Ngày hôm sau, thời hạn cấm túc của Ngọc Hữu Đường kết thúc, lại tiếp tục đến Quốc Tử Giám tập trung học hành. Hắn cố ý mặc xiêm y mới tinh màu xanh, bên trên thêu hai con rồng bay trong mây kéo dài từ vai áo đến tận đầu gối. Rõ rành rành là hiện ra tinh thần rất phấn chấn, chỉ là Ngọc Hữu Đường thân mang bệnh tật sắc mặt lúc nào cũng có chút nhợt nhạt, nên có phần tĩnh nhã (tĩnh lặng+thanh nhã), tựa như gió mát nhè nhẹ thổi, sen trắng nở giữa hồ. Ngọc Hữu Đường bước từng bước không nhanh không chậm, một đường thong thả lắc lư trên hành lang uốn khúc cổ xưa phía ngoài các ban... Người này một thân y phục chói mắt, khiến cho học sinh các ban bị thu hút nhoài người ra cửa nhìn xem. Nửa tháng không thấy, vốn tưởng Thái tử điện hạ bị phạt cấm túc hối lỗi sẽ có vẻ u ám chán nản, không nghĩ tinh thần lại càng phấn chấn một lần nữa quay trở lại. "Thái tử điện hạ thực sự là so với nữ tử còn đẹp hơn!" "Ồ, Thái tử hôm nay không giống mọi ngày chỉ dẫn theo một cung nữ còn dẫn theo một nam nhân, chao ôi..." "Hình như là nhi tử của Thẩm thượng thư!" "Chính là hắn! Không phải là được Thái tử chọn trúng chứ?" "Điện hạ tại sao lại không chọn kẻ hèn này, huhuhuhu..." Bên kia, các bạn trẻ lúc trước đưa bái thiếp đang ôm đầu khóc rống, đấm ngực giậm chân. Bên này, Ngọc Hữu Đường đã tự tại bước qua bậc cửa giáp ban. Lớp học vốn ồn ào ầm ĩ, nhìn thấy hắn, trong nháy mắt đã im lặng không tiếng động. Là trung điểm, Ngọc Hữu Đường không hề lo lắng trái lại vẫn thong thả, mắt nhìn thẳng, bước đến chỗ mình ngồi xuống. Thẩm Hiến rập khuôn từng bước* đi theo phía sau, đợi hắn ngồi xuống cũng không về chỗ của mình, đứng thẳng tắp bên cạnh Thái tử, như một bức tường cao chót vót cản trở ánh mắt của mọi người. *rập khuôn từng bước = nhắm mắt theo đuôi, nhưng vì bạn ấy là tướng mà, rập khuôn nghe nó có vẻ khí thế :v. Edit + beta: Tử Linh Ai ai cũng ngẩn người, trước kia lúc Thái tử đến chỉ dẫn theo một tiểu cung nữ. Bây giờ cấm túc trở lại, thế lực không những không suy yếu, phía sau lại có thêm tay sai đắc lực có vẻ trung thành tận tâm. (Chỗ này mình thấy bạn Đường non quá, chưa gì đã để lộ thế lực rồi, ngu mà tỏ ra nguy hiểm thì không có gì phải sợ, đáng sợ chính là nguy hiểm mà tỏ ra ngu, nhưng mà chắc tại vì bạn ấy muốn chứng minh bản thân với bạn Hủ đây mà chứ thấy bạn ấy có ngu lắm đâu, đúng không ((:? ) Nhị hoàng tử cũng không bị cảnh này hù dọa, lướt qua Thẩm Hiến, bày ra vẻ mặt thân thiết rồi châm chọc nói: "Thái tử hoàng huynh, ngài rốt cục cũng được trở lại rồi, nghỉ ngơi có thoải mái không?" Bích Đường cười híp mắt nói: "Làm phiền Nhị hoàng tử điện hạ nhớ mong, Thái tử đương nhiên là cảm thấy khá thoải mái, không tin ngài xem, còn có thêm cả bằng hữu." Nàng liếc về phía Thẩm Hiến, Thẩm Hiến không lên tiếng chỉ lạnh lùng gật nhẹ một cái. Nghe vậy, Nhị hoàng tử trầm giọng hừ một tiếng, phất tay áo nghiêng người cách xa ra, rồi quay đầu nói với