn của hiện tại. Hắn của kiếp sau cũng sẽ không phải là hắn bây giờ.
Hắn chỉ có một kiếp duy nhất, ngày ngày nghiền ngẫm suy xét khôn nguôi.
Hắn thường hay ngồi trước ô cửa sổ này rất lâu, cứ mỗi mùa đỉnh tranh là lại nghe người ta bàn tán xôn xao.
Hắn nghĩ đến việc tu luyện.
Nhưng sau khi tu luyện thật lâu, đạt được những thành tựu khiếp người, hắn lại nghe người ta nhắc đến tu vi của tám vị diêm quân tám điện, lúc đó mới nhớ tới hai miền đất phía trên và phía dưới với vùng ranh giới ở giữa.
Tại sao phía trên và phía dưới không giống nhau?
Tu sĩ thập cửu châu khác tu sĩ nơi đây sao?
Tu luyện đến cực hạn, tức là đến cảnh giới "Thông Thiên" như người ta vẫn gọi, có thật là có thể phi thăng lên thượng giới, thoát khỏi giới này sao?
Câu trả lời dĩ nhiên là không thể.
Thập cửu châu là một thế giới thông thường, nhưng mảnh đất Cực Vực cằn cỗi vạn dặm này lại không như vậy.
Vào lúc vũ trụ vạn vật vừa mới được sinh ra, trong khoảnh khắc đại tôn Bàn Cổ vừa bước bước đầu tiên trên hành tinh này thì vùng đất khắc nghiệt liền bị phong tỏa.
Người không cho phép, trời cũng không cho phép!
Đến lúc này, kỳ hạn ba mươi sáu năm của hắn chỉ còn lại vẻn vẹn có sáu năm.
Hắn đã tốn không biết bao nhiêu năm trời đằng đẵng để nghiên cứu và tu luyện.
Thời hạn đã đến, hắn phải đối mặt trước hai giải pháp.
Một là đầu nhập luân hồi, chịu cho người ta dẫn đến hồ chuyển sinh ở cuối đường luân hồi để xóa bỏ mọi thứ thuộc về mình;
Hai là ở lại Cực Vực, phấn đấu tu luyện để trở thành phán quan, rồi thăng lên đại phán quan, hay thậm chí còn trở thành diêm quân.
Cứ cho là được như vậy đi.
Cho là làm được diêm quân đi, nhưng sau đó thì sao?
Bầu trời Cực Vực càng lên cao càng chật chội!
Một đằng là đường cùng, còn đằng kia cũng không có lối thoát!
Khác nhau có chăng chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
Hồn ma ngày nào còn mới đến Uổng Tử thành cách đây ba mươi năm giờ ngồi lì trong phòng suốt bảy ngày bảy đêm.
Đến khi hắn mở cửa đi ra thì đầu tóc đã rối bù, tròng mắt đỏ quạch.
Hắn băng qua khoảnh sân tĩnh lặng, ra đến ngoài cửa, chỗ dựng đôi sư tử đá rồi khắc lên đó mấy chữ;
Sau khi đi hết con đường dài hun hút của thành Uổng Tử, ra đến ngoài cổng thành thì lại lưu lại vài ký hiệu nữa;
Qua khỏi một miền đất cằn cỗi, đó đây bát ngát cỏ thiên thời rập rờn như sóng cuộn, đến Quỷ môn quan nơi mà quỷ mới nào cũng phải đi qua, hắn liền khắc một hình vẽ đơn sơ lên cột cửa...
Sau đó hắn điềm nhiên trở về Uổng Tử thành, đi dự đỉnh tranh.
Lần đó hắn không đứng đầu, nhưng vì biểu hiện xuất sắc nên được chọn làm phán quan dưới trướng diêm quân Tần Nghiễm. Nhờ ganh đua, tranh tài giữa các phán quan mà hắn giành được quyền cai quản ty Luân Hồi.
