Ta không thành tiên
Chương 248 : phật đỉnh chi chiến (1)
Trong Phật tháp, tượng phật kim thân vẫn đứng lặng như cũ.
Dưới tương phật cao không thấy đỉnh, hương án và lư hương dính đầy bụi đất như cũ, mấy que hương gãy vùi trong tàn hương, sớm đã không còn nhiệt độ.
Một mặt gương tròn đặt trên hương án, vẫn có ánh sáng lưu chuyển như cũ.
Xung quanh cổ xưa, dường như được đúc bằng đồng thau, mặt gương dù phát ra ánh sáng nhưng đưa tay sờ đến lại thấy ram ráp, nhìn qua có chút mờ nhạt.
Chính giữa đại điện, xung quanh tượng phật có sáu ngọn đèn xanh.
Lúc này trong mỗi một ngọn đèn xanh đều có một ngọn lửa nho nhỏ đang nhẹ nhàng lay lắt.
Đột nhiên ngọn lửa trong chiếc đèn xanh đầu tiên bên phải rung lên rồi tắt phụt. Tiép theo đó là ánh sáng trên gương đồng rung lên kịch liệt, khiến ngọn lửa trong chiếc đèn bên cạnh cũng run rẩy theo, có dấu hiệu chuẩn bị tắt.
Vù!
Một bóng người mặc áo bào xanh đột nhiên từ trong ngọn lửa bay vút ra ngoài.
Không phải người khác, chính là Tạ Bất Thần mới phá ba ngàn trượng hồng trần của Hồng Điệp thoát ra.
Hắn mặc áo bào xanh, từ ngọn lửa bay ra chỉ như một vệt khói xanh bốc lên từ ngọn lửa, lay động theo gió như một cánh hạc.
Có điều tư thế vốn nên vô cùng an nhàn này lại có thêm một phần chật vật, chỉ vì một ánh đao sáng lóa cũng bay ra theo từ ngọn lửa sắp tắt.
Kiến Sầu!
Cát Lộc đao!
Ngọn lửa nhỏ nhỏ trong đèn không ngờ lại biến thành một vầng mặt trời sáng rực, chiếu sáng cả đại điện âm u.
Ngọn đèn xanh trước tượng phật cuối cùng tắt đi.
Từ bấc đèn bay ra là ánh đao sáng như tuyết.
Trong Phật tháp, ba ngàn chiếc đầu người trôi nổi trên không, tỏ ra dữ tợn dưới ánh đao chiếu rọi.
Gần như ngay khi Tạ Bất Thần vừa bay ra khỏi ngọn thanh đăng, ánh đao như dải lụa này đã chém thẳng vào trên người hắn.
Xẹt!
Chiếc áo bào màu xanh lập tức bị chém rách một vết dài, Tạ Bất Thần nửa người nhuộm máu, đang bay lên trên lại bị đao thế chặn lại, đập mạnh xuống mặt đất trong đại điện.
Leng keng!
Bụi bay mù trời, hương án trên mặt đất lập tức bị đụng vào, giá đèn giá nến và lư hương toàn bộ rơi xuống đất, hết sức bừa bộn.
Một bãi máu đỏ tươi hắt xuống mặt đất phủ đầy bụi, máu đỏ hòa với bụi xám khiến người ta chỉ thấy vẩn đục.
Bóng dáng Kiến Sầu bay ra theo ánh đao sáng lóa, sau nháy ămts đã đứng trên chiếc thanh đăng đó.
Mũi chân nhẹ nhàng điểm lên cây đèn, ngọn lửa yếu ớt lúc này cuối cùng không duy trì được nữa, hoàn toàn tắt ngấm.
Xèo...
Một làn khói xanh lượn lờ bay lên, thế giới hồng trần ẩn trong ngọn lửa cũng biến mất. Xuất hiện trước mắt Kiến Sầu vẫn là tòa đại điện lúc trước, không có thay đổi gì ngoài đống bừa bộn dưới đất.
Hơn ba ngàn chiếc đầu người vẫn lơ lửng trong Phật tháp, được ánh vàng trên thân phật nhẹ nhàng chiếu sáng, có dữ tợn, có an lạc.
