Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 176 : Rượu không say

Ngày hôm đó ánh mặt trời phá băng ra, tuyết mùa đông hóa thành nước mùa xuân, Tần Mạt xách hành lý trở lại trường H. Một kỳ nghỉ đông đi qua, phần lớn học sinh đều hớn hở, còn có không ít người ăn đến phát phì trong năm mới, bây giờ phần đông đều ồn ào muốn muốn giảm béo. Trương Hinh Linh là một người rất có ý tứ, năm ngoái trước khi nghỉ nàng còn có sắc mặt không tốt với Tần Mạt, năm sau khai giảng, vừa thấy Tần Mạt nàng đã nhiệt tình không ngơi. Vương Tử Dục vẫn lạnh lùng, Tiền Hiểu một thân tươi đẹp, vẫn vui vẻ nhẹ nhàng. Sau khi tổng vệ sinh, Trương Hinh Linh đề nghị muốn mời khách liên hoan buổi tối, nàng còn gọi cho bọn Thiệu Nguyên, Tống Thành Nguy đến, xem tư thái này là tâm tình rất tốt, như là có việc mừng lớn. Tình cảm với bạn học cũng tương đối đơn giản, Tần Mạt và Trương Hinh Linh cũng không có thâm cừu đại hận gì, mọi người nói cười cố không nhắc đến những vướng mắc trước đây nữa. Khi đến giờ ăn Trương Hinh Linh mang theo một chàng trai cao gầy đẹp trai, đáp án mở ra, thì ra là nàng muốn khoe cậu bạn trai trong lòng, cả người như tẩm mật, ngay cả hành động cũng dịu dàng hơn bình thường. "Mạt Mạt, chúng ta uống một ly." Trương Hinh Linh bưng lên một ly bia hỏi thăm Tần Mạt. Tần Mạt liền cũng mỉm cười nâng ly bia lên, chạm ly với nàng. TrHinh Linh mở to hai mắt, gương mặt đỏ hồng, cười nói: "Mạt Mạt, tất cả đều không nên nói." Nếu tất cả đều không nên nói, Tần Mạt liền không nói, chỉ rất rõ ràng uống cạn chén bia kia không thừa lại. Một ly bia xuống bụng, mắt nàng như có sương mù, gương mặt nong nóng, hốc mắt tê dại. Bằng tửu lượng của Tần Mạt, một chai bia vẫn có thể giải quyết, nhưng nàng thuộc về loại uống rượu đặc biệt, bình thường dù không say, nhưng chỉ cần dính mùi rượu, đều thể hiện ra bên ngoài có vẻ say rượu. Thiệu Nguyên có chút lo lắng hỏi: "Tần Mạt, có phải cậu không uống được không?" Tần Mạt lắc đầu, cười nói: "Không có, mình tốt." Nàng nói xong lại mềm giọng, rõ ràng là dáng vẻ không uống nổi rượu. Mọi người xung quanh đều không tin, nhao nhao khuyên nàng ăn nhiều một chút, để ấm bụng. Tống Thành Nguy nói: "Mấy người chúng ta họp mặt, cũng không phải để chuốc người. Tần Mạt, không uống được thì đừng uống, hôm nay trên bàn này, chúng ta không uống rượu.” Tần Mạt cười khổ không được, nàng không say, chỉ thoạt nhìn như say mà thôi. Trương Hinh Linh cười hì hì nói: "Sớm biết vậy, mình đã không tìm cậu cạn ly! Mạt Mạt, không ngờ tửu lượng của cậu thấp như thế." Tần Mạt dứt khoát không giải thích nữa, chỉ vùi đầu dùng bữa.họ ăn ở ngoài trời, khi gió thổi qua, Tần Mạt cảm thấy mặt rất nóng, trong lòng có chút nhớ lại. Nàng nhấp một ngụm bia nhỏ, để mình thêm chút hơi rượu, sau đó gửi tin nhắn cho Phương Triệt, nói với hắn: “"Tiểu Phương, bên ngoài gió thật lạnh, anh có cảm thấy mùa hè thì tốt hơn không?" Sau khi gửi xong, nàng liền cười trộm. Tin nhắn với logic lộn xộn như thế, không biết sau khi Phương Triệt xem xong sẽ có cảm tưởng gì? Lúc ấy là hơn chín giờ tối, dựa theo bảng giờ giấc của Phương Triệt, chắc là lúc này mới tan ca đi ra từ công ty. Không được vài phút, tin ngắn của Phương Triệt gửi lại: "Mạt Mạt, em đang làm gì?" Tần Mạt vừa trò chuyện với mọi người, thuận tay gửi lại tin nhắn: “Em đang uống rượu với bạn, em không hề say.” Lần này