Sau đó, Thái phó cùng Ngọc Hữu Đường nói về hai việc. Thứ nhất, đề phòng phía Thủ phụ. Thứ hai, lễ sắc phong Thái tử sẽ phát sinh một việc lớn, chuẩn bị sẵn sàng. Sau khi đem hai chuyện này nghiền ngẫm một hồi, Ngọc Hữu Đường bị Bích Đường lôi về cung. Cuối cùng Bích Đường cũng được đi ngủ rồi. Ngọc Hữu Đường đêm ấy cũng có một giấc ngủ ngon, suy cho cùng cũng có chỗ dựa, cảm giác cũng không tệ a. Qua ngày hôm sau, quả nhiên đúng như những gì Tạ Thái phó nói, chuyện thứ nhất đã xảy ra rồi. Lúc lâm triều, Phương Thủ phụ nêu ý kiến, nói rằng, còn chưa cử hành đại lễ sắc phong, Đại hoàng tử vẫn chưa chính thức là Thái tử, lúc này đã tiến hành mở lớp dạy riêng như Thái tử, e rằng không ổn, sẽ khiến người khác bất mãn, đối với con đường sau này của Đại hoàng tử không được tốt." Theo sau là một đám đại thần quỳ xuống bày tỏ ý kiến kháng nghị. Hoàng thượng nghe vậy thì cực kỳ giận dữ, nhưng đến giữa trưa, Ngọc Hữu Đường vẫn nhận được thánh chỉ từ Phụng Thiên điện đưa tới. Ngay hôm đó, từ phòng học dành riêng cho Thái tử dời đến Quốc Tử Giám, cùng với mọi người, cùng nhau học tập. Chiêu này của Phương Thủ phụ quả nhiên rất hiểm nha, Quốc Tử Giám nằm ở Thành Hiền phố, ở đây Thái tử nhất định không được bảo hộ nghiêm cẩn (kín đáo, chặt chẽ, không sơ hở) như ở trong cung, xuống tay cực kỳ thuận tiện. Hơn nữa, hắn cũng cực kỳ kiêng kỵ Tạ Thái phó, người này nhìn bên ngoài tính cách có vẻ lạnh nhạt, nhưng cũng không phải dạng người an phận, vạn nhất hai người bọn họ thừa dịp dạy học lén lút cấu kết, bàn kế lập mưu thành lập ra một đảng Thái tử thì... Dù sao lúc trước, khi cầu lập Thái tử trước cửa Phụng Thiên điện, chỉ có một mình đại gia hỏa này không tham gia, việc này cũng không thể khinh nhẹ được (khinh thường+xem nhẹ). Thái phó đại nhân và Ngọc Hữu Đường tất nhiên cũng đoán được những điều này, vì vậy vui vẻ chấp nhận quyết định của Hoàng thượng. Quốc Tử Giám ở Đại Lương là trường học cao cấp nhất, có liên hệ mật thiết với triều đình, chuyên nhận dạy dỗ con em hoàng thất và quan lại quyền quý, là nơi tụ tập tất cả những tiên sinh học vấn uyên thâm nhất trong cả nước, được các trường học cùng các sĩ tử trong dân gian hướng đến học tập, ngưỡng mộ không dứt. Trong Quốc Tử Giám chia làm 4 ban (lớp), Giáp Ất Bính Đinh. Ban Giáp đứng đầu, hoàng tử sáu tuổi thì có thể trực tiếp vào ban học tập, còn con cháu quan Ngũ phẩm trở lên thì phải trải qua tầng tầng lớp lớp sàng lọc, chỉ những người tài giỏi mới được nhập ban. Hàng năm, nơi này không ngừng đào tạo ra nhân tài trụ cột quốc gia, trong thành Kiến Khang, Quốc Tử Giám nằm trong một con phố nhỏ, càng tăng thêm hào quang cho Quốc Tử Giám khi tiên đế tự đề chữ, đặt tên là "Thành hiền phố", thành tựu hiền tài, đền đáp quốc gia. (đào tạo nhân tài, đền ơn quốc gia) ... có thể nói là phong quang cực điểm. Cùng ngày, Ngọc Hữu Đường nhận được danh sách học sinh