Ta không thành tiên
Chương 211 : món ăn trên mâm
Đỉnh núi cao cao, tám đường hầm chạy qua lòng núi theo những lối khac snhau, cuối cùng lại đều dẫn tới một lối ra. Có điều mỗi đường hầm dường như đều có một chút khác biệt.
Trong đường hầm thứ hai phía bên phải.
Tạ Bất Thần thay một bộ trường bào màu tím thoáng nhìn cửa hang có ánh sáng chiếu vào, trên mặt lộ ra vẻ mặt hơi kì quái.
Không còn vẻ lạnh lùng và xuất chúng mọi ngày, bây giờ thoạt nhìn hắn có vài phần tầm thường, có điều hình thêu màu lam đậm trên áo bào tuy có vài phần xa lạ nhưng vẫn khiến đôi mắt, hoặc nói là ánh mắt của hắn trở nên nổi bật.
Ánh mắt lạnh nhạt.
Lạch cạch.
Tiếng bước chân rất khẽ vang lên. Tạ Bất Thần quay đầu lại, khuôn mặt hắn lúc này nhìn rất xa lạ.
Đó là một ông già mặc đạo bào đang đi tới chỗ hắn. Trên mặt ông ta có rất nhiều nếp nhăn, đôi môi già nua khô quắt lộ ra một độ cong. Ông ta kéo tay áo lên, trên bàn tay sạch sẽ bưng một chiếc mâm gỗ sơn đỏ, cách một quãng tạm thời còn không thấy rõ trên mâm là thứ gì.
Lúc này Tạ Bất Thần vãn đang ở trong đường hầm, có điều khi sắp ra khỏi cửa hang, đường hầm đã trở nên rộng rãi chứ không chật hẹp như bên trong.
Trên nền đá thô ráp phủ một tấm thảm dày mềm mại, đặt một chiếc án dài trổ sơn tinh xảo, trên án đặt một chiếc đĩa sứ nhỏ, bên cạnh đặt một đôi đũa ngà voi và một chiếc thìa sứ mộc mạc, ngoài ra còn có một bầu rượu cổ dài màu xanh da trời, mùi rượu say lòng người từ miệng bầu rượu không ngừng bay ra.
Tạ Bất Thần ngồi yên phía sau chiếc án dài này, còn ông già bưng mâm thì không nhanh không chậm đi tới phía trước án.
Cạch.
Một tiếng vang nhỏ.
Chiếc mâm sơn đỏ được đặt xuống trước mặt Tạ Bất Thần.
Lão đạo sĩ đưa đôi tay nhăn nheo ra bưng bát canh ở chính giữa mâm đặt xuống trước mặt Tạ Bất Thần: "Lúc bản tọa tu hành từng có người nói với bản tọa, trời đất là lò luyện, chúng sinh như thịt cá, đều ở trong lò luyện".
Chiếc bát đựng canh không to, được làm bằng sành, nhìn có vẻ rất thô, nhưng canh đựng trong bát lại cực kì tinh tế.
Thịt ninh nhừ sớm đã hóa thành nước thịt hòa lẫn trong cả bát canh, nhìn có vẻ dính đặc, còn mang một mùi thơm ngọt kì dị.
Chỉ nhìn qua một cái đã biết bát canh thịt này chọn nguyên liệu rất kĩ, độ lửa vừa khéo.
Trên mặt lão đạo sĩ mang nụ cười, nhìn vô cùng hiền lành: "Canh là tinh hoa đập xương hút tủy, thịt là thịt mềm non nhất lấy từ mi tâm, sau gáy và trái tim người, lửa là lửa thất tình lục dục, gia vị là trăm vị cuộc đời phải trải qua. Bản tọa đã lâu không nấu canh, hôm nay mời các hạ nếm thử xem bát canh này thế nào".
