Ta không thành tiên
Chương 206 : mặt người dạ thú (1)
Không ngờ đúng lúc này từ phương hướng hoàn toàn trái ngược lại truyền đến tiếng hò hét khoa trương: “Ôi chao, không được rồi, ta sắp chết rồi đây, uống no cả nước sông rồi! Cứ tưởng sau tiểu hội sẽ có thể gia nhập danh môn đại phái, bước lên đỉnh cao của đời người, không ngờ vẫn phải chịu đày đọa thế này, mệt chết mất...”
Phì phò...
Tiếng thở dốc.
Sàn sạt...
Tiếng người đi qua bãi cỏ dại.
Tiếp đó là một tiếng kêu ai oán như sắp tắt thở: “Ta... ta cũng thế, thật là buồn nôn, buồn nôn quá đi mất, ngay cả dưa hấu cũng không ăn nổi nữa...”
Huỵch!
Huỵch!
Hai tiếng động nặng nề liên tiếp vang lên, Kiến Sầu quay lại nhìn liền nhìn thấy hai bóng người trước sau từ trong bụi cỏ dại di ra, toàn thân là nước, sau đó ngã vật xuống vân đài như hai cái xác chết.
”Tả Lưu, Tiểu Kim?”
Kiến Sầu rất kinh ngạc, Hạ Hầu Xá cũng quay lại nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Tả Lưu và Tiểu Kim mỗi người một vị trí, nằm sấp bên rìa vân đài.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của, hai kẻ đáng thương này cũng kinh hãi ngẩng đầu lên, tiếp theo biến thành cực kì vui mừng, quả thực như là nhìn thấy thân nhân, nhìn thấy cứu tinh.
”Kiến Sầu sư tỷ!”
Tả Lưu lập tức bật lên kêu to.
Trên người Tiểu Kim ướt sũng, nghe thấy tiếng Kiến Sầu cũng vui mừng lộ rõ trên mặt, hai mắt phát sáng, từ dưới đất định xoay người đứng lên:“Kiến Sầu sư... ỌE!”
Nhưng vừa mới định xoay người, có lẽ là bởi vì động tác quá mạnh, cái bụng căng phồng của Tiểu Kim lắc lư một hồi.
Thế là hắn không nhịn được nữa, không ngờ lại nằm bò trên bụi cỏ, nôn một trận tối tăm trời đất.
”Ọe! Ọe! Ọe...”
Kiến Sầu: “...”
Hạ Hầu Xá: “...”
Tả Lưu: “...”
Tại sao lại thảm như vậy?
Kiến Sầu nhíu mày, chuyển bước đi đến chỗ bọn họ, hỏi: “Sau khi phân tán ngoài cửa, ta liền cùng Hạ Hầu sư đệ đi cùng nhau. Xem ra ngươi và Tiểu Kim cũng đến cùng một chỗ, cũng qua sông đến đây?”
”Đúng“.
Tả Lưu vội vàng gật đầu, nhìn Tiểu Kim bên cạnh một cái, có vẻ như lòng vẫn còn sợ hãi.
Hắn đại khái biết Kiến Sầu đang nghi hoặc cái gì, hơi lúng túng sờ sờ mũi, gượng cười nói: “Một con sông rất dài, có một con tôm hùm to nói với bọn ta, bảo bọn ta phải qua sông, còn nói người nào hợp với rùa, bọn ta cũng nghe không hiểu...”
Kiến Sầu biết hai tên này đều không đáng tin, không nghe hiểu lời của sứ giả dẫn đường cũng rất bình thường, có điều...
”Rùa? Chuyện thế nào?”
”Ta và Tiểu Kim hai người nằm sấp trên lưng hai con rùa đen cực lớn mới qua sông được“. Tả Lưu đưa hai tay ra diễn tả một phạm vi cực lớn, trên mặt vẫn còn chưa hết sợ: “Có điều hai con rùa đen già khú đó bơi kém quá, thỉnh thoảng lại chìm xuống nước, cho nên ta và Tiểu Kim đạo hữu... mới như thế này...”