Cuộn giấy tỏa ra ánh sáng lờ mờ vẫn lẳng lặng treo trên đỉnh Phật tháp như lúc bọn họ bị hút vào thế giới hồng trần trong đèn. Ánh mắt từ trên người Tạ Bất Thần lướt qua, bốn mắt gặp nhau, phức tạp đến cực điểm, cũng đơn giản đến cực điểm.
Thanh Phong am tứ thập bát kí.
Mục đích của Côn Ngô, mục đích của Tạ Bất Thần.
Lúc này nàng nhìn thấy Tạ Bất Thần dù bị thương nhưng sắc mặt không thay đổi, không ngờ lại tùng người bay thẳng lên cao.
Kiến Sầu cười lạnh một tiếng: "Nằm mơ!"
Vẫn là một câu như trước.
Ngày xưa có thể đoạt Phong Lôi Dực Đế Giang của ngươi, hôm nay liền có thể đoạt Thanh Phong am tứ thập bát kí của ngươi.
Những gì ngươi muốn, tất bị ta đoạt.
Chỉ tung người một cái, Kiến Sầu đã thuận gió bay lên, thân hình trở nên mờ ảo, tốc độ cũng tăng lên tới cực hạn.
Nàng như một ngôi sao băng vẽ ra một đường vòng cung lấp lánh, trong lúc đuổi theo Tạ Bất Thần cũng vung đao chém về phía hắn.
Trên tay áo Tạ Bất Thần đã có một mảng vết máu kinh khủng, thấy đao của Kiến Sầu chém đến liền vỗ mạnh một chưởng vào trên tượng phật.
Lúc này hai người đều vừa mới bay lên, còn đang ở phần dưới của tượng phật, một chưởng này của Tạ Bất Thần vỗ thẳng vào đầu gối của tượng phật đang khoanh lại.
Lập tức nghe thấy một tiếng kim loại vang lên, Tạ Bất Thần đã thành công mượn lực bay lên, vừa vặn tránh được một đao của Kiến Sầu.
Ánh đao lạnh thấu xương mang theo uy thế đáng sợ không chém trúng Tạ Bất Thần, lại xẹt qua bên người hắn, chém thẳng vào vách tường của Phật tháp.
Tường Phật tháp nhìn rất dày và cứng rắn nhưng lúc này lại phát ra tiếng vỡ nứt.
Ầm!
Ánh đao từ Cát Lộc đao chém thủng tưởng tháp, vô số mảnh vụn mang theo ánh vàng rực rỡ từ giữa không trung rơi xuống, bụi đất mù trời.
Giống như là trong phần mộ âm u, đột nhiên một đao đâm thủng một lỗ, ánh vàng lấp lánh bên ngoài chiếu vào qua lỗ thủng này như là một cột sáng.
Không ít đầu người nằm trong cột sáng đột nhiên nhắm hai mắt lại như vẫn còn sống.
Cảnh này cực kì tuyệt diệu, cũng quỷ dị đến cực điểm.
Tạ Bất Thần nhìn thấy, Kiến Sầu cũng nhìn thấy.
Hai người đều biết ba ngàn đầu người này tất phải có chỗ kì lạ, nhưng lúc này cũng không còn tâm tư chú ý nữa.
Cho dù nơi này là Tu La địa ngục, nàng cũng phải cướp đoạt được thứ mà Tạ Bất Thần muốn có, sau đó một đao chém rơi đầu hắn ở chỗ này.
Suy nghĩ này lóe lên rồi biến mất trong đầu Kiến Sầu, sau đó liền hóa thành sát ý lạnh lẽo vô cùng vô tận tràn đến hai mắt nàng.
Trong lúc chém ra một đao, tốc độ của nàng cũng không hề giảm đi. Tạ Bất Thần thì bị một đao này của nàng ngăn cản một chút, mặc dù không bị thương nhưng bởi vì phải né tránh nên lãng phí không ít thời gian, vì thế Kiến Sầu đã vượt qua Tạ Bất Thần bay lên trên cao.
