Ta không thành tiên
Chương 138 : vào thế giới của ta
“Nhưng còn phải rất lâu, rất lâu nữa...”
Nghe rùa già nói xong, cá thờn bơn chán nản đáp một câu.
Sức chú ý của Kiến Sầu cuối cùng cũng bị kéo lại.
Con rùa già được gọi là Động Nguyên tiên sinh nhìn cá thờn bơn, giọng nói cực kì hiền từ.
”Nhưng cháu không tu luyện sẽ không có mắt vũ và mắt trụ, sao có thể nhìn thấy cô ấy lúc cô ấy không đến?”
Cá thờn bơn vẫy đuôi bơi một vòng quanh rùa già rồi trở lại trước mặt:“Cháu nghe các trưởng bối trong tộc nói, tuổi thọ của phàm nhân chỉ có chưa đến trăm năm. Chờ cháu tu luyện xong, biết đâu cô ấy dã...”
”Mắt trụ có thể nhìn từ cổ chí kim, nếu cô ấy già đi, cháu vẫn còn có thể nhìn thấy hình ảnh của cô ấy trong sông dài thời gian...”
Rùa già cuối cùng cũng động, chậm rãi rụt đầu về phía sau, cuối cùng rụt hẳn vào trong mai.
Dưới nước phát ra một vùng hào quang xanh biếc, rùa già thu lại hết toàn bộ khí tức của mình.
Cá thờn bơn biết Động Nguyên tiên sinh sẽ không trả lời nó một câu nào nữa.
Nó chậm rãi bơi dưới nước, cá thờn bơn mới sinh không lâu, hai mắt cá còn ở hai bên. Lúc này xương giữa hai mắt nó đã dần dần mềm ra, đến lúc nó trưởng thành, tu luyện có thành tựu, mắt vũ sẽ dịch chuyển về phía mắt trụ, đó là “thờn bơn méo miệng” như người đời vẫn nói.
Vũ và trụ hợp lại, hai thành một, có không gian thời gian mới là thế giới.
Thờn bơn cũng vậy.
Dường như nó có chút hoang mang, lẩm bẩm tự nói: “Đúng vậy...”
Hình như cảm thấy Động Nguyên tiên sinh nói rất có lí.
Thế là Kiến Sầu nhìn thấy con cá thờn bơn nhỏ này bơi qua biển nông mênh mông về phía biển sâu màu sắc đầm dần.
Nó bắt đầu tu luyện thật.
Mặc dù Kiến Sầu không hiểu cách tu luyện của cá thờn bơn cho lắm.
Không giống tu sĩ, yêu tộc dưới biển chủ yếu hấp thu tinh hoa trời đất trong nước biển để tiến hành tu luyện. Mỗi lần nó tu luyện luôn mất mấy ngày, nhưng khi kết thúc tu luyện, lần nào con cá thờn bơn nho nhỏ này cũng bơi đến gần bờ chờ người nào đó.
Kiến Sầu bất giác nghĩ đến người phụ nữ nâng ngọc trai trong bức tranh đó.
Thế là tất cả hình ảnh trước mắt đột nhiên hóa thành hư vô, lại dần dần tụ lại với nhau.
Tầm nhìn của nàng quay lại trên bờ, một thiếu nữ mặc áo vải màu lam nhạt đơn giản, đeo giỏ cá đi theo người lớn trong nhà, mỗi bước đi một màu lam nhạt đi tới bãi biển, giẫm lên những chiếc vỏ sò đẹo đẽ dọc theo bãi biển.
Dưới mặt biển, cá thờn bơn cứ thế nhìn thiếu nữ trên bờ.
Nó rất muốn nhảy lên khỏi mặt nước nhưng lại không đủ sức, vì thế tỏ ra rất chán nản.
Thiếu nữ vẫn đi dọc theo bãi biển, thế là cá thờn bơn cũng bơi theo nàng. Đến tận lúc thiếu nữ đi theo người lớn nhặt một ít cá nhỏ rơi ra khỏi mấy chiếc thuyền đánh cá ven biển rồi quay về, nó vẫn còn nhìn theo hướng nàng đi khuất, mãi đến lúc trăng nhô lên trên mặt biển mới bơi đi.
