Đoàn người Tề vương nghe vậy sắc mặt đại biến.
Rèm che vàng hơi lay động, tiến dần nên núi. Cuối cùng liễn cũng được các thị vệ khiêng đến bậc thang cao nhất, ngồi bên trên, chính là Hoàng đế bệ hạ một thân long bào.
Mặc dù hắn đã hơn năm mươi, nhưng nhìn vẻ ngoài mới đang nhi lập đích niên*, gió núi thổi qua, áo bào rực rỡ hơi lay động, lúc đó trên người vị lão đại như lấp lóe hào quang của thiên tử.
*chắc khoảng 30~40 gì đấy
"Hôm nay cửa Tê Hà tự náo nhiệt quá nà." Hắn cười híp mắt nói: "Xem ra Hữu Dương với trẫm thật giống nhau, phụ tử liên tâm, cùng vội vã đến thăm Thái tử điện hạ vào cùng một ngày, ha?"
Tất cả mọi người đứng ngoài cửa vội vàng quỳ lạy, hô to vạn tuế.
Chỉ có một mình Tề Vương, đứng thẳng tắp ở chỗ cũ, đối mặt với phụ hoàng của mình, sắc mặt hắn đột nhiên trở nên u ám: "Phụ hoàng, ngài tới thật đúng lúc, đám tiểu hòa thượng của Tê Hà tự đang chặn đường ta, không cho ta đi vào nhìn bệnh tình huynh trưởng, chậm trễ tình cảm huynh đệ của ta và Thái tử điện hạ, hà cớ vì sao?"
Hoàng đệ bệ hạ nhíu mày "Ừ" một tiếng, nói: "Thật sao?" hắn liếc nhìn Tạ Hủ: "Liễu đại nhân, vì sao không cho Tề vương điện hạ vào trong tự?"
Tạ Hủ đứng dậy, phủi bụi đất bám trên áo bào, giọng nặng nề: "Bệnh tình của Thái tử điện hạ đã tiến vào giai đoạn cuối, diện mạo có phần thay đổi, đặc biệt giao phó với thần, mấy ngày này không muốn gặp ai. Chỉ cầu trong quãng thời gian còn lại, không có người thân đến thăm, sợ rằng sẽ khiến các ngài càng thêm bi thương."
"Ha ha ha ha ha," Tề vương đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to, cười giễu, nói: "Bệnh tình đến giai đoạn cuối? Diện mạo thay đổi? Sợ là lúc sinh mặt mũi dữ tợn thì có, phụ hoàng, các người còn muốn gạt ta?" Hắn nhìn về phía Tạ Hủ: "Còn ngươi nữa, phản tặc, ngươi cho rằng ta không biết ngươi là ai hay sao? Đám người các ngươi, thông đồng lừa gạt cô lâu như vậy!"
Hoàng đế bệ hạ vẫn chưa thu hồi nụ cười: "Hữu Dương nói gì vậy, càng nói trẫm càng không hiểu."
"Ngài đừng tiếp tục đóng kịch! Diễn nhiều năm như vậy, uổng ta gọi ngươi một tiếng phụ hoàng, lại để một nữ nhân trên đầu ta lâu như vậy!" Tề vương nhìn bốn phía xung quanh: "Từng người các ngươi, đừng tưởng rằng cô không biết Ngọc Hữu Đường thật sự đã chết! Tỷ tỷ song sinh của hắn nữ giả nam trang đóng giả hắn!"
Hoàng đế bệ hạ nhìn hắn: "Lừa ngươi thì có làm sao?"
Tề vương nghiến răng: "Không có làm sao, ngài chờ người trong thiên hạ chế nhạo đi, để một nữ nhân ngồi vào vị trí Thái tử lâu như vậy mà không để cho ta một cơ hột nào," phiên vương trẻ tuổi cao giọng: "Lên, bắt hết đám người đang đứng đây với tất cả người trong chùa lại!"
Ánh mắt của hắn vô cùng sắc lạnh, gằn từng chữ: "Bao gồm cả, Đương kim thánh thượng."
Ngay lập tức, hai đội binh lính cùng nhau giơ đao kiếm đặt sát bên gáy Tề vương, bao vây hắn không có kẽ hở.
