Ta không thành tiên
Chương 135 : trở mặt đến cùng (1)
Cố Thanh Mi hoàn toàn không biết tu sĩ trong Sát Hồng Tiểu Giới rốt cuộc trông như thế nào.
Kể cả lúc ở trong cửa cuối cùng, ả và tu sĩ kia cũng không nhìn thấy đối phương, chỉ có thể nhìn thấy dấu vết do đòn tấn công của đối phương tạo thành.
Đến bây giờ ả vẫn còn nhớ rất rõ ràng và sâu sắc, những dấu vết đáng sợ chém xuống đất chính là vết búa.
Theo phán đoán của Cố Thanh Mi, đó hẳn phải là một nam tu sĩ to khỏe tay cầm búa lớn, sức mạnh kinh người...
Nhưng ả tuyệt đối không ngờ vào thời khắc nguy cấp này, vị đại sư tỷ Nhai Sơn Kiến Sầu nhìn có vẻ dịu dàng nhã nhặn cực kì tốt tính đứng bên cạnh ả lại lấy ra một chiếc búa khổng lồ chém thẳng về phía dây leo như phá núi tách biển.
Những kí ức giống như ác mộng tràn ra như nước thủy triều.
Ả từng nghe nói đại sư tỷ Nhai Sơn có chân, còn có búa, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lại là một chiếc búa khổng lồ như vậy, thậm chí còn cao hơn người nàng cả trượng.
Lớn đến mức khoa trương.
Đó giống như một chiếc búa được người khổng lồ sử dụng chứ tuyệt đối không giống thứ một nữ tu sĩ dịu dàng thanh tú như vậy nên dùng.
Vừa vào tiểu giới, không nói một câu, lại là đối nghịch rõ ràng.
Tác phong ngang tàng trong loạn hồng phi hoa và hoa thốn tàn hồng, những tiếng trầm vang không ngừng vọng ra từ Hồng Bàn, Mạnh Tây Châu cao giọng kêu “Tiền bối“.
Trong nhất bích khuynh thành gặp tiếng lục lạc đoạt hồn của ả mà gần như không tổn hại, còn có thể tranh đoạt cốt ngọc Đế Giang, thậm chí cuối cùng còn hủy địa phược đại trận mà Tạ sư huynh cho ả.
Làm mất thể diện của ả!
Cướp đoạt cơ duyên của ả!
Cướp mất cốt ngọc Đế Giang của Tạ sư huynh!
Để đi tìm Hồng Bàn, ả đã cực nhọc ra sao? Tốn hao bao nhiêu tâm huyết?
Nhưng đến lúc chuẩn bị khởi động không ngờ lại bị người khác cầm Sát Bàn giành trước một bước.
Không chỉ kéo theo một đám người vào tiểu giới mà ngay cả cốt ngọc Đế Giang cũng bị cướp đi.
Đó là thứ của Tạ sư huynh! Vậy mà kẻ kia vẫn dám cướp?
Rõ ràng đã nói rõ mình là người của Côn Ngô, nhưng kẻ kia vẫn cướp như thường.
Kẻ kia chưa từng để ả, để Côn Ngô trong mắt.
Từng việc, từng chuyện thoáng cái tràn lên trong lòng.
Ả từng cho rằng người cầm Sát Bàn tiến vào Sát Hồng Tiểu Giới đó phải có sức mạnh kinh người, có lẽ không chỉ là kim đan, nhưng phỏng đoán này của ả đã sai. Nguyên tắc chung của Sát Hồng Tiểu Giới là người sức mạnh dưới kim đan mới có thể vào, Tạ sư huynh tuy là trúc cơ nhưng sức chiến đấu kinh người đã vượt qua kim đan, Sát Hồng Tiểu Giới không cho hắn tiến vào.
Nhưng trên đời có mấy Tạ Bất Thần?
Sát Hồng Tiểu Giới, không phải dưới kim đan không thể đi vào!
Cho nên tu sĩ cầm búa có thể đi vào Sát Hồng Tiểu Giới nhất định phải ở cùng một cảnh giới với ả, mà tu sĩ Trung Vực ở cảnh giới này bình thường đều chưa tham gia tiểu hội Tả Tam Thiên.
Người này nếu là tu sĩ Trung Vực thì chắc chắn sẽ xuất hiện trong tiểu hội.
Sức mạnh ngang tàng như thế sao có thể không xuất hiện trong cẩm nang Nhất Nhân đài?
Sai rồi!
Ngay từ đầu ả đã nghĩ sai rồi!
Là tu sĩ dưới kim đan thật, không phải “tiền bối” nào vượt qua cảnh giới đó.
Tu sĩ cầm búa, hơn nữa là một cây búa lớn đến mức khoa trương đó còn có thể là ai?