người ở phía sau: "Đừng nhìn, học đi." Đúng lúc này, Tống Sái tửu* cũng đi vào giáp ban, nhắc nhở mọi người trở về vị trí. ** Tác giả: tương đương với hiệu trưởng (hoang cả mang, xuất hiện từ chương nào rồi mà giờ mới chú thích @@. Editor:tulinh) Thẩm Hiến lúc này mới rời khỏi Ngọc Hữu Đường, đi về chỗ của mình. Tống Sái tửu đầu tiên giãi bày một phen, tỏ ý hoan nghênh Ngọc Hữu Đường trở lại, sau đó nói, buổi học sáng nay phải hoãn lại một lát, bởi vì Tạ Thái phó bộn bề công vụ, sợ sẽ đến muộn nửa canh giờ. "Như thế này đi, mọi người chờ cũng cảm thấy buồn tẻ, chúng ta học tập thú vui thanh nhã của cổ nhân, làm thơ tặng lẫn nhau đi." Hả.... phía dưới một trận bất mãn kháng nghị, mỗi khi có gì phát sinh ngoài ý muốn đều làm thơ tặng nhau, tặng con mẹ nhà ngươi ý! Tống Sái tửu vì là Sái tửu nhiều năm, hầu hạ đám tiểu tổ tông này đã lâu, da mặt từ lâu đã đạt đến cảnh giới dày như tường thành từ lâu, không để ý học sinh bất mãn, tự móc ra một đống bút lông từ trong tay áo, sau đó lấy một cái gỡ lắp ở phía sau ra, làm mẫu nói: "Để thêm phần thú vị, chúng ta đem thơ nhét vào trong bút, lại đem bút tặng cho người mình thưởng thức, các ngươi thấy thế nào? Có phải là rất có ý tứ? Đúng không hả?" Phía dưới đã phẫn hận đến đập bàn, ý tứ ở cái chỗ nào hả! "Ớ, nếu chư vị đã hưng phấn đến như thế thì mau mau bắt đầu thôi!" Ngọc Hữu Đường nâng tay giữ cằm, nhìn nhìn lão nhân phía trước. Sống trên đời mười sáu năm, Tống Sái tửu là người mặt dày nhất nàng từng thấy. = . . = Edit + beta: Tử Linh Ngọc Hữu Đường được phát cho một chiếc bút lông sói đặc biệt tinh xảo, thân vàng phía chuôi nạm ngọc, thân bút khắc hoa sen, cực kỳ xa hoa. Nàng nghiêng đầu ngó nhìn cái của Tam hoàng tử, cũng gần giống; lại quay đầu nhìn học sinh ngồi hàng hai, bút lông bọn họ được phát chỉ nạm ngọc không có vân vàng. Hóa ra bút lông này cũng được phát dựa theo phẩm cấp? Ngọc Hữu Đường cầm bút lông ngắm nghía một lát, phát bút xong xuôi Tống Sái tửu tuyên bố bắt đầu. Ở đây, Ngọc Hữu Đường đã sớm có ứng cử viên, nghĩ ngợi một lát, Bích Đường cũng đã mài mực xong, nhẹ nhàng chấm mực, vung bút thành thơ. Hai câu ngắn ngủi, nháy mắt đã viết xong. Sau đó, hắn đem câu thơ kia đút vào ống bút rồi cầm bút quay quay, vô cùng buồn chán chờ Tống Sái tửu tuyên bố tặng thơ. Đại khái khoảng một khắc (15 phút), Tống Sái tửu vỗ tay một cái, nói: "Được rồi! Mọi người có thể bắt đầu tặng thơ, đề phòng hỗn loạn, chúng ta từng người một đi tặng." Tống Sái tửu nhìn về phía Thái tử, lại nói: "Đã vậy thì Thái tử điện hạ là người đầu tiên nhé." Lại một lần nữa trở thành mục tiêu công kích. Ngọc Hữu Đường bất đắc dĩ thầm than, chậm rãi đứng dậy, ngoảnh đầu không chút chần chờ, đi thẳng về phía Thẩm Hiến, đem bút vàng nhẹ nhàng thong thả đặt ở trên bàn Thẩm Hiến. Hắn nhìn chằm chằm Thẩm Hiến, đôi mắt trong veo như nước mùa thu, tựa như muốn tiến thẳng vào lòng người. Nhìn vào cảm thấy cực