của Quốc Tử Giám, tất nhiên là lấy từ chỗ Thái phó đại nhân. Bên trên có tên vài vị hoàng tử cùng với một vài con em đại thần. Thái phó còn rất cẩn thận, ngoài thông tin về mỗi người còn có chân dung kèm theo, nhìn rất sống động. Ngọc Hữu Đường đi đi lại lại trong cung mất cả một buổi chiều(từ 12h trưa đến 24h đêm), nhìn chung đã nhớ được hết thảy thông tin và khuôn mặt của mọi người trong danh sách. Trong quá trình hồi tưởng lại (kiểm tra xem nhớ hết chưa ý), hắn bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, trước kia khi ở trong chùa danh sách quan lại cũng là Thái phó đưa cho hắn... Nói cách khác, Tạ Thái phó tự viết về chính bản thân mình. Còn không tiếc dùng "Âm luật đạt đến trình độ hoàn mĩ", "Ngọc thụ lâm phong", "Nhân trung long phượng" chờ chút, như vậy là không phải là hết lòng dùng tính từ ca ngợi bản thân sao? Thật sự không nhận ra hắn tự kỷ như vậy a... Ngọc Hữu Đường nói cho việc này Bích Đường, ha ha ha ha, Bích Đường cười đến chảy cả nước mắt. Sau đó, khi đi báo cáo tình hình học thuộc bản danh sách của hắn cho Thái phó, liền tiện thể bán đứng hắn luôn. Khi về cung, Bích Đường cầm theo một mảnh giấy nhỏ của Thái phó đưa cho Ngọc Hữu Đường, bên trên nhàn nhạt một câu: Tất cả đều là thật, có chỗ nào buồn cười? Vả lại, lúc học thuộc danh sách không được phân tâm. Ngọc Hữu Đường:... ...... ........ Lại nói, khuê mật (bạn nữ thân thiết chốn khuê phòng) cả đời là như thế này sao? Sau đó một đường đuổi giết Bích Đường đến tận Ngự Hoa Viên. Ôi thiên a, Thái tử điện hạ ban ngày ban mặt lại cùng một tiểu cung nữ nô giỡn (nô đùa+đùa giỡn) "Điện hạ đuổi theo nhân gia a đuổi không kịp hí hí hí", mấy tên tiểu thái giám thấy vậy lại tức tối trở về bẩm báo với từng vị chủ tử. Khi Hoàng thượng biết việc này, hắn vỗ tay cười hớn hở: "Ha ha, xem ra trẫm sắp được ôm Hoàng tôn rồi..." ... Đám trọng thần trong triều chờ mong (mong đợi + kỳ vọng) phản ứng của Hoàng thượng đều lặng lẽ nuốt máu xuống (nội thương phun máu), tới tấp dặn dò nhi tử của mình, đợi đến khi Thái tử đến Quốc Tử Giám thì đánh hắn! Đánh chết hắn! Khi Nhị hoàng tử biết, tức giận ném vỡ ba bình sứ men xanh Quan Diêu loại tốt nhất, chờ khi hắn cùng bản vương học chung, nhất định phải cho hắn biết thế nào là đau khổ! Sáng sớm ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường trong vô vàn âm thanh oán giận cùng vô số ánh mắt cừu hận, ôm sách, bước qua cửa lớn của Quốc Tử Giám. Còn khoảng hơn mười ngày nữa, hắn phải lay lắt qua ngày, chịu dày vò ở đây hơn mười ngày nữa a. Hắn vừa bước vào lớp học, đám người vừa nãy còn ầm ĩ ngoài cửa kia nhanh chóng lặng ngắt, hắn đi đến đâu xung quanh liền có một khoảng trống. Tống Sái Tửu an bài chỗ ngồi cho hắn, hắn chậm rì rì đi đến chỗ ngồi, vừa mới ngồi xuống, trước, à, không có trước, bởi vì Thái tử điện hạ đương nhiên phải ngồi ở hàng đầu tiên, là sau cùng với trái phải hai