Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Chương 2 : Nàng không điên (2)
Cánh cửa đóng lại.
Phía ngoài là phòng khách, bên trong là phòng ngủ.
Phòng ngủ rất nhỏ và hẹp, khó khăn lắm mới kê được cái giường hai tầng, bên cạnh đặt chiếc bàn học có hai ngăn cùng với hai cái ghế nhỏ.
Bàn học đặt đối diện cửa sổ, bên trái là giường, bên phải là cánh cửa gỗ thô sơ, phía trên được treo một chiếc gương to.
Tần Mạt nghiêng mình trên giường, cau mày.
Chỉ có nàng tự biết, nàng không có điên.
Mặt trời đã xuống, cửa sổ chỉ lộ ra ánh sáng hoàng hôn nhàn nhạt.
Nhưng Tần Mạt cũng không mở đèn, bởi vì bóng tối, yên tĩnh giúp nàng tập trung suy nghĩ hơn.
Nàng không có điên, thế giới này cũng không có điên, như vậy kết luận chỉ có một: nàng gặp phải phép thuật truyền thuyết Thi Tá Hoàn Hồn, hơn nữa lại còn đi đến một thế giới xa lạ.
Tần Mạt, tên khai sinh Tần Mạch, là nam tử, người Bắc Tống, gia tộc Biện Kinh quyền thế, trưởng tôn của Tần thị.
Nói về Tần Mạch cũng thật đáng sợ, thời niên thiếu nhẹ nhàng, cưỡi ngựa rong chơi, phong lưu vô cùng.
Tần công tử rất được yêu chiều, nên với người khác luôn có vài phần kiêu ngạo.
Chính vì như vậy, tai hoạ mới đến.
Bởi vì thương tiếc một ca nữ, Tần Mạch cùng người khác tranh đấu, kết quả bị mưu sát, bị đẩy xuống sông Biện Lương, chết chìm.
Nói thật, trước khi chết, Tần Mạch đã chuẩn bị tâm lý gặp diêm vương.
Chỉ là trăm đường cũng không nghĩ đến, từ khi chìm trong nước cho tới khi mở mắt ra, không phải là được cứu vớt, cũng không phải là Diêm La Âm ti.
Mà là một thế giới kỳ quái! Lúc trước Tần Mạch còn cho rằng đang ở vương quốc của yêu mà quỷ quái! Nhìn chung quanh, tuy rằng diện mạo là hình người, nhưng ăn mặc lại kỳ quái, còn không hiểu lễ nghĩa bề trên.
Bọn họ có thể sử dụng những công cụ kỳ quái, lời nói cũng kỳ quái, Tần Mạch vô phương lý giải.
Thế giới này làm Tần Mạch nơm nớp lo sợ.
Vừa mới đến, có người tố cáo hắn, muốn hắn đi học, hắn liền đến học trong một trường kỳ quái.
Trong trường nam nữ cùng học, cái này không nói, càng đáng sợ là, các lão sư ngâm Tây Hán nhạc phủ đều lạc vần lạc điệu, chữa sai hết bài này đến bài khác, khiến Tần Mạch không thể nhẫn nại.
Hắn tuy bị gọi là công tử quần nhung văn dốt vũ dát, nhưng công tử quần nhung nghề chính là gì? Chính là văn thái phong lưu a! Mà người được xưng lão sư này đến ngâm còn sai, Tần Mạch phong lưu hào hoa, ngâm thơ đối chữ, đường đường công tử quần nhung sao có thể nhịn được chứ? Như vậy cũng đòi làm lão sư, không phải làm con cháu thì làm gì? Công tử quần nhung cũng có kiêu ngạo, Tần Mạch không thể nhịn được nữa, lúc này liền đem một đám lão sư không ra lão sư, học trò không ra học trò, tất cả mắng to một trận.
Thế là mắng cho sướng mồm, rồi tai họa đến.
Có hai người tự xưng là ba mẹ hắn xuất hiện —— ngay lúc ấy, Tần Mạch không thể lý giải "Ba mẹ" là cái thứ gì, mãi cho đến thật nhiều ngày về sau, hắn đại khái mới minh bạch, thì ra là "Phụ mẫu".
Ba mẹ đem hắn giá lâm đến một địa phương kỳ quái với danh tự "Bệnh viện", người nơi đó so với trong trường học càng yêu ma hơn.
Có yêu nữ mặc quần áo trắng tay cầm kim thật dài định đâm hắn, còn có một số ít áo dài trắng tên gọi "Bác sĩ" đem rất nhiều đồ vật kỳ lạ đặt lên người hắn.
Lại có lúc bị đẩy vào một cỗ máy móc như cái quan tài, Tần Mạch cho rằng mình bị đem đi chôn sống! Hắn phản kháng, hắn chỉ đánh lại lũ yêu ma đó.
Vậy mà có người cho rằng hắn điên, còn có người nói hắn bệnh rất nguy kịch, thuốc và châm cứu vô phương cứu chữa.
Thế giới này có một nơi chuyên môn để nhốt những kẻ điên, bọn họ liền đem hắn chuyển nơi tên "Tây Bình bệnh viện" là bệnh viện tâm thần.
Đương nhiên, Tần Mạch hiện tại cũng biết, nguyên lai bệnh tâm thần chính là bệnh điên.
Hai tháng ở cùng đám người điên cũng đủ để hắn biết, trên đời này đại khái có rất ít người ‘bình thường’ như hắn.