Trong lúc ông ta nói chuyện, ánh mắt Tạ Bất Thần không hề rời khỏi bát canh. Dư quang nơi khóe mắt hắn có thể nhìn thấy rất rõ, hai chân ông già không hề chạm xuống đất mà lơ lửng cách đất một tấc.
Trên đường đi tới đã gặp đủ loại tâm ma của Bất Ngữ thượng nhân, nhưng dù thế nào hắn cũng không ngờ được, đi đến cuối cùng, chờ đợi hắn lại là một bát canh như vậy.
Canh...
Tạ Bất Thần hơi buông mắt, lại chậm chạp không động.
"Ha ha ha ha..."
Lão đạo sĩ thấy thế không ngờ lại không nhịn được phá lên cười, dáng vẻ càn rỡ, trên khuôn mặt có một luồng khí đen yêu dị bốc lên.
"Rốt cuộc vẫn là người trong lòng, ngươi chung quy không nỡ ăn thịt cô ta. Ha ha ha ha, phàm nhân các ngươi..."
Không nỡ?
Tạ Bất Thần chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh dừng lại trên gương mặt lão đạo sĩ.
Đôi môi mím chặt nhẹ nhàng cong lên thành một độ cong lạnh lùng.
"Ha ha ha..."
Tiếng cười của lão đạo sĩ còn chưa dừng lại, làm cho cả đường hầm chấn động, trên đỉnh đầu có đá vụn rơi xuống.
Có điều Tạ Bất Thần không ngăn cản ông ta, thậm chí không có vẻ mặt gì khác thường, chỉ kéo tay áo rộng rãi lên, động tác ung dung riêng có của nhà cao cửa rộng, dường như trước mặt chính là bàn tiệc thịnh soạn chứ không phải một bát canh thịt vô cùng đơn giản.
Ngón tay hơi chai sạn, chính là ngón tay của Vệ Tín, một tu sĩ Sơn Âm tông xui xẻo.
Ánh mắt Tạ Bất Thần dừng lại một lát trên vết sẹo trên ngón tay rồi nhẹ nhàng chuyển sang chiếc thìa trên bàn. Hắn cầm thìa lên, đưa vào bát canh múc một thìa canh rồi khẽ thổi.
Hơi nóng bốc lên như sương trắng mang theo một gợn sóng trên chiếc thìa.
Tiếng cười đột nhiên im bặt.
Lão đạo sĩ đứng phía trước án dài cúi đầu nhìn Tạ Bất Thần, sắc mặt lại đột nhiên đờ đẫn, dường như hơi bất ngờ.
Sự thay đổi này Tạ Bất Thần đương nhiên nghe thấy. Có điều tâm ma của người khác thì liên quan gì đến hắn?
Cúi mặt buông mắt, đưa chiếc thìa đến bên môi, chậm rãi uống một ngụm canh. Vị canh tươi ngon, trong miệng toàn là mùi thịt, lại là một cảm giác khó mà miêu tả.
Một ngụm, lại một ngụm.
Động tác của Tạ Bất Thần không nhanh không chậm, thậm chí có thể nói là tao nhã, nếu có người thứ hai ở chỗ này chỉ sợ cũng phải thán phục phong thái của hắn lúc này.
Ánh mắt lão đạo sĩ dần dần trở nên sắc bén.
Thấy bát canh đã cạn, cuối cùng Tạ Bất Thần cũng dừng lại. Lão đạo sĩ lần thứ hai ngẩng mặt phá lên cười: "Thú vị, thú vị! Tu sĩ chúng ta lại xuất hiện một kẻ thú vị như ngươi. Thật sự là rất hay, hay lắm!"
Tạ Bất Thần như không nghe thấy, chỉ lấy khăn tay bên cạnh lau sạch ngón tay sau đó chậm rãi đứng dậy, động tác tao nhã lịch sự: "Đa tạ tiền bối khoản đãi, vãn bối cáo từ!"
Hai tay ôm quyền thi lễ, Tạ Bất Thần trực tiếp xoay người, bước trên chiếc thảm mềm mại dưới chân, vòng qua án dài đi đến nơi ngập tràn ánh sáng cuối đường.