Trong Phật tháp chỉ có một bức tượng phật này. Nàng từ ngang đầu gối tượng phật nhanh chóng bay lên như một cơn gió, hoặc như là một tia chớp, nhanh chóng đến gần quyển trục treo cao trên phật đỉnh.
Tạ Bất Thần gần như theo sát phía sau.
Lúc ở trong trận đồ mê cung vạn thú, hắn vốn đã như dầu cạn đèn khô, nhưng trên đường gặp Lục Hương Lãnh xảy ra chuyện khiến Kiến Sầu không thể không hợp tác với hắn, bởi vậy lần đầu tiên có thời gian thở dốc.
Sau đó lại vào cảnh trong tranh, được Lí Quân tặng một đốt ngó sen, có thêm cơ hội phục hồi.
Càng không cần phải nói trong đèn hồng trần ngàn trượng, hắn không ngừng khôi phục thể lực.
Cho dù ván cờ vừa rồi Kiến Sầu chiếm mất tiên cơ, hắn bị trúng một đao của nàng, nhưng nếu xét đến thực lực lúc này thì hắn hoàn toàn không kém lúc trước chút nào.
Ánh mắt bám chặt trên người Kiến Sầu, bóng người lướt đi trong gió như là khắc vào trong trí nhớ của hắn, vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu.
Trong lòng có một tình cảm gì đó mơ hồ lan ra.
Nhưng sau đó cánh tay hắn lại giơ lên không hề do dự.
Một đạo kiếm ý tối nghĩa gần như thực chất ngưng kết thành một vệt xám nhàn nhạt kéo dài về phía Kiến Sầu.
Đó là một cảm giác kì lạ cực đoan.
Linh thức của Kiến Sầu tản ra, có thể phát hiện vệt xám nhỏ bé đó vừa xuất hiện, cảm giác ngột ngạt đã ập thẳng đến sau lưng nàng.
Nàng giống như rơi vào đầm lầy, cảm thấy tay chân cũng trở nên trì trệ. Linh khí vận chuyển trong cơ thể như bị vệt xám tự dưng xuất hiện trói chặt, suýt nữa không vận chuyển được nữa.
Thấy tia kiếm ý nhỏ bé đã sắp từ trong tay Tạ Bất Thần bay ra, xuyên thấu thân thể nàng, Kiến Sầu vội nghiến răng, linh khí trong thân thể đột nhiên bùng nổ tán loạn.
Lúc này không ngờ nàng lại tản đi toàn bộ linh khí đang vận chuyển trong cơ thể, thân hình đang nhanh chóng bay lên cao đột nhiên rơi xuống.
Tạ Bất Thần cau mày, lại bị nàng làm cho trở tay không kịp.
Giống như vừa rồi nhát đao của Kiến Sầu không chém trúng người hắn, đạo kiếm ý này của Tạ Bất Thần cũng không thể chém trúng người Kiến Sầu.
Xẹt!
Lại là một lỗ thủng xuất hiện trong Phật tháp tối đen như mực.
Một cột sáng màu vàng từ bên ngoài chiếu vào, vừa đúng vào trên người Tạ Bất Thần, giống như dát một lớp vàng lên trên người hắn.
Kiến Sầu còn đang rơi xuống lại đột nhiên phát ra một tiếng cười nhạo.
Ẩn Giả kiếm ý?
Cũng chỉ đến thế thôi mà.
Linh lực trên người vận chuyển khó khăn chính là vì bị kiếm ý khóa chặt, nhưng Kiến Sầu lại là thiên hư chi thể, tất cả kinh mạch trong thân thể đều đã tan rã, chỉ cần nàng nghĩ rằng một chỗ là kinh mạch, chỗ đó sẽ thành tuyến đường linh lực vận hành, nàng không còn bị kiếm ý của Tạ Bất Thần trói buộc nữa.
Lúc kiếm ý của Tạ Bất Thần xuyên thủng Phật tháp, Kiến Sầu cũng đã có tính toán của mình, một tuyến vận hành kinh mạch hoàn toàn mới lập tức sinh ra.
Ngưng!
Quát nhẹ một tiếng trong lòng, linh khí vô số vừa mới tản ra lúc này lại đổ vào trong người Kiến Sầu như cá voi hút nước.
