Ta Không Phải Vịt Con Xấu Xí
Chương 137 : Cố nhân
Tết nguyên đán trường học cho nghỉ ba ngày, Tần Mạt về Thiệu Thành xong, ngây người ở nhà một ngày, lại đến chỗ Tần Bái Lâm hai ngày.
Nhưng Hàn Trí Viễn bên kia vẫn không có tin tức, Tần Bái Tường cho là Hàn Dao muốn trốn tránh, cắt đứt liên hệ với quá khứ.
Không người nào trách cứ Hàn Dao, mỗi khi Tần Mạt nghĩ đến, chỉ cảm thấy cảm giác phiền muộn vờn quanh trong lòng, nói không ra tư vị gì.
Tiểu Hàn là vào ngày năm tháng Một, Thứ ba.
Bầu trời thành C che một tầng mây dày đặc, chín giờ sáng tuyết cũng phiêu phiêu đãng đãng rơi xuống như tơ.
Trận tuyết này không lớn, chỉ rơi hơn hai giờ, nhìn một mảnh điêu tàn mang màu trắng xóa.
Nói trận tuyết trắng kia như xấu hổ e lệ, là vì tuyết rơi trên mái nhà, trên ngọn cây, trên mặt đất, rất nhiều chỗ khác, lại chưa từng rơi kín chỗ nào.
Tuyết có hơi nhỏ, dịu dịu dàng dàng, không lùi cũng không tiến.
Hơn một giờ chiều lại hiện lên vầng mặt trời tươi đẹp, ánh mặt trời không ấm, chỉ sáng ngời, nhiệt độ mùa đông chỉ có lạnh Tiết 7-8 lớp Tần Mạt được nghỉ, mà tiết 5-6 học thể dục.
Vì tuyết mỏng không tan, nên thầy giáo thể dục dứt khoát để họ tự do hoạt động, đi trong sân vận động hoặc chơi bóng rổ, vân vân… Tần Mạt và Tiền Hiểu xin nghỉ, về phòng ngủ đội mũ quàng khăn rồi ra ngoài trường học đón xe.
Trường H cũng không có tường rào, cổng trường cũng không tính là cửa, chỉ có một tấm bia đá lớn đứng giữa đường, trầm ổn tiếp nhận gió táp mưa sa từng ngày.
Hai bên đường là hàng cây cao, cành nhánh đan xen, lá hơn phân nửa đã khô, để lại tuyết trắng run rẩy treo phía trên, gió thổi qua vi vu rơi xuống.
Tần Mạt đi lên đường dành riêng cho người đi bộ, đến siêu thị mua được một chiếc hộp đựng thức ăn cỡ trung, sau đó mượn nước sôi rửa sạch, mới đi đến Hỏa cung điện, mua một phần canh cay rau trộn, và một đĩa đậu phộng cánh gà.
Nàng không do dự nữa, lên đường dành riêng cho người đi bộ rồi trực tiếp đón xe đến gần cao ốc Thanh Sơn.
Trong lúc vô ý có một lần Phương Triệt nói mình thường xuyên bận rộn đến quên mất ăn cơm, sau đó công việc quá cực mệt mỏi lại đặc biệt muốn ăn món cay.
Tuy Tần Mạt cảm thấy mình quấy rầy Phương Triệt đang làm việc có chút đường đột, nhưng nàng nghĩ đến dáng vẻ mệt mỏi nằm bò ra ngủ của Phương Triệt ngày đó, lại cảm thấy thứ thể diện này thật ra cũng không phải quan trọng như thế.
Đã muốn cùng hắn sống lâu dài, tự nhiên là muốn cố sức đối tốt với hắn, hiểu rõ hắn, quan tâm hắn, chăm sóc hắn.
Tuy phần lớn cô gái đều hi vọng có thể được người khác quan tâm chăm sóc, nhưng với Tần Mạt mà nói, ý thức nàng bảo vệ mạnh mẽ hơn ý thức nàng được bảo vệ rất nhiều.
