Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 52 : Một phong thư

Lên lớp tan học, nhà ăn phòng ngủ, cuối tuần làm việc ở quán trà, sau đó về nhà, đây chính là sinh hoạt đơn giản của Tần Mạt. Nhoáng một cái đã đến kỳ nghỉ quốc khánh, trong lúc này Tần Mạt thinh thoảng lại cảm thấy cuộc sống thật khó khăn và nhàm chán, nhưng nghĩ đến mình đang nỗ lực là vì tương lai, nàng cắn chặt răng, vẫn nén khổ cực xuống. Quả thật nàng không còn là quần nhung năm đó nữa, chăm chỉ đọc sách, có lúc cũng thấy thú vị. Trong giai điệu này chỉ có một nốt nhạc nhỏ là Tần Mạt không thể lý giải. Chính là về sau, Trần Yến San cuối cùng đã viết ra một bức thư tình, nhờ Tần Mạt chuyển cho Phương Triệt. Chẳng có hành động gì, là phản ứng kỳ quái của Phương Triệt Lúc ấy là ba ngày sau khi họ đi hái hồng, ngày đó cũng là trước giờ tự học, Phương Triệt đến cửa ký túc xá nữ tìm Tần Mạt, trên tay hắn cầm một cái túi nhựa, vừa thấy Tần Mạt, không nói gì liền nhét một gói to vào tay nàng. "Đây là..." Tần Mạt mở gói to ra xem, liền nhìn thấy một túi căng đầy trái cây màu hồng, “Đây là quả hồng chúng ta hái ngày đó à? Sao lại thành thế này?” Trong lòng nàng có điểm vui mừng, mỗi quả này thật đẹp, khiến người ta thèm thuồng. “Tôi bôi nước vôi ba ngày.” Mặt Phương Triệt dịu hơn trước một chút, tuy giọng nói của hắn vẫn lạnh lùng như trước, “Đó là để khử vị chát, lần sau đừng có hỏi lại vấn đề ngu ngốc này nữa.” Tần Mạt bỏ qua lời nói ác độc của hắn, cười lấy một quả hồng ra trước mắt nhìn phải nhìn trái, những thứ trải qua gian khổ mới có được quả nhiên thích hơn nhiều so với việc mua ở đường. Phương đồng học tuy lời nói khó chịu, nhưng kết quả lại không tệ. Phương Triệt vắt chéo tay sau lưng, Tần Mạt hơi liếc liếc thì thấy trong tay Phương Triệt có một thứ đồ màu đỏ. "Đây là cái gì?" Tần Mạt hơi tò mò, thuận tay liền kéo tay Phương Triệt lên. Phương Triệt buông tay đưa đồ kia cho nàng, lúc này món đồ mới rõ nét, thì ra là một cây sáo sơn đỏ, phía trên còn có khắc hoa, cạnh đóa hoa mai còn khắc hai chữ “Xuất Vân”, nhìn dáng vẻ bên ngoài quả thật là một cây sáo tinh xảo. "Cây sá" Tần Mạt khẽ xoay vòng trong tay: “Ai thổi? Cậu á?” Cho đến giờ nàng còn không nghĩ là Phương Triệt có thể tinh thông âm luật, nếu ngay cả đánh nhau trèo tường như khỉ mà biết âm luật và thơ văn, không phải sẽ thành mèo biết đành cờ à? Mày Phương Triệt khẽ nhếch lên, đang định nói, Tần Mạt lại nhét sáo về tay hắn, sau đó lấy một phong thư từ trong túi ra. Phong thư này chỉ to bằng nửa bàn tay, màu hồng, kẻ ô vuông, phía trên là thần Cupid xinh đẹp. “Cho cậu, nhớ phải đọc nhé.” Tần Mạt nháy mắt mấy cái, thấy Phương Triệt bỗng ngây ngốc, lại càng thấy buồn cười và vui mừng. Nhìn cái tên xấu xa thích ra vẻ âm trầm này có vẻ mặt như thế, đúng là thú vị. “Cô…” Phương Triệt sững sờ nhận phong thư nhỏ, lông mày lại nhíu. Tần Mạt phất phất tay với hắn: "Tôi đi trước đây, cậu về nhớ phải độc đấy. Tuổi thanh xuân này, cuộc sống thật dễ chịu... Đúng rồi, quả hồng này rất ngon, tôi nhất định sẽ ăn hết sạch!" Nàng mỉm cười xoay người rời đi, cũng không nghe thấy tiếng thì thầm của Phương Triệt: "Sao lại có cảm giác không đúng lắm? Quả hồng kia nghe nói có thể làm đẹp, không biết có thật không?" Tâm tình Tần Mạt khoan khoái cầm mấy quả hồng về phòng ngủ, sau đó cất kỹ, từ từ nhấm nháp, cũng không chia sẽ cho ai. Những quả này không phải dễ có, mỗi khi nàng ăn vào miệng, cảm giác được hương vị ngọt ngào, lại cảm thấy tình nghĩa