Khuôn mặt Cố Thanh Mi nhất thời lại trở nên vặn vẹo khó có thể khống chế.
Tất cả thiện cảm sinh ra với Kiến Sầu lúc trước toàn bộ đều biến mất không còn dấu tích.
Ả từ Sát Hồng Tiểu Giới trọng thương mà về, trong quá trình tu luyện hai năm sau đó không lúc nào là không nhớ tới những sỉ nhục phải chịu ngày xưa, suýt nữa sinh ra tâm ma, tiến một bước cũng rất khó khăn, nếu không có phụ thân Cố Bình Sinh dốc hết sức tương trợ chỉ sợ đã tẩu hỏa nhập ma rồi.
Thâm thù đại hận, ghi lòng tạc dạ!
Trên vai Kiến Sầu lúc nào cũng có một con chồn nhỏ, nhưng ả lại chưa hề nghe con chồn nhỏ kêu một tiếng nào.
Một loạt manh mối dần dần trở nên kín kẽ.
Không thể có người thứ hai.
Sát Hồng Tiểu Giới, tu sĩ búa cầm, Kiến Sầu Nhai Sơn!
Ả tự thấy mình và Kiến Sầu không thù không oán, vì sao ngay từ đầu Kiến Sầu đã luôn chĩa mũi dùi về phía ả?
Tất cả thù hận lúc này đồng loạt tràn lên như sóng dữ.
Bàn tay cầm kiếm băng của Cố Thanh Mi khẽ run lên, đáy mắt cũng có ánh sáng lạnh như muốn xuyên thấu người khác.
Phía trước, lúc này Kiến Sầu đã không thể suy nghĩ nhiều như vậy.
Cố Thanh Mi?
Biết thì đã sao?
Nàng chính khí lẫm liệt, không có gì phải sợ.
Bóng dáng nhỏ nhắn, cây búa khoa trương đồng loạt lao tới.
Thân khô diệp đằng to như trụ trời đập thẳng tới trước mặt như một con mãng xà mở ra cái miệng lớn như chậu máu.
Nghênh đón nó là một búa sắc bén.
Sức mạnh thuần túy đột nhiên bùng nổ!
Gặp khó khăn vẫn tiến thẳng tới, không chịu né tránh.
Phủ ảnh thấp thoáng hai lần, ba lần, thoáng cái đã tới phía trước thân khô diệp đằng giương nanh múa vuốt.
Phụp!
Phủ ảnh chém vào lớp vỏ dày xanh biếc của khô diệp đằng, lập tức bắn ra dịch thể màu xanh diễm lệ.
Ầm!
Trên thân dây leo to cả trượng lập tức xuất hiện một vết búa to lớn sâu hút. Sau nhát búa, thân khô diệp đằng không ngờ chỉ còn lại một mảng vỏ còn dính với nhau.
Khô diệp đằng dường như bị đau, điên cuồng rơi xuống phía rưới.
Kiến Sầu chém một búa xong liền đạp xuống nền điện bằng xương cá, thân hình lao vút về phía sau.
Thuận gió bay lên.
Bàn tay cầm búa của nàng không hề nhúc nhích, mái tóc dài đen nhánh của nàng lại tung bay.
Nơi đây không nên ở lâu, rõ ràng đã đến lúc rút ra ngoài.
Vù vù vù!
Ngay lúc hai chân Kiến Sầu rời khỏi mặt đất, từ dưới nền mộ mắt cá lập tức xuất hiện một loạt xương nhọn đâm thẳng lên như những cây trường mâu.
Đám gai nhọn vừa mới xuất hiện, trong mộ mắt cá lập tức có mấy tiếng kêu đau đớn, hiển nhiên có người đang mải ứng phó khô diệp đằng không chú ý dưới chân nên bị gai nhọn đâm trúng.
Kiến Sầu quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tiền Khuyết cách đó không xa vừa kêu to vừa luống cuống tay chân khua trường côn trong tay.
”A a a a, đừng tới đây, đừng tới đây!”
”Phập!”
Một chiếc xương xuất hiện dưới chân, bắp đùi Tiền Khuyết lập tức bị xuyên thủng một lỗ.
”Ngao!”
Tiền Khuyết gào lên như lợn bị chọc tiết, vì quá đau nên không thể phát hiện mối nguy hiểm trước mặt.
Cây khô diệp đằng phía trước đã dồn sức chờ phát động từ lâu, vừa thấy tình hình này liền không hề do dự lao thẳng tới.
Dây leo quất thẳng tới rồi nhanh chóng thu chặt lại, bó chặt Tiền Khuyết giống như buộc bánh chưng.
Thân khô diệp đằng to một trượng, sức mạnh cương mãnh bá đạo tới mức nào?
