Ta không thành tiên
Chương 179 : tâm ta không có yêu ma
Nhân Quả đạo quân hoàn toàn sửng sốt.
Trong cửa thị phi nhân quả, có bao nhiêu người bị vây khốn ở đây, không tìm được cửa thật mà ra?
Bây giờ Nhân Quả đạo quân lại nghe thấy nàng nói một câu như vậy.
Bóng dáng Tạ Bất Thần đã hóa thành một bộ phận của nghiệp hỏa vô tận, không phân biệt được rốt cuộc đâu là hắn, đâu là nghiệp hỏa.
Cũng có lẽ hắn chính là nghiệp hỏa của Kiến Sầu.
Còn nàng bị nghiệp hỏa nuốt chửng, dường như khó mà thoát ra, chỉ có đôi ămts nàng như sớm đã nhìn thấu biến ảo của thế sự, sóng gió không sợ hãi, hỉ nộ không lộ ra ngoài.
Trong hư không lờ mờ lộ ra một bóng gnf màu xanh.
Ánh mắt Kiến Sầu liền chuyển qua nhìn.
Trong nháy mắt, Nhân Quả đạo quân nhìn thấy nụ cười của Kiến Sầu.
Nghiệp hỏa vô tận lập tức nhỏ đi, dần dần lui lại, lại ngưng tụ thành những ngọn đèn trên mặt sông.
Một chiếc thuyền nho nhỏ cũng lần nữa xuất hiện dưới chân Kiến Sầu, có điều trong cảnh này không còn có Tạ Bất Thần.
”Khụ khụ...”
Từ trong mui thuyền có mấy tiếng ho kìm nén vang ra, hoặc như người nào đó vô ý phát ra.
Kiến Sầu đứng trên sàn thuyền, lạnh nhạt nhìn vào trong thuyền.
Nhưng lúc nghe thấy tiếng ho này lại có một bóng người từ trong thân thể nàng đi ra, như là một Kiến Sầu khác đột nhiên từ vị trí nàng đứng đi ra ngoài, trên mặt mang vài phần lo lắng và sốt ruột, nhanh chóng chui vào trong mui thuyền.
Trong mui thuyền có một người nằm nghiêng cuộn mình trong không gian chật hẹp.
Chiếc chăn bông hơi ẩm quấn lấy thân hình hắn, sắc mặt trắng xanh của Tạ Bất Thần giữa cảnh u ám vẫn rất rõ ràng.
Lông mày nhíu chặt, hắn không hề tỉnh lại, chỉ ho.
”Kiến Sầu” kia đã ngồi xuống sờ sờ trán hắn, trong mắt thấp thoáng có nước mắt.
”Vẫn còn sốt...”
Phải đi lấy nước sạch, cứ sốt thế này không ổn.
Nàng định rút tay về đi ra, không ngờ lại bị một bàn tay đột nhiên vươn ra nắm chặt, lòng bàn tay nóng bỏng làm nàng không động nổi.
Hai mắt nhắm chặt mở ra, cảm giác uể oải và ốm yếu chưa tiêu tan, chỉ là trong mắt lại có ý cười.
Hắn dùng sức kéo tay nàng làm nàng ngã xuống người hắn.
”Kiến Sầu...”
Nỉ non.
”Chàng...”
Kiến Sầu bị hắn ôm vào lòng, cái cằm nhọn của hắn chống vào hõm cổ ấm áp của nàng, nàng có thể cảm thấy nhiệt độ nóng bỏng trên má Tạ Bất Thần rất rõ ràng như đang ôm một cái bếp lò.
Hắn không nói nữa, chỉ nặng nề hạ mí mắt xuống như không biết gì nữa.
Kiến Sầu đứng bên ngoài, còn một Kiến Sầu khác giống như là hoàn toàn không nhìn thấy nàng, bắt đầu bận rộn tất bật.
Chậm rãi bỏ tay Tạ Bất Thần ra, nàng đứng dậy đi ra ngoài lấy nước sạch trong ấm nước, vắt khăn ướt đặt lên trán hắn, ngồi trông đến gần sáng, thấy hắn đã đỡ sốt mới chống sào thuyền đi tới gần một chiếc thuyền đánh cá cách đó không xa.