Trước khi lên lầu Tần Mạt vẫn gọi điện cho Phương Triệt, nếu như mạng Thanh Sơn không chấp nhận nhân viên tiếp khách riêng trong lúc làm việc, thì nàng sẽ lập tức về trường.
Khi Phương Triệt nhận điện thoại giọng nói rất nhẹ nhàng khoái chí, Tần Mạt chỉ hỏi hắn lúc làm việc có thể tiếp khách hay không, hắn liền lập tức nói: "Em muốn đến?" Tần Mạt còn chưa kịp đáp, Phương Triệt lại vội vàng nói câu tiếp theo: "Bây giờ em đang ở đâu? Trên đường có tuyết rơi, anh đến đón em!" Tần Mạt đi vào thang máy, cười nói: "Tuyết trên đường sớm đã bị xe đè lên rồi, anh ở trong phòng làm việc không biết là trời sáng hay tối à?" Lời nói chỉ nói đến đây, điện thoại di động liền không có tín hiệu nữa.
Thang máy dừng ở tầng hai mốt, Tần Mạt chuyển vào một chỗ rẽ, đến trước cửa mạng Thanh Sơn, liền thấy Phương Triệt đứng trên hành lang, một cô gái xinh đẹp với thân hình cao gầy đang cầm tay áo hắn, cong môi nói: “Bây giờ đang thời gian làm việc mà, bảo anh giúp em xem bản thiết kế anh lại nói không rảnh, sao chạy ra ngoài thì anh lại rảnh?” "Chuyên môn của anh là máy tính, không phải thiết kế." Phương Triệt ôn hoà nói: "Em phải đi hỏi phó phòng." "Phương Triệt!" Cô gái dậm chân, "Chu gia gia bảo anh chiếuố em mà!" Từ vị trí của Tần Mạt nhìn lại, chỉ thấy sau lưng Phương Triệt, mà cô gái kia chính là Liễu Tích đã không gặp một thời gian.
Bỗng gặp ở đây, Tần Mạt kinh ngạc rất nhiều, ký ức ngày xưa về Liễu Tích lại trở lại.
Lúc trước các nàng vốn có giao tình nhỏ ở tiệc tạ ơn thầy của Tần Vân Đình, chỉ sau thời gian dài không liên hệ, khi gặp lại Tần Mạt lại bị Lỗ Tùng đẩy đến trật chân.
Phương Triệt vốn cùng đi học với Liễu Tích, lại bỏ nàng đến phòng y tế cùng Tần Mạt, sau đó Liễu Tích bắt đầu căm thù Tần Mạt.
Liễu Tích rất thích Phương Triệt, có lẽ là trước kia, Tần Mạt đã biết.
Khi đó Tần Mạt không có tâm tư gì với Phương Triệt, nhưng Liễu Tích lại hiểu lầm, sinh ra lòng căm thù cũng không kỳ lạ.
Nhưng đó là cách đây ba năm, Tần Mạt lại không dám nói mình vô tội nữa, bởi vì bây giờ nàng không chỉ có tâm tư khác với Phương Triệt, tâm tư này còn đặc biệt sâu nặng.
Đứng cách vài thước, liếc mắt thấy tình địch, mùi vị này thật là kỳ diệu.
Tần Mạt lại không cảm thấy khó chịu, trong lòng chỉ có cảm giác mãnh liệt càng muốn hiểu rõ Phương Triệt hơn.
Quan hệ giữa Liễu Tích và Phương Triệt hiển nhiên không tầm thường, từ trước đến sau, hai nhà bọn họ hẳn là có kết giao từ thế hệ trước.
"Buông anh ra, Liễu Tích." Phương Triệt chỉ nói năm chữ, giọng không nặng không nhẹ.
Cũng không biết thế nào, Liễu Tích cúi đầu, liền ủy ủy khuất khuất buông lỏng tay ra.
Nàng cúi đầu xoay ngón tay mình, chờ Phương Triệt xoay người, nàng lại ngẩng đầu chếch tầm mắt đi, liền thấy Tần Mạt.
