Ta không thành tiên

Chương 250 : phật đỉnh chi chiến (3)

Từng chữ như xoáy vào tim. Một câu, từ "Tạ tam công tử" đến "Đạo hữu", chỉ là một sự thay đổi xưng hô đơn giản như thế, nhưng giấu trong giọng nói mây mờ gió nhẹ lại là sự thật khiến các tu sĩ Thập Cửu Châu đều phải chấn động trong lòng. Giết ta chứng đạo! Một đã người bị giết, lại sống sờ sờ đứng trước mặt người giết mình, ung dung bình tĩnh hỏi một câu: Đạo hữu, đại đạo đã thành chưa? Lạnh nhạt đến mức nào? Lại cay nghiệt ra sao? Như là giơ một thanh đao, lập tức đâm vào trái tim, xoáy thành một đống máu thịt lẫn lộn. Đại đạo đã thành chưa? Nếu đại đạo của hắn đã thành, còn cần gì phải đứng giằng co với nàng như vậy nữa? Hàng lông mi dài và dày của Tạ Bất Thần hơi rung động, gương mặt như gọt giũa ngẩng lên nhìn Kiến Sầu. Khuôn mặt nhìn như lương thiện, lờ mờ còn có nét ngày xưa. Trong ánh mắt bình thản của Kiến Sầu, hắn chỉ cười gần như tự giễu, nhẹ nhàng lật tay một cái, nửa quyển trục Thanh Phong am tứ thập bát kí liền bị giấu vào trong tay áo. "Ngươi còn chưa chết thì sao đại đạo của ta có thể thành được?" "..." Ngươi còn chưa chết thì sao đại đạo của ta có thể thành được! Cực kì bình tĩnh, thờ ơ như không. Nàng vẫn còn đánh giá thấp hắn. Lúc này, kể cả Kiến Sầu vừa hỏi ra câu đó cũng không hề nghĩ rằng mình lại nhận được một câu trả lời như vậy. Quyết đoán ra sao? Tàn nhẫn đến mức nào? Hắn nhất quyết phải bắt nàng chết, để thành đại đạo vô thượng của hắn. "Đáng tiếc!" Cuối cùng Kiến Sầu vẫn phá lên cười, từ cực tĩnh chuyển sang cực động chỉ trong nháy mắt. "Ta vẫn chưa chết hẳn, làm Tạ đạo hữu thất vọng rồi!" Tiếng cười của nàng vừa vang lên, Phong Lôi Dực Đế Giang ẩn trên xương bả vai sau lưng nàng đã mở ra một lần nữa. Chiếc cánh như đúc từ vàng ròng, từng chiếc lông vũ cứng rắn vô cùng, ánh vàng lấp lánh chạy bên trên, xung quanh có điện xà bao bọc, vừa mở ra đã chém ngang về phía Tạ Bất Thần như sét đánh. Chiếc cánh như đao, trong nháy mắt khiến Tạ Bất Thần nhớ tới những mũi tên lông vũ xuyên qua thân thể mình không lâu trước. Hắn phản ứng không hề chậm, thậm chí có thể nói vừa mở miệng trả lời câu hỏi của Kiến Sầu, năm ngón tay hắn đã tích tụ xong lực đạo, sẵn sàng phản kích bất cứ lúc nào. Một tia sáng màu xám như trường xà từ trong lòng bàn tay hắn kéo dài ra ngoài, sức mạnh tinh túy đến cực điểm ngưng tụ trong tia sáng này, chỉ cần nhìn đã làm mọi người cảm thấy run sợ. Chỉ tiếc... Tốc độ quá chậm! Lợi thế của Phong Lôi Dực Đế Giang nằm ở hai chữ tốc độ. Lúc cánh Đế Giang giơ lên, Ẩn Giả kiếm ý của Tạ Bất Thần bắt đầu ngưng tụ. Lúc chiếc cánh của nàng chém đến trước mắt hắn, kiếm ý của hắn mới vừa hình thành. Rõ ràng chỉ là một tia sáng bé nhỏ không có gì nổi bật, nhưng khi va chạm với cánh Đế Giang lại bùng nổ ra lực đạo cuồng mãnh. Ầm! Một tiếng nổ lớn vang lên, vô số điện xà từ trên cánh bắn ra, đánh vào tia sáng nhỏ bé, hoặc nói là Ẩn Giả kiếm ý. Trong lúc này, mây và gió trên trời cũng bị cánh Đế Giang chém đứt, không còn liên lạc. Bàn tay Tạ Bất Thần chấn động kịch liệt, cảm nhận được lực đạo kinh người giống như thực chất từ trên kiếm