Đi hỏi thăm từng thuyền một, nàng dùng chút tích cóp ít ỏi trên người đổi lấy những thứ mình cần.
Đó là mấy con cá tươi còn đang bơi, một số nồi niêu bát đĩa cũ nát. Nàng nhất nhất rửa sạch, sắp xếp gọn gàng, cẩn thận nấu một nồi canh cá không quá mức tinh tế.
Rõ ràng cũng rất yếu ớt mệt mỏi, nhưng nàng chỉ nếm hai ngụm canh cá rồi bưng vào mui thuyền.
Rõ ràng là một cảnh tượng ở thế tục.
Trên bầu trời Côn Ngô, mọi người đứng xem đều có chút không rõ.
Nàng đang chăm sóc ai? Vì sao phải chăm sóc?
Đây là quá khứ của đại sư tỷ Nhai Sơn trước khi bước vào đường tu hành sao?
Nghi vấn chẳng những không giảm bớt mà thậm chí còn nhiều hơn.
Ngô Đoan bên cạnh đã không nhịn được hít sâu một hơi.
Cái nhìn đầu tiên đã cảm thấy quen thuộc, mà sau dó khi người đàn ông lùa tay xuống nước sông, một hình ảnh khác liền xuất hiện trong đầu Ngô Đoan.
Đó là ở giữa sông Cửu Đầu, Tạ Bất Thần rút nước sông làm kiếm.
Còn có thể là ai khác?
Còn có thể có ai nữa?
Ngô Đoan cảm thấy kinh hãi nhưng lại không dám khẳng định: Không có ai biết chuyện xảy ra trong sáu cửa thị phi nhân quả rốt cuộc là chuyện gì, có thể là quá khứ, cũng có thể là tương lai...
Nghi hoặc lại không dám khẳng định, cuối cùng Ngô Đoan vẫn không nhịn được dưa ánh ămts sang nhìn Hoành Hư chân nhân còn đứng trên bậc thềm đại điện Chư Thiên.
Một tia sét đột nhiên bay từ xa đến, rung động đùng đoàng, bay thẳng đến chỗ Hoành Hư chân nhân.
Xung quanh lập tức có không ít người kinh ngạc đưa mắt nhìn.
Lôi tín!
Phù Đạo sơn nhân liếc một cái, sắc mặt như thường: “Đệ tử Côn Ngô các ngươi đúng là càng ngày càng không hiểu chuyện, không ngờ lại dám gửi lôi tín cho ngươi, đúng là sợ sống lâu quá đây mà...”
Gần đó có trưởng lão Côn Ngô nghe thấy, không nhịn được trừng mắt nhìn Phù Đạo sơn nhân.
Không biết lần trước là ai gửi lôi tín đến đại điện Chư Thiên, suýt nữa đã nổ tung trời.
Bây giờ còn có mặt mũi nói người khác?
Bản thân Hoành Hư chân nhân lại không hề để ý, chỉ bóp vỡ tia sét trong tay để lôi tín thành hình.
Nội dung bức thư liền xuất hiên trước mắt lão.
Có điều sau khi xem xong, sắc mặt lão lại không khỏi trầm xuống, ngưng trọng như sương lạnh.
Cùng lúc đó, từ chân trời lại bay tới vô số lôi tín.
Hình ảnh rất bao la hùng vĩ.
Bởi vì tiểu hội Tả Tam Thiên đang diễn ra, chưởng môn và trưởng lão các đại môn phái Trung Vực gần như đều ở chỗ này, lúc này vô số lôi tín phân biệt bay về phía những người khác nhau, có sớm có muộn.
Ngay sau khi mở lôi tín ra, vô số người đại biến sắc mặt.
Tiễn Chúc phái, một môn phái trung bình ở Trung Vực bị tàn sát hơn nửa, còn rất ít người sống.
Người cầm kiếm gây ra chuyện này là Khúc Chính Phong Nhai Sơn.
Nhất thời cả trên quảng trường Vân Hải đều chìm vào tĩnh mịch.
Những người còn lại đều kinh hãi trước cảnh tượng này, tới tấp rỉ tai thì thầm.
Trong đám người, một tu sĩ mặc áo trắng không khỏi trầm tư, khuôn mặt mang vài phần tuấn tú, lại khiến người khác có cảm giác rắn rỏi.
Lông mày bên phải có chút muối tiêu, chính là tu sĩ Bắc Vực Bùi Tiềm mà đám Kiến Sầu ngẫu nhiên gặp ở Phi Thiên trấn lần trước.
Thấy xung quanh kinh hãi tới tấp bàn tán, hắn ngưng thần lắng nghe một lát, phát hiện tất cả mọi người dường như đều như có như không nhìn về phía Phù Đạo sơn nhân, trong lòng liền có suy đoán.
Ôi...
Trung Vực lại là một nơi thị phi như vậy!
Bùi Tiềm suy nghĩ một lát, yên lặng nhìn quanh, nhìn thấy các đệ tử Nhai Sơn đang đứng cùng nhau cách đó không xa.
Lật tay một cái, một chiếc túi càn khôn liền bị hắn móc trên ngón tay.
Thân hình lóe lên, hắn hóa thành một cơn gió lướt qua chỗ đám đệ tử Nhai Sơn đang nói cười bên kia.
Thích Thiếu Phong con trai Thích trưởng lão Nhai Sơn xem tình hình phía trước, cũng nghi hoặc chớp chớp mắt.
Nhan Trầm Sa đứng bên cạnh hắn, trong tay cầm ống tiêu, lông mày cũng nhíu chặt, đang định nói chuyện thì một tàn ảnh đột nhiên lướt tới:“Người nào?”
Hắn quát to một tiếng, đang định ra tay, không ngờ bóng người đó lại chỉ lướt qua bên cạnh Thích Thiếu Phong rồi lao vút đi.
”Ơ?”
Thích Thiếu Phong hơi kinh hãi, cảm thấy trong tay mình như bị nhét thứ gì, cúi đầu xuống xem không ngờ lại là một chiếc túi càn khôn nhìn rất tầm thường, có điều miệng túi buộc chặt, lại không có ấn ký thần thức nào, chính là vật vô chủ.
”Đây là cái gì?”
Hắn bắt đầu nghi hoặc, do dự có nên mở ra xem hay không.
Nhan Trầm Sa đã biển mất, rõ ràng là đang đuổi theo tàn ảnh đó.
Có điều...
Ở một nơi khác, Đường Bất Dạ đang nhìn kĩ sáu cánh cửa thị phi nhân quả cũng đột nhiên như cảm ứng được gì đó, đáy mắt lóe lên ánh sáng, quay đầu lại nhìn một cái rồi không hề do dự tung người nhảy xuống.
Hơn nửa năm tìm kiếm, không ngờ đi mòn giày sắt tìm không thấy, bây giờ lại chẳng tốn công gì.
Đó chẳng phải kẻ phản bội Bùi Tiềm thì là ai?
Đường Bất Dạ lập tức cười lạnh, không thèm quan tâm đến tiểu hội nữa, trực tiếp hóa thành một đường vòng cung lao về phía xa xa.
Lúc này trên cánh cửa hướng chính tây, hình ảnh ruộng dưa mênh mông đột nhiên biến mất.
Trên cánh cửa khổng lồ, ánh sáng lấp lánh.
Tiểu Kim vẫn đi chân đất, mặt áo khoác da thú từ trong cánh cửa khổng lồ đi ra.
Hư ảnh một quả dưa hấu to lớn cũng chậm rãi hiện ra bên cánh cửa khổng lồ, hơn nữa dần dần ngưng thực theo bước chân Tiểu Kim bước ra, sau đó đột nhiên biến mất khỏi cánh cửa, vô cớ xuất hiện cách đỉnh đầu Tiểu Kim hai trượng.
Đó là một quả dưa hấu khổng lồ, trên quả dưa không ngờ còn có hai con mắt, một cái miệng nho nhỏ.