"Cậu..." Liễu Tích cắn cắn môi dưới, hô thành tiếng, "Tần Mạt?" Nàng mở to đôi mắt trong suốt, ánh mắt quét qua nhìn lại trên người Tần Mạt, tựa hồ mang theo vẻ khó tin.
Phương Triệt chạy tới trước mặt Tần Mạt, giữa hàng lông mày tràn đầy nhu hòa vui sướng: "Mạt Mạt." "Cho anh." Tần Mạt đưa hộp đựng thức ăn cho Phương Triệt, "Lúc này em có thể vào công ty anh không?" Nàng hỏi một câu, lại nhìn Liễu Tích chào hỏi: "Đã lâu không gặp, Liễu Tích." Liễu Tích xả ra một nụ cười cứng ngắc: "Đúng vậy, nhìn thấy cậu rất tốt." Nàng vẫn xoay ngón tay, căm giận nghĩ trong lòng: "Tốt mới gặp quỷ! Đúng là âm hồn không tan, sao đến cả đây còn nhìn thấy cô?" Phương Triệt dắt tay Tần Mạt, đưa nàng vào trong công ty, khi vào cửa còn thản nhiên nói: "Trở về đi, bây giờ là thời gian làm việc." Trong lòng Liễu Tích càng ủy khuất, không nhịn được lại cãi lại một câu: "Anh vừa rồi tính đi ra ngoài mà, bây giờ còn là thời gian làm việc đấy?” Trong văn phòng, sau một chiếc máy tính truyền ra một giọng nói uể oải: “Người ta là vai chính ở TE, nhân sĩ tinh anh cao cấp, công ty chủ động cung cấp xe và nhà, còn không hạn chế thời gian làm việc, em có thể so sánh được sao? Em gái Liễu ngốc, em chỉ là một sinh viên nhỏ bé làm thêm, còn không mau cố gắng làm việc?” Mũi chân Liễu Tích đá đá xuống đất, bước chân nặng nề đến sau bàn máy tính.
Hừ nhẹ nói: "Ngụy Minh, ai cho anh gọi tôi là em gái?" Người tên Ngụy Minh này cười hắc hắc, không nói gì nữa.
Phương Triệt chỉ kéo tay Tần Mạt, đi đến cửa khẽ gật đầu với cô gái trẻ sau bàn: “Thư ký Thang, tôi mang một người bạn vào, cô ấy là Tần Mạt, phiền chị đăng ký một chút.” Sau bàn là Thang Li Hóa trang nhã xinh đẹp, vừa thấy Phương Triệt nói, gương mặt liền lộ ra nụ cười cung kính, vội nói: “Phương Triệt, quá khách khí rồi, tôi ký là được rồi.” Nàng nói xong, ngón tay liền gõ lên bàn phím vài chữ, sau đó im lặng chuyển mắt. tò mò đánh giá Tần Mạt.
Phòng làm việc này bố trí rất đơn giản, liếc mắt một cái sợ hơn cả hai trăm mét vuông, ngắm cũng không đến cuối.
Tổng thể phòng làm việc màu xanh nhạt, chia ra làm các bàn nhỏ, ở giữa có chữ thập làm ngã rẽ, còn có vài poster trò chơi.
Phương Triệt thấp giọng giải thích với Tần Mạt: "Phần đưa vào hoạt động phương ở tầng hai mươi, tầng hai mốt toàn làm về kỹ thuật, bên ngoài là bản kế hoạch, phòng làm việc của bọn anh ở bên trong.
Bên kia còn có một gian chuyên môn làm triển lãm, đợi lát nữa có thể đưa em đi xem." Bảng kế hoạch này cũng chỉ là một khu vực nhỏ, Liễu Tích ở tổ trang trí ở bên trái phòng làm việc, nơi đó gần chỗ Phương Triệt thử nghiệm máy móc.
Khi Tần Mạt và Phương Triệt cùng đến phòng làm việc lớn kia, mới thật là bị rung động.
ười rung động không phải vì mặt tường và màn hình, cũng không phải vì những máy chủ server kia, mà là hai người đàn ông nằm ngổn ngang dưới mặt đất, cùng với vài người ngồi trước máy tính, ngón tay gõ phím điên cuồng.