"Các ngươi...... Các ngươi, tại sao?"
Hoàng đế bệ hạ nhìn chăm chú ánh mắt ngạc nhiên của đứa con thứ hai, nở một nụ cười nhã nhặn đầy thỏa mãn, lão nhân mặc hoàng bào nhìn xuyên qua tầng tầng binh lính đang áp chế hắn, ánh mắt rơi trên người thanh niên mặc hồng bào:
"Chà, Niệm Lễ, ngươi ra đây giải thích cho nó đi."
Đám thị vệ tách ra thành một con đường, để Phương Niệm Lễ thong dong thoát ra, so với nét mặt đầy ngạc nhiên cùng thất vọng của Tề vương điện hạ thì hắn lại có vẻ vô cùng trấn định, từ từ nở nụ cười trầm tĩnh.
Tề vương rút kiếm trong tay, thân kiếm vừa thoát vỏ mấy li, đã bị một binh sĩ đứng bên lập tức đẩy trở lại.
Tiểu Phương Thủ phụ phất nhẹ ống tay áo, hai tay chắp lại, hướng Hoàng đế bệ hạ hành đại lễ, rồi mới quay người nhìn lại Tề vương, cực kỳ lạnh nhạt hành một cái lễ: "Vi thần tham kiến Tề vương điện hạ."
Tề vương nhắm mắt lại, rồi nhìn Phương Niệm Lễ vô cùng nghiêm túc: "Ngươi vẫn luôn gạt ta?"
Phương Niệm Lễ gấp quạt lại: "Lừa gạt? Không hề, thần chỉ trung với Thánh thượng trung với Đại Lương, thành thật làm một mật thám thôi."
Bốn phía một mảnh im ắng.
Nét mặt Tề vương không thể tin nổi, hắn giãy giụa hai cái, muốn lao tới chỗ Phương Niệm Lễ, đối phương chỉ ung dung thỏng thả lùi lại một bước, rồi dửng dưng nhìn hắn:
"Tề vương điện hạ, lén lút cấu kết với phản tặc là trọng tội, thần niệm tình bằng hữu nhiều năm, khuyên ngài ngoan ngoãn chịu trói. Nếu cứ như thế này, ngày càng gần mặt đất hơn đấy."
"Ôi ôi ôi?" Hoàng đế bệ hạ bình thản phất tay một cái, cắt ngang lời hắn: "Đừng nói như vậy chớ, Niệm Lễ, chớ nên dọa nhị nhi tử của trẫm nha, cửa Phật là chốn thanh tịnh, không chịu nổi huyết quang đâu."
Lão nhân mặc hoàng bào bước từng bước đến gần Ngọc Hữu Dương đang bị bao vây giữa một đám người, đỡ hắn đứng thẳng dậy, nhìn hắn đầy từ ái, từ tốn nói: "Hữu Dương, con nói nghe thử coi, từ nhỏ đến lớn, sao mãi mà không tiến bộ, cứ một mực đi theo con đường cực đoan vậy."
Tề vương hít sâu một hơi: "Lão già, ha ha, ngươi còn dám nói ta? Để một nữ nhân đê hèn nữ giả nam trang ngồi ở vị trị Thái tử lâu như vậy, đợi đến khi toàn bộ người trong cung, trong thiên hạ biết được, xem ai mới là người bị chế nhạo, ta vì bảo toàn thể diện Ngọc thị, dùng chút thủ đoạn thì có làm sao?""
"Ừm......" Hoàng đế bệ hạ trầm giọng đáp, móc từ trong áo bào rộng ra một phong thư, "Phạch phạch" đập nhẹ lên trên mặt Tề vương: "Còn tưởng không ai biết a, đúng là ngươi, nửa đường treo đầu dê bán thịt chó cứu phế hậu Khương thị và cha nàng ta, còn cấu kết với một nhà lão Phương để uy hiếp ta, Hữu Dương a, ngươi nói tội trạng của ngươi không lớn. Ngươi cho rằng hôm nay nhận được tin ở Tê Hà tự, lão Phương sẽ trở thành hậu thuẫn của ngươi, vì ngươi mà dẫn đầu đám quần thần bức vua thoái vị?"
