Ta không thành tiên
Chương 288 : kiến sầu chột dạ
Dịch giả: sweetzarbie
Bụi bặm mờ mờ viền quanh hàng chữ khải nhỏ xíu, nét bút vừa rắn rỏi vừa mềm mại, cực kỳ có thần.
Kiến Sầu lần dò nhận mặt từng chữ một, miệng lẩm nhẩm đọc: "Địa Tạng... nước ao chuyển sinh... tạ quân... mà đáp chi..."
Binh!
Khi vừa đọc xong nửa câu cuối, Kiến Sầu thiếu điều muốn thót tim, suýt chút nữa là đã cắn phải lưỡi.
"Nước ao chuyển sinh?!"
"Nếu có duyên mong người yêu hoa thay ta dưỡng mai này.
Xin lấy nước ao chuyển sinh của đức Địa Tạng làm lễ tạ người."
Nàng lúc trước còn chế giễu người chủ nhà này xa xỉ tham muốn vô độ. Trên toàn Cực Vực này có mấy ai chơi mai bằng nước ao chuyển sinh chứ?
Cái câu "thay ta dưỡng mai" quả thật là chuyện viển vông, không tưởng.
Nhưng có ai ngờ vẫn còn một câu khác tiếp theo câu này!
Nước ao chuyển sinh của đức Địa Tạng?
Chẳng lẽ người đó muốn nói trên mặt đất này còn cất giấu đâu đó nước ao chuyển sinh dùng để dưỡng mai?
Ở cuối đường luân hồi có nước ao chuyển sinh có thể nuôi dưỡng vạn vật.
Đây hiển nhiên không phải là thứ tầm thường...
Kiến Sầu bây giờ mới biết chắc nước này vô cùng trân quý. Nếu không, ngay cả Trần Đình Nghiên vốn có thói quen tiêu xài xa hoa, kiến văn uyên bác cũng không tỏ ra ngạc nhiên như vậy.
Kiến Sầu hít sâu một hơi dài thán phục, nhân đó cũng tranh thủ để cho lòng mình bớt xúc động đi rồi mới nhìn lại chiếc bình mai mà vẫn còn không dám tin vào mắt mình. Ánh mắt nàng lại chầm chậm buông xuống, lướt đi trên nền đất dưới chân.
Gạch dưới sàn đều được lát gọn gàng ngay ngắn, viên nào viên nấy đều chẳng sáng bóng gì, trông tầm thường như mọi viên gạch đen hay dùng để lát nền khác mà thôi.
Kiến Sầu trầm ngâm một lát rồi bỏ ý định tra xét từng viên gạch.
Nàng ngoảnh đầu nhìn lại chiếc bình mai, trong số ba cành thì chỉ còn trơ mỗi một cành còn nụ đang lặng lẽ vươn mình ra ngoài cửa sổ.
Lúc này nàng tuy tồn tại dưới dạng linh hồn, nhờ thân thể được lưu giữ trong viên đá mà Vụ Trung Tiên đã đưa cho nên coi như là đã tránh được sự khắc chế của Cực Vực, nhưng trên thực tế thì lại vướng vào một trở ngại khác.
Linh thức ở cảnh giới hóa châu vẫn chưa giúp ích được gì nhiều cho nàng, vả lại nó cũng không ly thân được bao xa nên nếu muốn xem xét cái nền này thì quả là không tưởng. Huống chi, hiện giờ nàng vẫn còn bị thương.
Vì vậy chuyện tra xét nền nhà vừa mới thoáng hiện trong đầu thì đã bị nàng tự gạt đi ngay.
Sau khi trải qua khoảnh khắc hiếu kỳ, nôn nóng đó, Kiến Sầu càng trở nên bình tĩnh hơn và nhờ thế nàng cũng nhận ra thêm nhiều điều kỳ quặc khác.
Người chủ nhà kia hẳn cũng biết là các cành mai sẽ chết héo___
Có ai mới dọn vào nơi ở mới mà chịu để một bình mai khô queo ở đó?
Nếu để một cái bình rỗng thì chắc chắn cái bình đó sẽ bị người ta lấy đi, trong khi làm ngược lại, đến khi bệ cửa sổ được quét dọn sạch sẽ, chữ viết sẽ hiện rõ rành rành ra đó thì ai mà không thấy cho được?