Vậy mà Tần Mạch, lại bị đánh đồng thành đồng loại của kẻ điên, đúng là một lũ dở hơi! Thời gian hai tháng tuy gian nan, nhưng cũng giúp Tần Mạch sáng tỏ rất nhiều truyện.
Tỷ như, thế giới này có rất nhiều quy tắc, nếu như không phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ với lũ điên này, hắn có lẽ đã thích nghi với quy tắc nơi đây rồi.
Chí ít, nói trắng ra là hắn sẽ không đem những nghi vấn và suy nghĩ khác lạ của mình biểu hiện ra ngoài.
Lạ như, trước đây những nhân vật mà hắn cho là yêu mà quỷ quái, chỉ là cách sống của bọn họ và hắn có nhiều bất đồng, cho nên mới có dáng vẻ kỳ quái như vậy.
Ngoài ra, Tần Mạch còn hiểu được đạo lý im lặng là vàng.
Hắn phải nén giận, bớt phản kháng lại, bằng không vĩnh viễn không thể thoát khỏi cái nơi khủng bố "Tây Bình bệnh viện" này! Nhưng thu hoạch lớn nhất chính là, Tần Mạch có thể thông qua cái hộp sắt kỳ quái gọi là "Truyền hình" hiểu được rất nhiều sinh hoạt, lễ nghi, quy tắc hàng ngày.
Hắn cũng rõ, có lẽ mình không phải bị thuật Tá Thi Hoàn Hồn đưa đến một thế giới khác, mà là theo Tống Triều xuyên đến tương lai! Năm đó còn là công tử quần nhung, Tần Mạch tuy rằng có rất nhiều ý tưởng táo bạo, nhưng hắn chưa có tưởng tượng ra, Tống Triều ngàn năm về sau, lại có hình dạng như vậy! Tần Mạch tới đây, bất quá, cũng chỉ là thêm một đoạn nhân sinh, với hắn mà nói, thật sự không biết là phúc hay họa.
Nghĩ đến đây, đầu hắn cơ hồ lại đau nhức.
Có lẽ xuyên qua đến tương lai không phải là điều xấu nhất, kinh dị nhất là, hắn nhẹ nhàng theo thời đại hỗn loạn đen tối từ một công tử ngọc thụ lâm phong biến thành một nha đầu cực kì xấu xí! Lúc này, Tần Mạch lẽ ra phải than oán mình đường đường từ một nam nhi bảy thước biến thành một nữ nhi yếu đuối, chứ không phải là cái gì mà công tử tuấn tú với nữ nhân xấu xí.
Tần công tử phong lưu vốn chỉ biết ăn ngon mặc đẹp, muốn hắn không chú ýng mạo đẹp xấu thì thật khó.
Nói cách khác, bản năng của công tử quần nhung là giám định và thưởng thức mỹ nữ, xuyên qua tuy rằng bị biến thành nữ, nhưng muốn che dấu bản năng này, như vậy còn chưa đủ...
Được rồi, kỳ thật hiện giờ nha đầu Tần Mạt cũng không phải rất xấu, thế nhưng con mắt của Tần công tử là thuộc hạng nào? Hắn đã gặp quá nhiều tuyệt sắc mỹ nữ.
Thế nên Tần Mạt hình dáng bình thường, hắn vội cho là xấu xí, không nói nàng cực xấu, đã là "Hạ thủ lưu tình".
Thở dài một hơi, Tần Mạch không biết mình là nên buồn việc xuyên qua, hay là việc nam biến thành nữ, hay là từ tuấn tú biến thành xấu xí….
"Được!" Hắn tự cổ vũ chính mình, "Ta luôn là người có tình có nghĩa, không nói ngươi là nha đầu xấu nữa, nhiều lắm, nhiều lắm cũng là thanh tú bình thường đi..." Tự nói như vậy, Tần Mạch khóe miệng nhếch lên, bộ dạng nhìn rất chướng mắt.
Phía ngoài phòng khách thanh âm trò chuyện dần dần nhỏ lại, Tần Mạch lặng lẽ đi đến cạnh cửa, đưa tai lắng nghe.
Chỉ nghe thấy người cha Tần Bái Tường nói: "Thưa bác sĩ, con gái tôi thực sự đã gây rất nhiều phiền toái cho mọi người.
Như vậy đi, tôi sẽ và mẹ nó xin nghỉ vài ngày, ở nhà giáo dục dạy dỗ nó cho tốt.
Nếu có thể đỡ hơn thì tốt.
Còn nếu thật sự không được..." thanh âm quyết đoán, nghiến răng nghiến lợi nói, "Sẽ đưa nó lại bệnh viện! Nếu còn muốn trốn, hãy quản thật chặt, nghiêm ngặt vào, muốn trốn cũng không được!" Tần Mạch trong lòng nhảy dựng lên, tự nói thầm: "Lần này nhất định phải thật quy củ, im lặng là vàng, tuyệt đối không thể lại bị nhốt vào đó! Đến Tây Bình không ngốc cũng phát điên mất!" Sau đó là người mẹ Bùi Hà tiếng nức nở mơ hồ, thở dài đồng ý với bác sĩ.
Trong phòng nhỏ đầy ám khí, Tần Mạch ánh mắt ảm đạm, thở dài một tiếng: "Từ nay về sau, ta là tiểu nha đầu Tần Mạt mười lăm tuổi..."
Truyện khác cùng thể loại
33 chương
59 chương
96 chương
40 chương
84 chương