Trên chiếc án dài lẻ loi, chiếc bát sành thô ráp đã biến mất, chỉ còn một chiếc xương sọ màu trắng dính máu tươi âm trầm đáng sợ.
Trên vách hang có một chỗ khoét lòm vào, điêu khắc một lão đạo sĩ cao tuổi, trong tay không có một tấc sắt, vẻ mặt cũng bình thản chính trực, nhưng có lẽ là ánh sáng trong hầm hơi yếu nên lại có vẻ lạnh lùng uy nghiêm.
Tạ Bất Thần đã đi.
Lão đạo sĩ đứng bên án dài có gương mặt nhìn giống hệt bức tượng đá. Ông ta không hề ra ngoài theo mà chỉ nhìn cửa hang đầy ánh sáng, khẽ than một tiếng: "Một kẻ thật tàn nhẫn... Hồn vô tình..."
Âm thanh dần dần lắng xuống, cuối cùng biến mất, bóng dáng lão cũng biến mất trong ánh sáng lờ mờ.
Bên ngoài đường hầm là một cảnh tượng hoàn toàn mới.
Ánh sáng rất đầy đủ.
Tạ Bất Thần đứng trên sườn núi, đưa mắt liền có thể bao quát đình viện rộng lớn phía dưới, phủ kín cả tầm nhìn của hắn, xây dựng trên đồng bằng bên dưới, uốn lượn quanh co, không nhìn thấy cuối.
Đây là nơi lần trước hắn chưa từng đến.
Tạ Bất Thần hơi nhíu mày, quay lại nhìn một cái.
Trên vách núi có tám lối ra, hắn đang đứng ngoài lối ra của đường hầm thứ hai bên phải.
Nếu như nhớ không lầm thì ba người Sơn Âm tông khác lần lượt là đường hầm thứ ba bên trái, hộ pháp Sơn Âm tông Dương Liệt, thứ tư bên trái, đệ tử Sơn Âm tông Phùng Kỳ, và...
Đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt Tạ Bất Thần dừng lại trước cửa đường hầm đầu tiên phía bên phải.
Đi đường này là tọa hạ đệ tử Chu Ấn của trưởng lão Sơn Âm tông Trần Phảng.
Đường hầm sâu hun hút, từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy tối om.
Bản thân đường hầm uốn lượn theo thế núi, dù có thể nhìn vào cũng bị đá núi che khuất. Chất liệu của đá núi cũng rất đặc biệt, dù là linh thức cũng không thể nào xuyên thấu được.
Tạ Bất Thần không thể nhìn thấu bên trong, cũng không thể đi vào được. Người bên trong cũng không biết tình hình bên ngoài rốt cuộc thế nào.
Kiến Sầu hóa thân thành Chu Ấn vẫn tiếp tục đi tới, trên người đã ướt đẫm mồ hôi.
Nàng ngồi xếp bằng không xa phía trước bức tượng đá thứ tám trong đường hầm, tranh thủ điều tức.
Cứ qua năm mươi trượng lại có một trận chiến, hơn nữa từ bức tượng nơi Chu Ấn chết, thực lực của tâm ma xuất hiện từ các bức tượng sau đó tăng lên rất nhanh.
Mỗi một trận đối với Kiến Sầu đều là một trận khổ chiến.
Đặc biệt là bức tượng đá thứ tám vừa rồi suýt nữa ép Kiến Sầu phải dùng đến Phong Lôi Dực Đế Giang.
Có lẽ chỉ có một việc duy nhất đáng vui vẻ là đạo ấn mới.
Sau khi gặp thi thể của Chu Ấn trân đường, Kiến Sầu gần như lập tức phải giao chiến với các loại tâm ma. Nhân cơ hội này, nàng liền thí nghiệm đạo ấn và công pháp trong túi càn khôn của Chu Ấn, không ngờ hiệu quả lại không tồi.