Tí tách...
Đó là tiếng vạt áo còn đang rỏ nước xuống đất.
Ọe...
Tên nhóc đã sắp hư thoát vẫn còn đang nôn.
Kiến Sầu và Hạ Hầu Xá đứng một trước một sau, lại gần như đồng thời nhíu mày.
Tả Lưu mang đến cực kì ít thông tin, nhưng cơ bản đã nói rõ dù phương pháp qua sông của bọn họ khác hai người Kiến Sầu và Hạ Hầu Xá, nhưng nguyên tắc lại giống nhau. Người hợp với rùa, về bản chất cũng giống như người hợp với cầu.
Hai con rùa già chở bọn họ qua sông nhất định cũng là chọn một trong hai.
”Hai con rùa già đó đại diện cho lựa chọn gì? Các ngươi cứ thế đi sang bờ bên này à?” Kiến Sầu tò mò vặn hỏi hai câu, lại bổ sung: “Trên người con rùa già đó có chữ gì không?”
”Lựa chọn? Chữ?”
Tả Lưu không hiểu ra sao, gãi đầu gãi tai: “Cái này thì không biết, con tôm hùm to nói bọn ta lên lưng rùa đen thì bọn ta lên thôi, cứ thế qua sông. Còn chữ, ta cũng không chú ý nhìn. Tiểu Kim, Tiểu Kim, ngươi có nhìn thấy không?”
Nghe Kiến Sầu hỏi, Tả Lưu không trả lời được gì, hơi chột dạ quay sang hỏi Tiểu Kim.
A...
Không dễ gì nôn ra gần hết nước sông đã uống vào, Tiểu Kim xoay người vô lực nằm ngửa trên mặt đất.
Nghe thấy câu hỏi của Tả Lưu, hắn vô thức lắc đầu, vẻ mặt ảo não, nói yếu ớt: “Không, không thấy chữ gì...”
Không thấy...
Kiến Sầu quay lại nhìn Hạ Hầu Xá một cái.
Hạ Hầu Xá cũng nhìn nàng một cái.
Lúc này Kiến Sầu tin rằng suy nghĩ trong đầu mình cũng giống như Hạ Hầu Xá, Tả Lưu và Tiểu Kim hẳn là cũng phải lựa chọn, có điều hai người này đã làm ra lựa chọn mà không tự biết. Điểm nghi vấn duy nhất còn lại là lựa chọn của bọn họ rốt cuộc có phải là hữu tình và vô tình hay không.
Tả Lưu hơi hoang mang nhìn Kiến Sầu: “Kiến Sầu sư tỷ, có chuyện gì quan trọng à?”
”Cũng không có gì“.
Kiến Sầu lắc đầu, ánh mắt lại lướt qua trên người Tả Lưu và Tiểu Kim lần nữa.
”Vị Lí Quân thần bí xuất hiện ngoài cửa ẩn giới đã ném chúng ta tới nơi này, còn nói chúng ta là khách không mời, chỉ sợ tình hình sẽ không đơn giản. Bây giờ ở đây chúng ta chỉ có bốn người, Hương Lãnh đạo hữu, Như Hoa đạo hữu và một vị kia nữa còn không thấy tăm hơi. Nếu Hương Lãnh đạo hữu và Như Hoa đạo hữu đi qua nơi này rồi thì có lẽ sẽ để lại thông tin hoặc ở đây đợi chúng ta. Ta sẽ đi tìm xung quanh một lượt, các ngươi cứ ở đây nghỉ ngơi một lát đi“.
Hai người đều không có việc gì, Kiến Sầu cũng yên tâm hơn.
Nàng nói xong liền gật đầu với Hạ Hầu Xá một cái, đi thẳng đến chỗ có dấu vết đánh nhau và vết máu trên mặt đất.
