Hi Hòa năm thứ ba tư, mùa xuân.
Trăm hoa dưới mưa xuân, suối trong chảy róc rách.
Trong Phụng Thiên điện, Ngọc Hữu Đường một thân áo lụa đỏ thẫm, phát quan làm từ ngọc châu da biện*, dùng một cây trâm vàng cố định, hào hoa phú quý đoan chính.
(*da biện: mũ quan xưa chi 2 loại, mũ da và mũ tước, quan võ dùng mũ da, quan văn dùng mũ tước, bạn Đường đang dùng loại dành cho quan võ.)
Hắn chậm rãi bước lên bậc thềm đỏ thắm, rồi xoay người lại, ngồi xuống ghế dựa bên trái long ỷ...
Dưới bậc, quan lại phân thành hai bên, đợi hắn ngồi xuống, đồng loạt giơ ngọc hốt trong tay, quỳ lạy làm triều lễ: "Thái tử điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế______"
Ngày thứ nhất đương kim Thái tử thượng triều nghe tấu và giải quyết chính vụ, đám đại thần có chút tò mò, liền từ khe hở len lén ngước nhìn vị Thái tử mới sắc phong chưa được bao lâu đã bị Hoàng thượng phân đi giám quốc...
Da trắng không tì vết, quần áo đỏ rực như ban mai, đôi trường mâu giống như đúc với Hoàng thượng bệ hạ, đen tuyền.(một màu đen huyền bí)
Ba màu này hợp lại với nhau, đẹp khiến người ta kinh hãi.
Ngay lúc này, một vị công công đứng bên mở miệng nói hộ: "Các vị đại nhân kính xin bình thân."
Chư vị đại thần bên dưới thu mắt, đồng thời đứng dậy.
Tiếc thay... lại là người câm.
Bởi vì Ngọc Hữu Đường không thể nói chuyện, vì vậy ở trước ghế dựa của hắn đặt một cái bàn nhỏ màu vàng bằng gỗ lê.
Bên trên có giấy mực, để khi hắn nghe tấu, giải quyết chính vụ thì tiện tay viết ý kiến, sau đó để công công bên cạnh đọc lên.
Đám đại thần liếc mắt nhìn cái bàn nhỏ này một cái ngay lập tức cảm thấy đau đầu, thượng triều vốn đã mất nhiều thời gian, bây giờ tấu xong còn phải chờ Thái tử viết xong rồi còn đọc ý kiến rồi mới được tấu tiếp.
Không biết có kịp về ăn trưa không? Đám đại thần quay ra nhìn nhau, tâm ý tương thông, hôm nay mọi người phải nói càng ngắn gọn càng tốt hen.
Chỉ là một màn sau đó lại khiến mọi người kinh hãi.
Thời điểm vị đại thần đầu tiên bẩm tấu, Ngọc Hữu Đường chỉ liếc nhìn hắn một cái, rồi bắt đầu cầm bút, cúi đầu lắng nghe. Hắn vừa mở miệng, Thái tử điện hạ ngay lập tức viết nhanh như gió. Đến khi hắn nói xong hỏi xin ý kiến, gần như lập tức kiến giải đã được được cho công công bên cạnh đọc lên rồi.
Ối chời ơi! Một người câm không thể nói chuyện hiệu suất còn cao hơn cả Hoàng thượng, lại còn mạch lạc rõ ràng "nhất châm kiến huyết*"?!
(*nhất châm kiến huyết: nói trúng tim đen, gãi đúng chỗ ngứa, lời nói sắc bén)
Đám đại thần trợn mắt há mồm.
Tay Ngọc Hữu Đường hơi siết bút lông sói, vẫn luôn chú ý vẻ mặt những người phía dưới.
Trong đám đại thần, chỉ có hai người hắn không nhìn thấu được, là hai người đứng đầu tiên của mỗi bên.
Một là Phương Thủ phụ, một là Tạ Thái phó.
Hai người đều mặc quan phục nhất phẩm, sắc áo đỏ rực, trước ngực có thêu bạch hạc đang giương cánh bay lên.
Phương Thủ phụ đã quá năm mươi, còn Tạ Hủ mới hơn ba mươi, nhưng khí chất bình tĩnh kia thì thập phần tương tự.
Ngọc Hữu Đường đã chán nhìn bộ dáng ngàn năm không đổi kia của hắn, dự định đùa giỡn hắn một phen.
Vừa lúc Thái Bảo đại nhân bẩm tấu, nói là Thái tử điện hạ phải nhanh nhanh chóng chóng tìm cho mình một vị Thái tử phi, thuận tiện thì đề cử luôn tiểu nữ nhi của chính mình.
Đám đại thần còn lại trong lòng âm thầm khinh bỉ, cái lão già này đúng là sốt ruột không nhịn được, chưa chi đã muốn trèo cành cao rồi!
Ngọc Hữu Đường ngắm Tạ Thái phó một hồi, nhanh chóng viết lên giấy một câu, rồi đưa cho thái giám.
Công công cẩn thận ngâm đọc từng chữ: "Trước tiên cảm ơn hảo ý của Thái Bảo đại nhân. Bản cung tuổi hãy còn nhỏ, quốc sự vẫn còn nhiều thứ chưa rõ, vẫn nên toàn tâm học tập, tạm thời không thể có ý niệm này. Hơn nữa đại nhân xem, Thái phó đại nhân cũng đã hơn ba mươi, vẫn luôn canh cánh triều sự đến nỗi không có thời gian mà cưới vợ."
Thành công chuyển đích oán hận, Thái Bảo đại nhân cùng mọi người mắt sắc như dao đồng loạt hướng về Tạ Hủ đứng hàng đầu tiên mà lườm nguýt chém giết, cũng phải ha, Thái phó đại nhân tuổi cũng lớn rồi mà sao vẫn mãi không thèm cưới vợ, còn nhọc người ngoài phải lo nghĩ giúp hắn nữa chứ! Lần trước là Hoàng thượng, bây giờ lại tới phiên Thái tử, còn hắn thì sao cứ ung dung như thế hả?!
Tạ Hủ mặc dù là mục tiêu công kích, nhưng vẫn rất thoải mái, bình ổn nói: "Xưa nay hoàng tử đều lập phi từ rất sớm, nếu như điện hạ có ý nguyện này thì cũng không cần phỏng theo hạ quan."
Công công lại sáp đến nhìn xem Ngọc Hữu Đường viết cái gì rồi đọc lên: "Tạ tiên sinh là lương sư của bản cung, suy cho cùng, ta vẫn muốn lấy đại nhân làm tấm gương để học tập."
Tạ Hủ mặt không đổi sắc, nói tiếp: "Nếu điện hạ đã cố tình muốn vậy, hạ quan chắc chắn sẽ nhanh chóng cưới vợ để không làm lỡ điện hạ thành gia lập thất."
Ngọc Hữu Đường hung ác lườm hắn một cái, lập tức viết: "Không cần! Thái phó đại nhân vẫn nên tiếp tục tận tâm cống hiến cho đất nước đi!"
Đại khái cảm nhận được sự cường hãn của dòng chữ kia nên công công bên cạnh dồn hết tâm trí ngắt câu rồi dùng sức nhấn mạnh.
Đám đại thần bên dưới nghe thấy thế, nhao nhao ngẩng đầu nhìn Thái tử, tiểu tử này quả thật y đúc cha hắn, hỉ nộ khó lường, rõ ràng đã đồng ý sau này thì lại bày đặt khó ở.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên thượng triều của Thái tử điện hạ của chúng ta kết thúc bằng màn lau mồ hôi của đám đại thần.
= . . =
Hạ triều, Ngọc Hữu Đường nghênh đón một vị khách quý.
Là Phương Thủ phụ.
Hắn tìm Ngọc Hữu Đường cũng không có việc gì cả chỉ nói là muốn trí sĩ.
Không thể nghi ngờ được, đây rõ ràng là một chuyện hay, nhưng Ngọc Hữu Đường vẫn hư tình giả ý một phen, viết: Thủ phụ đại nhân là rường cột của đất nước, rường cột của rường cột, hơn nữa bây giờ Hoàng tượng vô tâm với quốc chính, tuổi tác của ta hãy còn nhỏ, sao có thể để Phương Thủ phụ trí sĩ đây.