bên, vài học sinh nhao nhao lôi kéo bàn ghế ra xa. Cực kỳ vô lễ. A, đồ câm. Hừ, đồ vô dụng. Xí, gái tính. (thực ra là nương khí) Bốn phương tám hướng truyền đến tiếng thì thầm khe khẽ. Mấy câu đầu thì coi như cho qua, nhưng câu cuối là cớ làm sao? Ngọc Hữu Đường hôm nay vì cố gắng xây dựng hình tượng uy vũ, tràn ngập khí thế anh hùng hảo hán mà mặc quân nhung (đại khái là quân phục) đến lớp, thế mà, mẹ nó, dám nói hắn gái tính? Ngọc Hữu Đường theo tiếng nói quay qua nhìn, người nói lời này...chính là Nhị hoàng tử điện hạ. Quả nhiên là đã bàn bạc kỹ càng, Ngọc Hữu Đường sờ sờ mũi, xem ra bị cách ly là điều khó tránh khỏi rồi. Đứng ở một bên xem, Tống Sái Tửu xấu hổ đến toát mồ hồi, cười làm lành nói: "Thái tử điện hạ, thật ra bọn họ bình thường cũng không phải như vậy. Với lại, hôm nay không có tiết cưỡi ngựa bắn cung, Thái tử điện hạ sao lại mặc quân nhung đến đây?" Đừng nói nữa! Sái Tửu chiêu bổ cứu (bổ sung+cứu vãn)này của ngươi đang chữa lợn què thành lợn tàn phế a Sái Tửu! Bích Đường đứng ở một bên liếc nhìn sắc mặt Thái tử điện hạ càng ngày càng đen, quay đầu ra chỗ khác, không đành lòng nhìn tiếp. Mà bắt đầu từ hôm nay, Tạ Thái phó chưa từng đặt chân vào Quốc Tử Giám trở thành tân nhiệm tiên sinh lên lớp dạy bọn họ. Bắt đầu lên lớp, tiết đầu tiên, Tạ Thái phó bình thản mở miệng nói câu đầu tiên: "Thánh thượng có lời, vì để phù hợp với tiến độ học tập của Thái tử, hôm nay bắt đầu học từ ." Cả lớp ngay lập tức mở miệng than thở, cực kỳ bất mãn. Bởi vì bọn họ vừa mới học xong và cách đây không lâu. Hôm nay lại phải học lại từ đầu... Có phiền(phiền hà, rắc rối, lôi thôi, rườm rà) hay không? Vài ánh mắt như dao đồng loạt đâm về người ngồi hàng đầu tiên, Ngọc Hữu Đường như mọc gai sau lưng (vì mắt như dao cắm đầy lưng mà), thành công gây nên một đợt hận thù mới. Nhị hoàng tử xem như là đại diện của lớp, hắn xoạt một cái đứng lên, bày ra dáng vẻ khiêm tốn hữu lễ hiếm thấy: "Tạ tiên sinh, bản vương đối với ngài từ trước đến giờ hết sức kính trọng. Thế nhưng hôm nay, ngài lại tích trữ (rắp tâm, toan tính, mang trong lòng, ấp ủ) tư tâm, vì một mình Thái tử mà làm chậm trễ tiến độ của mọi người, thật là làm trái công bằng đạo nghĩa." Thái phó đại nhân nghe vậy, ngay lập tức liền đáp lời: "Nhị hoàng tử nói rất đúng..." Nhị hoàng tử quay đầu, dương dương tự đắc nhìn ra phía sau, chắp tay thành quyền mỉm cười tự tin, mấy người phía sau cũng chắp quyền đáp lễ hăng hái ủng hộ. "Thế nhưng...", Thái phó đại nhân tiếp tục đề tài, đem tầm mắt Nhị hoàng tử kéo trở lại, nghe hắn từng chữ từng chữ liệt kê phân tích: "Đầu tiên, chỉnh sửa tiến độ không phải là nguyện vọng của thần, mà là ý chỉ của Thánh thượng. Nếu có gì dị nghị có thể đến chỗ Hoàng thượng bẩm báo, hạ quan địa vị thấp lời nói không có trọng lượng, khó trái thánh mệnh. Thứ hai, hạ quan chỉ phụng mệnh đến Quốc Tử Giám dạy học, dạy xong liền