Ta không thành tiên

Chương 228 : phiên thiên ấn (1)

Bụp bụp bụp bụp... Vẫn là tiếng mũi tên cắm xuống mặt đất, cắm vào cột đá, có điều đã dần dần thưa thớt. Bất Động Linh lơ lửng trên không sau khi ngưng tụ thành lá chắn đồng thau chặn lại mũi tên liền mất hết sức mạnh rơi xuống phía dưới. Coong! Âm thanh rất trầm, không còn lanh lảnh như lúc trước. Nét khắc đồng cổ vẫn tỏ ra cũ kĩ, chiếc chuông rơi xuống cách chân Kiến Sầu ba thước, không hề nhúc nhích. Mặt đất vẫn đang rung chuyển, vỡ vụn không còn hình thù gì. Kiến Sầu lại không nhìn lấy một cái, nàng vẫn không biết vừa trải qua nguy hiểm, chỉ có một suy nghĩ càng ngày càng rõ ràng trong đầu. Đó là Phiên Thiên Ấn hoàn toàn khác. Ẩn giới Thanh Phong am chính là nơi khởi nguyên của đạo ấn Phiên Thiên Ấn này, cá chép cũng chính là Lí Quân, là người trông coi ẩn giới, Phiên Thiên Ấn do nó sử dụng chỉ sợ mới là chính thống nhất, hoàn chỉnh nhất. Sau khi tập được Phiên Thiên Ấn, Kiến Sầu chưa hề phát hiện đạo ấn này có chỗ nào có thể thăng cấp, dường như chính là một ấn phù có thể sử dụng đơn giản như vậy. Nhưng bây giờ nàng nhìn thấy chiếc đuôi cá màu bạc trên vòm trời. Phiên Thiên Ấn màu bạc! Linh khí mỏng manh tụ tập lại với nhau, thông qua tổ hợp huyền ảo, kết cấu ổn định và tinh tế, chỉ nhìn từ xa cũng có thể phát hiện sự kín kẽ gần như hoàn mỹ của nó. Xẹt! Đấu bàn dưới chân mở ra mà nàng không hề hay biết. Từng đạo tử bắt đầu sáng lên. Trên trời, cuộc chiến đấu giữa con cá chép và chim cắt khổng lồ đã đến thời khắc mấu chốt. Đất rung núi chuyển, không những là mặt đất mà cả hồ nước dường như cũng bắt đầu vỡ vụn. Thiên cung lơ lửng phía sau mặt gương lăn tăn, ấn phù dưới đáy thiên cung vẫn nhấp nháy, ánh sáng lại ngày càng mờ đi. Trên quảng trường ngoài cửa tầng thứ nhất mê cung. Mấy tu sĩ Trung Vực đã từ Ý Trịch Trục đi ra đều nhìn lên đỉnh đầu với sắc mặt ngưng trọng, dù ở bên ngoài nhưng bọn họ cũng có thể nhìn thấy cuộc chiến đấu trên vòm trời. Như Hoa công tử không cười đùa, siết chặt chiếc quạt: “Lí Quân đang bảo vệ ấn phù, chỉ sợ cũng là cả ẩn giới...” Từ tình hình chiến đấu trước đó có thể dễ dàng phân tích ra: Cả ẩn giới chỉ là hình chiếu niêm phong trong hồ gương của thiên cung, chiến đấu lan đến ấn phù và mặt gương, tất cả trên mặt đất theo đó liền hủy diệt, hơn nữa càng ngày càng không yên. Có thể thấy, nếu ấn phù vỡ vụn, mặt gương bị phá vỡ, cả ẩn giới liền sẽ không còn tồn tại. Vậy thì... Bọn họ đang ở trong ẩn giới sẽ rơi vào đâu? Mọi người chỉ cần nghĩ như vậy đã cảm thấy sởn gai ốc. Sau khi nghe câu này của Như Hoa công tử, Hạ Hầu Xá không hề thu ánh mắt lại, vẫn nhìn chiếc đuôi cá màu bạc từ từ ngưng tụ giữa không trung. Cảnh tượng này khiến hắn có một cảm giác rất quen thuộc, lờ mờ nhớ lại lúc tham dự tiểu hội, một nữ tu sĩ từng chiến thắng hắn đã sử dụng Phiên Thiên Ấn. Lục Hương Lãnh thì hơi cau mày. Hai người này đều không nói gì, chỉ có Tả Lưu không ngừng lau mồ hôi lạnh, run run nói: “Này này... Dù sao bây giờ chúng ta cũng không vào được, cứ đấu đến đấu đi chỉ sợ ẩn giới sẽ gặp nguy hiểm. Các ngươi xem, bức tường này đã bị nứt bao nhiêu chỗ rồi... Bây giờ nếu chạy không biết chừng vẫn còn kịp?” “...” Lục Hương Lãnh yên lặng một lát, lắc đầu: “Kiến Sầu đạo hữu có lẽ còn ở bên trong“. Ý nàng rất rõ ràng, chạy cũng không thể bỏ lại đồng đội. Tả Lưu nghe vậy mới vỗ trán, ngượng ngùng cười: “Ơ ta quên mất...” Kì thực sau khi từ Ý Trịch Trục đi ra, mấy người Trung Vực này vẫn chưa rõ tình hình ra sao. Kiến Sầu đi qua đường hầm trước, bọn họ theo sau, lần lượt đi qua. Nhưng không ngờ lúc bọn họ đi ra, không còn tung tích của Kiến Sầu cũng đành, ngay cả Tiểu Kim cũng biến mất. Đứng lại nhìn kĩ, trên quảng trường giữa hồ nước phía trước lại có mấy khuôn mặt lạ lẫm, hơn nữa mấy người lạ mặt này đều đang vây công đệ nhất nhân thiên tài của Côn Ngô mấy năm nay. Tạ Bất Thần! Mấy người đều biết hắn và Kiến Sầu có chút quan hệ tế nhị, thấy hai bên đánh nhau, giữa chính và ta, đương nhiên phải lên hỗ trợ hắn, nhân tiện hỏi thăm tung tích Kiến Sầu. Đâu ngờ bọn họ còn chưa đi tới, gã cầm đầu ba người kia đã lập tức chạy trốn, không biết dùng phương pháp nào mở được cổng mê cung rồi trốn vào trong. Tạ Bất Thần tử chiến với kẻ đó một trận, không ngờ cũng lập tức lao vào mê cung theo. Mọi người quả thực ngớ ra, còn chưa rõ tình hình ra sao đã đụng phải hai tên tu sĩ yêu ma đạo xui xẻo đến cực điểm đó, lập tức quyết đấu một trận, hai tu sĩ yêu ma đạo bị bọn họ giết chết tại chỗ. Giết xong, mọi người vẫn bị kẹt bên ngoài. Bọn họ đã thử đủ loại biện pháp nhưng đều không thể vượt qua bức tường cao này. Như Hoa công tử phân tích tình hình cho mọi người, sơ bộ kết luận Tiểu Kim đi theo bọn họ chắc không phải là thật, còn Kiến Sầu đương nhiên không thể chết, nhất định cũng dùng cách nào đó đi vào mê cung rồi. Tả Lưu lập tức ồn ào: “Nhất định là chân nhân cùng sơn nhân đã cho hai người bọn họ thứ gì đó, tại sao chỉ có chúng ta là không biết gì cả?” “...” Khỏi phải nói, quả thật có khả năng này. Dù sao mọi người đã dùng hết mưu mẹo mà vẫn không vào được nên đành phải ở đây chờ. Chờ mãi chờ mãi, đến lúc xảy ra dị biến này. Trốn là không thể, chỉ còn cách đợi kết quả. Như Hoa công tử suy nghĩ một lát, đang định đưa ra một đề nghị khác, không ngờ bức tường cao mười trượng trước mặt đột nhiên phát ra tiếng rạn nứt làm mọi người ghê răng. Răng rắc răng rắc... Một lại một vết nứt, từ nhỏ biến thành lớn, không ngờ lại lan khắp cả bức tường cao mười trượng. Chính giữa bức tường có một phù điêu trận đồ mê cung, vốn một khắc thay đổi một lần, lúc này đột nhiên cũng rung động kịch liệt. Ở trung tâm trận đồ có một ấn phù màu vàng, giống ấn phù trên đỉnh thiên cung như đúc. Từ trên đầu truyền đến tiếng va đập điên cuồng, ấn phù trên thiên cung tối đi, ấn phù trên trận đồ cũng trở nên ảm đạm. Ánh sáng nhanh chóng mờ đi đến cực hạn, gần như