Phương Thủ phụ thở dài một cái, rồi từ từ hành lễ: "Hạ quan đã già rồi, xin điện hạ cho phép ta trí sĩ đi."
Ngọc Hữu Đường cũng thở dài theo, viết: Nếu Phương đại nhân đã cố chấp như vậy, vậy... bản cung cũng không tiện ngăn cản nữa.
Phương Thủ phụ từ quan, một phần lớn đám đại thần phản đối, muốn giữ lại, nhưng lão nhân này vẫn hết sức quyết tuyệt đi rồi.
Lão vừa đi, trong triều rối loạn.
Rất nhiều đồng đảng của Phương Thủ phụ cũng bắt chước trí sĩ: Nhị hoàng tử đã xuất cung làm phiên vương, Phương lão đại cũng đã từ quan, còn không đi nhanh muốn ở lại chờ Thái tử điện hạ chỉnh chết à?
Trong đó có không ít kẻ mới hơn ba mươi tuổi, sớ xin trí sĩ còn không thẹn viết: cáo lão hồi hương...
Trong lục bộ nội các đều có người trí sĩ, trong nháy mắt để trống một đống vị trí, mặc dù cũng không quá nghiêm trọng, nhưng cũng đủ khiến Ngọc Hữu Đường đau đầu.
Thái tử điện hạ trẻ tuổi bấy giờ mới hiểu được, vị lão nhân hơn 60 tuổi, trải qua hơn bốn mươi năm hục hặc đấu đá nhau, ngươi tới thì ta đi...
Trước khi đi còn không quên dùng mánh khóe thủ đoạn bẩn thỉu ra oai với mình lần cuối.
Ngọc Hữu Đường cấp tốc xử lý, Tạ Hủ ở trong triều chính là trái tim của mọi người, được phần lớn người để cử, không tới mấy ngày, Tạ Hủ được chính Hoàng thượng tự mình hạ chỉ, thăng cấp thành người đứng đầu Đại học sĩ, trở thành tân Thủ phụ nội các kiêm luôn Chính nhất phẩm Thái phó.
Ngoài hắn ra Ngọc Hữu Đường cũng chưa từng quên mấy phụ tá của mình, bây giờ trong triều có nhiều vị trí còn trống, chính là thời cơ để sử dụng bọn họ.
Từ Giai, Thẩm Hiến, Dường Trình Hòa, Nghiêm Chính Bạch, Đào Viêm.
Hắn lại một lần nữa lục lọi ra tờ giấy có tên mấy người này, nhất định phải đưa một người trong bọn họ vào được Chiêm sự phủ*.
(*nơi cung cấp thông báo mọi việc cho Thái tử)
Ngọc Hữu Đường nhanh chóng chọn được một người, Dương Trình Hòa.
Trước kia cũng đã từng nhắc tới, văn thải tốt đẹp, tâm tư kín đáo, làm người cẩn thận, không màng danh lợi.
Lúc này, Ngọc Hữu Đường lại một lần nữa khoanh tròn tên Dương Trình Hòa, sau đó khổ não bĩu môi dưới kẹp bút.(Ọ v Ọ, hãy lấy bút ra và bĩu môi làm thử, không biết miêu tả kiểu gì nữa đây)
Người này quả thật là lựa chọn hàng đầu của Ngọc Hữu Đường, là môn sinh tài giỏi của ất ban, lại là nhi tử của hộ bộ Lang trung Dương Hiển.
Quá thích hợp vào triều làm quan rồi!
Chỉ có điều, nếu lập tức đưa hắn lên làm Thiếu chiêm sĩ, quá trình quả thật có chút phiền phức lôi thôi...
Bởi vì ở Đại Lương, quan lại không phải ngươi muốn lập là có thể lập, muốn đề là có thể đề, dù có là Hoàng đế lão tử thì cũng cần phải có một hoặc vài đại thần tin cậy tiến cử, còn phải cẩn thận suy xét tài năng học vấn rồi mới dùng người.