ý truyền đến. Hổ khẩu lập tức rách toạc, máu tươi văng khắp nơi. Kiến Sầu ra tay nhanh hơn, cánh Đế Giang lại cao hơn Ẩn Giả kiếm ý trong tay hắn không chỉ một bậc. Lần đầu tiên giao thủ sau một chốc lát tạn dừng, Tạ Bất Thần liền trực tiếp rơi xuống hạ phong. Phong Lôi Dực to lớn ép xuống như đè lên đầu. Không còn Phật tháp chật hẹp bao quanh, bên ngoài tượng phật chính là không trung rộng lớn. Vừa mới giao thủ, Tạ Bất Thần không thể chống đỡ được Phong Lôi Dực, bị lực đạo đè xuống, bay ngược ra ngoài. Ầm! Tạ Bất Thần không thể khống chế thân hình, đập thẳng vào trên vai tượng phật. Ánh vàng rừng rực làm hắn gần như không mở mắt ra được. Trong ánh vàng đậm đặc, thứ duy nhất hắn có thể nhìn thấy chính là bóng dáng Kiến Sầu đang lao tới gần. Có lẽ đã đến lúc kết thúc rồi! Bất kể là thù nàng cần báo, hay là đạo hắn cần tìm. Bút kí của Bất Ngữ thượng nhân đã tìm được, xung quanh không có người thứ ba nhìn thấy, lại đang ở trong ẩn giới, không có bất kì ai ngăn cản. Phải giết, thì giết! Trong lòng Tạ Bất Thần cũng dâng lên sát ý đậm đặc. Trong mấy lần giao thủ trước đó, hắn đã được lĩnh giáo đủ loại bản lãnh của Kiến Sầu, đặc biệt là thiên phú chiến đấu kinh người của nàng. Bây giờ Nhân Hoàng kiếm không ở trong tay hắn, nàng lại có lợi thế Phong Lôi Dực Đế Giang, hơn nữa vẫn còn ẩn giấu Hồng Nhật Trảm, một khi liều mạng chỉ sợ là sẽ ngọc đá cùng tan. Suy nghĩ lóe lên trong lòng, mắt thấy cánh Đế Giang lại vỗ về phía mình, mang theo sức mạnh kinh khủng gần như không thuộc về tu sĩ bình thường, nghi hoặc trong lòng hắn đột nhiên lại sinh ra. Cho dù là kì tài ngút trời, sau tiểu hội tu vi của nàng cũng không khỏi tăng lên quá nhanh. Nhưng sau phút chốc cánh Đế Giang vỗ đến, suy nghĩ này trong đầu hắn liền bị đánh tan. Tạ Bất Thần nghiêng người né tránh, cánh Đế Giang ầm ầm chém về phía vai tượng phật. Rầm! Một cái hố to đột nhiên xuất hiện trong phạm vi tấn công của chiếc cánh. Toàn thân tượng phật do một tảng đá lớn điêu khắc mà thành, bên ngoài phủ một lớp kim thân. Tạ Bất Thần vừa né tránh, chiếc cánh lập tức như một lưỡi búa lớn chém vỡ vô số đá vụn. Ầm ầm. Đá vụn rơi ra, lăn xuống dọc theo vai Phật tổ, cuối cùng rơi xuống mặt hồ phía dưới. Liên tiếp tránh thoát hai đòn đầy uy lực của Kiến Sầu, cuối cùng Tạ Bất Thần cũng có thể thở dốc, Ẩn Giả kiếm ý lập tức thu hồi, hắn thả lỏng người để mặc thân hình rơi nhanh xuống dưới. Trong quá trình rơi xuống, bàn tay với hổ khẩu rách toạc của Tạ Bất Thần lại một lần nữa mở ra như là muốn bắt được thứ gì đó. Kiến Sầu đang ở phía sau, chẳng lẽ còn không biết hắn đang định làm gì. Chiến đấu, không phải là có đạo ấn liền có thể chiến thắng tuyệt đối. Trong chiến tranh còn có thiên thời địa lợi nhân hòa, cùng một đạo ấn nhưng ở môi trường khác nhau cũng có thể thay đổi khác nhau. Tạ Bất Thần có ba kiếm ý mạnh. Trác Nhiên kiếm ý, trọng ở một luồng khí. Ẩn Giả kiếm ý, trọng ở một chữ ý. Giang Lưu kiếm ý lại trọng một chữ hình. Chỗ nào có nước đều là chỗ tốt để thi triển Giang Lưu kiếm ý. Suy nghĩ này lóe lên trong đầu, Kiến Sầu vốn nên nhanh chóng lao xuống ngăn cản, chặt đứt toàn bộ tay chân hắn, xem hắn còn có thể sử dụng thủ đoạn gì, nhưng sau đó lại cười lạnh một tiếng. Có Giang Lưu kiếm ý, có mặt hồ bên dưới liền có thể chiến thắng? Tạ Bất Thần quên rồi, không phải người nào cũng có thể bị hắn khắc chế. Tất cả diễn ra trong thời gian một cái chớp mắt, Kiến Sầu đã giương cánh tung người nhảy thẳng xuống từ trên đỉnh tượng phật. Phía dưới, sen đỏ nở ra đầy hồ. Lòng bàn tay Tạ Bất Thần hướng xuống mặt hồ, ánh mắt lại vẫn rơi vào trên người Kiến Sầu, chỉ một suy nghĩ trong đầu, sóng gió liền nổi lên từ mặt hồ phía dưới. Ào ào... Một con rồng nước từ mặt hồ bay lên, bay thẳng về phía Tạ Bất Thần, đỡ lấy thân hình Tạ Bất Thần đang rơi xuống. Giữa không trung, con rồng nước xoay người lại, há miệng về phía Tạ Bất Thần. Gầm! Một tiếng rồng ngâm, sóng nước lan rộng. Đầy hồ toàn sen, đầy trời toàn là hoa nước tung tóe. Tạ Bất Thần giơ tay lên đưa thẳng vào trong miệng con rồng nước, nhẹ nhàng nắm lại như rút ra một thanh kiếm khổng lồ từ trong miệng con rồng, lại như biến cả con rồng nước khổng lồ thành trường kiếm. Ào! Vô số giọt nước rơi xuống, con rồng nước khổng lồ biến mất. Trong tay Tạ Bất Thần đã nắm một thanh trường kiếm do nước hồ ngưng kết mà thành. Những giọt nước bay đầy trời chiết xạ ánh ánh vàng từ thân tượng phật, lại bị nghiệp hỏa hồng liên xung quanh chiếu vào, như lửa cháy, cực kì mỹ lệ. Cầm kiếm mà đứng giữa không trung, dưới chân là vô số nghiệp hỏa hồng liên nở rộ, trên người mặc áo bào xanh, Tạ Bất Thần ngẩng đầu lên nhìn nàng. Nàng từ trên đỉnh tượng phật nhảy xuống, như là từ trên chín tầng trời phi thân lao xuống. Gió phần phật ập đến trước mặt, quanh thân nàng lại như bao phủ một ngọn lửa. Nhanh như tia chớp, như sao băng. Cánh Đế Giang lưu lại từ thời thái cổ mở ra sau lưng nàng, ánh vàng rừng rực xé rách hư không như đang bùng cháy. Nàng từ trên cao nhìn xuống hắn, nhanh chóng đến gần hắn. Đó là một loại chiến ý hừng hực, là một loại sát ý lạnh buốt. Nàng không ngăn cản hắn sử dụng Giang Lưu kiếm ý, thậm chí bình tĩnh nhìn, dường như không hề để ý, dường như cho rằng hắn không có một chút cơ thắng nào. Dường như... Nàng đã siêu thoát! Quá tự tin, cũng quá tự phụ! Đọc hiểu được ánh mắt nàng, Tạ Bất Thần lại khó mà khắc chế, thầm cười một tiếng trong lòng. Là nàng! Nếu không tự tin như thế, nếu không tự phụ như thế, nếu không có vài phần kì dị giống hắn, làm sao nàng có thể làm loạn tâm trí hắn, làm hắn sinh ra tình cảm trong lòng? Chỉ tiếc, tình cảm cũng là trí mạng. Tâm tư Tạ Bất Thần đột nhiên trầm xuống, ánh mắt nhìn Kiến Sầu cũng tỏ ra kì dị. Là yêu, phải giết! Càng yêu càng giết, vậy thôi! Thế là, lúc Kiến Sầu lao tới, linh lực quanh người hắn đã cuồn cuộn, trên toàn bộ mặt hồ vô biên đều nỏi lên sóng gió vạn trượng. Thanh kiếm khổng lồ trong tay hắn là kiếm, sóng nước vô biên từ sau lưng hắn lao lên cũng là kiếm! Lúc này Kiến Sầu đang từ giữa không trung lao xuống, cảm thấy mặt hồ nước phía dưới lại như đã hóa thành hồ kiếm! Hàng ngàn hàng vạn kiếm ý ẩn trong hồ giờ khắc này toàn bộ sống lại, đồng loạt lao về phía nàng trong sóng gió rợp trời. Nàng như một hạt bụi