Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí

Chương 172 : Song điêu

Triệu Chỉ Lan và Phương Trác có mâu thuẫn như vậy, nói lớn không lớn. Nhưng nếu nói nhỏ, cũng tuyệt đối không nhỏ. Muốn hợp lại thật là chuyện khó khăn. Có vài người quan niệm, việc không thể tha thứ được nhất đó chính là ngoại tình, dù Phương Trác lúc ấy có lý do chính đáng bao nhiêu, cùng dù ông có dùng hết tâm tư để xin tha thứ thế nào. Triệu Chi Lan cũng thấy trong lòng mình luôn còn vướng mắc. Trên thực tế, so với màn bắt gian tại trận kia, Triệu Chi Lan càng để ý câu “lẳng lơ” hơn cả. "Chẳng lẽ trong mắt anh em chính là người như thế?” Câu này bà giấu trong đáy lòng đã mười năm, trước giờ chưa từng nói ra khỏi miệng. Nhưng mà, đây cũng là vướng mắc lớn nhất của bà. Tần Mạt cũng giống Phương Triệt, không có biện pháp với tình hình này. "Nếu có thể hợp lại, thì đã không kéo dài đến mười năm." Phương Triệt cười khổ nói. Tần Mạt so với kinh nghiệm của mình từ trước đến giờ, phát hiện ra người thời đại này quả nhiên khác với cố nhân. Nếu là hơn một ngàn năm trước đây, chuyện như Phương Trác người ta sẽ không chỉ cho một lời bình "Phong lưu tiêu sái", còn thêm câu "Hấp tấp bộp chộp"—— lời này Tần Mạt cũng không dám nói ra, đứng ở góc độ người đàn ông, quả thật nàng không thấy Phương Trác sai đến mức không thể tha thứ, nhưng đứng ở góc độ người phụ nữ, sai lầm Phương Trác phạm phải, sao có thể không trị? "Có lẽ trong lòng dì đã sớm tha thứ cho bác trai, dì chỉ chưa đi đến bậc thang nói ra lời tha thứ mà thôi.” Tần Mạt nghĩ lại nghĩ, cuối cùng có chút chần chờ nói: "Em có suy nghĩ, nhưng không biết có thể thực hiện được không?” "Em nói nghe thử." Phương Triệt có điểm mong đợi. Tần Mạt liền nói ý nghĩ mơ hồ vừa rồi, nghe xong, Phương Triệt cười nói: "Đây là cách làm nhất tiễn song điêu à?" "Thật ra chưa chắc đã có tác dụng, chỉ muốn cho dì một cơ hội, cũng là cho má em một cơ hội.” Trong lòng Tần Mạt vẫn chưa chắc chắn, nhưng nàng không do dự nữa. “Nhưng cách làm này dù không có nhiều lợi ích, nhưng cũng không có chỗ hỏng. Thử mà thôi, so với không thử thì vẫn mà.” Sau khi trò chuyện với Phương Triệt xong, Tần Mạt liền bấm số của Hàn Dao. Thật ra Hàn Dao đã về nhà nhiều ngày, bà đi du lịch đến Hải Nam, gió đêm thổi mang theo hơi ẩm, trong lòng không biết là buồn hay vui. Điện thoại di động bỗng rung, bà đợi ba mươi giây, mới cầm điện thoại lên nhìn màn hình. Trên màn hình chỉ có hai chữ: "Mạt Mạt." Tâm tình Hàn Dao lúc này tốt, rất ít khi bà nhận điện thoại của Tần Mạt, dù có nhận, bà cũng không nói nhiều. Chỉ có một lần, Hàn Dao nói chuyện ôn tồn với Tần Mạt, đó là ngày mùng một, khi Tần Mạt chúc tết bà. Có lẽ có một sự bắt đầu như thế, về sau sẽ khá hơn. Như là bị vật vô hình nào đó mê hoặc, Hàn Dao lại mỉm cười nhận điện nói: "Mạt Mạt, tìm mẹ có chuyện gì à?" "Má, con muốn nhờ má giúp con một việc, được không?" Giọng Tần Mạt có vẻ bình tĩnh. Hàn Dao có chút kinh ngạc, bà và Tần Mạt là mẹ con, quan hệ trên thực tế có chút không thân thiết. Tần Mạt biết lòng bà, cũng chưa từng nói bất kỳ yêu cầu nào. Tuy rằng nói, con gái đòi hỏi gì đó với mẹ, vốn là chuyện bình thường. Tưởng tượng như thế, Hàn Dao lại có chút chua xót. Quan hệ giữa bà và Tần Mạt sở sĩ còn ôn hòa đến bây giờ, ngoài bản thân bà không chủ động