Nói cách khác, người chủ nhà đó đúng là đã cố ý để lời nhắn lại đây.
"Chu lão có nói, người nào thuê căn nhà này cũng đều là người kỳ lạ khó hiểu, sau đó thì không để lại tin tức gì..."
Kiến Sầu trầm ngâm suy nghĩ, mày ngài càng lúc càng nhíu chặt hơn.
"Nhưng cứ theo ý tứ của câu nói kia thì xem ra người chủ nhân này biết mình phải đi nên mới để lại lời nhắn đó..."
Quỷ dị.
Đúng là quá sức quỷ dị.
Chiếc bình mai bằng sứ xanh vẫn yên vị trên bệ. Ba cành mai vẫn cắm trong bình, dáng cành nghiêng nghiêng vừa hao gầy vừa cao ngạo hắt bóng lên khung cửa sổ sáng trắng như tuyết.
Kiến Sầu nhìn kỹ lại gian phòng vài lần, ngắm lại cảnh vật bên khung cửa sổ, trong lòng tự nhiên cảm thấy căn nhà có giá thuê bảy trăm viên huyền ngọc này toát ra một bầu không khí bí hiểm kỳ dị khó nói nên lời.
Đồng thời, đối với người chủ căn phòng này và thậm chí là những người trước nữa nàng cũng đều đâm ra vô cùng tò mò thắc mắc. Nhưng hiện giờ dù sao cũng không phải là lúc nghĩ ngợi nhiều đến những chuyện này.
Kiến Sầu cố gắng gạt lòng hiếu kỳ của mình sang một bên mà tìm một chỗ sạch sẽ trong thư phòng, khua khua vài nhát kiếm trên sàn, đến khi không thấy có gì bất thường mới ngồi xuống.
Sau một lát trầm ngâm, nàng lại lấy từ trong túi càn khôn ra một mảnh trận bàn, rồi nạm lên đó mười tám viên linh thạch. Giữa trận bàn liền liên tiếp hiện lên những trường tuyến bạc, tạo nên một mạng trận pháp phòng hộ.
Căn nhà này hơi kỳ lạ. Lão Chu đã cho mình thuê thì chắc đã kiểm tra qua rồi. Chỉ cần nàng đừng làm lộn xộn quá thì có lẽ sẽ không có chuyện gì.
Hiện giờ, Kiến Sầu chưa vội đi đọc thư tịch và cũng không gấp đi lục tìm phương pháp dùng tinh hồn nhận chủ. Nàng thôi không màng ngó đến chiếc bình mai nữa, và cũng chẳng muốn đào sâu ba thước đất để tìm cái thứ nước ao chuyển sinh của đức Địa Tạng nào đó.
Mà vào thời khắc này, nàng chỉ có một việc duy nhất cần phải làm___
Tu luyện!
"Đùng!"
Trận bàn vừa đặt xuống thì trận pháp lập tức được khởi động.
Từ nơi Kiến Sầu đang ngồi đả tọa, một bầu quang quyển tròn sáng rực liền bắn ra xung quanh bao bọc nàng vào giữa, tạo thành một tầng phòng hộ trông cực kỳ bền vững.
Nàng nhắm mắt lại, đặt mười viên huyền ngọc trung phẩm trước mặt, rồi mới đặt hai bàn tay lên đầu gối, bắt đầu điều tức.
Đối với nàng, vết thương do Hình Ngộ đánh lén gây ra tuy không nhẹ nhưng cũng không nguy hiểm đến tính mạng. Lúc trước do nàng đã uống hai viên đan dược nên thương thế đã đỡ hơn nhiều. Hiện giờ chỉ cần phải chuyên tâm điều dưỡng, hấp thu dược tính có trong thuốc mà thôi.
Hai tay kết ấn, nàng điều khiển dược tính lưu chuyển trong toàn thân, để thuốc chảy qua chỗ bị thương, rồi cứ tiếp tục như vậy mà từ từ phục hồi thân thể.
Bóng tối trong thư phòng dần dần buông xuống, duy chỉ có khung cửa sổ là sáng trắng như tuyết. Ánh sáng từ đó rọi đến, chiếu lên bóng lưng thẳng tắp của một nữ tu đang miệt mài khổ luyện, thủ quyết lúc bấm lúc duỗi không ngừng.