Xé phong thư, lão Hoàng đế lôi tờ thư ố vàng ra, xé nát vụn: "Ai, chuyện liên quan đến Thái tử thật, đều ở trong tờ giấy phế hậu Khương thị đưa cho ngươi, còn lại thì không có ai biết. Chân tướng quan trọng đến như vậy sao? Hữu Dương, tuổi trẫm cũng đã lớn, vốn dĩ để Thái tử điện hạ giả chết, là vì lót đường cho ngươi, để ngươi thuận lợi tiếp nhận vị trí Thái tử. Ngươi lại làm hay lắm, ngầm bày ra một đống mánh khóe để đối nghịch với cha ngươi, ngươi nói tính hấp ta hấp tấp này của ngươi đến bao giờ mới có thể thay đổi đây?"
Nói xong, Hoàng đế bệ hạ cầm những mảnh giấy vụn trong tay vung lên trước mặt Tề vương, như tuyết bay tán loạn trong không trung.
Tề vương điện hạ cười lạnh: "Ha ha, lão già, sống hay lắm!" Hắn đột nhiên kích động giãy dụa kêu to: "Một nhi tử bị câm chết yểu, một đứa thì bị giết chết, chờ ta chết rồi, nhìn ngươi sau này thế nào! Đoạn tử tuyệt tôn, đáng đời ngươi!"
"Ừ...... Nhi tử ngoan của ta......" Ánh mắt Hoàng đế bệ hạ trở nên khó hiểu, hắn như trưởng bối vỗ vỗ vai Tề vương: "Trẫm đương nhiên sẽ không để cho con chết......"
Rồi lập tức chắp tay ra sau lưng: "Niệm Lễ, đến cắt đầu lưỡi hắn."
Hai binh sĩ bên cạnh lập tức bóp miệng Tề vương điện hạ, kéo mạnh lưỡi hắn ra. Tề vương không thể thốt ra bất kỳ lời nào, chỉ có thể a a a như người câm, trong yết hầu phát ra tiếng nôn mửa, Phương Niệm Lễ ôn hòa nhìn hắn một cái, ung dung thong dong trấn định như chỉ đang uống trà, lấy dao găm trong tay áo ra, tiến đến gần......
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết vang vọng dãy núi, chim chóc nháo nhào bay về phía chân trời.
Nước mắt Tề vương tràn mi, che miệng, máu tươi chảy từ kẽ tay lượn dài trên mu bàn tay, hắn quỳ phịch xuống bên chân Hoàng đế bệ hạ, hai tay sờ soạng quơ loạn trên bậc thềm bụi bặm, nhưng không thể mò được bất cứ thứ gì.
Sắc mặt hắn càng ngày càng tái xám, nhìn y như người chết.
Lão Hoàng đế cụp mắt liếc hắn một cái: "Sách công công, ra chỉ. Tề vương Ngọc Hữu Dương, vì tội cấu kết với phản tặc Khương thị mà phải tiến hành phải bức cung, không ngờ lại phát điên, giờ thần trí không rõ, trẫm niệm tình phụ tử trước đây, miễn tội chết, nhốt vào thiên lao, cả đời không được đặc xá."
****
Xử lý xong xuôi hết thảy, Hoàng đế bệ hạ than thở một câu: "Chuyện xấu trong nhà không nên phô ra ngoài a, lại để người khác cười nhạo rồi, ôi" rồi bước lên trên liễn, thị vệ áp giải Tề vương ủ rũ, thẫn thờ theo sát phía sau, chậm rãi bước xuống những bậc thang.
Mấy tiểu hòa thượng vội vàng mang đất cát tới, dùng chổi quét nhanh những vết máu loang lổ và đoạn lưỡi đầy máu.
Phương Niệm Lễ không vội vã rời đi, vẫn đứng tại chỗ cùng với Tạ Hủ bốn mắt nhìn nhau, gió thổi áo bào hắn bay phấp phới, như máu tươi đang bắn tung tóe. Khuôn mặt hắn ôn hòa trong sáng, không ai ngờ được, hắn lại có thể hành hình không chớp mắt lấy một cái.
Chứng kiến tất cả, vẻ mặt Tạ Hủ vẫn hờ hững như trước, hỏi: "Phương Thủ phụ sao còn chưa đi?"