”Mẹ ơi, đó là cái gì?”
”Chẳng lẽ đây là ảo thân của hắn?”
”Trời ơi, đây chẳng phải là dưa hấu tinh sao?”
Bầu không khí trên Côn Ngô đang nặng nề kì lạ, nhưng khi quả dưa hấu khổng lồ này xuất hiện, những trưởng lão tu luyện đã lâu khóe miệng cũng phải giật giật, trong đầu có những ý nghĩ phức tạp đến thế nào thì bây giờ cũng biến mất sạch sẽ.
Tiểu Kim cũng ngẩng đầu lên, tò mò nhìn quả dưa hấu to trên đỉnh đầu.
Chỉ có mắt và miệng, lại không có tay chân.
”Trời ạ... Quả dưa hấu to quá“.
Dưa hấu tinh to lớn xoay thân thể khổng lồ giữa không trung, từ cao nhìn xuống Tiểu Kim.
Hừ!
Há miệng, chu môi.
Pằng pằng pằng pằng...
Một chùm hạt dưa hấu màu đen không ngờ lại phun thẳng từ cái miệng khổng lồ đó ra, bắn xuống người Tiểu Kim như mưa rào khiến hắn kêu oa oa.
”Mẹ ơi! Thật đáng sợ!”
Tiểu Kim tuyệt đối không ngờ quả dưa hấu đáng yêu lại biến thành như vậy, ngước mắt nhìn lại thấy quả dưa cũng liếc mắt nhìn mình.
Lúc này lông tơ sau lưng hắn cũng dựng đứng, hắn vội kêu một tiếng quái dị, không hề do dự bắt đầu chạy trối chết.
Quả dưa hấu xoay người đuổi theo hắn.
“...”
“...”
Trên Côn Ngô, vô số người chậm rãi chuyển ánh mắt khó tả về phía Phù Đạo sơn nhân.
Phù Đạo sơn nhân suýt nữa bị nghẹn đùi gà, đưa mắt lên nhìn thấy cả Hoành Hư chân nhân cũng đang nhìn về phía mình.
Lão nuốt nước bọt ực một cái, đưa mắt lên nhìn trời, hắng giọng giải thích: “Cái này... Chắc là bình thường nó ăn nhiều dưa hấu quá, cho nên ảo thân dưa hấu tinh trên đỉnh đầu này là báo ứng của nó...”
Thế cũng được à?
Không ít người bị lời giải thích này của lão làm cho tức giận đến trước mắt tối sầm.
Người đầu tiên từ trong cửa đi ra, ảo thân lại là một quả dưa hấu to. Không biết những người khác...
Lập tức có người bắt đầu lo lắng cho năm người còn lại trong cửa.
***
Hướng chính đông, trong cánh cửa thị phi nhân quả của Kiến Sầu.
Thuyền nhỏ trôi theo sông đi rất xa.
Một “Kiến Sầu” ở trên thuyền, một Kiến Sầu khác thì vĩnh viễn thờ ơ lạnh nhạt.
Trên đường chạy trốn, bọn họ gặp phải vô số hạng người khác nhau.
Có lúc bởi vì đã dùng hết lộ phí, “Kiến Sầu” phải cầm đồ những trang sức cuối cùng trên người vàg cả ngọc bội lão phu nhân tặng. Cũng có lúc vì mấy hạt gạo mà nàng nhờ ngư dân ven bờ hỗ trợ, học được dệt lưới, thậm chí còn tự đánh cá.
Nàng cũng từng đấu trí đấu dũng với tiểu thương và sai dịch ven sông, lấy được dược liệu chữa bệnh từ tay đám côn đồ Diêm Bang, cũng từng đặt ngang lưỡi kéo trên cổ bức lui kẻ có ý định xấu xa.
Dường như hết thảy đều không uổng phí.
Bởi vì hết thảy dường như đều có kết quả viên mãn.
Tạ Bất Thần cuối cùng vẫn tỉnh lại.