Ngọc Hữu Đường đột nhiên minh mẫn ngay lập tức nhớ đến một người.
Người này vừa mới được thăng chức, chắc tâm tình rất tốt, thật là muốn thử mà.
Cứ vậy đi, sáng sớm ngày mai liền đi tìm hắn.
Ngọc Hữu Đường đã định ra được mục tiêu, một đêm ngon giấc.
Ngày hôm sau, Ngọc Hữu Đường mặt tươi như hoa đi đến Văn Uyên các.
Hắn đi một lèo, trong sự quỳ xuống đứng lên của đám đại thần, cuối cùng cũng đến gian phòng nhỏ cuối hành lang, thấy Tạ Thủ phủ đang làm việc.
"Tạ đại nhân lên làm Thủ phụ, lại không thay đổi địa điểm làm việc." Bích Đường che miệng nói nhỏ phía sau Ngọc Hữu Đường.
Giả bộ! Ngọc Hữu Đường trong lòng đột nhiên nghĩ tới hai chữ này.
Thấy Ngọc Hữu Đường đột nhiên đến, không chờ nội giam thông báo, Tạ Hủ liền đứng dậy vái chào, nói: "Hạ quan bái kiến Thái tử điện hạ."
Ngọc Hữu Đường vội tiến lên trước đưa tay ra đỡ, ra hiệu không cần đa lễ.
Tạ Hủ cũng thuận theo đứng thẳng dậy, ngay lập tức nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ hiếm thấy của Ngọc Hữu Đường, mắt cong cong như mặt trăng, con ngươi như đang phát sáng lòe lòe, ngay cả cười cũng có chút nịnh nọt lấy lòng?
Tạ Hủ không chịu nổi nhìn thêm một lát, mới thu ánh mắt lại, hỏi: "Không biết điện hạ đến đây là có việc gì?"
Ngọc Hữu Đường cũng không gấp, đẩy Thái phó đại nhân, à không, là Thủ phụ đại nhân ngồi lại vào ghế, đôi mắt sáng chớp chớp, như muốn nói: không vội, không vội, đại nhân ngài trước cứ ngồi xuống, chúng ta cứ từ từ nói chuyện.
Bị ủn mạnh về chỗ, Tạ Hủ từ từ dựng thẳng người, gấp công văn trên bàn lại, lấy giấy bút đưa cho Ngọc Hữu Đường rồi đẩy nghiên mực đến trước mặt hắn.
Từ đầu đến cuối vẫn lạnh lùng vô cảm, hắn đại khái cũng đã đoán được là chuyện gì rồi.
Không ngoài dự đoán, một lát sau hắn nhìn lướt qua thì thấy Ngọc Hữu Đường viết: Lúc bản cung còn học ở Quốc Tử Giám từng có một chí giao hảo hữu, tên là Dương Trình Hòa, chính là trưởng tử hộ bộ Lang trung Dương Hiển, ngay từ lúc đó bản cung đã cảm thấy vị thiếu niên này có tài năng bô lô ba la... (một đống lời ca tụng), sao lại có thể vì phẩm cấp phụ thân hắn không được cao mà khiến tài năng của hắn bị mai một ở Quốc Tử Giám. Hi vọng Thủ phụ đại nhân có thể viết cho hắn một phong thư giới thiệu, tiến cử hắn thành Thiếu Chiêm sĩ Chiêm sử phụ của Đông cung.
Ngọc Hữu Đường viết xong cực kỳ cung khiêm cầm tờ giấy kia bằng hai tay, mắt chớp chớp, vô cùng ngây thơ khả ái.
Tả Hủ không nhìn hắn, ánh mắt rơi trên tờ giấy, đọc nhanh như gió, lướt qua từng đoạn hành thư ngôn từ tha thiết thành khẩn, rồi không có bất cứ động tác nào khác.
Ôi ôi? Ngọc Hữu Đường không ngừng ánh mắt thành khẩn lại, lấy một tờ giấy rồi viết tiếp: Tạ đại nhân tốt xấu gì cũng phải có tí phản ứng chứ ? Hử?