Chỉ trong vẻn vẹn sáu năm tại chức, hắn đã gây ra nhiều chuyện kinh thế hãi tục!
Lấy cớ tu bổ trận pháp, hắn ăn cắp một lượng lớn nước ao chuyển sinh rồi đem giấu trong nhà mình ở Uổng Tử thành.
Nhờ có chức có quyền nên hắn có thể đọc được bản gốc sổ sinh tử, vì thế mới chế ra cách thêm lạc ấn chống tẩy trắng vào linh hồn, mắm môi mắm lợi chịu đựng mọi tột cùng đau đớn để khắc lên hồn mình một ký hiệu mà chỉ có mình hắn biết.
Dựa vào tài năng xuất sắc của mình, hắn lại đến cầu diêm quân Tần Nghiễm xin cho lại được đầu thai làm người, trở về tộc cũ.
Hắn nào màng đến lời cảnh cáo của ngài: hai đời làm người là trái với đạo trời, cho dù dương thọ có được bốn năm mươi năm nhưng chắc chắn sẽ chết oan trong vòng ba mươi năm.
Sáu năm thấm thoát qua mau.
Mặc cho Tần Nghiễm thương tài tiếc người không nguôi, hắn đều nhất định phải đi luân hồi.
Trước khi được đưa đến đài Nghiệt Kính, hắn đã thuê căn trạch viện này thêm ba mươi năm. Ở một nơi khuất nẻo trong Uổng Tử thành này, hắn đã khắc lại toàn bộ trí nhớ của mình, vùi vào giữa vô vàn sách vở nơi đây để làm dấu.
"Ngày đó đúng hạn ta chết oan, sau đó lại qua Quỷ môn quan, vào Uổng Tử thành, trở về trước cánh cổng căn nhà xưa..."
Nét chữ đo đỏ bay bổng nhẹ nhàng như khói trên nền cửa sổ tuyết bạch.
Mưu kế của y thâm sâu, chặt chẽ đến nỗi khiến Kiến Sầu gần như muốn nghẹt thở!
Tâm tư của y khủng khiếp làm sao!
Mưu mô mới kinh làm sao!
Kiến Sầu đứng như trời trồng trước cửa sổ, hai chân dường như mọc rễ xuống đất, khó lòng nhúc nhích...
Bao điều diễu qua vùn vụt trong đầu nàng.
Nào là tấm bản đồ vẽ toàn cảnh Nguyên Thủy tinh trải rộng trước mắt, nào ký hiệu ở quỷ môn quan và Uổng Tử thành, nào hình vẽ trước cửa trạch viện. Lúc nàng mở trận thì thấy đúng là có nước ao chuyển sinh tím ở bên dưới...
Tất cả những điều này đều ăn khớp, đúng y như những gì nàng đã đọc!
Nàng lại nhớ đến chín loại chữ viết, nhớ tới sự kế thừa ảnh hưởng của người đi trước trong nét chữ...
Trong khoảnh khắc, một ý nghĩ hãi hùng chợt bùng lên tự sâu trong tâm trí Kiến Sầu. Ánh mắt nàng đờ đẫn trông như vừa đang chìm trong suy tư vừa có vẻ như bị những lời trần thuật đo đỏ kia thôi miên hút hồn___
Gã quỷ tu chết oan, người đã sắp xếp tất cả những việc này, rốt cục cũng bước chân đi đầu thai, đến cuối đường luân hồi thì tự để cho nước ao chuyển sinh tẩy hồn mình thành một tờ giấy trắng.
Y không còn nhớ đến những chuyện trước kia, và cũng chẳng nhớ mình đã từng làm gì ở Uổng Tử thành.
Cảnh đời mới khiến tính cách và xử sự của y hoàn toàn khác với kiếp trước...
Thậm chí, nét chữ cũng không giống chút gì!
Y sống lại một lần nữa nhưng y của kiếp trước thì đã chết hẳn.