Mỗi lần thiếu nữ xuất hiện lại lớn hơn một chút.
Tương ứng với đó là tu vi của cá thờn bơn cũng cao hơn một chút.
Dần dần thiếu nữ chú ý tới sự tồn tại của nó, thỉnh thoảng cũng chào hỏi nó.
Lúc này cá thờn bơn đã có thể dùng yêu thức trao đổi với con người nhưng e làm nàng hoảng sợ nên vẫn không nói gì mà chỉ yên lặng chơi cùng nàng.
Lúc bọn họ gặp nhau luôn là khi trăng trên biển tròn nhất.
Mỗi tháng thiếu nữ lại đến một lần, dần dần cũng mang đến vài thứ cho cá thờn bơn.
Nàng tên là A Nhu, là con gái của ngư dân ven biển nhưng cha mẹ trong nhà ốm yếu, chỉ có thể nhặt một ít tôm cá trên thuyền chài của ông chú mà sống. Nàng hi vọng mình có thể nhanh chóng giúp được cha mẹ, sau này cũng có thể ra biển đánh cá.
Cá thờn bơn không nói gì, chỉ yên lặng và dịu dàng nhìn nàng.
Lúc này hai mắt nó đã lệch hết sang bên phải, nó đã thành một con cá thờn bơn rất lớn.
Thiếu nữ đã xinh đẹp lung linh, lộ ra tư thái dịu dàng thanh tú. Nàng thở dài rời đi, cá thờn bơn vẫn chờ đến lúc mặt trời mọc mới bơi về biển.
Động Nguyên tiên sinh vẫn tu luyện ở đó, nó là kẻ biết nhiều chuyện nhất trong toàn bộ biển rộng.
Cá thờn bơn lại bơi tới nơi: “Động Nguyên tiên sinh, cháu muốn tu luyện nhanh một chút“.
”Thờn bơn nhỏ đáng thương“.
Rùa già than một tiếng thật dài, cũng không hỏi vì sao mà chỉ nói với nó: “Mười ba ngày sau, dưới đáy biển sâu ba trăm dặm về phía tây sẽ có núi lửa phun trào, có đại cơ duyên, xem cháu có dám đến tìm cơ duyên của mình hay không“.
“...”
Hai mắt thờn bơn sáng rực lên.
Nó bơi ba vòng bên trái, ba vòng bên phải rùa già, cuối cùng nói kiên quyết: “Cháu phải đi thử“.
Thế là theo sóng ngầm dưới biển, nó bơi về phía tây rất nhanh.
Lộ trình ba trăm dặm đối với một con cá thờn bơn vẫn quá mức gian nan.
Kiến Sầu thấy quá trình bơi này rất ngắn ngủi, nhưng đã trải qua sóng dữ nước xoáy, thủy triều cuồn cuộn, dù nó đã là một con cá thờn bơn tu luyện có chút thành tựu vẫn khó mà chống cự biển cả biến hoá thất thường.
Nó bị sóng dữ đập cho vết thương đầy người, cũng bị nước xoáy làm cho đầu óc choáng váng, thậm chí có lần bị lạc phương hướng.
Nhưng đến ngày thứ mười ba, cuối cùng nó cũng tới đích.
Trong tầm nhìn của Kiến Sầu chỉ toàn là nham thạch nóng chảy từ dưới đáy biển hừng hực phun lên.
Trên mặt biển đột nhiên tràn ngập khói đen và hơi nước.
Đó là hình ảnh lúc núi lửa phun dưới đáy biển.
Một hòn đảo hoàn toàn mới hình thành trên mặt biển.
Cá thờn bơn bị nước biển sôi sùng sục cuốn đi, mất ý thức, trôi đi rất xa.
Nhưng Kiến Sầu biết nó đã thành công.