Chữ hử phía sau này thể hiện hôm nay hắn phi thường dễ tính.
Tạ Hủ lại lạnh nhạt nói: "Đợi ta suy nghĩ."
Không chờ Ngọc Hữu Đường phản ứng lại, hắn đặt tờ giấy Dương Trình Hòa sang một bên, mở công văn trước mặt ra, giữ tay áo cầm bút bắt đầu viết.
Tập trung viết lách, không ngẩng đầu lên, nói: "Mấy ngày gần đây nội các công vụ bề bộn, việc điện hạ giao phó, mấy ngày sau ta sẽ đưa ra câu trả lời chắc chắn."
Cũng... được...
Ngọc Hữu Đường thông tình đạt lý, biết sau khi Phương Thủ phụ tiền nhiệm đi, nội các rối loạn, tất cả công vụ còn chưa làm xong đều đổ hết lên người Tạ Hủ.
Hắn nghĩ mai quay lại cũng được.
Ngày thứ hai:
Ngọc Hữu Đường chớp mắt: Tạ Hủ đại nhân đã suy nghĩ xong chưa.
Tạ Hủ không trả lời, mắt chỉ lướt qua lướt lại trên đống công văn cần xét duyệt, không ngẩng đầu lền, bận bịu ing...
Ngày thứ ba:
Ngọc Hữu Đường mắt nhắm mắt mở: Đại nhân viết thư giới thiệu chưa? Viết thư giới thiệu cũng chỉ mất tí tí thời gian thôi mà...
Tạ Hủ vẫn cúi đầu không nói, một tờ lại một tờ phê duyệt công văn, không một tiếng động tỏ ra: rất bận rộn a, một chút thời gian rảnh cũng không có...
Ngày thứ tư:
Ngọc Hữu Đường đập bàn: Tạ Thủ phụ! Ngươi có viết không! Rốt cuộc là ngươi viết hay không viết hả!
Tạ Hủ đặt từng quyển sách một lên giá sách trong cung, bình tĩnh nói: "Điện hạ không thấy hạ quan đang rất bận sao?"
Tối ngày thứ tư.
Mấy vị quan văn trong nội các, khóa cửa lớn của Văn Uyên các lại rồi xì xào bàn tán bên trong...
Quan văn Giáp: Mấy ngày nay sao Thái tử cứ đến chỗ chúng ta vậy?
Quan văn Ất: Thẩm tra chứ sao.
Quan văn Giáp: Dù vậy thì cũng không cần phải mỗi ngày đều tới chứ, trước kia bệ hạ còn không đến nhiều như vậy a.
Quan văn Ất: Cũng đúng, chắc bởi vì Thái tử điện hạ mới được quản lí triều chính mấy ngày, nhiệt huyết vẫn trào dâng, tích cực một chút cũng có thể hiểu được mà.
Quan văn Bính: Hai đứa ngu si, nếu là thẩm tra thì cũng là từ từ chậm rãi xem xét các bộ, các ngươi không thấy Thái tử điện hạ vừa đến thì xông thẳng về phía Tạ Thủ phụ à?
Quan văn Giáp & Ất một tay nắm lại đập vào tay kia ra vẻ tỉnh ngộ: Đúng vậy nha!
Quan văn Bính: Tạ Thủ phủ lúc trước có quan hệ gì với Thái tử?
Quan văn Giáp: Là thầy riêng của Thái tử.
Quan văn Ất: À à à, chắc chắn là thế này! Thái tử điện hạ chính là khiêm tốn đến thỉnh giáo Tạ đại nhân học hỏi trị quốc... Ai da~ Tiểu Bính sao lại đánh ta?
Quan văn Bính: Không đánh ngươi thì đánh ai, đầu để làm gì mà không biết suy luận cái gì thế hả. Các ngươi ngẫm lại coi, lần đầu tiên Thái tử thượng triều, Thái Bảo đại nhân đề xuất muốn Thái tử sớm lập phi, Thái tử ngay lập tức tỏ vẻ Tạ đại nhân không cưới thì hắn cũng không cưới, Tạ đại nhân liền lập tức nói sẽ nhanh chóng cưới để không làm chậm trễ Thái tử, Thái tử lập tức tức giận thở phì phò nói, không cho phép cưới! Quan hệ mờ ám vậy mà các ngươi cũng không nhìn ra hả?