Hai mươi tám năm sau, y lại chết bất đắc kỳ tử, sau đó lại lên đường đi Quỷ môn quan lần thứ hai.
Y hoàn toàn không biết "lần thứ nhất" là cái gì, tuy vậy khi đi ngang qua cửa Quỷ môn quan thì chợt có linh cảm nên ngước đầu nhìn, thấy được cái ký hiệu mà không ai để ý kia!
Sau đó, tại Uổng Tử thành.
Trước cổng thành, cái linh cảm kia lại xuất hiện, nhắc cho y nhớ chỗ.
Thế nên, sau khi khai xong danh tánh ở phòng lục tịch, trong cơn mê muội, y cuối cùng cũng thấy được căn trạch viện và bút tích trên con sư tử đá ở trước cổng...
Y thuê nhà, vào thư phòng, đọc sách thì nhớ lại mọi chuyện trước kia.
Ba đời bảy kiếp, ngàn thu luân hồi.
Dù có trải qua vạn lần, ta___
Vẫn là ta!
"..."
Kiến Sầu á khẩu nói không nên lời. Nàng vẫn cứ ngửa cổ nhìn bút tích trên khung cửa sổ mà có cảm giác như có một sức ép vô hình đập vào mặt mình.
Dường như có một người bằng xương bằng thịt thật sự hiện ra từ trong những hàng chữ kia đang khoanh tay nhìn xuống nàng.
Nàng làm sao biết cho hết bao sức lực, bao kiên trì nhẫn nại mà hắn đã phải đổ ra trong ba mươi năm trời ròng rã để nghiên cứu những thứ kia;
Nàng làm sao có thể tưởng tượng được bao gian khó rủi ro khi vừa phải tham gia đỉnh tranh vừa phải tỏ ra xuất sắc và toàn mạng đi ra để cuối cùng trở trành một vị phán quan được diêm quân Tần Nghiễm quý trọng;
Nàng không thể biết được việc ăn cắp nước ao chuyển sinh, khắc lạc ấn linh hồn sẽ dẫn đến hậu quả khủng khiếp đến nhường nào nếu chẳng may bị phát hiện;
Nàng cũng không thể biết được trước hai tuyệt lộ phải chọn đã sản sinh ra một con người phi thường, khiến cho con người ta phải kính sợ đến mức nào...
Trong bất cứ khâu nào, nếu chẳng may phạm phải sai lầm sẽ vĩnh viễn không thể ngóc đầu lên nổi.
Người này sao có thể kiên nghị và bình tĩnh đến độ sắp xếp kín kẽ mọi việc, từng bước thực hiện kế hoạch của mình được như thế?
Chín loại chữ viết kia quả đúng là của một người. Vì cứ mỗi lần luân hồi, hắn của kiếp sau phải dựa vào nét chữ kiếp trước làm gốc, đến khi hồi phục đầy đủ trí nhớ thì sẽ có được ký ức của kiếp thứ nhất. Đây chính là lý do tại sao Kiến Sầu thấy các kiểu chữ có nét kế thừa nhau. Đồng thời, nó cũng là nguyên nhân khiến cho nàng cảm thấy mỗi lần bút tích thay đổi thì mạch văn lại không được lưu loát.
Mọi chuyện mà Kiến Sầu thắc mắc trước đây bây giờ đều hoàn toàn thông suốt.
Nàng cũng không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào, rốt cục là bội phục, kiêng kỵ, sợ hãi hay là còn gì khác nữa phức tạp hơn...
Trên khung cửa sổ hồng hồng chữ viết vẫn còn một đoạn nhỏ nữa chưa đọc xong.
Người này cứ mỗi lần đi vào đường luân hồi đều tỏ ra hiên ngang lẫm liệt.
Vào kiếp thứ ba, hắn đã bắt đầu tìm hiểu mọi loại trận pháp hòng có thể qua mắt người khác. Để cho diêm quân Tần Nghiễm khỏi nghi ngờ, y đã sửa sổ sinh tử, giết hết năm người phải đầu thai cùng năm với y trong Uổng Tử thành, rồi nhập luân hồi trở lại làm người, ba mươi năm sau lại tiếp tục chết oan thêm một lần nữa.