Bởi vì trong hình ảnh tiếp theo, nó đã hóa thân thành một thanh niên chất phác đi tới bên bờ. Đôi chân vừa biến ảo ra khiến nó cảm thấy hơi bỡ ngỡ. Nó giẫm trên bừo cát như giẫm lên dấu chân của cô nương tên là A Nhu kia để lại.
Cá thờn bơn đợi ở đây rất nhiều ngày, cuối cùng A Nhu lại đến.
Thế là bọn họ cuối cùng cũng “gặp nhau“.
A Nhu đến đợi con cá thờn bơn kia, nhưng lần này không đợi được, chỉ thấy một thanh niên khiến nàng sinh ra thiện cảm cô vớ.
Bọn họ nói chuyện với nhau trên bừo biển, nói về con cá thờn bơn mà A Nhu gặp, nói về những chuyện khác trên biển.
A Nhu biết không nhiều chuyện của nhân gian, nhưng trong thế giới của cá thờn bơn thì đó đều là những chuyện rất mới lạ, là những chuyện mà rùa già Động Nguyên tiên sinh rất ít khi kể.
Thanh niên nói mình bị tàu thuyền lạc đường đưa đến đây, không có nhà để về.
Cuối cùng hắn theo thiếu nữ về nhà, trở thành một người giúp việc trong ngư hộ đó.
Người trong làng chài đều nói đây là chồng A Nhu được người nhà tìm cho nàng.
A Nhu đỏ mặt nhưng không hề phủ nhận.
Tất cả đều rất thuận lợi, mặc dù một vài chuyện cá thờn bơn chứng kiến ở làng chài làm nó cảm thấy không thoải mái... Những hàng cá khô treo lên, xác của những con cá đồng tộc, thuốc được chế từ xác bọn chúng...
Đến một ngày phụ thân của A Nhu mở lời, nói mình không còn nhiều thời gian, hi vọng phó thác A Nhu cho kẻ tha hương này. Nhưng bọn họ ở làng chài, làm nghề đánh cá mà sống, cá thờn bơn phải lên một chiếc thuyền lớn để học đánh cá.
Xem đến đây, Kiến Sầu thở dài một tiếng trong lòng.
Nàng thầm sinh ra một dự cảm chẳng lành, cuối cùng dự cảm này được chứng thực.
Trong sông dài thời gian, những gì nàng nhìn thấy chẳng qua chỉ là một hạt cát.
Một hạt cát mà cá thờn bơn muốn để nàng nhìn thấy.
Thanh niên cuối cùng vẫn ra biển, vào một thời gian thích hợp, cùng tất cả trai tráng trong làng trèo lên thuyền.
A Nhu đứng bên bờ biển, nụ cười tươi tắt trên gương mặt đỏ hồng, đẹp khó tả dưới ánh mặt trời sáng sớm trên biển.
Nhưng trong lòng cá thờn bơn lại như có vô số khói mù.
Lần này ra biển rất thuận lợi, không gặp phải sóng gió gì, những người đánh cá trên thuyền lớn buông lưới ở khu vực bầy cá tụ tập, bắt được rất nhiều cá.
Kiến Sầu nghe thấy hắn tự nói với mình: Cá lớn nuốt cá bé, nên vậy.
Cả quá trình này, cá thờn bơn chỉ nhìn, không ngừng tự nói với mình gì đó, không hề tiến lên tham dự.
Đến tận lúc có người gọi hắn đến kéo lưới.
Chiếc lưới rộng không ngừng thu lại, lộ ra trên mặt biển. Vô số cá nhỏ mắc vào mắt lưới, thậm chí còn có một ít sứa, cuối cùng kéo lên một con trai già màu đen to đến hai trượng, rất nhiều tảo biển bám chặt ngoài vỏ trai giống như rùa già Động Nguyên tiên sinh.
Cá thờn bơn đột nhiên sửng sốt.
Nhưng tất cả những người đánh cá bên cạnh hắn đều kêu to lên: “Một con trai trai to quá! Thượng đế ơi, không biết nó đã thành tinh chưa?”