Một lúc sau, cả người nàng đều trở nên mờ mịt, tựa như không còn tồn tại nữa. Duy chỉ có một hạt bụi nhỏ xíu nằm trên linh đài mát lạnh trong tổ khiếu nơi mi tâm của nàng là đang dần dần sáng lên. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy đó là một viên châu đang từ từ xoay tròn, hấp thụ dược lực từ mọi nơi trong thân thể đổ về.
Đây đúng là hồn châu của Kiến Sầu.
Viên hồn châu này sau khi ngưng tụ thành thì cũng vẫn cứ như thế, chẳng phát triển hơn lên.
Kiến Sầu cũng không biết ở Cực Vực mình tu luyện như vậy sẽ có hậu quả gì xấu đến bản thân hay không, nhưng ít nhất trước mắt, cách tu luyện này so với cách mà nàng từng thực hành trên thập cửu châu hoàn toàn tách biệt, không có liên quan với nhau.
Trước mắt việc trị thương và nâng cao thực lực quan trọng hơn, thế nên nàng cũng mặc kệ, không suy tính thiệt hơn nữa mà chuyên chú vào tĩnh tâm khổ luyện.
......
Sắc trời bên ngoài khung cửa sổ cứ tối rồi lại sáng, sáng rồi lại tối. Đôi lúc có tiếng gió lao xao đập vào song cửa, thi thoảng lại vang lên tiếng mưa rơi tí tách nhỏ giọt ngoài hiên.
Nhưng Kiến Sầu đều không nghe thấy những tiếng động đó.
Thời gian trong gian phòng mờ bụi ấy cứ thế thấm thoát trôi qua. Hiện giờ đã hơn nửa tháng, hào quang của trận pháp cũng dần dần trở nên mờ đi, mười tám viên linh thạch khảm trên trận bàn đã ngả sang màu xám trắng. Trong số huyền ngọc đặt trước mặt Kiến Sầu, có chín miếng đã hao hết âm hoa mà hóa thành một lớp bột mịn nằm rải trên đất.
"Rắc!"
Trong một sát na thinh lặng giữa những tiếng mưa tí tách ngoài song cửa, viên huyền ngọc cuối cùng trước mặt Kiến Sầu rốt cục rồi cũng bể tan. Một làn bụi mù tung lên rồi lả tả rơi xuống mặt đất thành một lớp phấn mịn.
Sau đó, một luồng âm hoa từ mặt đất bay lên, tiến vào xung quanh linh đài của Kiến Sầu rồi từ từ xâm nhập vào trong hồn châu đang không ngừng xoay tròn bên trên linh đài.
Qua một lúc sau, dường như đã đầy tràn, viên châu bắt đầu phát ra một âm thanh khác thường.
"Tách."
Một tiếng rất nhỏ vang lên.
Trong khoảnh khắc hấp thụ âm hoa đến mức tối đa, viên châu vốn nhỏ như một hạt bụi bỗng đột nhiên phình lên. Ngay lập tức, kích cỡ đã trở nên lớn bằng đầu ngón tay út. Tuy nó vẫn còn nhỏ đến đáng thương nhưng sắc màu vằn vện loang lổ trên thân đã trở nên trắng nhạt.
Hồn châu càng trắng thì càng tinh thuần. Điều đó chứng tỏ rằng hồn lực trong cơ thể Kiến Sầu đã chữa lành.
Tuy vậy nó vẫn chưa được hoàn hảo, vết rạn loang lổ khắp nơi...
Kiến Sầu tuy nhắm mắt nhưng tâm thức đều theo sát mỗi biến đổi của hồn châu.
Lúc trước hồn châu còn quá nhỏ, nàng không thể nhìn ra được điều gì. Giờ đây, sau khi tu luyện, viên châu biến lớn thì những đường rạn kia liền trở nên rõ ràng.
Lòng nàng chùng xuống.
Ngày đó nàng đã làm hết sức, nhất định bức hồn châu đột phá cho bằng được.
Vì không có cách nào sửa chữa hồn phách bị tàn khuyết nên nàng đã quyết định đốt giai đoạn, vượt hai cảnh giới để ngưng kết thẳng thành hồn châu. Việc này coi như là trong hiểm cầu thắng. Nhưng trên thực tế, sau khi trải qua thời gian tịnh tu vừa rồi thì việc kết tinh hồn phách quá sớm này lại hóa ra rất có lợi cho việc tu luyện của nàng. Tốc độ hấp thu âm hoa của hồn châu nhanh hơn, và sự hấp thu này cũng nhiều hơn, bớt hao hụt hơn trước.
