Ta không thành tiên

Chương 189 : hôm nay rút kiếm

Nghe thấy hai tiếng “bạn cũ” này, Kiến Sầu liền rõ ràng ngay. Thiếu niên thần bí trên mười ba đảo tiên lộ tự xưng là phù du biến thành, sau đó trên Tây Hải lại đứng trên lưng côn mà đi, thân phận lại lịch đều hết sức thần bí. Nhưng không biết đối phương làm sương sớm rơi xuống, lại dùng tâm niệm dẫn đường rốt cuộc là để làm gì? Người này tu vi cực cao, năng lực có thể đã thông thiên, nếu muốn gây bất lợi cho nàng có lẽ đã trực tiếp động thủ, cũng không cần phải bày“Hồng Môn yến” làm gì. Cho nên nghe thấy đối phương mời, Kiến Sầu cũng không từ chối, chỉ bước ra một bước đã đứng lên thuyền. Lúc này Phó Triêu Sinh đang kéo con cá lên, tiện tay bỏ nón xuống lộ ra mái tóc đen nhánh. Hắn ngước mắt nhìn Kiến Sầu, lại như là đã biết nàng rất lâu, thuận miệng liền nói: “Thuyền nhỏ đơn sơ, mời ngồi!” Đạo đãi khách còn đúng là sơ sài. Có điều Kiến Sầu cũng không câu nệ, tùy ý ngồi xuống nhìn nước sông cuồn cuộn chảy qua bên cạnh, ánh mắt rơi vào người con cá đen nằm trong giỏ cá. Con cá này toàn thân đen sẫm, không hề khác những con cá bình thường, nằm trong giỏ cá đan bằng tre đặt trên sàn thuyền, thở rất chậm gần như sắp đứt hơi đến nơi. ”Có cá vì sao còn phải câu?” ”Có cá?” Phó Triêu Sinh dùng ngón tay thay dao mổ bụng con cá lư béo mập, đang làm cá nghe thấy lời này liền chuyển mắt nhìn theo ánh mắt nàng. Cá đen. Là Côn. Phó Triêu Sinh yên lặng một hồi, cười nói: “Bạn cũ muốn ăn con cá này à?” “...” Con cá đen im lặng lật người giấu mắt cá trắng dã đi. Có lẽ là cảm thấy ánh mắt Phó Triêu Sinh có chút kì quái, cũng có lẽ là cảm thấy con cá đen này có một chút kì quái, Kiến Sầu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Nàng lại chuyển ánh mắt về nhìn Phó Triêu Sinh. Chiếc trường bào cũ kĩ màu xanh nhạt vẫn mặc trên người hắn như trước, có điều lúc này lại bị che kín dưới một chiếc áo tơi không biết từ đâu đến, chỉ có thể nhìn thấy hoa văn lờ mờ. Màu sắc đó như là rêu xanh mọc lên từ khe đá. Cảm giác này quả thực kì diệu. Khi đó nàng còn chưa thật sự bước vào đường tu hành, thậm chí còn chưa bước lên Thập Cửu Châu. Bây giờ nàng đã là người đứng đầu tiểu hội Tả Tam Thiên, người duy nhất bước lên Nhất Nhân đài. Nhìn động tác nhanh nhẹn gọn gàng của Phó Triêu Sinh, Kiến Sầu bình tĩnh ngồi xuống để mặc sương sớm lướt qua má, vầng trăng phía chân trời xa xa chỉ còn lại một hình dáng mờ mờ, ánh sáng chiếu xuống người nàng đã là ánh sáng ban ngày. Có tiếng nước khe khẽ vang lên. Con cá đã làm sạch sẽ được Phó Triêu Sinh chậm rãi để vào trong nồi. Nước sôi trong nồi lập tức nhấn chìm con cá lư, bên cạnh nồi có chút hương liệu cũng bị hắn ném vào. Kiến Sầu thấy thế mỉm cười, lại không nói. Phó Triêu Sinh ngồi đối diện với nàng, đáy mắt lóe lên gì đó, như chứa chất biến ảo của năm tháng, dường như không hiểu nụ cười của nàng: “Bạn cũ cười cái gì?” Nếu chỉ muốn uống canh cá thì không cần thiết phải cho hương liệu vào. Từng có một thời gian, nấu canh cá là một sở trường của nàng. Bất giác lại nhớ đến những kí ức quay lại trong cửa thị phi nhân quả, nhưng dù sao Kiến Sầu cũng không thân quen phù du cho nên không hề nói rõ, chỉ nói: “Sau khi thoáng gặp nhau ở Tây Hải cũng từng nhận được thư của ngươi. Có điều Kiến Sầu không