đi, không có bất kỳ liên hệ (liên quan + quan hệ) gì cùng với chư vị, càng không thể có tư tâm. Thứ ba, Khổng Tử từng nói, học mà không ôn lại thì cũng như không, chư vị mặc dù đã học qua nhưng học lại một lần nữa cũng không có hại gì. Thái tử điện hạ bảy tuổi đã thuộc , sau vì bệnh tật mới tĩnh dưỡng ở Tê Hà tự mấy năm, thần cả gan phong đoán, ở đó chắc chắn vẫn tiếp tục chăm chỉ học tập. So với chư vị, sợ rằng đã đọc qua không chỉ hai lần, cũng không có lời oán giận, vậy mà các vị đã..." Âm thanh kháng nghị theo từng lý do của Tạ Thái phó mà dần dần biến mất. Lời hắn nói từng câu từng chữ không những như châu như ngọc, đều có đạo lý, mà còn như kim châm đâm vào ngực Nhị hoàng tử, máu me be bét. Nhị hoàng tử sững sờ tại chỗ, vừa mới nãy còn như sói tuyết gào rú kiêu ngạo ngay lập tức đã biến thành chó con đau khổ đuôi thõng xuống dưới đất... Ô ô, Thái phó kinh tài tuyệt diễm như vậy... lại không muốn có bất kỳ liên hệ gì với bản vương... (bạn Dương chỉ chú ý đến vấn đề thứ hai thôi mọi người ạ) Nhưng ngay lập tức, "Thái Tử điện hạ, sợ rằng đã đọc qua không chỉ hai lần!!!!" xuyên vào tai hắn, Nhị hoàng tử bùng lên ý chí chiến đấu, được, vậy thì bản vương phải xem qua năm lần. Hắn đưa tay ra sau lưng, xòe năm ngón tay. Đám người phía sau nhìn không hiểu nên không có bất kỳ phản ứng nào. Nhị hoàng tử thấy phía sau không có tiếng gì, năm ngón tay vẩy vẩy ra hiệu mấy cái. (chắc là nắm vào rồi lại xòe ra) Các bạn trẻ cuối cùng cũng hiểu ra, vội vàng đứng dậy, vỗ tay vui mừng: "Được được được! Nghe lời Thái phó, chúng ta học lại lần nữa!" Nhị hoàng tử thu tay lại, cảm thấy khá hài lòng với biểu hiện của mọi người, cười cười nhìn Thái phó. ... Đối với Nhị hoàng tử mà nói, trong triều đình vẫn đục, Tạ Thái phó là hòn ngọc sạch sẽ thanh cao duy nhất. Không phải người bên mình, cũng không phải người của Tam đệ. Mười năm trước hắn một khúc lui địch, kinh diễm (kinh động, chấn động) thiên hạ, cũng kinh diễm cả tuổi thơ của Nhị hoàng tử. Sau khi vào triều, chưa từng giống như những người khác lá mặt lá trái, thổi phồng khoe khoang nịnh bợ, cũng không giống những người khác công khai châm chọc hay ngấm ngầm đả kích. Giống như hiệp khách độc hành vậy, một mình tiến bước , làm tốt bổn phận, chỉ một lòng phò tá phụ hoàng... (Đáng thương thay, khi bạn Dương bé nhỏ biết thần tượng của mình là Thái tử tiền triều chắc trái tim tan vỡ quá) Nếu như hôm nay hắn thấy biểu hiện của bản vương không tệ, là người thấu tình đạt lý, khoan dung độ lượng, nguyện ý đi theo bản vương thì thật tốt biết bao... Nhị hoàng tử càng ngày càng đắm chìm vào suy nghĩ của bản thân, ánh mắt nhìn Thái phó ngày càng nóng bỏng, lòe lòe ánh lửa. Nhưng Thái phó tựa như mặt gương, không cảm xúc nhìn hắn trong chốc lát. Sau đó thì quay đi không nhìn hắn nữa, than một tiếng cực nhẹ! Một tiếng này không lớn, thế nhưng ai ngồi hàng đầu tiên đều có