Chiếc thuyền đánh cá trên trên biển này lập tức trở nên náo nhiệt.
Con trai được để trên sàn thuyền, không ngừng có người cao giọng la hét.
Cuối cùng ngay cả thằng bé con chủ thuyền cũng đi ra, chỉ con trai già hô to: “Cạy nó ra! Cạy nó ra cho ta! Sách cổ nói trong con trai to thế này nhất định sẽ có châu mẫu! Nhanh lên, còn ngẩn ra đấy làm gì?”
Mọi người đều hưng phấn...
Ánh mắt nóng bỏng của bọn họ rơi vào vỏ ngoài cứng rắn của con trai già, đã có người bắt đầu cầm vũ khí chuẩn bị đi tới.
Tim họ đều nóng bỏng, chỉ có tim cá thờn bơn là lạnh.
Mọi người mất rất nhiều thời gian, đến tận lúc mặt trời lặn cũng không cạy vỏ trai ra được.
Thằng con chủ thuyền tức giận hạ lệnh cho thuyền đánh cá quay về, đưa con trai to hai trượng này vào bờ, lấy dụng cụ cạy tiếp.
Thế giới dưới đáy biển không đơn giản như phàm nhân suy nghĩ.
Con trai già này đã tu luyện thành tinh quái, cũng là một kẻ uyên bác giống như rùa già, lần này không biết tại sao lại để mắc lưới.
Khi còn bé cá thờn bơn còn đã từng bơi phía trước nó, xem viên vạn châu chi mẫu tròn nhẵn to lớn của nó...
Đó chính là trai mẹ.
Hắn không thể nhìn phàm nhân hạ thủ với bà được.
Trong đêm thuyền sắp cập bờ, thừa dịp tất cả mọi người ngủ say, hắn đi lên sàn thuyền gỡ trai mẹ ra khỏi lưới đánh cá rồi thả xuống biển.
Việc này thần không biết quỷ không hay.
Sáng sớm hôm sau mọi người mới phát hiện trai mẹ đã biến mất, tất cả đều hết sức giận dữ.
Gã con chủ thuyền hổn hển tức giận quát tháo tất cả mọi người, nhưng vẫn không tìm được tung tích trai mẹ.
Thuyền cuối cùng cập bờ.
Chuyến này bọn họ có thu hoạch lớn, A Nhu đứng bên bờ chờ hắn như chờ một anh hùng.
Cá thờn bơn đã ra biển, cuối cùng được phụ thân của A Nhu thừa nhận, hứa hẹn gả A Nhu cho hắn.
Hắn cho rằng tất cả coi như đã kết thúc.
Nhưng tai họa vẫn còn ở phía sau.
Không biết tại sao gã con chủ thuyền lại tra ra được hắn, dẫn một đám người xông tới: “Chính là hắn thả con trai già, thả con trai mẹ đi!”
Gã con chủ thuyền chỉ tay, tất cả mọi người đồng loạt xông lên.
Cá thờn bơn không rõ tại sao mình lại bị phát hiện, nhưng lúc này đã quá muộn, ở làng chài ven biển thì người có thuyền lớn thường khống chế cả thôn, thậm chí là cả vùng bờ biển. Nhà A Nhu hoàn toàn không thể chống cự, thậm chí ngay cả A Nhu cũng bị bắt, phải bồi thường tổn thất của chuyến ra biển đánh cá lần này.
Cá thờn bơn hỏi phải thế nào mới có thể chuộc A Nhu về, con trai chủ thuyền nói: “Châu mẫu, ta cần châu mẫu, châu mẫu có thể kéo dài tuổi thọ!”
Châu mẫu sinh ra trong cơ thể trai già ngàn năm, phàm nhân thường nói có thể kéo dài tuổi thọ.
Từng có văn tự cổ quốc ghi lại, nói thậm chí có thể trường sinh bất lão.
Tất cả phàm nhân đều hướng tới nó.
A Nhu nhìn cá thờn bơn bằng ánh mắt khó hiểu, dường như không rõ vì sao hắn lại thả con trai già đi, không rõ vì sao hắn lại hại người nhà rơi vào hiểm cảnh...
Cá thờn bơn không biết phải làm thế nào cho tốt.
Hắn phải tìm được một viên châu mẫu mới có thể cứu người.
Mặc dù khi đó hắn rất muốn tàn sát, nhưng rùa già nói giới tu hành không can thiệp phàm tục, nhưng phàm tục bình thường vẫn được tu sĩ bảo vệ. Yêu tộc gây chuyện sẽ bị tu sĩ xua đuổi, tu vi của hắn còn thấp, không được mạo hiểm.
Đối mặt với ánh mắt của A Nhu, hắn không thể giải thích gì cho mình, chỉ có thể đáp ứng yêu cầu của con trai chủ thuyền, lấy một chiếc thuyền nhỏ ra biển tìm trai mẹ, tìm châu mẫu.
Thực ra ai cũng không biết trong cơ thể con trai già đó rốt cuộc có châu mẫu hay không, con trai chủ thuyền vẫn cậy thế bắt nạt, ai cũng biết nhưng không có người nào dám đứng ra nói một câu.
Cá thờn bơn mới lên bờ không hiểu rõ những chuyện này.
Hắn ra biển lúc sóng gió trên biển lớn nhất, tất cả mọi người đều biết chuyến này hắn đi chính là cửu tử nhất sinh, đừng nói là tìm được trai già, tìm được châu mẫu, có thể giữ được mạng đã là thần biển phù hộ rồi.
Nhưng cá thờn bơn không phải người. Hắn ra biển sẽ không có bất cứ nguy hiểm gì, có điều...
Đi đâu tìm châu mẫu?
Đáy biển này là nhà hắn, là nơi sinh hắn, nuôi hắn. Trên bờ lại là nơi cô gái trong lòng hắn chờ đợi hắn cầm châu mẫu về cứu nàng, cứu cha mẹ nàng.
Hắn không dám để lộ thân phận của mình.
Biển rất lớn, nhưng hắn biết trai mẹ chỉ có một, châu mẫu cũng chỉ có một viên.
Đó là trưởng bối có ơn với hắn khi hắn còn nhỏ, hắn sao dám giơ dao đồ tể với người có ơn với mình?
Hắn lênh đênh rất lâu trên biển.
Gió biển thổi làm tóc hắn trở nên khô vàng, da dẻ đen nhẻm, hai môi khô nứt.
Có rất nhiều chuyện khiến hắn đau lòng, bao gồm ánh mắt không hiểu của A Nhu.
Cũng không biết là bao nhiêu ngày sau, cuối cùng hắn không thể chịu đựng được giày vò, hô to một tiếng làm ba đào cuồn cuộn, gió biển mang theo lốc xoáy điên cuồng phóng lên cao.
Hắn một lần nữa hóa thành một con cá, một con cá thờn bơn to lớn, từ trên thuyền lao xuống biển cả.
Lang thang, vô định.
Hắn đi khắp nơi tìm vị Động Nguyên tiên sinh đã giải đáp nghi hoặc cho hắn khi còn trẻ.
Cuối cùng hắn cũng tìm được Động Nguyên tiên sinh.
Hình ảnh chỉ có đến cảnh này.
Kiến Sầu không hề nhìn thấy rùa già trả lời cá thờn bơn thế nào, chỉ nhìn thấy sau khi hỏi Động Nguyên tiên sinh, nó bơi rất lâu ở vùng biển nông, không ngừng quan sát thế giới trên bờ, dường như nhớ lại thời gian chờ đợi lúc mình vẫn còn là một con cá nhỏ.
Cuối cùng nó vẫn vẫy cái đuôi cá to lớn bơi về phía đông.
Đây là Tây Hải rộng lớn vô biên.
Nó bơi từ đầu này Tây Hải sang đầu kia Tây Hải, tìm một hồi lâu, cuối cùng tìm đến một tảng đá ngầm to lớn.