biết hai chữ “bạn cũ” từ đâu mà đến?” Phó Triêu Sinh chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Hắn nhìn Kiến Sầu đối diện, nhớ tới đủ loại kiến thức trên nhân gian hai ba năm nay, lại phát hiện những người hắn gặp trong cuộc sống đều không giống nàng. Dù khi ở cô đảo nhân gian làm quốc sư, bức tử Trương Thang, hắn cũng chưa từng gặp một người phụ nữ nào giống như nàng. Có thể đây chính là người người đều bất đồng như mọi người vẫn nói. Còn hai chữ “bạn cũ“... ”Đời phù du, sáng sinh chiều chết, còn ta chỉ vì sáng nghe đạo mà sinh“. Ngón tay hắn chậm rãi đưa qua mấy chiếc nan đâm ra từ chiếc nón rộng vành, âm thanh không thể nói được là trẻ trung hay già nua, chỉ có bảy phần than thở, ba phần châm chọc. ”Ta nghe đạo của bạn cũ mà sinh“. Nghe đạo mà sinh. Kiến Sầu đột nhiên ngẩn ra. Phó Triêu Sinh nói tiếp: “Sinh ra gặp đạo hữu, nói chuyện đôi ba câu, đối với bạn cũ bất quá chỉ là dăm ba khắc, một người khách qua đường tình cờ gặp nhau mà thôi, nhưng đối với Triêu Sinh thì đã là non nửa cuộc đời, đã là cố nhân quen biết rất lâu“. Đúng thế. Nếu hắn chỉ là một con phù du bình thường thì sáng sinh ra chiều đã phải chết. Một ngày của con người là một đời của hắn. Kiến Sầu đã hiểu ra một chút. Phó Triêu Sinh nhặt một cây củi khô không biết lấy ở đâu về để bên lò, rắc một tiếng bẻ gãy cho vào trong lò, ngọn lửa lập tức liếm đỏ cây củi. ”Hữu vật hỗn thành, tiên thiên địa sinh, tịch mạc... Độc lập bất cải, chu hành bất đãi, khả dĩ vi thiên hạ mẫu. Bất tri kỳ danh, tự chi viết đạo, vi chi cường danh viết đại. Đại viết thệ, thệ viết viễn, viễn viết phản. Đạo đại, thiên đại, địa đại, vương đại. Vực trung hữu tứ đại, nhi vương xử nhất. Nhân pháp địa, địa pháp thiên, thiên pháp đạo, đạo pháp tự nhiên... Đạo khả đạo, phi thường đạo. Đạo thường vô danh, phác tuy tiểu, thiên hạ mạc cảm thần“. Từng chữ từng câu, hắn đọc cực kì rõ ràng. Kiến Sầu đột nhiên lại cảm thấy có vài phần quen tai: “Đây là...” ”Đây là đạo mà ngày xưa bạn cũ cho ta nghe. Sau đó ta đến cô đảo nhân gian, phát hiện đây là câu chữ ghi trong Đạo Kinh. Phó Triêu Sinh ngoài mặt mang nụ cười, nhưng câu tiếp theo lại chuyển ý: “Chắc hẳn đây không phải đạo của bạn cũ, cũng không phải là đạo của ta“. Trong sách thường có thánh nhân luận đạo, có điều “đạo” trong tu hành lại không thể luận theo sách được. Chỉ có rất ít người có thể kết hợp được “đạo” trong sách với tu hành. Đạo hạnh ở dưới chân, lại không phải ở trong sách. Nghe đạo mà sinh, có lẽ đích xác là do có Kiến Sầu nên mới xuất hiện, cũng có lẽ có lẽ chỉ là một sự trùng hợp do cơ duyên. Phó Triêu Sinh cũng không biết thiên đạo rốt cuộc là thế nào, chỉ biết thiên đạo mà hắn cần là thế nào. Lại bẻ một cành củi khô cho vào dưới đáy nồi, hắn nói: “Bây giờ bạn cũ cũng ở trên đường tu hành, không biết ngộ đạo thế nào?” Ngộ đạo? Kiến Sầu cười cười: “Còn không biết đạo là thứ gì“. Không chừng xuất khiếu sẽ chết. Câu này lại dứt khoát gọn gàng. Phó Triêu Sinh nghe vậy mới nhớ ra tu vi của phàm nhân dường như phải tích lũy tháng ngày, đột nhiên không nói nữa. Trong không khí bắt đầu có mùi thơm của canh cá. Không biết từ khi nào thuyền đã bắt đầu trôi theo sông, xuyên qua sương mù dày đặc, lại biến dãy núi xa xa và rừng cây bị sắc thu nhuộm màu sặc sỡ thành