Nàng đáng lẽ phải nên vui mừng trước kết quả này, nhưng ngay khi nhìn thấy những vết rạn trên viên châu thì lại buồn rầu, thất vọng.
Hồn châu bị rạn...
Dù thế nào đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện tốt lành gì.
Kiến Sầu từ từ mở mắt ra, thu lại thủ quyết trên đầu gối.
Trong thư phòng, bầu âm hoa đang bao quanh nàng cũng dần dần tản ra khắp phía rồi tiêu tán đi.
Cơ thể Kiến Sầu cũng dần dần tụ lại thành hình, viên hồn châu còn đang lơ lửng đó liền biến mất ngay, không thấy đâu nữa.
Mày ngài nhíu chặt, cảm giác tiến thoái lưỡng nan lúc trước lại chợt hiện về.
"Sau hóa châu là ngọc niết..."
Nếu nàng nhớ không lầm, cái gọi là ngọc niết chính là "Hồn châu nát, tán thành bột phấn, hóa hình toàn thân". Nói cách khác, ngọc niết lấy hồn châu làm điểm khởi đầu, nhờ âm hoa bồi dưỡng cho hồn phách có căn cơ, đến cuối cùng sẽ đột phá tới cảnh giới thứ năm là "kim thân".
Ngọc niết.
Trong hai chữ đó, chữ "niết" có nghĩa là "niết bàn", biểu trưng cho sự nguy hiểm của cảnh giới này.
Lúc hồn châu vỡ nát thì linh hồn sẽ phải chịu đựng sự dày xé cực kỳ đau đớn. Trong quá trình tiến cấp lên cảnh giới mới như vậy, chỉ một chút sơ sẩy là sẽ tan thành tro bụi, hồn phách toái diệt, hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Vì thế, tu sĩ Cực Vực mới gọi "ngọc niết" là "tiểu kiếp".
Trong khi đó, ở thập cửu châu, đến cảnh giới xuất khiếu, còn gọi là "vấn tâm", mới có "đại kiếp". Việc tu luyện ở những cảnh giới trước đó tuy cũng có nguy hiểm nhưng không đến nỗi thê thảm, thần hồn tan nát như ngọc niết của Cực Vực.
Qua đó, phải công nhận là việc tu luyện của quỷ tu Cực Vực đầy bấp bênh, rủi ro. Tất cả là vì họ tu luyện bằng hồn phách nên độ khó quá cao.
Đương nhiên, đại kiếp vấn tâm của các tu sĩ tuy đến trễ hơn nhưng cũng tàn độc không kém, chuyện bị toái diệt thần hồn, rơi vào ma đạo cũng rất thường thấy và hay xảy ra như cơm bữa.
Kiến Sầu bất giác đem việc tu luyện giữa thập cửu châu và Cực Vực ra so sánh, mong tìm ra được một điều gì đó có ích cho mình.
"Hóa châu đến ngọc niết chính là phá hồn châu, dưỡng hồn phách, chuẩn bị cho thân thể ngưng tụ thành hình..."
"Nói cách khác, trước sau gì hồn châu cũng phải vỡ..."
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi gượng cười.
Hồn châu phải vỡ nhưng không phải muốn vỡ lúc nào cũng được. Nếu đến đúng hạn mà vỡ thì cứ tiếp tục luyện tiếp ngọc niết, chuyện đã tốt lại càng tốt hơn, như dệt hoa trên gấm. Nhưng nếu hồn châu chưa đạt đến độ chín mà đã vỡ, cảnh giới chưa kịp đột phá thì nàng phải chịu tiêu tan thành khói thành mây rồi.
"Tiểu kiếp..."
Đó là tiểu kiếp đối với quỷ tu Cực Vực, chứ còn đối với nàng mà nói thì nó là một cái đại kiếp không biết bùng phát lúc nào.
Kiến Sầu cảm thấy hơi chua chát trong lòng, chỉ có thể mong sao mình may mắn được vỡ hồn châu vào đúng thời điểm.