kỳ chân thành, phảng phất như đang nói: Thẩm huynh, ngươi hãy nhận lấy đi. Thẩm Hiến tất nhiên là thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà khiếp sợ), vội vàng cầm bút bằng hai tay, đứng thẳng người, hơi cúi đầu nói: "Tạ điện hạ đem tặng." Ngọc Hữu Đường vỗ nhẹ bả vai hắn hai cái, ra hiệu không cần đa lễ. Sau đó quay người, định về chỗ ngồi. Lúc xoay người, Ngọc Hữu Đường phát hiện ánh mắt cả lớp vẫn dính trên người hắn... Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy Thái tử tặng lễ hả? Hắn mở to mắt trừng lại, vừa đi vừa trừng, quét liên tục mấy hàng... Ngay sau đó, Thái tử của chúng ta đã trừng đến hàng đầu tiên, đang trừng đến vô cùng phấn khởi thì đột nhiên giật mình cả kinh hãi dừng bước, sau đó cấp tốc cúi đầu, vèo vèo vèo ba chân bốn cẳng ngồi vào chỗ. Ô, vừa xảy ra chuyện gì vậy, các bạn trẻ trong lớp vội vàng dõi theo hướng Thái tử vừa nhìn. Hình như Thái tử nhìn thấy gì đó ngoài cửa nên thái độ mới đại biến. Mọi người cùng chí hướng đem tầm mắt nhìn về phía cửa thì thấy bên ngoài một mảnh trời trống trơn, cái gì cũng không có. Thất vọng a. Chỉ có Ngọc Hữu Đường biết, chẳng biết vì sao Tạ Thái phó đến sớm hơn dự kiến, đứng ở ngoài cửa, vể mặt lạnh lùng nhìn vào trong. Ánh mắt của Ngọc Hữu Đường cùng hắn chạm nhau trong chớp mắt ấy Thái phó chỉ dùng đuôi mắt lia qua hắn một cái. Nhẹ nhàng, ngắn ngủi, thoáng chốc, không vui không giận, cực kỳ lạnh lùng vô tình a. Rồi lập tức thu hồi ánh mắt, chắp tay nhanh nhẹn rời đi. Bị hắn nhìn bằng ánh mắt này, nỗi xấu hổ giận giữ, buồn bực không biết từ đâu tràn ngập tâm trí, Ngọc Hữu Đường cảm giác mặt mình trong nháy mắt đỏ bừng, sợ bị người khác nhìn thấy, chỉ có thể cúi đầu. Edit + beta: Tử Linh Sau khi ngồi vào chỗ, Ngọc Hữu Đường phải mất một lúc lâu mới bình ổn được tâm tình. Sau đó, ai tặng thơ cho ai Ngọc Hữu Đường căn bản chẳng thèm để ý, trong đầu hắn chỉ chiếu đi chiếu lại cái nhìn vừa nãy của Thái phó. Hắn dựa vào cái gì mà lại dùng ánh mắt đó nhìn ta? Xem thường ta sao? Ta rõ ràng làm rất tốt sự tình, sao còn nhìn ta như vậy? Tống Sái tửu ngồi bên trên, nhìn lom lom vào bàn tay trắng nõn của Thái tử đặt trên mặt bàn, một lần lại một lần xiết chặt thành quyền, trong lòng lệ tuôn cuồn cuộn: Chư vị bên dưới, đừng tự phân biệt phẩm cấp rạch ròi như thế, tốt xấu gì thì cũng đưa bút lông cho Thái tử đi, dù thế nào cũng phải cho Thái tử một chút mặt mũi chứ, Thái tử không cao hứng không cẩn thận là hạ quan đi luôn huhuhuhu... = . . = Edit + beta: Tử Linh Tiếp đó, Thái phó đúng hạn mà tới, Sái tửu cũng được giải thoát, chỉ nói một câu lần tới chúng ta lại tiếp tục tặng thơ nhé, rồi vội vã rời đi. Đừng có đến nữa, mấy vị học sinh tức điên quát to. Thái phó bắt đầu bài giảng buổi sáng đến giữa trưa, Ngọc Hữu Đường cầm sách nhưng mắt nhìn mũi mũi nhìn tim mất tập trung, không nhìn vào Thái phó lần nào. Không nhịn được, hắn lén lút nhìn một cái, sắc