một bóng đen. Ánh mặt trời đã bắt đầu tối đi. Phó Triêu Sinh nhìn cảnh tượng bên ngoài, lại nhìn lên quảng trường Vân Hải trên cao, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên nồi canh cá đã chín. ”Người sinh ra ta là bạn cũ, là nhân, lại không biết quả ở nơi nào“. ”Canh cá chín rồi“. Kiến Sầu mơ hồ nhắc nhở. “...” Yên lặng chốc lát. Ánh mắt Phó Triêu Sinh nhìn nàng có thêm vài phần kì dị, sau đó chỉ tiện tay lùa xuống sông, lúc rút tay lên không ngờ nước sông đã bị hắn nắm trong tay, biến thành hai chiếc bát nhỏ do nước sông ngưng tụ thành. Nếu nhìn kĩ sẽ thấy nước vẫn chảy tạo thành gợn sóng bên ngoài chiếc bát, kì diệu đến cực điểm. Dùng chiếc bát nhỏ do nước sông tạo thành múc canh trong nồi, Phó Triêu Sinh đưa cho Kiến Sầu. Kiến Sầu nhận lấy chiếc bát, cảm thấy bàn tay mát lạnh, dường như có thể cảm thấy nước sông vẫn chảy, cảm nhận được mạch đập của sóng, có ảo giác dường như tinh thần tương liên với cả con sông. Thứ hắn rút lên không chỉ là nước sông mà chính là mạch sông, hồn sông. Đồng tử hơi co lại, đáy mắt Kiến Sầu giấu vài phần kiêng kị. Canh cá trong bát nước sông tỏa ra mùi hương liệu hơi đặc quá. Nàng bưng bát, lại không uống mà chỉ hỏi một câu: “Vô sự không lên điện tam bảo. Phù du đạo hữu sáng sớm dẫn ta tới đây chắc hẳn không phải chỉ để uống bát canh cá này?” ”Đương nhiên không phải“. Canh cá chỉ là tiện tay nấu thử sau khi nhìn thấy trong cửa thị phi nhân quả lúc trước thôi. Phó Triêu Sinh không phải người an nhàn thoải mái như vậy, chỉ là do nhàm chán trong lúc đợi người. Kiến Sầu đã hỏi thẳng thì hắn cũng không vòng vo mà đi thẳng vào vấn đề luôn: “Ta đến mượn mắt trụ“. “...” Tay hơi run lên, canh cá trong bát cũng sóng sánh. Sau khi cá thờn bơn tu hành có thành tựu liền có hai mắt vũ trụ, có thể nhìn thấy từ trên xuống dưới, từ cổ chí kim. Trong mộ mắt cá, Kiến Sầu đích xác đã lấy được thứ ấy. Có điều khi đó mộ mắt cá vẫn đóng lại, người này từ đâu biết được? Kiến Sầu buông mắt che giấu tâm tình trong đáy mắt, chỉ chậm rãi thổi canh cá, uống một ngụm. Mùi thơm của hương liệu quá đậm, át hết mùi vị tươi mới của bản thân cá, may mà con cá lư này rất béo tốt, nhờ thế mới hơi cứu vãn được nồi canh cá này. Có điều... Vẫn là phí của trời. Trong lòng đột nhiên hiện lên ý nghĩ này, bát canh cá dần bị uống cạn, Kiến Sầu lại ngẩng đầu lên: “Mắt trụ ta có. Có điều chữ mượn này ta cũng từng nói với một người“. Không lâu trước nàng từng “mượn” Tiếp Thiên Đài ấn của Cố Thanh Mi, rốt cuộc là “mượn” hay là “cướp”, chỉ có chính nàng là rõ nhất. Tác phong của cường đạo, nàng cũng xem như đã luyện thành. Bây giờ Phó Triêu Sinh hỏi mượn liền cho mượn thì không khỏi quá dễ dàng một chút. Phó Triêu Sinh không hề có vẻ mặt gì khác thường, cũng không thấy lời này của Kiến Sầu không được khách khí cho lắm. Hắn chỉ cười: “Thế bạn cũ có cho mượn không?” “...” Kiến Sầu cũng không biết trong lòng là cảm giác gì. Nàng nhìn chằm chằm bát canh cá đã cạn rất lâu, cuối cùng chỉ nói một chữ: “Có“. Một chữ nói ra, con cá đen trong giỏ cá lật mình, mắt cá đờ đẫn xoay tròn, dường như nhìn về phía một người một phù du hai bên bếp lửa. Phó Triêu Sinh hơi nheo mắt, trong mắt giấu vài phần khó lường đánh giá Kiến Sầu. Kiến Sầu chậm rãi đặt bát canh xuống sông Cửu