Đó là...
Đá ngầm Đại Mộng!
Hai mắt Kiến Sầu đột nhiên lộ ra vài phần kinh ngạc.
Bởi vì nàng biết, đó không phải đá ngầm mà chính là...
Côn!
Cá thờn bơn đi tới phía trước tảng đá ngầm, nhìn lên một cách thành kính.
Ba đào trên biển cả đột nhiên bình lặng một giây lát.
Sau đó một âm thanh bể dâu vang vọng cất lên, đó là một loại âm thanh Kiến Sầu không nghe được, nhưng nàng có thể nghe thấy âm thanh của cá thờn bơn, mang theo kích động vô hạn, phủ phục dưới tảng đá ngầm to lớn.
”Chủ nhân của biển cả!”
Chủ nhân của biển cả?
Côn?
Tảng đá ngầm to lớn đó vẫn không nhúc nhích.
Cá thờn bơn lại nói gì đó nữa, nhưng âm thanh lại trở nên nhạt nhòa.
Bọn chúng nhất định đang trao đổi với nhau.
Vẻ mặt cá thờn bơn trở nên hồi hộp, cuối cùng sau khi yên lặng rất lâu liền cắn răng như đã quyết định.
Cuối cùng Kiến Sầu lại có thể nghe thấy tiếng của nó.
Cá thờn bơn nói: “Trăm năm sau, thờn bơn sẽ tới nơi này, hiến mắt vũ cho chủ nhân biển cả!”
Thế là một luồng sáng đột nhiên từ trong đá ngầm phát ra.
Nước biển xung quanh lập tức sôi sùng sục, trở nên huyên náo như có vô vàn tiếng hoan hô, có vô vàn tiếng hò hét, hoặc như là vô vàn tiếng rên rỉ!
Đôi mắt cá thờn bơn đột nhiên trở nên có một chút thần thái, tỏa ra ánh sáng mơ hồ.
Mang nỗi xót xa vô hạn, nó lại tràn ngập cảm kích phủ phục thân thể to lớn xuống thể hiện sự tôn kính đối với kẻ mạnh mẽ nhất biển cả, sau đó lòng tràn đầy hi vọng rời đi.
Nó đã quay về.
Trở lại bờ biển đó, lại hóa thành hình người, nhìn vẫn giống như trước.
Kiến Sầu nhìn thấy nó đưa tay lên móc mắt phải mình, con ngươi bị móc ra lập tức tỏa sáng chói lòa, biến thành một viên ngọc trai to lớn nhẵn nhụi, được hắn nâng trong lòng bàn tay.
Mắt phải hắn còn đang chảy máu...
Bên bờ biển đột nhiên có tiếng cười vòng đến.
”Vậy ta ra biển xem xem“.
Là giọng nói quen thuộc đó.
A Nhu.
Cá thờn bơn vui mừng, A Nhu còn ở đây, A Nhu không sao.
Như không cảm thấy sự đau đớn sau khi khoét mắt, nó tươi cười quay lại gọi to một tiếng: “A Nhu!”
A Nhu mặc một chiếc váy lụa mới tinh, đầu mang đầy châu ngọc hoa lệ, bên người có mấy hầu gái nhỏ đi theo, nâng vạt váy đứng trên một tảng đá ngầm lớn bên bờ biển.
Khi nghe thấy tiếng gọi này, toàn thân nàng cứng đờ, quay lại nhìn và sợ đến kêu lên một tiếng.
Hắn biết mình làm nàng sợ, vội vàng che mắt phải đã bị khoét đi, nói bằng giọng run run: “A Nha, là ta, là ta!”
Cuối cùng A Nhu nhìn kĩ lại, nhận ra hắn: “Là chàng!”
Thế là hắn vội vàng đi tới, đưa cho nàng viên ngọc trai như hiến vật quý. Viên ngọc to lớn đẹp đẽ, màu trắng tinh khiết, trơn nhẵn như trăng rằm, ánh sáng nhu hòa chiếu vào đáy mắt làm gnf ta có cảm giác dễ chịu thấm vào ruột gan, như gió biển thổi qua má, như nước biển vô tận mơn trớn khiếu huyệt trên người...