Cùng lắm thì nàng sẽ cố đột phát "ngọc niết" bằng bất cứ giá nào.
Trong lòng Kiến Sầu đã thầm quyết đoán như vậy, nên mọi lo lắng về những vết rạn trên thân hồn châu cũng liền tan biến hẳn.
Với vẻ mặt kiên nghị, nàng vừa bật cười vừa phủi tay đứng lên, đoạn gỡ tấm trận bàn đã không còn dư lại bao nhiêu linh khí ra khỏi mặt đất rồi thảy nó vào trong túi càn khôn.
Qua hơn nửa tháng đả tọa tu luyện, thương tích trên người Kiến Sầu đã lành hẳn, và nhân đó, tu vi cũng tinh tiến không ít.
Âm hoa dồi dào, sung mãn đang lưu chuyển trong cơ thể và mặc dù hồn châu hơi có tỳ vết nhưng nàng hiện giờ rất tò mò về khả năng của mình.
Nhất là...
Ánh mắt Kiến Sầu sáng lên, nàng nhớ đến lúc giao chiến với Hình Ngộ vào ngày hôm đó. Từng cảnh một như lần lượt diễu qua trước mắt...
Nàng xoay cổ tay, trong gian thư phòng yên tĩnh đột nhiên bỗng có gió nổi lên.
Hắc kiếm đã tuốt ra khỏi vỏ, rơi vào tay Kiến Sầu không một tiếng động. Ngay tức khắc, trong đầu nàng tràn đầy tiếng huyết mạch sôi sục, tiếng gió gào thét quẩn quanh không ngừng.
Nàng từ từ nhắm mắt lại, để mặc cho tâm niệm đắm chìm trong bóng hắc ám đang tiến tới.
Đến lúc chìm đến tận cùng, ngàng đột nhiên mở bừng mắt___
Ngự kiếm thừa phong!
Ầm!
Trong nháy mắt, một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện!
Cả người Kiến Sầu giờ đây đã hóa thành một trận gió đen bạo ngược, cuồn cuộn đen đặc màu mực tựa như thủy triều đang bành trướng chiếm hơn phân nửa gian phòng, ngay cả giá sách cũng chịu ảnh hưởng mà rung lên bần bật.
Trận gió ấy không có quỹ đạo, duy chỉ có một thanh hắc kiếm mờ ảo đang bị nó bao quanh.
Từng luồng từng luồng gió đen rít xuyên qua những lỗ hổng trên thân kiếm, rồi quấn quanh nó thành một thể!
Ào!
Cứ như vậy, chỉ trong chốc lát, trận gió đen to lớn ấy đã ào ào thu nhỏ lại.
Đến khi thân thể Kiến Sầu tụ lại thì đã thấy nàng xuất hiện cạnh cửa chính rồi!
Gần như là thuấn di!
Hình thức và tốc độ quỷ dị khó lường.
Nếu Hình Ngộ và Trần Đình Nghiên ở đây, trông thấy tình cảnh này thì hẳn phải thét lên hoảng sợ___
Cảnh tượng ấy sao mà giống với những gì đã xảy ra trong con hẻm kia đến thế?!
Kiến Sầu đứng cạnh cửa, trong lòng cảm thấy tuyệt diệu, nét mặt rạng rỡ hân hoan.
Nàng chăm chú nhìn thanh trường kiếm trong tay mà nhớ lại cảm giác vừa rồi: ta và thiên địa vạn vật đã cùng hòa thành một thể!
Thật đúng là tan vào gió và hóa thành gió...
Nhờ thanh hắc kiếm được đặc biệt làm bằng thôn phong thạch, việc nàng thấu triệt thuật "thừa phong" là một bước tiến gần như vượt bậc trên con đường học thuật tu đạo!
Bất kỳ tu sĩ nào muốn tương tác với tự nhiên đều phải có khả năng thấu triệt, nắm vững đạo thuật của mình. Còn Kiến Sầu là một người hồn phách khiếm khuyết, sau khi đến cảnh giới xuất khiếu thì về cơ bản là hoàn hoàn không thể cảm ứng được quy tắc tồn tại của thiên địa. Vì vậy "hóa gió" là chuyện không cần phải bàn đến cho mất công.