Quan văn Ất: Chẳng lẽ... ? Thái tử điện hạ với Thủ phụ đại nhân của chúng là đoạn tay áo long dương chi phích...
Quan văn Bính: Éc éc éc ~ không được nói thẳng ra như thế chứ, mọi người biết thì để trong lòng là được rồi, ahihi~
Quan văn Giáp & Ất: Í hí hí~
Ngày thứ năm, Ngọc Hữu Đường cũng không tiếp tục đặt lòng tin vào Tạ Thái phó nữa mà đi tìm vị quan lớn khác để nhờ cậy.
Những quan viên này đều tránh né: Ắc, việc này...Éc, việc kia... Thủ phụ đại nhân đã nhắc nhở hạ quan, Thái tử điện hạ mới giám quốc không lâu, tư lịch còn non, tuổi trẻ bất cẩn, nếu điện hạ có quyết định gì thì cần phải cẩn thận cân nhắc suy xét, không được dễ dàng đáp ứng.
Ngọc Hữu Đường cực kỳ nổi giận.
Ngày thứ sáu, như đi giết người lao về Văn Uyên các, đem tờ thấy ngày thứ nhất viết lôi ra khỏi đống công văn, đặt vào trước mặt Tạ Hủ, bên trên có viết thêm một câu: Viết hay không viết, đưa ra câu trả lời chắc chắn!
Tạ Hủ cũng không thèm nhìn tờ giấy kia, chỉnh lại đống công văn bị Ngọc Hữu Đường lật loạn lên xong rồi mới nói: "Ta nói rồi, mấy ngày sau sẽ đưa ra câu trả lời."
Ngọc Hữu Đường cũng ngồi xuống, "nhất châm kiến huyết*": Không phải là ngươi có gì bất mãn với ta chứ, bất mãn ta không chỉ dựa vào mỗi mình ngươi?
*đã chú thích bên trên
"Không có cái gì bất mãn," Tạ Hủ vẫn bình tĩnh như cũ, từ từ tuyên bố: "Lễ sắc phong ngày đó, rõ ràng, điện hạ chỉ dựa vào một mình ra là đã đủ."
Hắn lại nói: "Đáng tiếc điện hạ lúc nào cũng phải nhớ đến mấy chuyện với mấy người thừa thãi, tăng thêm phiền não."
Nghe vậy, Ngọc Hữu Đường tức đến không nói nên lời, cầm lấy tờ giấy, vo viên rồi vứt vào mặt Tạ Hủ, phất tay áo rời đi.
Ngày thứ bảy.
Ngọc Hữu Đường ngoại trừ lúc thượng triều, cả ngày đều ngồi ì trong phòng, ngưng thần suy ngẫm,cuối cũng nảy ra một người.
Thực sự là rơi xuống vực núi không lối thoát thì lại phát hiện ra một cái làng nhỏ!
Hắn bị Tạ Hủ làm tức điên lên, tí nữa thì quên mất người này...
Phụ thân Thẩm Hiến.
Chức quan Thượng thư, chính tam phẩm, cũng là quan lớn a.
Hơn nữa Thẩm gia vì chuyện hắn trọng thương ở thú uyển, trong lòng vẫn luôn tự trách, nếu hạ thủ với Thẩm đại nhân chắc chắn sẽ lấy được thư giới thiệu!
Ngày thứ tám.
Ngọc Hữu Đường cầm tờ giấy giới thiệu, lại vui tươi hớn hở, ngón tay gõ xuống bàn hai cái, âm thanh vang lên, cảm thấy thực là êm tai a.
Ái chà chà, Tạ Thủ phụ đại nhân quyền cao chức trọng a, bây giờ còn cần ngươi sao?
Edit + beta: Tử Linh
Truyện khác cùng thể loại
13 chương
184 chương
223 chương
4 chương
46 chương
71 chương
60 chương
11 chương