Hắn mang theo nàng nhanh chóng tìm được một nơi hẻo lánh, chỗ đó còn có người không bị nhà họ Tạ liên lụy, hắn thay tên đổi họ, thành thân với nàng hết thảy dường như đều yên ổn.
Trong thôn có một cây đa lớn, mọi người gọi là thôn Cổ Dung.
Trên cây đa buộc rất nhiều thừng đỏ, vải đỏ và lụa đỏ có mới có cũ, còn có một số túi phúc nhỏ để cầu phúc. Cả cây đa một màu xanh ngắt, màu đỏ điểm xuyết trên nền xanh bị gió thổi bay múa, lộ ra vẻ an bình hòa nhã.
”Kiến Sầu” đứng dưới bóng cây, nhìn cây đa già bằng ánh mắt vui vẻ hiếm thấy.
Gió nhẹ thổi qua má nàng, ánh mặt trời bị chạc cây tách ra trải xuống đất, cũng trải lên trên người nàng, làm cho nàng nhìn rất yên lặng và dịu dàng.
Chính là nơi này rồi.
Nàng chắp tay lại cầu nguyện gì đó như những thiện nam tín nữ bình thường nhất trên đời.
Tạ Bất Thần đứng bên cạnh nàng, mang theo vẻ phong trần vì bôn ba, cũng ngẩng đầu nhìn lên.
Có điều không ai nhìn thấy ánh mắt khó tả của hắn.
Cũng ở dưới gốc cây này, Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn lên.
Mầm non đầy cành.
Những sợi dây đỏ là nguyện vọng tốt đẹp của vô số người.
”Treo cả chiếc khóa bạc của ngươi lên đó đi!”
Lúc rời khỏi thôn đi qua cây này, Phù Đạo sơn nhân đã nói như vậy.
Giờ khắc này tâm niệm lại xao động, Kiến Sầu cảm thấy như đã trở lại quá khứ.
Dường như cảm thấy gì đó, “Kiến Sầu” còn chắp tay đứng dưới bóng cây đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía nàng.
Thế là...
Nàng của quá khứ và nàng ở hiện tại bốn mắt nhìn nhau.
Nàng trong quá khứ, đáy mắt mang vài phần bỡ ngỡ, vài phần kinh ngạc.
Bước về phía trước một bước, dường như nàng đang đi đến chỗ nàng của hiện tại.
Kiến Sầu lại nhớ tới lúc ở trên thuyền, một “Kiến Sầu” khác đi ra từ người nàng.
Thấy “Kiến Sầu” kia từng bước đi tới, dường như muốn quay về trong thân thể mình, Kiến Sầu đột nhiên cười một tiếng, lắc đầu.
Người bỏ ta mà đi...
Ngày hôm qua không thể giữ lại.
Xẹt!
Trong ánh mắt kinh ngạc của “Kiến Sầu”, Kiến Sầu rút Quỷ Phủ ra vạch một cái phía trước.
Mặt đất bằng phẳng lập tức bị cắt ra một vết cắt to lớn, rõ ràng như Hán giới Sở hà.
Lúc này tất cả mọi người trên Côn Ngô đều nổi da gà.
Chia cắt quá khứ!
Khoảng trống, lạch trời.
Khe nứt từ từ mở rộng.
Cả thôn làng lập tức bị chia cắt làm hai nửa.
Kiến Sầu hiện tại đứng bên này, Kiến Sầu quá khứ đứng bên kia.
Nàng chăm chú nhìn nàng, nàng cũng chăm chú nhìn nàng.
Một người ánh mắt không hiểu và nghi hoặc, một người ánh mắt chỉ có lạnh lùng và bình tĩnh.
Một mặc áo trắng muốt, toàn thân không có trang sức, lòng tràn đầy chờ mong và kì vọng đối với cuộc sống, tốt đẹp đến mức làm mọi người không nỡ phá vỡ. Một người mặc áo trắng nhạt, trong tay cầm cây búa lớn dữ tợn, trong lòng đã như nước lặng.
Bờ môi mộc mạc chậm rãi cong lên.