Phòng làm việc này chừng trăm mét vuông, người bên trong không nhiều, chỉ có sáu người.
Phương Triệt thấy ánh mắt Tần Mạt dừng trên hai người đang nằm dưới đất kia, liền giải thích nói: "Bọn họ quá mệt mỏi, lười về, liền ngủ luôn ở đây." Dừng một chút, hắn lại nói: "Nơi này có điều hòa, em có thể cởi khăn quàng cổ, mũ và áo khoác." Nói xong, hắn đã cởi áo khoác của mình, để ra ngoài phòng gửi đồ.
Tần Mạt cũng cởi áo khoác và mũ xuống, khăn quàng cổ lại chỉ thoáng kéo ra, không cởi xuống.
"Phương Triệt, anh cũng nằm xuống đây nghỉ sao?" "Cũng có lúc." Phương Triệt quay đầu lộ ra một nụ cười, trong ánh mắt hiện lên một tia giảo hoạt, "Em có muốn nhìn chăn đệm của anh không?" Tần Mạt ngẩn người, chợt nghe một người lớn tiếng ngáp, sau đó dùng tiếng Anh nói thầm: "Mùi ở đâu đến? Thơm quá! Tôi chắc chắn, lại được ăn ngon! Nhất định có món ăn ngon!" Phương Triệt đi ra từ bên trong phòng gửi đồ, đuôi lông mày khẽ nhếch, nở nụ cười hài hước: "Tony, cái mũi của anh lúc nào cũng tinh như thế!" Người nói chuyện lập tức nhảy lên trước máy vi tính, đi vài bước đến trước mặt Phương Triệt, tha thiết mong chờ nhìn hựng thức ăn trên tay hắn.
Người đàn ông tóc màu tro này khoảng hơn ba mươi tuổi, dáng không kém Phương Triệt, cao khoảng mét tám.
Ngũ quan hắn khắc sâu, khuôn mặt chữ điền, cằm để râu đen, tóc rối, còn có một cái bụng bia.
"Phương, tôi là đàn anh của cậu, cậu không thể trơ mắt nhìn tôi đói bụng, phải không?" Tony này vươn cổ lên, mắt chớp chớp ra vẻ đáng yêu.
Phương Triệt giễu cợt nói: "Nửa giờ sau anh mới được ăn, dạ dày anh là cái lỗ đen mà?" "Phương..." Tony vẫn chớp mắt.
Tần Mạt cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, tính năng của hộp thức ăn này rất tốt, Tony lại có thể ngửi được mùi thức ăn từ cách xa như thế, nếu không phải hắn vô cùng đói, thì hắn chính là kẻ tham ăn nhất.
"Anh muốn ăn thì bảo Suzanne nhà anh mang đến cho anh, hộp cơm này là quà của em.” Phương Triệt vừa nhấc tay, mang theo hộp thức ăn đặt lên bàn làm việc, biểu tình hoàn toàn đắc ý.
Tần Mạt nghiêng mặt đi, trong lòng yên lặng kiểm điểm mình: "Tên nhóc này từ đầu đã không lớn nổi rồi, vẫn vô sỉ như thế!” Nhưng nàng đã không có nổi cái cảm giác nhìn đứa trẻ con nữa, chỉ cảm thấy có nước ấm vây quanh trái tim mình, đập đến hăng say.
Tony không dễ dàng từ bỏ, thế là tiếp theo Tần Mạt liền thấy hai người đàn ông cùng phấn khích tranh đoạt một hộp cơm.
Thân thủ Phương Triệt nhanh nhẹn, Tony lại thắng ở mặt vô lại.
Đang giằng c bỗng có người hét lớn một tiếng: "Cãi nhau, tất cả về làm thí nghiệm cho tôi! Ai không chăm chỉ làn việc, toàn bộ trừ vào tiền lương!" Tony lập tức rụt vai, lại ngồi vào trước máy tính của mình.
Phương Triệt kéo cái ghế vào bàn làm việc, vẫy tay với Tần Mạt.