Ít nhất có bốn người giao thủ, trong đó ba người Kiến Sầu không nhìn ra được tu vi công pháp. Có điều Lục Hương Lãnh và Như Hoa công tử còn chưa xuất hiện đều là người quen của Kiến Sầu, nàng tương đối hiểu bọn họ, cho nên có thể khẳng định trong mấy người giao thủ không có Lục Hương Lãnh và Như Hoa công tử.
Còn một người khác...
Kiến Sầu đi đến trước một vết kiếm đáng sợ, ánh mắt lóe lên tinh quang.
Nàng dừng chân, ngồi xuống đưa tay ra, ngón tay nhỏ nhắn chậm rãi vuốt trên vết kiếm, sau đó nhẹ nhàng vê đầu ngón tay một cái.
Rắc!
Kiếm khí tối nghĩa còn sót lại liền nhẹ nhàng vỡ nát trên đầu ngón tay nàng.
Bên môi Kiến Sầu lập tức nở ra một nụ cười.
Xem ra dù đã gặp chuyện bất ngờ nhưng vẫn còn có thừa sức, dùng Ẩn Giả kiếm ý giao chiến với đối thủ.
Kiếm ý còn sót lại mặc dù không mạnh mẽ bằng lúc giao chiến với nàng nhưng cũng vượt xa trình độ của tu sĩ kim đan tầm thường.
Lúc trước nhìn thấy vết máu, Kiến Sầu đã hoài nghi là của Tạ Bất Thần. Bây giờ căn cứ vào đủ loại manh mối để lại trên mặt đất, nàng có thể khẳng định đúng là của hắn.
Lúc ở ngoài cánh cửa đầu tiên của ẩn giới Thanh Phong am, bọn họ đã phát hiện lần này có người nhanh chân đến trước, hơn nữa còn đặt bẫy ở trước cửa. Lúc đến ngoài cánh cửa thứ hai, những gì con lợn gác cửa nói đã tiết lộ bọn họ không phải là nhóm người đầu tiên đến ẩn giới hôm nay, càng xác minh phán đoán của bọn họ lúc trước.
Bây giờ trong ẩn giới vốn không nên xuất hiện những người khác lại xuất hiện dấu vết mấy người đánh nhau, còn không phải là nội đấu trong nhóm người bọn họ, xem ra đích xác là có những người khác đã tiến vào.
Tốc độ qua sông của Tạ Bất Thần nhanh hơn tất cả bọn họ, có điều không biết bên cạnh hắn có những người khác nữa không, trận chiến này kết quả thế nào, bây giờ hắn đang ở đâu...
Những suy nghĩ này lần lượt hiện lên trong đầu, Kiến Sầu đi theo vết máu nhỏ bé, cuối cùng đi tới rìa vân đài.
Bên gnoaif vân đài là một con dốc mọc đầy cỏ dại, giữa bãi cỏ dại tươi tốt có một dấu vết lờ mờ, dường như có người đi qua đó.
Kiến Sầu nhướng mày tỉ mỉ quan sát, nâng một đám cỏ dại nằm rạp dưới đất lên, lật lá cỏ dài nhỏ lại xem, phía sau còn dính một chút máu.
Nàng buông đám cỏ này ra, phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy dấu vết trên bãi cỏ này kéo dài đến tận bờ sông tối tăm.
Trên mặt sông mịt mờ sương mù, có thể lờ mờ nhìn thấy một chiếc thuyền nhỏ lật úp trôi nổi.
Hình ảnh cực kì nhạt nhòa, nhưng cuối cùng Kiến Sầu vẫn nhìn thấy hai chữ “vô tình” khắc trên mạn thuyền.
Thuyền ở giữa sông, lại chưa tới gần bờ.
Thuyền vô tình?
Kiến Sầu thầm cười nhạo một tiếng, luôn cảm thấy có gì đó sai sai.
Nếu suy đoán từ những gì nhìn thấy, thuyền vô tình úp ngược trên sông, có nghĩa thuyền hữu tình đưa Tạ Bất Thần vào bờ.
Có điều...
Tạ Bất Thần có tình?
Đây đúng là một chuyện cực kì nực cười.