trên đất dày, như một giọt nước giữa biển rộng. Lao về phía nàng dường như đã không chỉ là một thanh kiếm mà là cả biển rộng mênh mông. Nhưng trong mắt Kiến Sầu không có sợ hãi, chỉ có hưng phấn tràn trề. Sát ý dâng trào. Sóng lớn vô biên ập đến, cánh Đế Giang đột nhiên chấn động, lúc này bỗng đột phá cực hạn, phát ra một tiếng ken két làm người ta ghê răng. Ầm! Một tia sét từ trên trời đánh xuống. Cuồng phong nổi lên, từ bốn phương tám hướng lao tới, bao quanh Phong Lôi Dực Đế Giang. Tượng phật to lớn tỏa ra ánh vàng rực rỡ, từ bi nhìn xuống phía dưới. Cả hồ nước to lớn đều như bị một kiếm của Tạ Bất Thần hất lên. Hắn chiếm hết địa lợi, người theo sóng đi, cự kiếm giơ cao, mang uy thế ngập trời chém về phía Kiến Sầu bên trên. Kiến Sầu mang chiếc cánh to lớn lúc này chỉ như một cánh nhạn lẻ loi, tỏ ra hết sức nhỏ bé so với vô vàn con sóng. Nhưng lại như một mũi tên nhọn lao vào trong sóng lớn. Sắc mặt Tạ Bất Thần đại biến! Cánh Đế Giang mang theo bão táp mà vào, như gió lốc cuốn theo sóng lớn. Sóng lớn ngàn dặm sau khi Kiến Sầu lao vào lại như bị cơn lốc cuốn quanh chiếc cánh của nàng xé nát! Ào ào... Là tiếng những con sóng vỡ nát, là tiếng gió giận dữ rít gào. Kiến Sầu bắt thủ quyết, hàng ngàn hàng vạn phong nhận xuất hiện trong cuồng phong, gào thét lao vào trong sóng nước, ngưng kết như ngày xưa đối phó Chu Thừa Giang... Sen đầy sông, kiếm đầy sông! Nàng như một cánh buồm cô độc từ trên đỉnh tượng phật bay xuống, cưỡi gió xé tan vạn dặm sóng. Cánh Đế Giang giơ lên, linh lực cuồn cuộn quanh thân nàng, mang khí thế hào hùng hoàn toàn không phù hợp với thân hình nàng, như đê dài ngàn dặm sụp đổ, nước lũ điên cuồng trút ra. Vạn dặm sóng lập tức bị vặn nát, nước hồ đầy trời rơi xuống như mưa. Thân hình Tạ Bất Thần chấn động, thanh kiếm sông chảy trong tay hắn trúng đòn này của nàng lại lộ ra màu băng lam như đã đóng băng. Một đóa sen băng từ trong chuôi kiếm sinh ra, có tiếng răng rắc vang lên. Âm thanh rất nhỏ, lại như sấm sét. Dường như Diêm vương mở sổ sinh tử, giơ bút chuẩn bị gạch tên một người. Tạ Bất Thần cảm thấy lòng bàn tay đau đớn, từ trong đóa sen băng đâm ra một thanh kiếm rất dài. Xẹt! Bàn tay hắn lập tức bị đâm thủng. Máu tươi nhuộm trên lưỡi kiếm, lan ra trên mặt hồ, biến thành màu tím kì lạ. Quá hùng hậu! Nếu chỉ tính đến thuật pháp, Tạ Bất Thần không hề kém Kiến Sầu chút nào, thậm chí Giang Lưu kiếm ý còn trội hơn. Nhưng vừa rồi Kiến Sầu theo gió phá sóng lại hoàn toàn dựa vào "lực". Linh lực hùng hậu đến mức khó tin! Đến tận lúc này, trong đầu Tạ Bất Thần mới có một suy nghĩ đáng sợ: Linh lực ẩn chứa trong thân thể nàng đã vượt xa mức độ của một tu sĩ Kim Đan kì bình thường. Thậm chí... Vượt xa hắn! Sao có thể như vậy? Tạ Bất Thần có chút khó tin, thậm chí tạm thời quên mất đau đớn trong lòng bàn tay, mắt nhìn phía trước. Trong mưa gió rợp trời, nàng phá sóng mà đến! Tốc độ quá nhanh, những giọt nước chạm vào người nàng đều bị tan vỡ, hóa thành một làn hơi nước thấm ướt áo bào của nàng. Trong mắt Tạ Bất Thần, cơn mưa bất chợt này bỗng có thêm một sắc thái thê lương. Dường như cả không trung đều trở