Phương Triệt gửi tin lại nhanh hơn: "Ở chỗ nào?" Ba chữ đơn giản, lại mang theo cảm giác cấp bách từ xa đến gần. Tần Mạt nhắn lại địa chỉ, vừa mới cất điện thoại di động, liền thấy Tiền Hiểu chuyển lại gần, cười hỏi: "Mạt Mạt, cậu nhắc tin cho ai thế? Hinh Linh đã mang quản gia đến rồi, tình hình của cậu giờ thế nào, tu thành chính quả chưa?" Trương Hinh Linh và Thiệu Nguyên ồn ào theo, đuôi lông mày Tần Mạt lộ ra vài phần tà ý, nàng hơi nghiêng đầu, lờ đờ uể oải cười nói: "Chuyện của mình và Phương Triệt là chuyện cũ, các cậu tò mò cái gì?" Nàng cân nhắc trong lòng, Phương Triệt đúng là tên đầu gỗ, nàng không thể làm gì khác hơn là “không quân tử”… Tần Mạt nheo mắt lại, ý cười thấm từ ánh mắt đến đáy lòng. Ngày khai giảng định kỳ ở trường H là mười sáu tháng giêng âm lịch, tối hôm qua Phương Triệt đưa nàng đi chơi trò chơi, đám cưới kia cho đến giờ còn chưa xong. Vì dựa theo quy định của【 Giang Sơn Hà Đồ 】 đặt ra, nữ hào cấp bốn mươi có thể kết hôn, mà nam hào lại phải đến cấp sáu mươi mới được. Đêm qua không đủ thời gian, gần mười một giờ Phương Triệt đưa Tần Mạt về nhà, khi đó hắn mới luyện lên cấp bốn mươi. Ở trong trò chơi này, cấp bốn mươi là ranh giới, cấp bậc trước có thể lên rất dễ, những cấp sau lại phải hoàn thành nhiệm vụ cố định mới được thăng cấp. Khi đưa Tần Mạt ra ngoài, Phương Triệt nói: "Mạt Mạt, chờ anh cưới em." Lò nhỏ mang mùi thức ăn bay lượn lờ theo gió, Tần Mạt đang cầm ly bia, nghĩ có nên uống hay không, bỗng một bàn tay to chặn lại, nhẹ nhàng cầm ly bia trong tay nàng ra. "Phương Triệt!" Người gọi tiếng này là Tiền Hiểu, nàng kinh ngạc nói: "Anh đến à?" Trương Hinh Linh mở to hai mắt đánh giá Phương Triệt, trong nháy mắt vẻ mặt có chút kinh diễm. Ánh mắt Tần Mạt có vẻ ngà ngà say, nàng khẽ vươn tay liền túm lấy ống tay áo Phương Triệt, kéo hắn đến gần mình. Bằng sức của Phương Triệt, đương nhiên Tần Mạt không thể kéo được, nhưng hắn chủ động phối hợp, thuận thế vòng tay,ôm Tần Mạt vào trong ngực, sau đó cười nhẹ nói: "Tửu lượng như thế, cũng muốn làm trang anh hùng?" "Em không hề say." Tần Mạt hơi nhắm mắt, ánh mắt mịt mờ mờ mịt. Nàng nói là thật lòng, chỉ là không ai tin. Thiệu Nguyên vui tươi hớn hở nói: "Anh là Phương Triệt đúng không? Tần Mạt nhà anh uống say, bây giờ anh phải thay đúng không?" Phương Triệt rất tao nhã hữu lễ cười nói: "Mạt Mạt nhà tôi uống say, bây giờ tôi đưa cô ấy về , tất nhiên là phải uống phạt một ly rồi." Hắn đưa tay nâng ly bia lên, uống một hơi cạn sạch. Mọi người trên bàn cười đùa vài câu, rồi mới thả bọn họ đi. Trong lòng Tần Mạt như chứa một viên trân châu, viên trân châu trong sáng đó lặng lẽ xoay mấy vòng, dưới chân nàng loạng choạng, Phương Triệt vội vàng đỡ nàng, một tay ôm ngang hông nàng, nói khẽ bên tai nàng: “Mạt Mạt, để anh bế em về, được không?” Hai người đi qua con đường ngắn này, đi qua đường mòn trong vườn trường, ánh đèn âm u, thỉnh thoảng có người đi qua, cũng phần nhiều là cặp đôi tình nhân. Trong mũi Tần Mạt phát ra tiếng, nàng hơi ngẩng đầu, quay mắt về Phương Triệt, nâng tay muốn ôm cổ hắn, Phương Triệt thuận thế cúi đầu, hôn lên trán nàng một cái, lại nói: "Nếu em cảm thấy bế dễ bị người ta chú ý, thì anh cõng em về. Cho em chọn, em thích loại nào?” Ai nói Phương Triệt là đầu gỗ chứ? Trong đầu Tần Mạt như có ánh sáng hiện l bỗng hiểu ra. Tên tiểu quỷ này, xem hắn đưa ra