Phương Niệm Lễ khẽ mỉm cười, lấy một phong thư ra đưa cho Tạ Hủ: "Bệ hạ khiển ta âm thầm giao cho ngài, ngài ấy muốn nói với ngài và Thái tử điện hạ, tất cả những gì đã sắp xếp an bài cho mọi người đều ở trong thư."
Tạ hủ tiếp nhận thư, nói: "Làm phiền rồi."
"Không có gì, Tạ Thủ phụ," ánh mắt Phương Niệm Lễ trong suốt, khác hẳn vừa nãy, nói những lời kính trọng: "Khi ngài còn ở vị trí này, hô mưa gọi gió, túc trí đa mưu, mà trong lòng lại không có để tâm bất cứ chuyện gì. Từng là mục tiêu mà tại hạ một lòng hướng đến, bây giờ, ta nghĩ, ta đã đạt được."
Tạ Hủ giương môi: "Ngài nói quá lời," hắn nhìn điểm nhỏ màu vàng ở phía xa xa: "Những lời này, ta thật không gánh được, cũng không mong có thêm những từ như vậy để hình dung ta."
Phương Niệm Lễ thu tay lại vào trong tay áo: "Ta biết, phần đời còn lại, ngài sẽ không trở về chốn hoàng cung này nữa, mong mọi chuyện sau này của ngài thuận buồm xuôi gió, cùng Thái tử bạc đầu giai lão."
Thiếu niên nói xong, bước từng bước xuống thềm đá, gió thổi lá cây tung bay, Tê Hà sơn như thức tỉnh.
*****
Khi Tạ Hủ vội vã trở lại bên ngoài phòng, Bích Đường vô cùng phấn khởi nói cho hắn biết, Thái tử điện hạ thuận lợi hạ sinh một bé gái.
Nam nhân gần như ngay lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.
Vì Linh Lan, cũng là vì chính hắn.
Hắn đang định đẩy cửa bước vào, nhưng đột nhiên dừng lại, nhìn sang Bích Đường đang đứng bên cạnh, dặn dò: "Bích Đường, nhanh giúp ta lấy một chậu nước ấm đến đây."
"Là để cho điện hạ lâu thân thể?" Bích Đường vẩy vẩy tay: "Không cần đâu, cung nữ với ta đã xử lý sạch sành sạch tất cả mọi thứ trong phòng rồi."
"Không, là ta muốn rửa mặt."
"Ể?"
Tạ Hủ mặt không biến sắc: "Lúc nhìn khuê nữ, ta không muốn thứ nàng nhìn thấy đầu tiên lại là khuôn mặt dịch dung của phụ thân."
".......................................................... Được rồi! Đại nhân ngài chờ chút!"
Bích Đường vừa 囧 vừa nhanh chân chạy đi.
****
Tạ Hủ đi tới cạnh giường Ngọc Hữu Đường, lúc này thiếu nữ đang nằm trong chăn ấm, có lẽ là được nghỉ ngơi nên sức lực phục hồi được một ít, sắc mặt nàng khá hơn trước một chút.
Nàng ôm nữ nhi ở bên người, nằm cùng nhau.
Tạ Hủ ngồi bên mép giường, kéo sợi tóc dính trên thái dương nàng, đau lòng nói: "Vất cả rồi."
"Là nữ hài, là nữ hài, đúng là nữ hài! Ta thắng!" Nàng quay sang nhìn nữ nhi, giọng vui vẻ nhưng vô cùng yếu ớt.
Tạ Hủ dịu dàng xoa xoa khuôn mặt nhiều nếp nhăn của đứa bé trong tã lót: "Không xinh đẹp được như mẫu thân rồi."
"Tiểu hài tử nào sinh ra cũng đều như thế, lúc chàng mới ra đời cũng như vậy nốt, không cho phép sỉ nhục nữ nhi của ta, con sau này nhất định rất xinh đẹp." Ngọc Hữu Đường vứt tay hắn ra: "Không cho phép quấy rầy con, con đang ngủ, đừng có đánh thức."