Trong nháy mắt, Kiến Sầu đã thoát khỏi sự khống chế của kiếm ý.
Trong một chiêu giao đấu vừa rồi, Tạ Bất Thần đã chiếm được tiên cơ, nhưng lúc ánh mắt rơi vào trên người Kiến Sầu, hắn lại khó mà che giấu vẻ kinh hãi trong mắt.
Thay đổi rồi...
Mặc dù người trước mặt hắn vẫn là Kiến Sầu, nhưng tuyến đường vận chuyển linh lực trên người lại đã thay đổi, cảm giác này giống như là trước mặt mình đột nhiên xuất hiện một người lạ.
Tuyến đường kinh mạch vận hành của tu sĩ bình thường làm sao có thể thay đổi được?
Tạ Bất Thần kiến văn rộng rãi, gần như lập tức đoán được nguyên nhân phía sau: "Thiên hư chi thể!"
Giọng nói lộ vẻ kinh ngạc không kiềm chế được.
Thiên hư chi thể cũng giống như việc hồn phách của Kiến Sầu khuyết thiếu, người bình thường không thể nào quan sát được.
Bây giờ Tạ Bất Thần lại buột miệng nói ra, đương nhiên không phải hắn nhìn thấy mà là căn cứ vào sự thay đổi kinh mạch của Kiến Sầu mà đoán được.
"Thiên hư chi thể..."
Kiến Sầu lộ ra một nụ cười rực rỡ.
"Tạ đạo hữu rất thông minh, vậy mà có thể nhanh chóng đoán được, bội phục, bội phục!"
Lời nói vừa dứt lại là một đao chém ra.
Nụ cười trên mặt Kiến Sầu lộ ra một sự đẫm máu sau khi đã được rửa tội trong đau khổ: "Kiến Sầu có ngày hôm nay là nhờ có Tạ đạo hữu ban tặng năm xưa, hôm nay liền từng đao từng đao trả lại!"
Ầm!
Khi tiếng quát đó đến tai Tạ Bất Thần, nhát đao chém ra cũng vừa tới nơi. Lần này Tạ Bất Thần không phòng bị kịp, không thể tránh được, trên vai lập tức nở ra một đóa hoa máu.
Ý của Kiến Sầu, Tạ Bất Thần không hiểu rõ lắm, nhưng lại có thể đoán được đại khái.
Tất cả của nàng hôm nay đều là nhờ hắn ban tặng. Không có một kiếm xuyên tim của hắn ngày xưa, làm sao có nữ tu sĩ mạnh mẽ đến kinh người của ngày hôm nay?
Vẫn là gương mặt ngày xưa, vẫn là cố nhân thuở đó, vẫn là người phụ nữ làm trái tim xao xuyến.
Giơ tay bước chân mang theo uy phong lẫm liệt, lại vẫn không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Sau mấy lượt gia thủ, hình ảnh trong kí ức và những gì nhìn thấy ngày hôm nay dần dần trùng lặp.
Ánh mắt Tạ Bất Thần nhìn Kiến Sầu trở nên dịu dàng, mang một sự hoài niệm sâu sắc trong trí nhớ.
Hắn từng nghĩ tới việc lừa dối chính mình, nhưng tình cảm ẩn sâu trong lòng mà ngay cả chính hắn cũng không nhìn thấy rõ thì làm sao có thể lừa gạt?
Không thể lừa mình, vậy thì phải giết!
Cuộn giấy trên kia liên quan đến Cửu Khúc Hà Đồ, hắn nhất định phải lấy được. Cố nhân trước mặt là tâm chướng lớn nhất của hắn từ lúc tu đạo tới nay, hắn chắc chắn sẽ diệt trừ.
Thế là, trong lúc ánh mắt nhìn nàng vẫn mang nặng thâm tình, bên môi Tạ Bất Thần nở một nụ cười, năm ngón tay mở ra, từng đạo kiếm ý rung trời chuyển đất điên cuồng ngưng tụ.
Ầm!
Ầm!
Ầm!