mặt Thái phó vẫn như bình thường, bình thản giảng bài. Không nhìn! Ngọc Hữu Đường kéo ánh mắt về, tiếp tục mắt nhìn mũi mũi nhìn tim ing... = . . = Tiết học buổi sáng cuối cùng cũng kết thúc, Ngọc Hữu Đường lập tức thu thập sách vở, chỉ cầu có thể rời khỏi địa phương làm hắn không có gì dễ chịu này. Thẩm Hiến đã thu dọn xong từ lâu, đứng đợi bên cạnh Thái tử. Ngọc Hữu Đường liếc chéo hắn một cái, vội viết: "Duệ Xung huynh, huynh về trước đi, không cần chờ ta." Thẩm Hiến đọc xong thu ánh mắt, gật nhẹ, ngoan ngoãn nghe lời rời đi. Ngọc Hữu Đường nâng mắt nhìn bóng lưng hắn một hồi. Quả nhiên là tướng tài a, bước chân như hạc (ý là chân dài (:), phong thái phiên phiên (nhẹ nhàng, nhanh nhẹn). Thẩm Hiến vừa đi, Bích Đường đi nhẹ về giãy dụa hồi lâu, mới khẽ khàng dặn dò một câu: "Điện hạ, Thái phó bảo ngài đến mật đạo tìm ngài ấy." Không đi! Ngọc Hữu Đường viết cực nhanh, nét chữ cứng cáp. Bích Đường hết sức thong dong, tiếp tục nói: "Ngài ấy nói lần trước trong thư ngài nói có một chuyện cầu xin ngài ấy, ngài ấy có thể cân nhắc một chút." Ngọc Hữu Đường: Ta đi! = . . = Edit + beta: Tử Linh Trải qua hai lần bị xách, Ngọc Hữu Đường đối với vị trí của mật đạo đã tương đối quen thuộc. Dưới sự hướng dẫn của Bích Đường, hắn đã nhanh chóng nắm được phương pháp tiến vào mật đạo, chờ cửa mở ra liền nhanh chóng chui vào. Thái phó tất nhiên là đã ở đó chờ hắn rồi. Tạ Hủ hôm nay không mặc quan bào, mặc một bộ y phục xanh thẩm, ngồi trong hành lang âm u, giống như bước ra từ trong tranh, có chút ngọc thụ lâm phong ý vị. (ý vị là cảm nhận được từ mũi và lưỡi @@, chả biết chuyển kiểu gì, ai biết bảo nhé. Editor: Tử Linh) Đôi mắt hắn nhìn về phía Ngọc Hữu Đường, đen tuyền bí ẩn, trong mắt như trước thong dong, không chút cảm xúc. Một canh giờ trước, Ngọc Hữu Đường còn vì đôi mắt này mà phẫn giận không ngớt, bây giờ, bị đôi mắt này nhìn chằm chằm, lại không biết mở miệng như thế nào. Im lặng một lúc lâu, Ngọc Hữu Đường khô khan nói: "Ta đến rồi." "Ừ." Thái phó dùng âm mũi trầm thấp đáp một tiếng, bốn phía yên tĩnh, nghe cực kỳ trêu ngươi. "Bích Đường nói ngươi đồng ý giúp ta." "Nàng ấy cũng thật là, càng ngày càng chuyển lời lung tung," Thái phó vẫn đứng yên không động đậy: "Ta chỉ nói là sẽ cân nhắc một chút." Ngọc Hữu Đường quay mặt qua chỗ khác: "Ta đi đây." Giọng nói chứa đầy buồn bực bất mãn. Thái phó đại nhân đứng thẳng dậy, trường mâu híp lại, ánh mắt lành lạnh: "Ta có thể giúp người, có điều..." Sớm đoán được là hắn sẽ không dễ dàng đáp ứng, Ngọc Hữu Đường thẳng thắn: "Có điều kiện gì thì nói thẳng đi." "Thơ ngươi cầm đi đưa tặng Thẩm Hiến, phái lấy về cho ta." "... ........" Ngọc Hữu Đường nghi ngờ mình có nghe nhầm. Ngước mắt dò xét ánh mắt Thái phó, phát hiện sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như cũ không chút biến sắc, thái dương giật giật: "Ta đã tặng rồi ngươi còn bắt ta đòi về?" Đùa kiểu gì thế? Giọng đối