Nhưng trái lại, nhờ có thôn phong thạch nên nàng mới có thể phát huy được khả năng cảm ứng mà hóa gió thành công, luồn nhập vào các lỗ hổng trên thân kiếm, khiến cho mình và kiếm hòa thành một thể.
Cảm giác thuận gió ngự kiếm sao mà tiêu dao tự tại đến thế?
Mặc dù trước mắt nàng chỉ là một gian thư phòng không lớn lắm nhưng linh hồn thì đã sớm phóng vút qua tầng tầng lớp lớp mây mù rồi dấn sâu vào trong bầu trời xanh thẳm vạn dặm...
Kiến Sầu thích ý, nụ cười tươi tắn bất giác nở rộ trên môi.
Nàng vuốt ve thanh hắc kiếm, rồi từ từ tra nó lại vào vỏ, đáy lòng nhẹ nhõm hơn quá nửa.
"Sau khi đến Cực Vực, muốn làm cái gì cũng bị vướng chân vướng tay. Bây giờ, mình rốt cục đã luyện thành tuyệt chiêu, ít ra là cũng để phòng thân, khỏi phải nơm nớp lo sợ như trước đây nữa..."
Kiến Sầu vươn vai vặn người cho thoải mái, thở phào một hơi dài rồi rời cửa chính quay gót trở vào trong thư phòng, đến xem lại chiếc bình mai.
Ai ngờ, lúc nàng vừa giơ tay ra thì ống tay áo đang rũ xuống bên người bỗng rung lên dữ dội.
Kiến Sầu sửng sốt nhưng rồi liền nghĩ ngay đến tiểu chồn!
Nàng đưa tay sờ, rồi lấy túi linh thú cất trong tay áo ra.
Quả nhiên, trong cái túi có một thứ gì đó đang lăn lộn lung tung có vẻ như gấp gáp, rất muốn ra ngoài.
Tiểu chồn và Kiến Sầu không có ký kết khế ước gì cả nên nàng cũng không cảm nhận được tình trạng hiện giờ của nó. Trong khoảnh khắc định mở túi linh thú ra, nàng chợt nghĩ đến một chuyện vô cùng nghiêm trọng___
Nàng chưa hỏi qua ý kiến của tiểu chồn thì đã bán mất một đống ve chai mà nó phải mất bao công sức mới thu lượm được...
Không xong rồi!
Bây giờ không nên thả tiểu chồn ra!
Nhưng...
Đã quá trễ!
"Vèo!"
Một cái bóng xám từ trong túi phóng vụt ra trước mắt Kiến Sầu, nghe mùi giống như mùi mèo, lanh lợi mau lẹ khỏi chê!
Nó phốc một cái là đã đậu ngay đúng lên vai Kiến Sầu, miệng kêu "Ngao ô ô ô ô!"
Tiểu chồn lè cái lưỡi dinh dính liếm liếm cổ nàng: Xiiiììì... xiiiiìì!
Ngay lập tức Kiến Sầu đờ người ra.
Nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, không dám động đậy một mảy, cái cổ cứng đơ không còn chút xíu cảm giác nào, trong lòng cảm thấy mình giống như một miếng mồi ngon đang bị một con sói đói liếm láp.
Trong đầu nàng nhớ lại rõ mồn một cảnh tượng ngày hôm đó.
Lúc ấy ở trong Sát Hồng tiểu giới, cái con tiểu yêu lông xù mềm mại đáng yêu này bỗng bất thình lình ngoác cái miệng đỏ lòm to đến ba bốn năm trượng đó nha!
Một tiếng gầm "sư tử hống" của nó chấn kinh cả Cố Thanh Mi, tống ngay thị ta ra khỏi tam trọng thiên!
Nếu...
Nếu nàng nói cho tiểu chồn biết cái đống ve chai mà nó đổ mồ hôi sôi nước mắt lượm được đã bị bán mất thì không biết nó có há miệng cắn cổ nàng cho chết không đây?
Kiến Sầu từ từ quay đầu sang nhìn thì thấy tiểu chồn đang xù lông cuộn tròn trên vai mình như một cục bông, cái lưỡi cứ quét tới quét lui cái cổ của nàng. Hơi lạnh bỗng đâu từ gang bàn chân nàng dần dần xông lên lan đi khắp người...
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
64 chương
89 chương
61 chương
11 chương
50 chương
460 chương