nên mờ ảo, dường như ánh vàng từ bức tượng phật từ bi cũng trở nên ảm đạm. Gió vẫn rít gào, Kiến Sầu lao tới trong mưa, Nhân Hoàng kiếm không biết từ khi nào đã nằm trong tay. Ánh mắt nàng nhìn hắn rất lạnh giá, không mang tình cảm. Không có tình ái xưa kia, cũng không có vấn vương lúc trước, chỉ có một sự dứt khoát đoạn tuyệt. Một tay cầm vỏ kiếm, một tay cầm chuôi kiếm. Hai tay nàng dùng sức rút kiếm ra khỏi vỏ trong mưa gió đầy trời. Keng! Một tiếng kiếm ngâm lanh lảnh. Dường như một con rồng khổng lồ ngủ dưới vực sâu cuối cùng thức tỉnh, từ đáy vực bay lên, uy nghiêm nhìn nhân thế, bắt vạn dân nhất tề quỳ bái. Chỉ có người cầm kiếm cao cao tại thượng. Mưa gió đầy trời ngưng trệ, hơn ba ngàn đầu người trong mưa nhất tề quay về phía Nhân Hoàng kiếm, dường như phủ phục vái lạy. Kiếm không phải kiếm hoàng, chỉ có người cầm kiếm là nhân hoàng. Là một thanh kiếm tốt, lại không phải một thanh Tạ Bất Thần có thể sở hữu. Kiến Sầu rút kiếm ra, tốc độ lại không có nửa phần giảm bớt. Dư âm của một kích vừa rồi vẫn còn phiêu đãng giữa không trung, nàng chỉ nhìn một cái đã biết rõ tình hình linh lực hỗn loạn trong cơ thể Tạ Bất Thần. Không chịu được một đòn! Hắn đứng phía trước trên hướng lao tới của nàng, bàn tay bị kiếm băng xuyên qua, trên mặt có vẻ thống khổ, ánh mắt lại khóa trên người nàng, dường như phải thấy rõ mỗi một vẻ mặt, mỗi một cử động của nàng, thậm chí dường như phải nhìn thấu mỗi một ý nghĩ trong lòng nàng. Đó là ánh mắt mang hồi ức, không hề giấu giếm. Chỉ tiếc rơi vào trong mắt Kiến Sầu lại chỉ có mỉa mai vô cùng vô tận. Mới bắt đầu tu hành, nàng chỉ nghe hắn mười ngày trúc cơ, mười ba ngày ghi danh bia Cửu Trùng Thiên. Côn Ngô huy hoàng? Kinh tài tuyệt diễm? Nhưng bây giờ... Về linh lực, nàng và Tạ Bất Thần đều là hai trượng năm, đấu bàn ngang nhau. Luận cảnh giới, nàng sắp bước vào kim đan trung kì, còn cao hơn Tạ Bất Thần một chút. Đọ chủ bài, bây giờ đưa mắt nhìn khắp các tu sĩ cùng thế hệ, ai có thể vượt qua được nàng? Xét tâm tính, nàng đã chết rồi sống lại, nghịch thiên tu hành, cho dù xuất khiếu phải chết cũng không dừng bước, phải cao hơn hàng ngàn hàng vạn lần so với loại người phải sát thê chứng đạo như Tạ Bất Thần. Nàng không hề ngăn cản Tạ Bất Thần dùng Giang Lưu kiếm ý, chờ cho hắn dùng hết bản lãnh trên người rồi đường đường chính chính đấu một trận! Ân oán, phải dùng sống chết để chấm dứt. Vô số suy nghĩ chạy qua trong lòng. Những băn khoăn chìm nổi rất lâu trong đầu, lúc này giống như trải qua rửa tội, triệt để rõ ràng, hoàn toàn tỉnh ngộ. Nàng không cần biết đạo của mình rốt cuộc là gì, chỉ cần biết đạo của Tạ Bất Thần không phải chính đạo! Đạo trong thiên hạ, đạo của ta là đúng, không phải đạo của ta là sai, vậy thôi! Sát thê chứng đạo, diệt tuyệt dục vọng? Tạ Bất Thần muốn chứng đạo này? Khóe miệng Kiến Sầu đột nhiên lộ ra một nụ cười lạnh lẽo. Cầm kiếm lao tới, thân hình nàng vãng vàng như núi cao. Kiếm thế hùng vĩ, kiếm khí uy nghi. Trên Nhân Hoàng kiếm, toàn bộ địa đồ núi sông như mạch máu đều sáng lên, hoàng đồ bá nghiệp nằm trong một kiếm. "Hôm nay, ta sẽ giết ngươi... chứng đạo!"