mắt thường không nhìn thấy được nữa. Thế là một sự cân bằng nào đó dường như cuối cùng bị phá vỡ. Ầm! Như nước lũ đột nhiên phá vỡ đê, như luồng khí đột nhiên nổ tung, như là núi lở, như là đất sập... Cả bức tường đá cao mười trượng không ngờ lại ầm ầm sụp đổ! Trước mặt đám Như Hoa công tử, Lục Hương Lãnh lập tức xuất hiện hình ảnh phía sau tường. Đổ nát thê lương, mặt đất vỡ vụn, như là từng hòn đảo trôi trên hồ lớn, như là những mảnh ghép tản mát, quanh rìa hình thù bất quy tắc còn có ánh sáng màu lam nhạt không ngừng lấp lánh. Nước hồ nhấn chìm rất nhiều vùng đất thấp, nhấn chìm một đống đổ nát, nhấn chìm động phủ của các linh thú... Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều kinh hãi: Bọn họ nhìn thấy hàng trăm hàng ngàn linh thú. Có con đứng trên những mảnh vỡ khô ráo, có con đứng trên khúc gỗ trôi, có con trèo lên cây cối cao một chút, đương nhiên đa số đều đang vùng vẫy dưới nước... Một luồng uy áp đáng sợ đột nhiên từ trên trời đè xuống. Như là có một bàn tay to lớn từ trên cao vỗ xuống. Lúc này trừ hai đối thủ còn đang chiến đấu, không còn có bất cứ thứ gì có thể bay lên trời nữa. Trên mặt đất, tất cả phủ phục. ”Sao số ta lại nhọ thế này...” Trển một mảnh mê cung vỡ, Tống Lẫm vốn đang bay cũng lập tức bị uy áp vỗ xuống, rơi thẳng xuống mảnh vỡ đó. Vốn sau khi bị Kiến Sầu truy đuổi, hắn đang tiếp tục thăm dò ẩn giới, đâu ngờ chưa được một lát đã nhìn thấy con chim cắt khổng lồ bắt đầu nổi điên. Thấy cả ẩn giới sắp dần dần sụp đổ, Tống Lẫm thật sự không dám mạo hiểm. Lúc như thế này, tốt nhất là để đám tu sĩ Trung Vực kia chết ở đây, hắn phải giữ sức sớm trở về tìm gã đầu sỏ Ung Trú tính sổ. Chủ ý đã định, Tống Lẫm liền nhanh chóng cất bước quay lại. Lúc này mặc dù hắn bị uy áp áp chế, khả năng ngự không có được sau khi đạt đến Kim Đan kì cũng không thể thi triển được, nhưng khoảng cách đến cửa vào mê cung cũng rất gần. Hắn sẽ rất nhanh có thể ra ngoài! Tống Lẫm cắn chặt khớp hàm, chạy vội trên mặt đất, chỉ chốc lát đã đến nơi hắn cần đến. Có điều không đợi hắn tới gần, cảnh tượng trước mắt đã khiến hắn kinh hoàng. Bức tường cao mười trượng phía trước đột nhiên sụp đổ, từ bên gnoaif có bốn người đi vào. Đó là bốn tu sĩ Trung Vực! Hỏng rồi! Tống Lẫm hoàn toàn không kịp né tránh. Ngay khi hắn nhìn thấy bốn người này, đám người Như Hoa công tử cũng đã nhìn thấy hắn, bước chân dừng lại. Như Hoa công tử khẽ nhướng mày, lúc này đã biết thân phận của hắn, lập tức mỉm cười: “Đây chẳng phải Tống thiếu tông chủ của Sơn Âm tông yêu ma đạo hay sao? Đúng là hữu duyên!” Khuôn mặt Tống Lẫm hoàn toàn sa sầm. Lần này sợ là không thoát được rồi. Vô số bức tường cao tạo thành mê cung bây giờ đã không còn gì nữa, chỉ để lại đủ loại mê trận điêu khắc trên những mảnh vỡ của mê cung. Nhìn tiếp vào bên trong, giữa cửa tầng thứ nhất và cửa tầng thứ hai mê cung có một mảnh vỡ, đó là chỗ đứng chân của Kiến Sầu lúc này. Ánh sáng lấp lánh từ dưới chân