Vừa mới bị cuốn lấy, hai mắt Tiền Khuyết đã trợn ngược, da dẻ toàn thân biến thành màu tím đỏ, thậm chí còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt kêu răng rắc khi máu thịt toàn thân bị ép đến mức cực hạn.
Đáng sợ hơn nữa là cây khô diệp đằng này vẫn đang không ngừng siết lại.
Kiến Sầu cau mày đứng giữa không trung, vung tay chém tới một búa.
Linh lực toàn thân vận chuyển tới cực hạn, lại đang ở trong thời khắc sống chết, sức chú ý cũng tập trung đến cực hạn, những vết han gỉ loang lổ đỏ lòm trên thân Quỷ Phủ dường như thấm đẫm máu tươi.
Phủ ảnh xé gió bay đến chém thẳng vào thân khô diệp đằng đang quấn chặt Tiền Khuyết.
Dịch thể màu lục văng khắp nơi, thân khô diệp đằng lập tức buông lỏng ra.
Toàn thân sắp bị ép tới nổ tung, Tiền Khuyết chợt có cơ hội thở dốc, hơi kinh ngạc nhìn Kiến Sầu một cái. Trong thời khắc nguy cấp này lại ra tay cứu giúp, bọn họ có giao tình gì khác hay sao?
Còn chiếc búa mày nữa...
Thật con bà nó lớn!
Trong đầu chợt có vô số suy nghĩ lung tung lóe lên, nhưng tay hắn lại không hề chậm chạp, trường côn lập tức đập thẳng xuống trước mặt.
Rầm!
Đập thẳng vào vết thương lớn nhất trên thân dây leo.
Cú đập của trường côn lập tức mở rộng vết thương trên dây leo, gần như làm dây leo đứt lìa.
”Mẹ kiếp, mày dám cuốn bố mày à? Xem mày còn dám nữa không nào?”
Tiền Khuyết chửi thề một tiếng, giật tay định rút trường côn về cho cây khô diệp đằng đang sa cơ lỡ vận này vài phát nữa để đưa nó đi gặp ông bà ông vải.
Không ngờ hắn dùng sức rút...
Ta rút!
Không rút được!
Ta rút!
Vẫn không rút được!
Tiền Khuyết ngẩn ra, định thần nhìn lại, chỗ thân dây leo đã bị một búa của Kiến Sầu chém đứt một nửa không ngờ lại nhanh chóng mọc ra một đám kinh lạc màu lục, đồng thời có thân cây màu lục không ngừng mọc ra từ chỗ bị chém, chỉ thoáng cái đã sắp sửa liền lại.
Mà những bộ phận mới sinh trưởng ra lại có sức dính rất mạnh dính chặt trường côn của Tiền Khuyết, bất kể hắn làm thế nào cũng không rút ra được.
”Bà ngoại nó chứ!”
Tiền Khuyết kêu một tiếng, không dám diễu võ dương oai nữa, vội vã xoay người cất bước chạy.
Bởi vì phải quay lại chém một búa, tốc độ của Kiến Sầu suy giảm, lúc này mới sắp lùi tới cửa.
Trong mộ mắt cá, trên đầu dưới chân toàn là xương nhọn trắng tinh, ở giữa còn có hơn mười cây dây leo màu lục điên cuồng càn quét.
Cố Thanh Mi bị hai cây khô diệp đằng vây công, bên kia Triệu Biển Chu đã phải trả giá, bị khô diệp đằng giơ lên như Tiền Khuyết lúc trước, đám Tần Lãng, Chu Khinh Vân cũng không tốt hơ bao nhiêu, trên người đã thấm máu, hiển nhiên là bị trường mâu xương trắng mọc từ dưới dất lên đâm trúng.
Xương trắng như trường mâu từ dưới đất đâm lên dường như chỉ có tác dụng với những người từ ngoài đến như bọn họ, lúc khô diệp đằng xanh biếc quất qua lại giống như không tồn tại.
Đây rõ ràng là một tổ hợp cộng sinh có tâm ý tương thông.
Kiến Sầu kinh hãi trong lòng, thấy dị biến xuất hiện bên chỗ Tiền Khuyết lập tức biết chuyện này rất khó khăn.
Trong lòng sốt ruột, tốc độ của nàng lại không hề suy giảm, chỉ một chớp mắt nữa sẽ lui ra khỏi mộ mắt cá.
Nhưng đúng lúc này một cảm giác cực kì nguy hiểm lại xuất hiện khiến sống lưng nàng lạnh toát.
Đúng lúc đã ra khỏi cửa đến nơi, dựa vào trực giác, Kiến Sầu đột nhiên nghịch chuyển sức gió.