Đầu, trong nháy mắt bát canh đã hóa thành nước chảy ào ào, hòa vào dòng sông cuồn cuộn chảy, biến mất. Nàng ngồi thẳng lên, tay lật một cái, con mắt cá màu trắng xám không lớn đã xuất hiện trên tay. Kiến Sầu xoay một vòng, cuối cùng vẫn ném cho Phó Triêu Sinh. Phó Triêu Sinh nhẹ nhàng đỡ lấy, mắt trụ đã nằm trong lòng bàn tay. Phó Triêu Sinh đột nhiên lại cảm thấy Kiến Sầu trước mặt đã trở thành một đám sương mù: “Ta có mắt vũ, chỉ thiếu mắt trụ. Bạn cũ không hỏi ta mượn đi làm gì sao?” ”Chung quy là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì với ta“. Người này chính là phù du, tu vi cũng có vài phần kì lạ, Kiến Sầu tạm thời không muốn nhảy vào vũng nước đục này nên chỉ làm như không biết gì hết. Cũng có lẽ... Là có một chút tình tri giao mờ nhạt đến kì lạ. Đương nhiên cũng có thể là cảm thấy không cho mượn cũng phải cho mượn. Kiến Sầu không giải thích gì nhiều. Phó Triêu Sinh lại không ngờ. Mắt vũ có thể nhìn tứ phương thượng hạ, lại không thể xem từ cổ chí kim mà hắn quan tâm, càng không thể nhìn thấu vận mệnh của tộc phù du ở đâu, cho nên hắn nhất định phải lấy được con mắt trụ này. Có điều lại quá mức dễ dàng. Sương mù xung quanh đã dần dần tiêu tan. Hướng chính đông đã có tia sáng chói mắt từ dưới đất chiếu lên, thế là đỉnh núi Côn Ngô cũng dần dần có hình dáng trong sương mù. Phó Triêu Sinh nói: “Ngày khác sẽ trả lại mắt trụ này“. Kiến Sầu không hề để ý, lại ngẩng đầu lên nhìn sắc trời đã sáng xung quanh. Hai mắt đen láy dưới ánh mặt trời mang vài phần ý tứ sâu xa. Nàng hơi nheo mắt, thu liễm chút ánh sáng lạnh lộ ra trong đáy mắt, đáy lòng lại đã cuồn cuộn một tâm tình khác. Từ bên cạnh chiếc bếp đã tắt lửa đứng dậy, tâm tư của Kiến Sầu đã hoàn toàn không còn dính dáng gì đến mắt trụ nữa. Trời sáng rồi. Không biết vị “cố nhân” đã lâu không gặp của nàng có quay về Côn Ngô đúng giờ hay không? Khóe miệng mang nụ cười, Kiến Sầu nói với Phó Triêu Sinh: “Không phải tộc ta, không giỏi nấu nướng. Canh cá ngươi nấu cũng không ngon lắm“. Nói xong câu này, nàng đã một bước bước qua mặt sông sương giăng sóng gợn trở lại trên bờ, theo đường vừa đi quay lại đỉnh núi chính Côn Ngô. Sau lưng nàng, Phó Triêu Sinh đứng ở trên thuyền, tay cầm con mắt trụ, lại không nói gì nữa. Xa xa nhìn bờ sông, Kiến Sầu không nhìn lại một lần nào, nhanh chóng biến mất giữa rừng rậm. Ánh đỏ rực rỡ phía chân trời đã chiếu xuống, mặt sông cũng được trải lên một lớp đỏ và một lớp vàng, ngay cả màu sắc của sương mù cũng trở nên đậm hơn. Sắc thu nhuộm cả cánh rừng, khung cảnh đã dần hiu quạnh. Con cá đen trong giỏ cá đảo mắt: “Đối với loài người mà nói, sinh ra ta là cha mẹ, ngươi không nên nói sinh ra ta là bạn cũ“. ”Có gì khác nhau à?” Phó Triêu Sinh dường như không hiểu lắm. Đương nhiên là mạo phạm rồi. Cá đen thở dài, nói rất già đời: “Không phải tộc ta, khó mà giao lưu“. Sau đó con cá cong người, đuôi cá chống xuống, không ngờ lại nhảy thẳng xuống sông không còn bóng dáng nữa. Trên thuyền, Phó Triêu Sinh thoáng nhìn đỉnh núi chính Côn Ngô bao phủ giữa sương mù dày đặc, cuối cùng cất mắt trụ đi. Vù! Một cơn gió thổi tới, mặt sông đột nhiên trống trải. Chiếc thuyền con nhỏ bé biến mất, ở chỗ dó chỉ có một chiếc lá vàng dập dềnh trên mặt sông, cùng với sóng nước dần dần trôi xa...