"Ừ, vừa mới ra đời, đã đoạt hết toàn bộ sủng ái đáng nhẽ là của ta đi rồi." Tạ Hủ nói khẽ, véo nhẹ cái mũi của Ngọc Hữu Đường, tiện thể nói: "Hoàng thượng giao cho ta một phong thư, ta đã đọc qua rồi, nội dung đại khái là đề cập đến những nơi sau này chúng ta có thể đến ở, cùng với vài việc linh tinh. Nàng có muốn đọc không?"
Hắn tận lực không nhắc đến chuyện Nhị hoàng tử phát sinh trước của chùa với Ngọc Hữu Đường.
"Không cần, mẫu thân ta đã sớm nói cho ta biết hết rồi," Ngọc Hữu Đường nhìn lại Tạ Hủ: "Bà bảo chúng ta đến phía bắc định cư, phong cảnh nơi đó rất đẹp, dân chúng chất phác, cách Trung Nguyên cũng xa, từ nay về sau sống thật tốt, không cần bận tâm đến thế sự nữa."
"Vậy mẫu thân nàng thì sao?"
"Trong thư phụ hoàng không nói cho chàng biết à?" Ngọc Hữu Đường nghiêng đầu nhìn đứa bé: "Nói ra cũng thật là, bà đang mang thai, vẫn là của Hoàng thượng. Vì người kia mà khổ hơn nửa đời, cuối cùng vẫn lựa chọn tiếp tục ở lại bên người kia mà chịu khổ, dâng hiến cả đời cho hắn. Chắc vì ta được nuôi lớn như nam hài, nên không thể hiểu được tư duy của nữ nhân."
Tạ Hủ sáng tỏ: "Chẳng trách cuối thư lão Hoàng đế còn viết, "Con rể tốt không cần lo lắng vị trí Thái tử, trẫm còn đang độ trai tráng bảo đao vẫn chưa cùn".
"...... Là phong cách của hắn......" Khóe miệng Ngọc Hữu Đường giật giật, Tạ Hủ nâng nàng từ từ ngồi dậy, Tạ Hủ nhìn nàng chăm chú, đợi nàng ngồi vững, liền giang hai tay, ôm nàng vào trong ngực.
Viền mắt nam nhân lập tức ửng đỏ, hắn không muốn để tiểu cô nương nhìn thấy dáng vẻ ấy của hắn, nhưng hắn không thể nào kiềm chế nổi.
Ngọc Hữu Đường vỗ lưng hắn hai cái, oán giận: "Làm cha rồi, còn như tiểu nam hài vậy, ôm tới ôm lui."
Tạ Hủ áp vào tai nàng, giọng ghìm nén, nhưng vẫn có thể khiến người ta nhận ra được tình cảm sâu đậm: "Linh Lan, ta từng có một giấc mộng."
"Hả?"
"Khi đó nàng còn nhỏ, ở trong chùa, hái một cành đào cho ta."
"Làm sao thế được, chẳng phải tất cả cây đào đều bị chàng phát điên chặt sạch rồi thây."
"Sau đó trong mộng nàng biến mất, chỉ sợ đấy là giấc mộng đáng sợ nhất đời này của ta."
"Ừ," vỗ lưng: "Vỗ lưng, không phải bây giờ vẫn đang khỏe mạnh bên cạnh chàng sao?"
Cuối xuân năm nay, lúc ta từ Đài Châu trở về, nhìn nàng trong rừng hoa đào đi tới gần ta, nàng biết khi đó ta nghĩ gì không?"
"......"
"Sao không nói gì?"
"Ầy, giả câm lâu quá, không thích nói nhiều."
"......"
"Nhưng mà, ta không nói lời nào không có nghĩa là ta không biết, ta biết bây giờ chàng đang nghĩ điều gì, ta biết hết."
Tạ Hủ không nói thêm gì nữa, ôm chặt thiếu nữ trong lòng hơn, cằm chôn càng sâu: "Vậy thì tốt."
___Tiểu cô nương của ta, ta chưa từng biết tới cảm giác mộng đẹp trở thành hiện thực, mãi đến tận khi có được nàng.
【 HOÀN TOÀN VĂN 】
Truyện khác cùng thể loại
99 chương
1275 chương
40 chương
91 chương
16 chương
40 chương
322 chương
34 chương