Trước mặt đang có hai cây khô diệp đằng quất tới, Kiến Sầu nghiêng người lách qua khe hở trước khi hai cây khô diệp đằng khép lại như một tia chớp.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên ngay phía sau lưng nàng.
Cửa điện giống như mộc cái miệng khổng lồ đang há rộng đột nhiên ầm ầm khép lại.
Hai hàng răng dữ tợn như hai lưỡi dao sắc bén muốn cắt đôi người nào đi qua.
Hai hàng răng trên dưới đã có chút không hoàn chỉnh, không hề kín kẽ nhưng lại chắc chắn vô cùng.
Hai cây dây leo quất về phía Kiến Sầu bị trượt không kịp dừng lại đập thẳng vào cái miệng khổng lồ đó, một tiếng động lớn vang lên, kèm theo là mộ mắt cá cũng rung động dữ dội.
Kiến Sầu quay lại nhìn một cái, nghĩ lại mới thấy sợ.
Cửa đã khép lại, trong mộ mắt cá lập tức tối đi, xương trắng phủ đầy bụi bặm, quả nhiên giống hệt một ngôi mộ.
Chỉ có con mắt cá ở vị trí chính giữa vẫn lơ lửng, tỏa ra ánh sáng chập chờn.
Ánh sáng lưu chuyển, phía dưới dây leo vẫn khua điên cuồng.
Dường như thuận theo tâm ý của mắt cá.
Vù!
Tiếng xé gió vang lên.
Cây dây leo lúc trước bị Kiến Sầu chém gần đứt lúc này lại đuổi theo định quấn nàng tiếp.
Kiến Sầu thầm mắng một tiếng trong lòng, liên tục vung búa bức lui dây leo này.
Có điều cứ thế này cũng không giải quyết được vấn đề.
Nàng không ra được, cũng không thể cầm cự quá lâu.
Tầm mắt đưa tới nhìn con mắt cá ở vị trí trung tâm, mộ mắt cá, mộ mắt cá, con mắt cá này mới là mấu chốt.
Bắt giặc phải bắt vua trước!
Kiến Sầu không do dự nữa, vung búa mở một con đường trải bằng dịch thể màu lục bay thẳng về phía con mắt cá đó.
Sát ý kinh khủng lập tức lan rộng.
Vô số bóng ma đang hoan hô, đang gào thét, lộ ra bộ mặt kì lạ đáng sợ và dữ tợn của chúng, bay quanh người Kiến Sầu như chuẩn bị mở một bữa tiệc máu.
Như cảm nhận được sát ý kinh khủng này, con mắt cá lập tức phát sáng rực rỡ.
Thế là lại có thêm bảy tám dây leo to lớn từ dưới nền đất xương trắng mọc lên, như những cột sáng xanh điên cuồng lao tới, dường như có thể dời núi lấp biển.
Kiến Sầu vung búa chém tới, lại chỉ có thể chém được một hai cây.
Xèo xèo!
Khi lưỡi búa thực sự chém vào trong thân dây leo màu lục không ngờ lại có tiếng xèo xèo như nước lạnh bắn vào dầu sôi.
Hình vẽ trên Quỷ Phủ sáng lên chói mắt, mỗi một con ác quỷ đều há to miệng như được hút máu no nê.
Mặt ngoài dây leo xanh lục đột nhiên có những đường gân nhô lên như mạch máu của các tu sĩ, dịch thể chảy trong đó không ngờ lập tức bị hình vẽ trên Quỷ Phủ hút mất.
Kiến Sầu ngây người nhìn cảnh tượng này.
Dây leo như gặp phải thiên địch, điên cuồng giãy giụa, không ngờ lại rụt nhanh về như một đàn rắn khổng lồ.
Nhưng đồng thời những dây leo còn lại không bị chém trúng lại đồng loạt lao tới từ nhiều phương hướng giống như thẹn quá hóa giận, Kiến Sầu ứng phó không kịp, lần này cuối cùng bị đánh trúng.
Màu lục rợp trời ngập đất trùm xuống.
Kiến Sầu thấy khí huyết trong người cuồn cuộn, còn chưa kịp vung búa đã bị mấy dây leo quấn chặt bên trong không thể động đậy.
Cánh tay cầm Quỷ Phủ bị dây leo hùng hổ siết chặt.
Sức ép cực lớn từ dây leo truyền đến, dường như muốn bóp toàn thân nàng nổ tung.
Nếu là những người khác chỉ sợ khi bị mấy dây leo quốn lấy đã nổ tung mà chết, nhưng nàng đã tu luyện Nhân Khí, bây giờ đã đến tầng thứ năm, căn bản không có gì phải sợ.
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
64 chương
89 chương
61 chương
11 chương
50 chương
460 chương