nàng xoay tròn lan ra. Từng chút ánh sao như bạc trắng bị ngưng vào tuyến khôn, tuyến khôn vận chuyển đưa sức mạnh của ánh sao li ti vào thiên nguyên, làm lớn mạnh viên kim đan ở trung tâm thiên nguyên. Mỗi một đạo tử trên đấu bàn đều hiện ra một loại thần quang rực rỡ. Đấu bàn của Kiến Sầu lúc mới kết đan là hai trượng bốn, sau khi kết thúc tiểu hội từng có một thời gian tĩnh tu và có một cơ duyên mà tăng lên đến hai trượng bốn thước bảy tấc. Lúc này kích cỡ đấu bàn không có gì thay đổi, nhưng những đạo tử đại biểu cho Phiên Thiên Ấn trên đấu bàn lại đang di động. Một đạo tử! Hai đạo tử! Ba đạo tử! Sau khi bảy lần di động, hình dạng của cả đạo ấn thực ra chưa hề thay đổi, điểm bất đồng duy nhất chính là phương hướng của nó, giống như là một người đang trồng cây chuối được xoay lại cho đúng chiều. Bất kể là con sóc nhỏ bị Kiến Sầu tóm trong tay hay là con chồn nhỏ đứng trên vai Kiến Sầu lúc này đều kinh hãi trợn mắt. Là một con linh thú có kiến thức cơ bản, bọn chúng đương nhiên biết đạo ấn một khi hoàn thành liền không thể sửa đổi. Nhưng đạo ấn của Kiến Sầu... Nếu có tu sĩ đại năng nào ở đây chỉ sợ cũng phải lấy làm lạ. Cả đại địa Thập Cửu Châu có thể cũng tìm không ra một tu sĩ thứ hai như Kiến Sầu. Thiên hư chi thể! Trong thân thể nàng không có kinh mạch, đạo ấn vận chuyển hoàn toàn không có quy tắc, bởi vậy mới có cơ hội tiến hành sửa đổi đạo ấn như thế này, hơn nữa không có một chút đau khổ nào. Nếu là tu sĩ khác, cho dù chỉ di động một đạo tử chỉ sợ cũng đau đến lăn lộn trên mặt đất, hao phí không biết bao nhiêu đan dược linh thảo. Cơ duyên là một thứ rất khó nói rõ. Nàng cùng ẩn giới Thanh Phong am không biết chừng thật sự có một đoạn duyên phận. Nhìn chiếc đuôi cá màu bạc đã hoàn toàn thành hình, trong đầu Kiến Sầu đã rất rõ ràng. Từ lúc đuôi cá hình thành đến lúc nàng ngộ ra cũng chỉ có chốc lát, nàng lại như đã trải qua rất lâu... Vốn nàng sử dụng Phiên Thiên Ấn đã rất thành thạo, trên phương diện tu luyện cũng có khả năng lĩnh ngộ và sức sáng tạo siêu tuyệt. Giống như là dãy núi phủ đầy tuyết đọng, ở nơi đủ yên tĩnh, khi tuyết đọng đủ dày, chỉ cần một tiếng kêu liền có thể dẫn tới một trận tuyết lở rất lớn. Kiến Sầu lúc trcs chính là dãy núi phủ đầy tuyết đó. Lí Quân thi triển Phiên Thiên Ấn thật sự thì là một tiếng kêu gây ra tuyết lở. Hết thảy đều vừa khéo, như nước chảy thành sông. Một tia sáng lóe lên trong đầu, tất cả mọi chuyện liên quan đến Phiên Thiên Ấn đều được giải quyết dễ dàng. Vốn Phiên Thiên Ấn Kiến Sầu tu hành không có bất cứ sai lầm nào, chỉ là khi đó nàng đứng trên vách núi sau Thanh Phong am, nhìn thấy đạo ấn từ sau núi hiện lên, lại không biết phương hướng chính xác của đạo ấn này. Có điều nàng là thiên hư chi thể, đánh bậy đánh bạ không ngờ cũng tạo ra được một phiên bản Phiên Thiên Ấn không hoàn chỉnh để dùng. Bây giờ Lí Quân thi triển ra, Kiến Sầu suy diễn nhiều lần, cuối cùng phát hiện vấn đề nằm ở đâu, nhờ đó mới hoàn toàn lật lại Phiên Thiên Ấn của mình. Đạo ấn lật lại có nghĩa là phương thức vận chuyển linh khí trong kinh mạch thay đổi. Chuyện khó khăn đối với người khác, nhưng đối với Kiến Sầu lại là chuyện đơn giản như ăn cơm uống nước. Phiên Thiên Ấn mới đã hình thành. Nàng trên đấu bàn hai trượng bốn thước bảy tấc, đứng trên mảnh vỡ mê cung, trên vai ngồi một con chồn nhỏ, trong tay nắm một con sóc nhỏ, ngẩng đầu lên nhìn, trong mắt chỉ có sự khiếp sợ và than thở khó có thể che giấu. Con cá chép toàn thân màu bạc vung cao đuôi cá, như là tiến lên trên biển rộng, hùng hổ vỗ mạnh xuống phía dưới. Ầm! Trên không trung, trong hồ nước, lập tức dâng lên sóng dữ. Như là có một vùng biển rộng trôi nổi trên không bị chiếc đuôi cá này vỗ xuống. Đứng mũi chịu sào chính là con chim cắt khổng lồ cách đó gần nhất. Móng vuốt khổng lồ bao trùm đầy vatr còn chưa kịp vồ tới nơi đã bị sóng dữ trước mặt ập đến đánh trúng, sóng dữ đập thẳng vào người Vô Ác làm bắn ra vô số lông vũ màu đen, kèm với đó là máu tươi tung tóe. ”A a a a...” Không cam lòng! Cho dù ngươi có Phiên Thiên Ấn, ta cũng phải phá hủy ẩn giới này. Người thất tín không thể tồn tại trên đời, nơi thất tín không nên giữ lại. Trong hai mắt Vô Ác, màu đỏ đậm chưa hề tiêu tan, thậm chí còn nồng nặc như sắp rõ máu. Hắn điên cuồng muốn lao về phía trước, lap thẳng về phía chiếc đuôi cá màu bạc xé rách sóng dữ. Càng ngày càng gần... Nhưng một lát sau, hắn liền phát hiện mình không động được nữa. Chiếc đuôi cá màu bạc duy trì một tốc độ tiến lên không phải là nhanh, mang một cảm giác nặng nề ngạt thở tới gần Vô Ác. Như là có vô số xiềng xích, như là có ngàn vạn mũi tên nhọn đâm vào người Vô Ác. Làm hắn bị khóa chặt giữa không trung. Không những không thể nhúc nhích, thậm chí còn có cảm giác mình không thể trốn đi đâu được. Khí cơ đã khóa chết! ”Phiên Thiên Ấn của ngươi không ngờ đã đến tầng thứ hai...” Giọng nói không giấu được vẻ khiếp sợ, Vô Ác quả thực không thể tin được. Cá chép không nói gì, chiếc đuôi cá vung lên cao, như một ngọn núi cao trên biển sụp đổ, đập chính xác về phía hắn. Không thể tránh né, cũng hoàn toàn không thể tránh được. Ầm! Tiếng va đập dữ dội vang lên. Vuốt sắc phủ đầy vẩy cứng rắn bị bẻ gãy, bộ lông như giáp trụ quanh thân trong nháy mắt cũng biến thành rách nát tả tơi. Con chim cắt khổng lồ không hề có sức chống cự, bị cá chép quất đuôi từ trên cao đập rơi xuống. Ầm! Như một tảng đá màu đen to lớn từ trên trời rơi xuống. Trong quá trình rơi xuống, Vô Ác khó mà duy trì hợp nhất bản thể và hóa thân, trong nháy mắt lại biến thành hình người thanh niên tà ác đập thẳng xuống mặt đất. Rầm... Nước văng khắp nơi, kèm theo là máu tươi tung tóe. Con sóc nhỏ ôm quả thông run lên một chút, sau đó trong mắt toát ra ánh sáng vô hạn, không ngờ lại tung quả thông lên cao: “Khẹc khẹc khẹc!” Nó vui sướng kêu lên, lại đưa tay đữo được quả thông, cực kì vui vẻ. Thắng rồi! Lí Quân thắng rồi!