hai lựa chọn, ôm và cõng khác nhau rất lớn sao? Tần Mạt cũng không nói gì, chỉ có tay khẽ động, ôm lên lưng hắn. Phương Triệt quay người đưa lưng về phía Tần Mạt, ngồi xổm xuống chờ nàng leo lên. Trên đường có một đôi tình nhân đi quá, cô gái cười làm nũng: "Này, đứa ngốc, nhìn người ta lãng mạn thế kia kìa, anh không thương em." Nam sinh kia không chịu phục: "Sao anh không lãng mạn chứ? Không phải là cõng thôi à, anh bế em đi!" Tần Mạt nằm trên lưng Phương Triệt, mím môi cười, thầm mừng rỡ không thôi. Phương Triệt cúi đầu cười, hỏi: "Mạt Mạt, em say thật à?" "Đương nhiên em không say." Tần Mạt cười hì hì nói: "Lúc này, sao em có thể say được?" "Lúc này, sao em lại không thể say?" Phương Triệt khẽ cười, âm cuối lại như trêu chọc. Gió đêm dịu xuống, Tần Mạt thanh thản đặt cằm lên vai Phương Triệt. Đảo mắt đã đến mùa xuân tháng ba, học kỳ mới của trường H dần đi vào quỹ đạo của nó. Tần Mạt vẫn chạy đi lại giữa trường học và mạng Thanh Sơn, trò “Đăng Thiên” cũng đang thành hình, mà ‘Tiên ẩm’ của nàng cũng sắp viết xong. Phương Triệt tranh thủ lúc rảnh rỗi, mở tài khoản 【 Giang Sơn Hà Đồ】luyện đến cấp tám mươi Phương Triệt" cầu hôn "Mạt Mạt", hai người làm chuỗi nhiệm vụ dây tơ hồng, trong trò chơi hiện lên hai tên "Phu quân của Mạt Mạt" và "Nương tử của Phương Triệt". Lúc ấy là mười giờ tối ngày cuối tuần, trong trò chơi rải đầy hoa đào, Phương Triệt vui sướng nói trong kênh thế giới: "Nương tử nương tử nương tử nương tử nương tử..." Hắn nói nhiều lần, đại khái là vì trong trò chơi, được viết chữ hai lần, cho nên ngay sau đó lại làm lời tỏ tình kéo dài, hung bạo lật cả server, cũng làm Tần ngẩn ngơ hết biết nói gì. 【 thế giới 】 Phương Triệt: "Mạt Mạt, gả cho anh, nhất định là quyết định chính xác nhất, hạnh phúc nhất, không hối hận nhất cả đời em.” 【 thế giới 】 Mạt Mạt: "..." Dù chỉ là trong trò chơi, Tần Mạt cũng không có cách nào gõ ra được những lời nói âu yếm này. Huống chi Tiểu Phương đồng học lại không ngừng nói, tràn đầy tự tin. Tần Mạt nén cười, lại dùng di động gửi tin ngắn cho Phương Triệt: "Em thách, lời này chắc chắn anh không dám nói trước mặt em." Phương Triệt gửi tin lại rất nhanh: "Nương tử, em thật là hiểu rõ chồng." Tần Mạt: "..." Cuối tháng ba, Tần Mạt giao kịch bản ‘Điêu nguyệt’ hoàn chỉnh ra, sửa đường cũng vào giao đoạn chuẩn bị, mà Tần Bái Lâm đã lên máy bay đi Mỹ điều trị, đi cùng ông làTần Đông Sinh—Tần Vĩnh Thành. Triệu Chỉ Lan cũng không ở lại Thiệu Thành nữa, mà là đi Thượng Hải. Hàn Dao dùng danh nghĩa du lịch cũng đến Thượng Hải, bà ở lại khách sạn, thường xuyên xuất hiện trước mặt Triệu Chi Lan, thỉnh thoảng nói chuyện, phần lớn là im lặng chơi cờ. Trên bàn vuông, nhận ra gần đây Triệu Chi Lan thay đổi nhiều, bà vẫn chưa chịu tha thứ cho ông, nhưng ít nhất bà không đi tìm bạn trai nữa, cũng không mở miệng là châm chọc, đây xem như tiến bộ rất lớn, nhưng cũng có chút mờ mịt. Buồn cười là, một khi không cãi nhau, ông lại không biết phải đối với bà thế nào. Chi Viễn cực kỳ hứng thú nói với Tần Mạt: "Sa quốc, kịch bản của em chỉ một lần là thông qua luôn, có hứng thú đến chọn nhân vật chính không?" Tần Mạt kinh ngạc: "Nhà sản xuất chịu để em chọn vai chính?" Chi Viễn rất hứng thú: "Kết quả sau cùng tất nhiên là quyết định của đạo diễn, nhưng Sa quốc, em cũng đừng xem nhẹ vị trí của mình, ý kiến của em rất quan trọng đấy.”