Từng đạo kiếm ý đánh ra, là vô số lỗ thủng màu vàng xuất hiện trên tường.
Tạ Bất Thần tấn công, Kiến Sầu cũng đánh trả.
Hai người không ngừng giao thủ cực kì mạo hiểm, lại không ngừng bay lên trên cao.
Vô số cột sáng màu vàng từ lỗ thủng trên tường chiếu vào, chiếu sáng tượng phật cao vút trong đại điện.
Ánh sáng màu vàng càng ngày càng sáng.
Trong Phật tháp, toàn bộ ba ngàn đầu người được ánh vàng chiếu rọi, không dám nhìn, đau khổ nhắm hai mắt lại.
Từ đầu gối ngồi xếp bằng của tượng phật lên đến ngực có hình chữ 卐, lại lên đến hai vai rộng rãi.
Hai người không ngừng bay lên, càng ngày càng cao, chỉ chốc lát sau đã đến gần vị trí đỉnh tháp.
Phật tháp chóp nhọn, càng lên cao càng hẹp, không gian để hai người hoạt động cũng càng ngày càng nhỏ.
Thường thì chỉ một chớp mắt, hai người đã so chiêu đến mấy lần.
Ánh vàng chói mắt phản xạ từ đầu tượng phật khiến hai người giao chiến đều chìm ngập trong ánh sáng rực rỡ.
Mặt tượng phật vốn ở bên dưới không nhìn thấy được, đến độ cao này cuối cùng cũng hiện ra rõ ràng.
Vành tai dài và nhẵn nhụi, cái cằm có độ cong nhu hòa, khóe miệng khẽ cong lên, hai mắt hơi khép lại, trên mi tâm có một điểm hồng.
Bảo tướng trang nghiêm, mang vẻ từ bi đặc biệt an lành.
Bức tượng khổng lồ ngồi xếp bằng ngay ngắn trong Phật tháp buông mắt nhìn xuống phía dưới, dường như nhìn chằm chằm ba ngàn cái đầu người, ba ngàn linh hồn cực khổ trôi nổi giữa không trung, bình thản đến cực hạn, cũng từ bi đến cực hạn.
Bức tượng không nhìn thấy quyển trục "Thanh Phong am tứ thập bát kí" trên đầu, cũng không nhìn thấy hai tu sĩ một nam một nữ đanh chiến đấu sống chết vì quyển trục này.
Đó là Phật, đó là Tổ, là tồn tại từ bi nhất, cũng vô tình nhất.
Xẹt!
Năm ngón tay nhỏ nhắn kết thành một thủ ấn phức tạp bắn thẳng về phía Tạ Bất Thần trên vai Phật tổ.
Hồng Trần Phá Vọng Chỉ!
Kiến Sầu sử dụng Cát Lộc đao rất vừa tay, từ đầu đến giờ chưa từng thay đổi. Nhưng vừa rồi nàng mới chém ra một đao, trong lúc chưa kịp xuất ra đao thứ hai chợt nhớ lại cảm giác trong ba ngàn trượng hồng trần của Hồng Điệp, liền đưa tay điểm ra một chỉ.
Cảm giác hoảng hốt và đau khổ khi trầm luân giữa chốn hồng trần đánh thẳng vào trong lòng Tạ Bất Thần.
Đạo tâm của hắn không phải hoàn toàn không có sơ hở.
Một chỉ này của Kiến Sầu chưa đạt đến mức tinh diệu, nhưng vẫn đủ để khiến Tạ Bất Thần có một chốc lát ngơ ngác.
Ngay sau một nháy mắt ngơ ngác này, một cơn đau lập tức ập đến.
Phụp!
Đó là tiếng năm ngón tay đâm vào da thịt.
Chính bản thân Kiến Sầu cũng không ngờ lại dễ dàng đắc thủ như vậy.
Lời của Hồng Điệp tiên tử lại vang lên bên tai.
Lại yêu?
Vì thế Hồng Trần Phá Vọng Chỉ mới có thể đắc thủ hay sao?
Khóe miệng lập tức lộ ra một nụ cười mỉa mai.