giữa hai người gần như thanh mai trúc mã. Tiếc nuối duy nhất, chính là Phương Triệt không phải con gái, mà Tần Mạt không phải con trai. Cho nên b thanh mai trúc mã, cũng chỉ có thể dừng ở thanh mai trúc mã. Tần Mạt như không có tuổi thơ, ít nhất, cả hai đời nàng cũng chưa từng hưởng qua cảm giác của đứa trẻ. Kiếp này càng không cần nói, nàng đi từ giữa đường, không trải qua thời thơ ấu. Mà kiếp trước, trong phủ hầu trước, lưng Tần đại công tử gánh vác quá nhiều thứ, càng không thể có khả năng vui chơi như một đứa trẻ bình thường. Khi là Tần Mạch, vừa sinh ra không lâu thì mẹ đã mất, tám tuổi sống với tổ mẫu (bà nội), nhận được yêu thương trước mặt, sau lưng lại có không ít kẻ ác ức hiếp. Cửa nhà Hầu phủ quá sâu, Tần gia sau khi chính thê qua đời thì không thu thê thiếp nữa, nhưng các tiểu thiếp trước đã có đến chín, còn có khá nhiều nha đầu thị thiếp. Thế gia trăm năm, nô tài và chủ nhân đã sớm khắc rõ quan hệ phức tạp, tranh giành cấu xé nhau, máu chảy đầu rơi càng biến hóa khó dò, kể cả ăn thịt người cũng có. Lúc Tần Mạch còn nhỏ, tuy được tổ mẫu yêu thương bảo vệ, nhưng các di nương khác đâu phải loại đèn dầu đã cạn? Vị trí trưởng tử trưởng tôn không thể thay đổi, các huynh đệ nhìn lên vị trí của Tần Mạch cũng không ít. Cho nên tuổi thơ của Tần mạch hoàn toàn là né tránh và trốn tránh đủ loại cạm bẫy, mãi cho đến khi hắn mười tuổi dần dần hiểu chuyện, hắn mời ngồi yên ở vị trí trưởng tử, sau đó bắt đầu đọc sách, phản nghịch, đấu tranh, phóng túng... Con đường dài như thế, nhưng con mắt lại mơ hồ, không thể nhìn được sinh mệnh của mình. Người người đều nói Tần đại công tử là quần lụacó ai biết, sau cái danh quần lụa đó, khát vọng cuối cùng là gì? Có lẽ, chính hắn cũng dần không hiểu nổi. Bỗng xuyên qua, Tần Mạt không thể đếm hết đặc tính của quần lụa kiếp trước, nhưng khát vọng mơ hồ kiếp trước nàng cũng chưa hề quên, hơn nữa cho đến giờ, ngày càng rõ ràng hơn. Đến tột cùng nàng mơ tưởng cái gì? Là khoái lạc đơn thuần, hay là giao tranh phấn đấu? Hay là cái gì khác? Tần Mạt ăn quả hồng, trong lòng lại cảm thấy, có lẽ, nàng chỉ mơ một mái ấm gia đình mà thôi, một người bạn có thể cùng chơi đùa, sau đó là một tri kỷ có thể cùng hát ca xướng từ, có thể tự nỗ lực làm nên tương lai của mình. Như vậy, nàng đã mãn nguyện rồi. Nàng cẩn thận bỏ hạt hồng vào một cái hộp nhỏ, nàng cảm thấy, những thứ này đáng để quý trọng. Lần đầu tiên có người mang nàng đi trèo tường, lần đầu tiên có người vì nàng trèo cây hái quả, lần đầu tiên có người khiến nàng hiểu rõ, niềm vui của đứa trẻ, thì ra dễ dàng đến thế. Mắt Tần Mạt đã từng thấy vô số đồ trân bảo, nhận được rất nhiều lễ vật quý hiếm, nhưng tất cả, lại không quý bằng những quả hồng nay. Tuy Phương Triệt sẽ mãi mãi không biết, nhưng Tần Mạt đã quyết định, nàng sẽ giữ lại những hạt hồng này. Mà Phương Triệt đúng thật là kẻ kỳ quặc, từ ngày đưa quả hồng cho Tần Mạt, mãi cho đến một ngày trước kỳ nghỉ quốc khánh, hắn trước sauxuất hiện. Từ khi Tần Mạt biết Phương Triệt tới nay, vẫn thường nhìn thấy hắn, hơn mười ngày không gặp như vậy, kỳ thật là lần đầu. Thỉnh thoảng nhớ đến tên da khỉ này, Tần Mạt cảm thấy hơi thắc mắc, còn có Trần Yến San thường nhắc tới bên tai nàng: "Mạt Mạt, Phương Triệt không hồi âm à?" "Mạt Mạt, lâu rồi cậu không gặp anh ấy à?" "Mạt Mạt, cậu đến lớp tìm anh ấy đi! Giúp mình đi?" Tần Mạt không nói gì, rất lâu về sau mới trả lời: "Mình không biết cậu ta học lớp nào." Thế là Trần Yến San nghệch mặt ra.