phương thường thường như nói chuyện đương nhiên: "Nếu ngươi không đem tặng, ta tất nhiên cũng không bắt ngươi phải đi đòi về." Ngọc Hữu Đường thực sự không thể nào hiểu được câu cú luẩn quẩn cũng như cái cách suy nghĩ kỳ quái của hắn, nhíu mày hỏi: "Tại sao nhất định phải đòi về? Ta viết lại cho ngươi một cái không được hả?" Thái phó nhìn hắn chăm chú, ngón tay hơi cong gõ lên tường gạch. Cổ tay rõ ràng, trắng ngọc thon dài, nhưng do luyện kiếm nhiều năm nên có vết chai, nhìn không có chút mềm mại của nữ tử, rất là tinh xảo đẹp đẽ. Ngọc Hữu Đường nhìn chằm chằm cái tay kia gõ gõ, cũng không biết trải qua bao lâu, mới nghe thấy Thái phó đại nhân lạnh nhạt nói: "Ngày khác Phương Thủ phụ nắm được nhược điểm của ngươi, thơ ngươi làm chính là bằng chứng của tội cấu kết bè đảng, là một trong các trong tội." (đừng nghe anh ấy, rõ rành rành lè ghen ((:, chua lòm hen) "Ừm, vậy sau khi ra ngoài, ta sẽ bảo Bích Đường đi lấy về." Hắn trả lời. "Không được," Thái phó rút tay vào trong tay áo: "Tự mình đi lấy." = . . = Edit + beta: Tử Linh Nghỉ giữa giờ chiều hôm ấy, Thẩm Hiến nhận được một tờ giấy từ Thái tử: Ạch, Duệ Xung huynh, thơ sáng nay viết không được hay, có thể trả lại cho ta có được không? Ta sẽ cẩn thận viết lại một cái khác sau. Thiếu niêm lam y vội vã trả lời: Không, thơ điện hạ làm rất hay, rất chân thành, hạ quan phi thường yêu thích. Ngọc Hữu Đường: Đưa ta đi, bản cung cảm thấy viết quá mức tầm thường thô bỉ, lương tâm bất an. Thẩm Hiến: Điện hạ, thực sự không cần, tại hạ từ nhỏ chỉ chuyên tâm tập võ, điện hạ quan tâm vi thần, cố ý viết một câu thơ thông tục dễ hiểu tặng cho, vi thần nào dám ghét bỏ? Ngọc Hữu Đường: Van ngươi, đưa cho ta, van ngươi van ngươi van ngươi. TaT Thẩm Hiến:... .......Thôi cũng được. Ngọc Hữu Đường cuối cùng cũng lấy lại được chiếc bút lông sói kia, vội vàng bảo Bích Đường chuyển đi. = . . = Edit + beta: Tử Linh Chạng vạng, cung đình bao phủ bởi ánh hoàng hôn, Thái phó đang làm việc trong Văn Uyên các nhận được bút lông sói. Hắn đặt quyển sổ trong tay xuống, tháo nắp phía đuôi bút, cẩn thận lấy cuộn giấy trong ống bút ra, sau đó càng cẩn thận mở ra. Ừm, là một câu thơ: "Cùng là người lưu lạc chân trời, nhớ rõ mời ta ăn hải sâm." (Nguyên văn: Cùng là thiên nhai lưu lạc người, nhớ mời ta ăn hải sâm. Editor:tulinh) Thái phó: ... ........ = . . = Edit + beta: Tử Linh Ba ngày sau, khi Ngọc Hữu Đường ở trong cung Thái tử trêu chọc mèo trắng, có một tiểu thái giám đột nhiên thông báo: "Thái tử điện hạ, bên ngoài có cung nhân đến, nói có đồ muốn đưa cho điện hạ." Ngọc Hữu Đường đem con mèo thả lại trên mặt đất, hỏi: "Cái gì vậy?" "Nô tài có hỏi, hình như là ...... Một nồi hải sâm hầm canh gà!" Mắt Ngọc Hữu Đường sáng lên: "Có phải Thẩm Thượng thư Thẩm đại nhân sai người đưa tới không?" "Không phải ạ, tiểu cung nữ nói với nô tài, nói là Thái phó đại nhân nhờ nàng đưa tới." "... ...... ...... ..... Ừ."