Kiến Sầu quay lại nhìn Tả Lưu và Tiểu Kim vẫn còn nằm trên mặt đất bên kia.
Nếu Tạ Bất Thần cũng chọn hữu tình vô tình để sang bờ này thì Tiểu Kim và Tả Lưu chắc chắn cũng vậy. Hai người này mỗi người được một con rùa cõng sang, tất phải có một người có tình một người vô tình. Lại không biết rốt cuộc người nào là vô tình, người nào là có tình.
Nghĩ như vậy, dường như có chỗ nào đó không được đúng lắm.
Nàng chậm rãi đi về.
Hạ Hầu Xá nhìn thấy nàng, chần chừ một lát rồi hỏi: “Kiến Sầu sư tỷ có phát hiện gì không?”
”Không có gì phát hiện gì lớn, ở chỗ này đã xảy ra giao chiến, có lẽ là có người vào ẩn giới trước chúng ta một bước“.
Kiến Sầu không nói đến Tạ Bất Thần, nhưng Hạ Hầu Xá là người thông minh, nghe nàng nói có lẽ có người vào trước liền biết chắc chắn còn có một người khác tham dự cuộc chiến, chỉ sợ đó là Tạ Bất Thần.
Đối với quan hệ của Tạ Bất Thần và Kiến Sầu, trong lòng Hạ Hầu Xá cũng tò mò, có điều tự biết mình và Kiến Sầu không có quan hệ gì, cũng không muốn có quan hệ gì cho nên không tiện hỏi.
Bây giờ Kiến Sầu không nói, hắn cũng làm như không biết, dứt khoát không hỏi.
Bên kia Tả Lưu nghe mà không hiểu ra sao, thấy Tiểu Kim còn nằm như chết bên cạnh, có vẻ như chưa lấy lại được sức, hắn không nhịn được nói:“Kiến Sầu sư tỷ, ta và Tiểu Kim đạo hữu qua sông xem như chậm lắm rồi, chắc là ai cũng phải qua sông đúng không? Lục tiên tử và Như Hoa đạo hữu bây giờ còn chưa xuất hiện, có phải...”
Kiến Sầu vừa nghe hắn hỏi vậy liền biết gã này cũng là một người thông minh, không hỏi đến Tạ Bất Thần.
Có điều Lục Hương Lãnh và Như Hoa công tử đúng là rất chậm. Đến bây giờ hai người còn chưa tới đây, chẳng lẽ trên đường xuất hiện chuyện bất trắc gì?
Kiến Sầu nhìn xung quanh một vòng liền nắm được bố cục của vân đài và con sông lớn này. Con sông uốn quanh thành nửa vòng tròn xung quanh vân đài, có cầu bắc qua sông, toàn bộ hướng về phía vân đài ở chính giữa, bất kể từ phương hướng nào qua sông đều sẽ đến vân đài này.
Bên cạnh hai chiếc cầu độc mộc chính là hai chiếc cầu bạch ngọc rộng rãi như một con đường bằng phẳng.
Có điều đầu bne kia của hai chiếc cầu này đều bị sương mù che khuất, không nhìn thấy thứ gì rõ ràng.
Trên một chiếc cầu bạch ngọc, bước chân của Như Hoa công tử rất thong thả, hai tay nắm chặt chiếc quạt gấp, chậm rãi mở quạt ra, lại chậm rãi gấp vào.
Trong bóng tối, chiếc áo bào có đủ loại hoa bên trên lộ ra màu sắc diễm lệ. Nhưng lúc này cả người hắn lại lộ ra một sự trầm tĩnh và vắng lặng khó tả.
Ánh mắt nhìn tới bóng người có chút gian nan không xa phía trước, dù là Như Hoa công tử cũng không khỏi thở dài trong lòng: “Lục tiên tử, tội gì phải thế?”
Tội gì?
Trên chiếc cầu có một lực bài xích, dường như nhất định không cho nàng tiến lên.