Không thể không nói, Man Hoang đông nam cũng là nơi có nhiều truyền thừa.
Đạo ấn của Chu Ấn mặc dù khi sử dụng có quỷ khí dày đặc, mang một cảm giác tà môn, nhưng lúc sử dụng lại có uy lực vô cùng lớn, rất chú trọng sức tấn công và tính, có thể nói là đạo ấn này được phát minh là để chiến đấu.
Nghe nói người của yêu ma đạo hành sự luôn luôn cực đoan, từ phong cách của đạo ấn này cũng có thể thấy được điều đó.
Kiến Sầu tuy là tu sĩ Trung Vực, công pháp tu luyện của nàng cũng theo phong cách công chính ôn hòa, nhưng nàng xuất thân Nhai Sơn, phong cách chiến đấu mạnh mẽ, lại có thiên hư chi thể. Cho dù là đạo ấn của yêu ma đạo, nàng cũng có thể sử dụng thoải mái, thậm chí còn thi triển rất thuận lợi.
Nàng cũng không biết đây rốt cuộc có phải là chuyện tốt hay không, chỉ biết nàng ngụy trang thành Chu Ấn đã giống hơn một chút nữa.
Bây giờ đã sức cùng lực tận, nàng nhắm hai mắt lại tu kuyeenj. Trước khi đến gần bức tượng đá thứ chín, nàng sẽ không gặp phải tấn công, vì thế bây giờ phải tranh thủ thời gian.
Có điều tác dụng của đả tọa điều tức thật sự là quá thấp, thiên địa linh khí trong ẩn giới này không ngờ lại cực kì ít ỏi, Kiến Sầu hấp thu một hồi lâu cũng không cảm nhận được sự tồn tại của bao nhiêu linh khí, đành phải mỗi tay nắm hai khối linh thạch, hấp thu hết linh khí trong đó.
Khoảng nửa khắc sau, Kiến Sầu mới phục hồi được sức lực.
Con chồn nhỏ và cốt ngọc bị nàng cất vào trong túi linh thú vì sợ bọn này sẽ làm lộ thân phận của mình.
Nàng vác Quỷ Phủ đặt bên cạnh lên vai, hít sâu một hơi, cất bước đi về phía trước.
Từng bước một.
Dần dần, Kiến Sầu đã có thể nhìn thấy ánh sáng lờ mờ phía cuối đường hầm.
Nàng càng đi đến gần, ánh sáng cuối hầm cũng ngày càng rõ.
Bức tượng đá thứ chín đứng lặng cuối đường hầm, đứng trong khoảng không đục vào trong đá núi, khuôn mặt già nua bị khuất trong bóng tối, khí tức có vài phần khó lường.
Ánh mắt Kiến Sầu lướt qua bức tượng đá này.
Đây có lẽ là hình dạng của Bất Ngữ thượng nhân trước khi phi thăng, đã là một ông già lom khọm sau bao vật đổi sao dời.
Bước chân nàng không dừng lại mà vẫn giữ một tốc độ ổn định đi vào trong phạm vi năm trượng, có điều lần này bức tượng đá lại không biến ảo ra một lão đạo sĩ đến giao chiến với mình như trước nữa.
Rốt cuộc là thế nào?
Trong lòng Kiến Sầu vừa xuất hiện nghi hoặc này, sau phút chốc liền cảm thấy ánh sáng chợt lóe lên nơi khóe mắt, từ khoáng sáng cuối đường hầm lại có một bóng người đi tới, do ngược sáng nên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng đại khái.
Gần như ngay khi cảm thấy có người đi vào, Kiến Sầu đã lập tức nâng cao cảnh giác, đưa mắt nhìn.
Trong nháy mắt, đồng tử của nàng co lại kịch liệt.
Bóng người ngược sáng dần dần trở nên rõ ràng.
Truyện khác cùng thể loại
241 chương
96 chương
11 chương
291 chương
476 chương
522 chương