thể nghe được. Bích Đường thấy thế, ngầm than một câu, chiêu bổ cứu này so với chiêu vừa nãy của Tống Sái Tửu thì vô cùng hoàn hảo! Một bên lén liếc trộm Nhị hoàng tử. Quả nhiên cái người ngồi hàng đầu này sắc mặt trở nên vô cùng rối rắm, chậm rì rì dán mông lại trên ghế, cảm xúc thay đổi nhanh như tên bắn, tim đập thình thình như trống trận. = . . = Đại khái là bị đả kích quá mức, ý chí chiến đấu của Nhị hoàng tử hoàn toàn bị dập tắt, buổi học đầu tiên cứ bình lặng trôi qua, thuận lợi kết thúc. Mãi đến tận khi thu dọn sách vở, Ngọc Hữu Đường vẫn cảm thấy không thể tin nổi. Hắn từng cái từng cái đem sách vở bút mực cất vào cái túi Bích Đường mang theo, một lúc sau, hắn nhìn quanh, trong phòng chỉ còn lại vài người. Mặt trời chiều dần ngả về tây, ánh tà dương từ từ chiếu vào trong phòng, như một tấm rèm mỏng giăng trên bầu trời trong trẻo. Đột nhiên, Ngọc Hữu Đường cảm giác được có một bóng đen trùm lên chính mình. Hắn từ trước đến giờ vẫn luôn luôn đề cao cảnh giác, trong chớp mắt, nắm chặt nắm đấm trong tay áo, xoay đầu nhìn lại... Cùng lúc đó, bên tai vang lên giọng nói mềm mại của Bích Đường: "Nô tỳ tham kiến Tam hoàng tử điện hạ." Ngọc Hữu Đường liền nhìn thấy khuôn mặt như ngọc đang tươi cười của lão Tam. Hắn thấp hơn Ngọc Hữu Đường một cái đầu. Vừa rồi là do ánh chiều tà, làm cái bóng của hắn của hắn dài, lớn hơn. Vì vậy làm cho Ngọc Hữu Đường có ảo giác là sắp gặp nguy hiểm. Đại khái là là do sự hiện diện của Nhị hoàng tử quá cường đại, tuy cũng ngồi ở hàng đầu tiên nhưng Ngọc Hữu Đường không chú ý đến hắn. Sau khi vào cung, hắn chỉ gặp đứa nhỏ này có một lần, hắn cũng không thích nói chuyện, bình thường chỉ cười. Tiểu Bao Tử (chắc thằng bé mặt bánh bao) vẫn cười đến ánh mắt cong cong, gọi: "Hoàng huynh..." Giọng nói cũng ngọt ngào trong trẻo. Đều là hoàng tử, nhưng thằng nhóc này đáng yêu hơn nhiều. Ngọc Hữu Đường giơ tay, ngón trỏ cong lại, gõ nhẹ vài cái lên phát quan của Tiểu Bao Tử, biểu đạt yêu mến. Tiểu Bao Tử được đáp lại, vui mừng nghiêng đầu: "Hoàng huynh, hôm nay bọn họ đều không để ý đến huynh, sau này ta chơi với huynh." Ngọc Hữu Đường cũng cười theo, gật gù đồng ý, Tiểu Bao Tử hài lòng ôm sách vở, cùng Thái giam thân cận dời đi. Ngọc Hữu Đường nhìn theo hướng Tam hoàng tử dời đi, lập tức liền thu hồi nụ cười, sắc mặt trở lại bình thường, cũng cùng Bích Đường ra khỏi lớp. Đi được một lúc trên hành lang uốn khúc, thì đột nhiên bị một bàn tay lớn túm cổ, chân đạp vào khoảng không, hắn là bị xách lên. Còn chưa kịp giãy dụa, Ngọc Hữu Đường đã được thả xuống, hắn lấy lại tinh thần, phát hiện mình đã bị đưa đến một chỗ tối tăm âm u, giống như là một cái hành lang chật hẹp. Hắn ngước đầu nhìn, dựa vào ánh sáng mờ mờ, nhìn nhìn người xách mình, rõ ràng chính là Thái phó đại nhân khi nãy vừa giảng bài xong thì đứng dậy về luôn. Vóc người Thái phó đại nhân rất cao, bây giờ đứng rất