Mỗi một bước đi tới đều như giẫm trên mũi đao, cơn đau bứt rứt đâm vào tim phổi khiến nàng như một con cá bị người ta đặt lên thớt mổ bụng moi ruột.
Lục Hương Lãnh đi phía trước Như Hoa công tử, Như Hoa công tử không nhìn thấy vẻ mặt nàng, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng nàng nước từng bước đầy gian nan, nghe thấy giọng nói không còn như mờ gió nhẹ nhưng vẫn vắng lạnh như cũ của nàng.
”Đường là ta chọn, đau khổ cũng là ta chọn“.
Như Hoa công tử bước chân nhẹ nhàng, hiển nhiên hắn đi trên cầu này dễ hơn Lục Hương Lãnh hàng trăm ngàn lần. nghe thấy Lục Hương Lãnh trả lời như vậy, hắn yên lặng một hồi lâu, trên mặt lộ ra nét cười vô cớ: “Thiên hạ có ngàn vạn đường tắt, như ta cũng có đi đường vô tình mà chính ta đã chọn lúc đầu đâu? Chọn đường nào chẳng là chọn, Lục tiên tử đúng là cố chấp quá mức“.
Ầm!
Áp lực lại tăng vọt.
Cứ đi về phía trước được một đoạn đường, áp lực đè lên người Lục Hương Lãnh lại tăng thêm ba thành.
Ánh sáng màu vàng tím rực rỡ trên người nàng gần như lập tức ở nên ảm đạm, Lục Hương Lãnh không chống cự được áp lực kinh khủng này, lập tức bị đè ngã xuống mặt cầu...
Áp lực đáng sợ dường như muốn ép cho nàng không đứng dậy nổi, như thể nàng đi trên con đường này là một tội lỗi không thể tha thứ.
Đường có tình?
Đường vô tình?
”Trời cao cho rằng ta là vô tình, vậy thì ta phải vô tình sao?”
Năm ngón tay Lục Hương Lãnh bám trên mặt đất, hàm răng cắn chặt, đáy mắt lành lạnh lại có lệ quang ẩn nhẫn.
Nàng gắt gao chống tay, thân thể bị ép nằm bẹp dưới mặt cầu lại một lần nữa lảo đảo đứng lên.
Trên áo bào sạch sẽ đã toàn là vết bẩn.
Thân thể lảo đảo không hề ổn định, như là một chiếc thuyền con giữa sóng cả.
Nàng lần nữa cất bước, tiếp tục tiến lên: “Đạo của ta do ta quyết định“.
“...”
Ánh mắt Như Hoa công tử hơi lấp lánh nhìn bóng người gian nan đi phía trước, nàng không còn vẻ ung dung lạnh nhạt ngày xưa, lại có một sự kiên cường làm động lòng người, chật vật như là một người bình thường.
Nhưng...
Không ngờ hắn lại cảm thấy vài phần tiên khí bồng bềnh của Lục Hương Lãnh không những không giảm mà còn tăng thêm.
Dược nữ Lục Hương Lãnh Bạch Nguyệt cốc.
Như Hoa công tử khẽ mỉm cười, chợt lại nhớ tới Kiến Sầu, nữ tu sĩ có thể được Kiến Sầu coi trọng có lẽ thật sự không tầm thường, hoặc cũng có thể nói, Thập Cửu Châu chém giết sống chết, nhưng người có danh tiếng quả nhiên đều không phải hư danh.
Rõ ràng có thể đi rất nhanh, nhưng Như Hoa công tử không hề vượt qua Lục Hương Lãnh, hắn chỉ duy trì một tốc độ rất thong thả, đi sau lưng Lục Hương Lãnh khoảng mười bước.
Đây là một khoảng cách có thể nhìn thấy tình hình của Lục Hương Lãnh mà lại không tỏ ra mạo phạm.
Không ngừng ngã xuống, không ngừng bò dậy, vẫn đi tiếp tục về phía trước.
Truyện khác cùng thể loại
241 chương
96 chương
11 chương
291 chương
476 chương
522 chương