Tần Mạt nhìn hai bên một chút, thấy Tony đã nghiêm chỉnh làm việc, mà ba người khác lại chuyên tâm hoàn toàn không biết việc bên ngoài.
Nàng có điểm không tốt, do dự một lát mới nhẹ chân nhẹ tay đi đến ngồi xuống bên cạnh Phương Triệt.
Phương Triệt mở hộp đựng thức ăn ra, lấy chén bát, lại mở đũa và thìa, chia thìa cho Tần Mạt, sau đó cười nói, "Chúng ta cùng ăn!" Tần Mạt không nói gì một hồi, cuối cùng nhỏ giọng hỏi: "Không phải nói anh phải chuyên tâm làm việc sao?" "Vậy cũng không thể không cho anh ăn." "Nhưng bây giờ còn là thời gian làm việc." "Vậy sao em còn đến?" Tần Mạt bị lời này chặn lại, vừa bực mình vừa buồn cười, lại không biết nên nói gì cho phải.
Phương Triệt gắp một miếng đậu, tay duỗi ra liền nhét vào miệng Tần Mạt, nhìn dáng vẻ bất ngờ không phòng bị của nàng, khóe môi liền nhếch cao lên trên.
Sau một thời gian ngắn, hắn nhẹ giọng giải thích nói: "Công việc của bọn anh có áp lực rất lớn, giáo sư đứng đầu cho phép có thể dùng đủ các cá để tự giải tỏa, thỉnh thoảng làm ồn cũng không sao, không ảnh hưởng đến người khác là được.
Em nhìn Tony đó, thật ra anh ta cũng không thích ăn, chỉ thích biểu hiện thôi.
Còn có hai tên nằm ngủ trên mặt đất, bọn họ đã không chợp mắt hai ngày rồi.” Tần Mạt nghe, cũng không nói, chỉ khẽ đau trong lòng.
Phương Triệt nói tuy là người khác, nhưng Tần Mạt chỉ cần liên tưởng một chút, liền có thể biết hắn rất mệt mỏi.
Hai người thuận miệng nói chuyện phiếm, rồi ăn đồ xong.
Tần Mạt ăn ít, đồ cay này phần lớn vào bụng Phương Triệt, cay đến mức hắn đổ mồ hôi trán, đũa lại không ngừng nghỉ.
Ăn xong thì dọn đồ, Phương Triệt lập tức làm việc.
Tần Mạt đứng bên cạnh nhìn, số liệu buồn tẻ kia nàng hoàn toàn không hiểu, chỉ cảm thấy Phương Triệt lại có mặt hấp dẫn khác.
Sau một lát, trên màn hình của Phương Triệt phát ra hình ảnh, biến thành kiếm khách hồng y nữ múa kiếm, phóng ra vô số kỹ năng hoa lệ.
Tần Mạt rung động trong lòng, Phương Triệt quay đầu tới hỏi nàng: "Cảm giác động tác này có trôi chảy không?" "Thoạt nhìn còn không tệ." Tần Mạt hỏi: "Trò chơi này đã thiết kế xong tạo hình nhân vật chưa?" "Mới vừa bắt đầu, đây là bản nháp." Phương Triệt lắc đầu, "Trước hết phải dựng xong tạo hình mỹ thuật, tuy bọn anh đã hoàn thành xong phần lớn, nhưng còn càn phải chế tạo và tiến hành đồng bộ xong thử lại mới được.
Có nhiều chuyện cơ mật, anh không có quyền tiết lộ cho em xem, nếu không có thể giải thích tỉ mỉ hơn.” Hắn bỗng tiến đến bên tai Tần Mạt, thấp giọng nói: "Đừng nhìn nơi này không có bảo vệ trị an, thật ra có camera mở 24/24.
Cơ cấu quan trọng đều khóa ở tổng bộ TE, mà bên ngoài chỉ là vài món không cần giữ bí mật thôi.” Tần Mạt nghiêng đầu nghĩ nghĩ, hỏi lại: "Ở chỗ này, có thể tùy tiện dẫn người vào à?" "Anh không thể không khoe một chút." Phương Triệt dựa vào ghế, khóe môi nhếch lên, "Anh quả thật là người có đặc quyền." Tần Mạt nhìn hắn như vậy, không biết thế nào, liền cảm thấy phía sau hắn giống như có cái đuôi con báo phe phẩy.