cẩn thận quan tâm đếnTần Mạt, quan trọng nhất, cũng vì Tần Mạt quá tỉnh táo độc lập. Bà sẽ không tưởng tượng ra cô gái như thế sẽ làm nũng với mẹ thế nào, Hàn Dao tự nhiên cũng nói với nàng: “Con có thể làm nũng với mẹ, mẹ rất thích.” Tần Mạt gọi bà là "Má", mà không phải "Mẹ", cách xưng hô này, Hàn Dao nghe đến khó chịu, lại không có lời nào để nói. "Con... nói đi." Hàn Dao nói hơi chát, bà đưa điện thoại di động ra xa một chút, hít sâu một hơi, bình phục tâm tình xong, mới nói với Tần Mạt: "Chỉ cần mẹ có thể làm được, hẳn sẽ không…” Bà không dám nói hết, chỉ sợ Tần Mạt sẽ yêu cầu muốn bà về gặp Tần Bái Lâm. Trằn trọc rất lâu, Hàn Dao vẫn không có dũng khí đối mặt với người đó lần nữa. "Chuyện này rất đơn giản." Tần Mạt tùy ý nói, "Má, con đã nói sẽ làm ăn hỏi với bạn trai." Hàn Dao không ngờ nàng lại chuyển đến đề tài này, ngây ra một lúc, bà ngẩn ngơ nói: "Vậy chúc mừng con." Ước chừng trên đời này, khi con gái nói ra đối tượng kết hôn, người mẹ chỉ nói ra một câu này, cũng chỉ có mình Hàn Dao. "Anh ấy là Phương Triệt, ba mẹ anh ấy đã ly hôn." Hàn Dao lại nhẹ nhàng lên tiếng, không biết nên phản ứng thế nào với tin tức này. Bà dự phán đoán dụng ý một câu này của Tần Mạt, đến cuối cùng chỉ đơn thuần là nói với bà về bối cảnh của nhà trai, hay là x ý kiến của bà, hay là đang lên án bà: “Vì sao ba mẹ lại không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh?” Nghĩ như thế, trong lòng Hàn Dao có chút cảm giác dày vò. "Ba Phương Triệt là Phương Trác, mẹ là Triệu Chỉ Lan, bọn họ vì hiểu lầm mới ly hôn.” Tần Mạt kể lại đơn giản về vướng mắc giữa Phương Trác và Triệu Chi Lan, sau đó nói: “Mẹ có cảm thấy không, thật ra bọn họ có thể hợp lại?” Hàn Dao phản ứng chậm nửa nhịp, dừng một hồi, bà mới như tỉnh lại từ trong mộng, trả lời: "Đúng vậy, tình huống của họ như thế, sao không thể hợp lại?" "Má, má có thể khuyên dì Triệu giúp con không?" Hàn Dao nghi ngờ nói: "Khuyên? Ta vốn không quen biết cô ấy, khuyên như thế nào?" "Sau khi quen, không phải có thể khuyên sao?" Tần Mạt khẽ mỉm cười, lại kể lại kế hoạch của mình theo một góc độ khác cho Hàn Dao. "Đây... đây sao có thể?" Hàn Dao do dự một chút, lại không thể nói ra lời từ chối. Kế hoạch của Tần Mạt thật ra rất đơn giản, thậm chí có thể nói là thô kệch, nhưng trong mắt người mẹ như Hàn Dao, đây là con gái yêu cầu với mình, nếu không nhận lời, người làm mẹ như bà há có thể an tâm? "Má," giọng Tần Mạt thấp xuống, mang hơi ấm nói: "Phương Triệt là người con muốn sống chung cả đời, trưởng bối của anh ấy cũng là trưởng bối của con, nếu bọn họ cãi nhau cả ngày như thế, về sau không phải mỗi ngày chúng con đều được xem kịch sao? Ngày đó… sao có thể sống qua đc?” Lời này rõ ràng có chút khoa trương, nhưng Hàn Dao nghe xong lại đau xót trong lòng. Bà nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại của mình, nghĩ đến con gái mình đã chịu thiệt thòi nhiều năm, liền cảm thấy, dù thế nào, chuyện này, mình không thể để con gái chịu ấm ức lần nữa. "Được!" Hàn Dao gật đầu, "Để mẹ thử." Điện thoại cắt, bà đương nhiên sẽ không biết, đầu bên kia, Tần Mạt đang thở ra một hơi, lộ ra một nụ cười giảo hoạt. Trong vô tình, quan hệ giữa nàng và Hàn Dao cũng có điểm cải thiện. "Về sau có chuyện gì, còn phải tìm bà nhiều lần nữa." Tần Mạt nghĩ thế