Kiến Sầu nhìn mi tâm Tạ Bất Thần đột nhiên nhíu chặt, trong lòng không có một chút dao động nào, bàn tay giật lại mang theo vô số giọt máu bắn lên kim thân cổ phật, thêm một chút quỷ dị lên tượng phật trang nghiêm.
Chỉ lực thấu vai mà vào, theo kinh mạch của hắn chạy đi khắp nơi, một bên vai biến thành máu thịt lẫn lộn.
Tạ Bất Thần đang ở trên vai tượng phật, lúc nén cơn đau ngẩng đầu lên chỉ nhìn thấy bóng dáng Kiến Sầu đã bay ra xa.
Quyển trục Thanh Phong am tứ thập bát kí đã gần ngay trước mắt.
Chuyện liên quan đến bí mật của hà đồ, Hoành Hư chân nhân đã nói là cực kì quan trọng, nhất quyết không thể rơi vào trong tay Kiến Sầu.
Nhất quyết...
Trong mắt Tạ Bất Thần lộ vẻ suy nghĩ, dường như có vài phần do dự, nhưng nhìn thấy bóng dáng Kiến Sầu đã bay đến gần quyển trục, nếu muốn ngăn cản, hắn không có lựa chọn nào khác.
Chủ bài không phải là để lật lên hay sao?
Thần quang trong mắt Tạ Bất Thần ngưng tụ, vô số ánh vàng bắn ra, tụ lại thành một ấn phù kì lạ.
Dưới chân Tạ Bất Thần, đấu bàn hai trượng năm nhanh chóng lan ra xung quanh, điên cuồng xoay tròn.
Một đạo ấn màu vàng cũng ngưng tụ dưới chân hắn, song song với ấn phù xuất hiện trong mắt.
Thế là một sự rung động kì lạ đột nhiên xuất hiện trong không gian chật chội này.
Kiến Sầu đã bay qua sống mũi Phật tổ, tiếp tục bay lên phía trên, đột nhiên cảm giác về sự tồn tại của Tạ Bất Thần trong linh thức của nàng trở nên hư ảo, giống như là bóng người phản chiếu trên mặt nước, đột nhiên có một gợn sóng nổi lên, bóng người bị tách ra rồi biến mất.
Bóng dáng Tạ Bất Thần đã biến mất.
Kiến Sầu kinh hãi, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện một khái niệm: Dịch chuyển tức thời!
Nàng hoàn toàn không quay lại nhìn xuống bên dưới, ngay lúc bóng dáng Tạ Bất Thần biến mất trong phạm vi bao trùm của linh thức liền ngẩng đầu lên nhìn về phía quyển trục.
Một gợn sóng lăn tăn xuất hiện, bóng dáng Tạ Bất Thần liền hiện ra bên cạnh quyển trục.
Gần trong gang tấc!
Chỉ cần hắn đưa tay ra là có thể lấy được.
Có lẽ là thi triển phép thuật vừa rồi khiến hắn tiêu hao quá nhiều linh lực, khuôn mặt Tạ Bất Thần trở nên tái nhợt, nhưng lúc này đã vượt xa Kiến Sầu, hắn lập tức vươn tay về phía quyển trục không hề có gì phải lo ngại.
Đó chính là Thanh Phong am tứ thập bát kí.
Chứa bí mật khiến Bất Ngữ thượng nhân có thể đắc đạo phi thăng, thậm chí liên quan đến bí mật về sự hình thành của cả Thập Cửu Châu.
Quan trọng nhất là...
Đó là thứ Tạ Bất Thần muốn lấy được.
Trong đầu nàng, một loạt suy nghĩ nhanh chóng chạy qua.
Ngay khi Tạ Bất Thần dịch chuyển tức thời thành công, cơ thể Kiến Sầu đã phản ứng trước đầu óc nàng một bước.
Một đấu bàn cũng hai trượng năm lan rộng phủ kín cả đỉnh Phật tháp.
Một đạo ấn hình chiếc cánh màu vàng hiện ra giữa các tuyến khôn trên đấu bàn, thế là sau lưng có cảm giác nóng rát.
Truyện khác cùng thể loại
241 chương
96 chương
11 chương
291 chương
476 chương
522 chương