"Ở đây có tuyển người làm nhân vật tạo hình trang trí không?" Tần Mạt đưa ra vấn đề vừa muốn hỏi.
Mắt Phương Triệt sáng lên: "Em muốn làm?" Tần Mạt nhíu mày: "Anh dám nghi ngờ năng lực của em?" "Anh sao cần nghi ngờ em." Phương Triệt đứng dậy kéo tay Tần Mạt, "Tới đây, anh đưa em đi gặp quản lý tổ mỹ thuật." Quản lý tổ mỹ thuật cũng ngồi trong văn phòng, tên hắn là Vũ Vạn Hồng, hơn bốn mươi tuổi, dáng vẻ thanh tú, tên cũng thanh tú, nhưng quả thật là một người đàn ông.
"Phương Triệt giới thiệu, tôi tự nhiên có thể tín nhiệm." Vũ Vạn Hồng và Tần Mạt bắt tay xong, mang ý cười trên mặt, giọng cũng rất khách khí, "Không biết Tần tiểu thư am hiểu mặt nào?" " quản lý khách khí quá, gọi tôi là Tần Mạt được rồi.
Tạo hình người cổ đại, vẽ tay, có thể không?" Giọng Ngụy Minh ở không xa lờ đờ vang lên: “Vẽ tay? Thời đại bây giờ còn ai vẽ tay? Sao? Không thể vẽ bằng máy tính?” Vũ Vạn Hồng mở mắt chứa tức giận chợt lóe lên, nhưng hắn áp chế rất tốt, lại cười nói: "Tiểu Ngụy, lời này của cậu có điểm cực đoan đấy! Chúng ta làm tạo hình, chẳng lẽ không cần vẽ tay sao?" Ngụy Minh đứng lên từ chỗ ngồi, nghiêng người đi đến bên cạnh Vũ Vạn Hồng, bĩu môi nói: "Bây giờ ai tìm việc làm không cần hỏi trước vài loại phần mềm máy tính? Càng huống chi, chúng là là thiết kế trò chơi? Em Liễu, em nói đi, phải không?” Liễu Tích bị điểm danh, cũng mỉm cười đứng lên.
Bàn làm việc của nàng ở bên cạnh Vũ Vạn Hồng, vừa đứng dậy, liền trực tiếp đứng tại chỗ, ánh mắt đảo qua Tần Mạt, lại dừng trên người Phương Triệt : "Đúng vậy, chỉ biết vẽ tay, chính là lạc loài! Trừ phi, chúng ta đến xin tác giả 《 Điêu nguyệt》." Ngụy Minh lại nói: "Ai, mấy tờ tranh minh họa của 《 Điêu nguyệt 》cũng thật kinh người! Nhìn vào cũng biết công lực vẽ tạo hình người cổ đại của Biện Hà Sa, đừng nói đến viết thế nào, chỉ nhìn vào tranh, cái đầu tiên tôi nhìn thấy, là một chữ phục!” Tần Mạt vốn còn đang nghĩ Ngụy Minh có phải là vấn đề gì với Phương Triệt không, lúc này lại bỗng nghe Liễu Tích và Ngụy Minh thổi phồng tác giả《 Đi》 lên, mặt nàng nhất thời đông cứng.
Cảm giác trong lúc này chính là: nín cười, thì ra có thể biến nhẫn nại của con người thành nội thương nhanh như thế.
"Chúng ta không phải còn đang thương lượng, phải xin Biện Hà Sa thế nào, để cô ấy làm giúp chúng ta vài nghiên cứu lịch sử nữa sao?” Liễu Tích nhìn Vũ Vạn Hồng: "Thầy, thầy còn nói, đợi đến năm giờ sẽ họp thảo luận mà."
Truyện khác cùng thể loại
79 chương
166 chương
240 chương
70 chương