Trong ánh mắt chăm chú nhìn của Kiến Sầu quá khứ, Kiến Sầu hiện tại xoay người đi, một thân mây mờ, một thân gió nhẹ.
Cách lạch trời, nàng của quá khứ chỉ có thể đưa mắt nhìn mà không thể vượt qua.
Con đường chạy trong sơn thôn nhỏ vẫn đơn sơ như xưa.
Nhưng khi Kiến Sầu xoay người bước ra bước đầu tiên, con đường dài dưới chân đột nhiên biến thành một cuốn thẻ tre to lớn trải rộng, từng chữ do dao khắc kahwcs thành chậm rãi xuất hiện theo bước chân nàng bước tới, ghi lại quãng đường nàng đã đi qua.
Con đường phía trước trống rỗng, trên thẻ tre còn không có chữ nào.
Giống như là tương lai ngay trước mắt, chờ đợi bước chân nàng, chờ đợi nàng viết nên.
Vô số hình ảnh xuất hiện hai bên con đường thẻ tre này như đèn kéo quân, lại nhanh chóng biến mất.
Là cây đa lớn trong sơn thôn, là ngôi mộ mới cô độc trong mưa, là bia mộ đổ xuống dính đầy bùn đất...
Là ánh sáng tán loạn ngoài cửa ẩn giới Thanh Phong am, là bóng dáng Phù Đạo sơn nhân cầm kiếm mà đứng, là Tây Hải bát ngát vô bờ.
Là Niếp Tiểu Vãn nắm chặt tay nàng, là Đào Chương bịt một con mắt, là Trương Toại lưng đeo trường kiếm, là phù du bay giữa đêm lạnh.
Là chín tấm thiên bia dày nặng bên bờ Tây Hải, là cầu treo Nhai Sơn thật dài, là vô số gương mặt đồng môn Nhai Sơn.
Cũng có vô vàn âm thanh vọng qua ben tai nàng.
Kiến Sầu từng bước đi đến, cũng dần dần có thể thấy rõ bóng người màu xanh đậm đứng ở cuối đường. Khuôn mặt nhạt nhòa của Nhân Quả đạo quân vẫn không rõ ràng, trên mặt lại mang một nụ cười rất kì quái, hai mắt chăm chú nhìn nàng.
”Mẹ!”
Một tiếng kêu non nớt mang theo ngây thơ và ngơ ngác vô hạn đột nhiên vang lên sau lưng Kiến Sầu.
Trong các hàng chữ được khắc lại đột nhiên bắn ra một quầng sáng. Quầng sáng nhanh chóng biến thành một em bé môi đỏ răng trắng, vẫy cánh tay mũm mĩm, nhìn bóng dáng Kiến Sầu bước đi phía trước, trong ánh mắt là mong mỏi vô tận.
”Mẹ, mẹ...”
Nó chập chững chạy về phía Kiến Sầu, hơn nữa còn vươn tay ra, dường như muốn nắm lấy tay mẹ.
Lúc này hai mắt Kiến Sầu bỗng nhiên ướt át.
Đi?
Ở?
Trong lúc vùng vẫy, đứa bé cuối cùng đã chạy tới, vui sướng nắm lấy một ngón tay Kiến Sầu: “Mẹ!”
Là giọng em bé, mềm mại, ngọt ngào.
Là bàn tay em bé, yếu ớt làm mọi người không nỡ giãy ra, sợ làm đau tay nó.
Cảm giác này rất xa lạ, vì vậy Kiến Sầu nhất thời hoảng hốt.
Bàn tay đó nắm ngón út nàng, ngón tay bị nắm có chút vô lực.
Một sợi dây đỏ quấn hai vòng buộc trên cổ tay nó, phía dưới là một chiếc khóa bạc nho nhỏ nhẹ nhàng lắc lư.
Có một khoảnh khắc Kiến Sầu suýt nữa không khống chế được chính mình, định quay đầu lại.
Nhưng...
Sao có thể quay đầu?
Sao lại dám quay đầu?
Đó là quá khứ nàng đã chặt đứt, là quá vãng không thể trở về.