Trong trẻo.
Đó là một cảm giác cực kì bất phàm.
A Nhuh hết sức vui mừng: “Là châu mẫu, cuối cùng chàng đã tìm được châu mẫu!”
”Đúng“.
Lúc này trong mắt hắn chỉ có nàng, tất cả hi sinh đều đáng giá.
Dù đã đáp ứng trăm năm sau sẽ hiến mắt vũ cho Côn, dù mắt trụ đã biến thành châu mẫu, dù trăm năm sau hắn sẽ không có gì cả...
Nhưng hắn không hối hận!
A Nhu nâng viên ngọc trai đó, gió biển thổi bay váy áo xinh xắn của nàng, ánh ămts nàng nhìn châu mẫu mang theo vui mừng vô tận.
Đúng là đẹp cực kì.
Búi tóc vẫn cao, tóc mai phơ phất.
Kiến Sầu nhìn, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng.
Một kẻ thật là đáng thương...
Đáng tiếc nàng không hề thấy hứng thú.
Ngón tay giơ lên, Kiến Sầu nhẹ nhàng búng một cái, một làn ánh sáng nhạt mang theo đốm sáng bám vào mi tâm nàng bắn ra ngoài.
Đột nhiên tất cả mọi hình ảnh đều biến mất.
Trước mặt nàng vẫn là dòng nước lũ ánh sáng, những chấm sáng rực rỡ vô tận như cũ.
”Vì sao không xem nữa...”
Một giọng nói khàn khàn bể dâu vang lên.
Giong này hơi khác giọng cá thờn bơn mà Kiến Sầu nghe thấy, nhưng Kiến Sầu biết đây chính là cá thờn bơn.
Nàng ngẩng đầu lên, dòng nước lũ thời gian còn không ngừng chảy qua bên cạnh nàng, vĩnh viễn không ngừng...
Cuối tầm mắt lại là một vùng biển rộng mênh mông.
Đó là thế giới tương lai, đó là vô hạn khả năng.
Chỉ nhìn một cái về phía xa xa, Kiến Sầu đã có cảm giác đầu váng mắt hoa...
”Vì sao không xem nữa? Ngươi không hề thấy hứng thú với tương lai của chính mình sao? Ta có thể nhìn thấu vũ trụ, nhìn hết từ cổ chí kim... Tương lai của ngươi, thử xem xem, là cái này hay là cái này...”
Trong âm thanh thong thả như đầu độc lòng người, giữa sông dài thời gian, hư ảnh một con cá thờn bơn to lớn chậm rãi bơi tới.
Thân hình nó to lớn như che kín cả dòng sông, lại như chỉ là một chấm sáng trong sông dài.
Nó chỉ có một con mắt, con mắt còn lại trống rỗng.
Nó bơi tới rất chậm, nhưng khi Kiến Sầu nhìn thấy nó, nó lại đã đến trước mặt nàng.
Đó là một vệt sáng không chói lòa nhưng lại có khí thế sắc bén.
Như là một thanh kiếm sắc chặt đứt thời gian.
Kiến Sầu cảm thấy mi tâm đau buốt, Định Hồn Đinh bảo vệ hồn phách nàng phát ra tử quang run rẩy, phát ra âm thanh như lưu li vỡ vụn khi vệt sáng mờ này chém đến.
Một tiếng vang thanh thúy.
Âm thanh khàn khàn bể dâu đó lại lập tức trở nên điên cuồng, không ngừng vang lên trong đầu nàng.
”Vì sao không xem nữa? Nhân thế có vô số chuyện đáng ghê tởm, vì sao ngươi không xem?”
Trong đầu Kiến Sầu chỉ có cảm giác đau nhức.
Khi vệt xám đó tiến vào, nàng chỉ cảm thấy ý thức của mình trở nên hỗn loạn, một cảm giác hung ác cực đoan lan tràn khắp nơi, chân thành, hi sinh, yêu thương, phản bội, và...