Kiếp thứ tư cũng y như thế mà làm...
Ở đời mặc dù mọi việc phải cho hợp với hai chữ "đạo lý" nhưng rốt cục cũng có "ngoại lệ", đây cũng là một phần của đạo trời.
Mặc dù luân hồi liên tục nhưng hắn cũng không muốn chỉ mãi mãi làm người mà thôi.
Hắn còn mơ cao hơn thế nhiều.
Đó chính là nắm vững quy tắc thiên địa, thọ ngang trời đất, ngao du vũ trụ___
Là thành "Tiên"!
Trong mỗi lần luân hồi, hắn đã dốc hết sức để nghiên cứu mọi điều mà mình có thể làm được.
Khi hết kiếp thứ chín và sau khi trở lại Uổng Tử thành, hắn rốt cục cũng đã xem qua hết mọi thứ có liên quan đến Cực Vực, đọc hết tất cả các sách cấm, ngay cả bí mật của thiên địa cũng lén lút nhìn trộm được. Vì vậy, hắn đã thiết lập một cục diện, định kiếp tiếp theo sẽ là kiếp cuối cùng.
Tuy nhiên, trong lời hắn viết lại không nói rõ cái "cục diện" đó là cái gì.
Kiến Sầu cũng khó lòng đoán ra, chỉ mơ hồ cảm thấy kiếp cuối cùng của người này là một linh hồn tựa như giấy trắng, điểm mấu chốt của nó có thể là___
Ký ức sao?
Nàng hơi nhíu mày, ánh mắt sững lại trên hai hàng chữ cuối cùng___
"Tâm ta quá nóng vội. Ngọc quý há chịu lấm lem, áo gấm không đành mặc đêm nên dành kiếp thứ chín lập mưu khi trời nghịch đạo vậy. Đôi lời bày tỏ cho người đến sau, xin giúp ta phá bỏ cục diện này."
"Hãy cắt ba cành mai để cạnh cửa sổ và đốt một nén hương trên án thư."
"Dù lên trời hay xuống đất, dù thần tiên hay yêu ma, ta cũng nguyện thực thi một ước muốn của người!"
Dù lên trời hay xuống đất, dù thần tiên hay yêu ma, ta cũng nguyện thực thi một ước muốn của người!
Kiến Sầu lẩm nhẩm đọc lại câu trên, trái tim đột nhiên đập mạnh.
Ba cành mai để cạnh cửa sổ đã làm xong, nhưng đốt một nén hương trên thư án thì chưa.
Vậy là...
Bây giờ chỉ cần mình đốt một nén nhang trên thư án thì vị tu sĩ "khi trời nghịch đạo này" sẽ thực hiện một "ước muốn" của mình?
Nếu mình ước rời khỏi Cực Vực ngay thì có được không?
Nhưng lên trời hay xuống đất, thần tiên hay yêu ma... khó đến đâu cũng được mà.
Chẳng lẽ người nọ đã đắc đạo. Chữ viết mà nàng đang đọc đây chính là của một vị "tiên" lưu lại sao?
Đầu óc Kiến Sầu trở nên mê muội, không thể nào suy luận được nữa.
Hương hoa mai thoang thảng dịu dàng, vấn vít lòng nàng.
Kiến Sầu nhìn những hàng chữ cuối cùng kia một lúc lâu, đoạn hạ mắt, liếc nhìn sang thư án thì thấy có một cái hộp dài bằng gỗ đen nằm cạnh mép bàn.
Nàng mở hộp ra. Quả nhiên có vài cây nhang màu tím đậm dài một xích đang lặng lẽ nằm im ở bên trong.
Truyện khác cùng thể loại
241 chương
96 chương
11 chương
291 chương
476 chương
522 chương