này, "Có lẽ sau khi tìm vài lần, bà sẽ cảm thấy, dù mình tìm bà làm gì, đó cũng là chuyện đương nhiên.” Ngày hôm sau Hàn Dao liền lên máy bay đến Thiệu Thành. Bà vốn không hề muốn đặt chân lần nữa lên đây, nhưng một lần này, bà không thể không đến. Cảm giác này cũng không khiến bà cảm thấy khó chịu, ngược lại còn khiến bà cảm thấy nhẹ nhõm. Có lẽ, thứ bà cần, cũng chỉ là một bậc thang mà thôi. Dù nguyên nhân đến Thiệu Thành là gì, tóm lại bà đã trở về. Men theo địa chỉ Tần Mạt nói, Hàn Dao đi lên đường cầu học, sau đó đi từ từ, đi đến quán trà Triệu Ký. Bà đi một đường, đến khi thấy cửa hàng văn phòng phẩm ở ngã tư đ trong lòng liền nghĩ: “Khi Mạt Mạt đi học ở đây, có đến cửa hàng này mua giấy bút không?” Quàn trà Triệu ký du dương truyền ra tiếng đàn như nước chảy trên khe suốt, gia đình Hàn Dao là gia đình truyền thống, nghe tiếng đàn, tự nhiên liền rất có cảm tình với người đánh đàn. Bà bước vào quán trà, thấy chàng trai trẻ sau tấm bình phong, trong lòng kinh ngạc vì người trẻ tuổi cũng có thể đánh ra tiếng đàn như thế. Triệu Thành Bích lại gần, hỏi bà muốn uống gì. Hàn Dao tùy tiện gọi một ấm Thiết Quan Âm, rồi ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ. Không sau bao lâu, một người phụ nữ thanh tú xinh đẹp đi vào quán trà. Tiếng đàn từ từ dừng lại, chàng trai trẻ đi ra từ tấm bình phong, nói với người phụ nữ: “Mẹ, chúng ta đến đánh một ván cờ, thế nào?” Hàn Dao có chút kinh ngạc, nghe cách xưng hô này, nhớ lại lời tối qua Tần Mạt đã nói, bà liền biết chàng trai trẻ này là Phương Triệt, còn người phụ nữ kia, đương nhiên là Triệu Chi Lan. Triệu Chỉ Lan dưỡng dáng vô cùng tốt, thoạt nhìn chỉ khoảng ba mươi, nhìn trẻ hơn Hàn Dao khá nhiều. Dáng vẻ của Hàn Dao tuy không tính là già, nhưng khí chất lại khiến người ta có cảm giác tang thương, làm người ta cảm thấy vẻ tiều tụy. Sau khi về Thiệu Thành, rảnh rỗi Triệu Chi Lan lại đến quán trà chơi cờ thành thói quen, bà không có bạn đánh cờ cố định, hơn một nửa là kéo Triệu Thành Bích khai chiến. Mà nói đến đánh cờ, thật ra tài đánh cờ của Triệu Chi Lan có thể nói là rất kém, bà lại thích tìm cao văn thơ đối câu, vì thế từ nhỏ Phương Triệt đã không thích chơi cờ với Triệu Chi Lan. Phương Triệt có thể nói là hoàn toàn kế thừa ưu điểm của cha mẹ, ở mặt toán học thì độ nhạy cảm gần như yêu nghiệt. Với máy tính hắn còn yêu nghiệt hơn, căn cứ vào thiên phú mà nói, cho nên phong cách chơi cờ của hắn đều là tính toán chuẩn xác, như là một bản nghiên cứu báo cáo trên bàn cờ. "Không được phép đổi ý đấy!" Triệu Chỉ Lan vui sướng ngây ngất, ngồi xuống một bàn cờ, gọi phục vụ lấy cờ trước, sau đó nói với Phương Triệt: “Mẹ đi trước, con nhường mẹ năm nước.” Phương Triệt bất đắc dĩ cười cười, lại lắc đầu nói: "Mẹ, dù con nhường mẹ mười nước, thì cũng là thua thôi.” Bị con trai ruột đả kích như vậy, Triệu Chỉ Lan buồn bực không cười. Nhưng chỉ sau một lát, bà lại đắc ý: "Cũng được, ta để con nhường ta mười nước xem, thế nào, xem ta có thể thắng không?” Phương Triệt sảng khoái đáp ứng, sau khi nhường mười nước, lại dễ dàng thắng được Triệu Chỉ Lan. Kết quả này thật khiến Triệu Chi Lan tức giận muốn lật bàn cờ, bà phẫn nộ đứng dậy, đang muốn nói chuyện, chợt nghe bên cạnh truyền đến một giọng nữ nhu hòa: "Để tôi chơi với cô ván tiếp theo, thế nào?"