Giết chóc!
Màu máu vô cùng vô tận.
Đó là làng chài nhuộm máu, đó là A Nhu bị cây trường mâu sắc nhọn đâm chết, đó là viên ngọc trai to lớn rơi xuống đất bám đầy bụi bặm.
Đó là con mắt cá ảm đạm, tất cả ánh sáng đã tiêu tan hết.
Vàng thau lẫn lộn, có gì đáng thương?
Cả bờ biển bị sóng dữ vô tận nuốt hết, tất cả thôn trang đều tiêu vong trong cơn sóng dữ này.
Giết, giết, giết!
Kẻ phụ lòng, giết!
Kẻ phản bội, giết!
Giết hết tất cả những kẻ có thể giết, duy ngã độc tôn, duy ngã độc pháp!
Vệt xám này như nhỏ bé lại như khổng lồ.
Nó xuyên thủng Định Hồn Đinh bảo hộ hồn phách Kiến Sầu, đâm thẳng vào biển ý thức của nàng.
Đó là chỗ tu sĩ phải đến nguyên anh mới có thể đi vào.
Nhưng nó vẫn lao thẳng vào trong.
Thế là tiến vào một thế giới đổ nát hoàn toàn mới...
Đau khổ vô tận như phải xé nát cả người Kiến Sầu.
Thứ xâm nhập vào trong đầu khiến nàng khó chịu như bị chém thành ngàn mảnh.
Âm thanh đó vẫn còn vang vọng trong đầu nàng.
”Vì sao không xem? Vì sao không xem? Vì sao không xem?”
Vì sao không xem?
Vì sao nàng lại phải xem?
Cugnx chỉ là phụ lòng, cũng chỉ là phản bội!
Chuyện nàng từng trải qua, thứ nàng từng mất đi, điều nàng vẫn căm hận còn nặng hơn, con đau hơn con mắt cá này.
Mắt vũ?
Mắt trụ?
Thì đã là cái gì?
Nàng đã chết một lần, hồn phách không hoàn chỉnh, đau đớn đánh mất cốt nhục trong bụng mình!
”Ngươi là cái thá gì?”
Sự đau khổ trong tâm hồn nàng đột nhiên vang vọng cả biển ý thức.
Hư ảnh cá thờn bơn do vệt xám hóa thành đang ở phía trước cả biển ý thức.
Đó là một thế giới đổ nát.
Núi và nước không hoàn chỉnh, người và vật không hoàn chỉnh, tiểu viện nhà nông đơn giản không hoàn chỉnh, rừng núi xa xa như mực không hoàn chỉnh, cây đa cổ thụ to lớn trong thôn không hoàn chỉnh, ngay cả người đi lại trong thôn cũng đều là những gương mặt không hoàn chỉnh...
Những vết rạn to lớn phân bố trong khắp thế giới, không theo một quy tắc nào.
Thậm chí toàn bộ âm thanh trong thế giới này cũng đứt quãng, nhạt nhòa như quỷ quái.
Đứng trong hư không vô tận, đứng giữa sông dài thời gian cuồn cuộn, đứng trên ranh giới của quá khứ và tương lai, nàng mở đôi mắt vẫn nhắm chặt vì đau khổ ra.
Dưới đôi mắt lạnh như băng che giấu những đau khổ vô tận của nàng.
Mời nàng vào thế giới của nó?
Nhưng một chút đau khổ này đâu có là gì?
Màu đỏ máu nhạt nhòa đột nhiên nhuộm hết đáy mắt nàng.
Kiến Sầu nhìn dòng sông dài vô tận lại không cảm thấy thời gian trôi qua, chỉ có âm thanh lạnh lùng, thậm chí cay nghiệt vẫn vang vọng...
”Đã đến trước cửa, sao không vào thế giới của ta?”
Thế giới của ngươi đã là cái gì?
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
64 chương
89 chương
61 chương
11 chương
50 chương
460 chương