Lập tức nước mắt như mưa.
Trong lòng nàng như có ngàn ;ưỡi dao đang cắt, nhưng nàng lại chỉ nhắm mắt lại, rút ngón tay ra khỏi bàn tay gần như không có chút sức lực nào, bước nhanh về phía trước.
Trên thẻ tre trống rỗng, những chữ viết mới lại xuất hiện, khắc thành những nội dung mới.
Sau lưng lại là một tiếng khóc run rẩy không có trợ giúp.
”Mẹ, mẹ...
Mẹ không cần con nữa rồi...
Mẹ chờ con với...
Mẹ...
Hu hu hu hu...”
Như là đột nhiên ngã xuống đất, sau đó là tiếng khóc xé rách tim gan.
Khi tiếng khóc này vang lên, trái tim nàng đột nhiên tê liệt.
Nhân Quả đạo quân thở dài một tiếng, âm thanh vượt qua con đường thẻ tre dường như không có điểm cuối này lọt vào trong tai Kiến Sầu.
”Máu ngươi... lạnh à?”
Kiến Sầu không trả lời, vệt nước mắt chưa khô tren mặt, nàng chỉ đưa tay lau sạch.
Lạnh?
Không, máu chảy trong người nàng nóng, nóng bỏng, nóng đến nỗi làm nàng gần như không thể cất bước, không thể đi hết con đường đằng đẵng này.
Thấy nàng không đáp lời, Nhân Quả đạo quân lại lên tiếng: “Đó là con của ngươi, cốt nhục của ngươi, ngươi cũng không quay đầu lại nhìn một cái sao?”
”Đạo quân có khả năng nghịch chuyển sống chết, xoay ngược luân hồi không?”
Kiến Sầu ngẩng đầu nhìn Nhân Quả đạo quân.
“...”
Đột nhiên yên lặng, một hồi lâu sau Nhân Quả đạo quân mới đáp: “Không có“.
”Cho nên ảo giác vô tận sao đáng để ta quay lại nhìn?”
Kiến Sầu nhỏ giọng nói, dường như muốn dùng lí do đó để thuyết phục chính mình.
Nếu thật sự có một ngày như vậy, một ngày nàng nhìn thấy có một tia hi vọng, chắc chắn nàng sẽ điên cuồng.
Nhưng còn giờ đây...
Tội gì phải dùng quá khứ để trói buộc chính mình?
”Thù nên có, hận nên ghi, ta đều không thiếu. Chỉ là trong lòng ta không hề có quỷ quái yêu ma như trên đoạn đường này“.
Nàng của quá khứ vẫn đứng ở bên kia rãnh thời gian, không thể nào vượt qua lạch trời đáng sợ này.
Nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn nàng của hiện tại, dường như chúc phúc, lại dường như cầu nguyện, còn có một sự thương xót sâu sắc, không biết rốt cuộc là thương xót cho nàng hiện tại hay là thương xót chính mình.
Thế là trên con đường đột nhiên xuất hiện một cánh cửa mới.
Nhân Quả đạo quân đứng trước cánh cửa này, nhìn nàng từ từ đến gần, đột nhiên nhớ tới một câu của nàng: Đạo quân hiểu lầm thế nào mà lại cho rằng ta là một kẻ hèn nhát?
Nàng không phải kẻ hèn nhát, nàng là anh hùng.
Kiến Sầu đã đi tới trước cửa.
Trong ánh mắt chăm chú của Nhân Quả đạo quân, nàng ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa khổng lồ này. Dường như cảm nhận được ánh mắt nàng, cánh cửa đang ảm đạm tối tăm đột nhiên biến đổi, một nửa hóa thành màu đen lạnh lẽo, một nửa phát ra ánh vàng rực rỡ.
Âm thanh của Nhân Quả đạo quân vang lên bên tai nàng: “Thế giới của ngươi đã không có lựa chọn thứ hai“.
Chém đứt quá khứ, chia cắt xưa nay.
Thế giới của nàng chỉ còn có tương lai.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
64 chương
89 chương
61 chương
11 chương
50 chương
460 chương