gần, thì liền thấy cao hơn hắn hẳn hai cái đầu. Hắn cụp mắt nhìn Ngọc Hữu Đường, sắc mặt hòa nhã thản nhiên, nói: "Ngươi so với trước kia nặng hơn không ít." Thái dương Ngọc Hữu Đường giật giật: ngươi xách ta đến đây là để chuyện này? "Ta không phải muốn nói chuyện này!" !!! Người này thật sự có đọc tâm thuật sao, Ngọc Hữu Đường sắc mặt không vui quay ra nhìn chỗ khác, nhỏ giọng thầm thì: "Không phải nói chuyện này mà vẫn cố tình nói, ha ha." Thái phó đại nhân căn bản không nghĩ chuyện mình vừa nói là vấn đề to tát, lại bình tĩnh dặn dò một chuyện khác: "Cách xa Tam hoàng tử một chút." "Ta tự biết, không cần ngươi phải nhắc." Tam hoàng tử vẫn còn nhỏ như thế, vậy mà thế lực sau lưng lại có thể đối đầu với thế lực của Nhị hoàng tử, tự nhiên có thể nhận ra bất đồng với bộ dạng bên ngoài non nớt suốt ngày cười cười. Thái phó cố ý tới nhắc nhở hắn việc này, không phải là hoài nghi trí não mình thiếu hụt (sứt mẻ, thiếu, trống) sao? Hắn càng không muốn để ý Thái phó nữa, lại xoay tầm mắt về chỗ khác. Có thể là do nơi này chật hẹp, mắt không muốn nhìn nhưng không thể toại nguyện được. Hắn cao lớn như vậy, lại đứng chắn ở đằng trước, muốn không nhìn cũng rất vất cả có biết không! Đành phải dựa vào tường thấp phía sau, tức giận nghiến hàm. Thái phó cũng không nhiều lời, chỉ nói: "Biết thì tốt." Ngọc Hữu Đường không kiên nhẫn, ừ liền ba tiếng, cung không ngẩng đầu. Đột nhiên, hắn thấy người phía trước bỗng nhiên tiến sát vào, ngay sau đó, phát quan trên đầu rung nhẹ, rất rất nhẹ, rất khó phát hiện. Ngọc Hữu Đường lúc này mới ý thức được, Thái phó đang bắt chước vừa nãy lúc hắn gõ Tam hoàng tử, gõ đầu hắn một cái. Chơi vui lắm à? Không thể nhịn được nữa, hắn nắm chặt quyền, đứng thẳng dậy, ngửa mặt chuẩn bị mắng mở miệng mắng người. Thái phó nhanh hơn hắn một bước, mở miệng trước, giọng nói thâm trầm: "Ngươi cũng không thích bị làm như thế này, sao lại nghĩ người khác thích?" "Không thể nói lý (ngang ngạnh, khó bảo, không thể dùng lý lẽ để khuyên răn)." Hắn tiếp tục mở miệng phê bình. Ngay lúc Ngọc hữu Đường cơn giận đạt đến mức đỉnh điểm chỉ chạm một cái là nổ bùm, thì hắn đã quay lại chỗ rộng rãi sáng sủa. Hình như là Thái phó vừa xách hắn vứt trở lại hành lang rồi. Thái tử điện hạ bỗng nhiên biến mất không dấu vết đột nhiên xuất hiện, Bích Đường bước lên trước, ôm lấy hắn, mừng đến phát khóc. "Điện hạ đang nhìn cái gì vậy?" Bích Đường lau nước mắt, lay lay Ngọc Hữu Đường từ nãy đến giờ vẫn không nhìn lại mình. Ngọc Hữu Đường chỉ chỉ vách tường bên cạnh. Bích Đường nhìn tường rồi lại nhìn Thái tử, lúc này mới phản ứng lại: "À à à, nô tỳ thiếu chút nữa thì quên mất, ở chỗ này có mật đạo của Thái phó đại nhân, chẳng trách vừa này điện hạ đột nhiên biến mất," nàng thể hiện khả năng suy luận tường thuật lại sự việc: "Thì ra là vậy, thì ra là bị Thái phó đại nhân bắt vào đây a!" Ngọc Hữu Đường: ... ....