Ta Không Khóc

Chương 20

Đêm hôm đó, trở lại tẩm cung, lau đi lớp hóa trang thật dày, nhìn khuôn mặt trẻ trung hiện lên trong gương, khuôn mặt của một nữ nhân mỹ mạo. Nữ nhân trong gương mỉm cười, nhưng nữ nhân ngoài gương có thể vẫn cười như trước hay không? Mười sáu năm, cho dù không có tình cảm, nhưng cũng có thể khiến một nữ nhân hiểu rõ trượng phu của nàng! Cho nên ta hiểu hắn, hiểu rõ Hổ Khâu Diêu. Y giữ Văn Dận Từ ở bên người, không phải vì vẻ ngoài của hắn, huống chi y căn bản là một nam nhân không tin vào tình yêu! Cái y theo đuổi chính là mở rộng bờ cõi, hắn muốn được vạn dân triều bài, thế nhưng, tất cả, đều bị đánh vỡ chỉ bằng một câu của Thất đệ ta, “Ta không cho phép bất cứ một ai dòm ngó vương quốc của ta!”  Khiếu bảy năm trước đối với các đại thần của Mục Bối tộc đã nói như vậy, thanh âm ấy khi đó mơ hồ không rõ bên tai ta, ta biết, nó sẽ trở thành một người vĩ đại, mà ta, sẽ trở thành người kê chân cho nó trên con đường xưng bá ấy! Vuốt ve gương đồng lạnh như băng, chợt phát hiện nhưng nếp nhăn nhè nhẹ trên mặt. Hóa ra ta đã sinh sống tại vùng đất phương Bắc này mười sáu năm. Mười sáu năm thanh xuân, mười sáu năm dài đằng đẵng, chỉ vì một câu kia, “Hãy trung thành với phụ hoàng của ngươi!” Luật Duyến, nếu ngươi ở trên trời thấy được, ngươi có cảm thấy hài lòng không, hài lòng ta đã trung tâm với vương triều mười sáu năm ròng! “Ha ha ha ~” Cười thật càn rỡ, cười một nữ nhân đáng buồn, cười một nữ nhân ngu ngốc, cười một nữ nhân ngay cả yêu hận khác nhau thế nào cũng không biết! Tẩm cung trống rỗng, không có ai dám quấy rầy một hoàng hậu cao quý, một hoàng hậu bị ngoại nhân xưng là “băng cơ”, thế nhưng đâu ai biết lý do vì sao Mục Bối tộc đến nay không thể vượt qua biên thùy. Không phải bởi vì phụ thân ta quá cường đại, cũng không phải vì trượng phu ta vô dụng, chính là vì ở đây, ở nơi này, nơi này có một nữ nhân chỉ vì một câu nói của người khác mà bán đứng trượng phu của mình. Suy sụp nằm trên giường, nhìn đỉnh giường cao thật cao, cao đến mức khiến người ta cũng nghĩ rằng có lẽ leo lên trên đó có thể vươn tay chạm được trời. Luật Duyến, ta yêu ngươi mười sáu năm, thế nhưng đến tận ngày hôm nay, ta lại bắt đầu hận ngươi! Lần thứ hai gặp Văn Dận Từ, là khi ta đang trên đường thám thính trở về tẩm cung. Một lần kia, ta phát hiện hắn rất thông minh, hơn nữa còn rất cơ trí! Ta biết hắn muốn tìm ta, hơn nữa ta có thể kết luận, hắn biết ta là ai, là hoàng hậu Mục Bối tộc, là đệ nhất công chúa vương triều Lâm Quỳnh, Vũ Văn Tình! Thế nhưng ta vẫn như cũ không cho hắn biết ta cùng vương triều vẫn bảo trì liên lạc, cho nên ta lựa chọn tiếp tục làm tỳ nữ Tiểu Tình của ta! “Uy ~, giúp ta cởi cái này ra một chút!” Giúp hắn cởi bỏ mấy miếng sắt va chạm nhau kêu đến vang vang, ta biết hắn muốn lôi kéo sự chú ý trong sân tẩm cung hoàng hậu, một phương pháp thật thông minh! Rời đi, rời khỏi đây thật nhanh, bởi vì ta phải về chuẩn bị lần gặp mặt thứ ba của ta với hắn! Trong bàn tay trái, vẫn là khối ngọc bội kia, Trong bàn tay phải, là mảnh giấy thiếu niên trước mắt đưa cho, Gắt gao nắm lấy, Dưới tầm mắt chằm chằm của trượng phu, Gắt gao nắm lấy! Cầm chặt! Luật Duyến, ngươi có muốn ta giúp đứa con của ngươi không? Thế nhưng ta phải trả giá mọi thứ của mình! Như vậy có thực sự xứng đáng không? Vẫn là cách ăn mặc của tỳ nữ như trước, tựa như đã quen với loại trang phục bình thường như vậy “Vì sao phải rời đi? Nơi này không tốt sao? Hắn sủng ngươi, thương ngươi, thậm chí sẽ không đánh ngươi!” “Ngươi có yêu hắn không?” “……” “Ngươi yêu hắn, cho nên ngươi sẽ giúp ta rời đi, mà ta lại không thương hắn, cho nên ta lựa chọn rời đi!” “Nếu ta vì yêu mà lưu lại, vậy ngươi vì ai mà rời đi?” “……” “Vì nó sao? Thế nhưng ta biết, nó không yêu ngươi, Huệ Thành Thiên!” “……” Ánh nến lập lòe, gió nhẹ thổi qua, là ánh nến yếu ớt đang chống chọi lại với làn gió, vẫn là cơn gió kia thổi tắt ánh nến, ai mà biết, có lẽ chỉ có vết nến cháy là biết được, gió thổi tắt nến là vì quyến luyến không muốn rời. Cầm trong tay quyển trục nhét cho nam hài u buồn đứng bên cửa sổ, vẫn nhìn thấy hắn khẽ mỉm cười. “Đây là tư liệu cơ mật của Mục Bối tộc, ta sẽ giúp ngươi rời khỏi đây!” “Vì sao, vì sao lại chọn cách phản bội trượng phu của ngươi, phản bội người ngươi yêu?” Khẽ ôm lấy cơ thể, đã khuya rồi, nên trở về tẩm cung! Bước ra cửa, “Phản bội, hừ ~, ta có lẽ chưa bao giờ nguyện trung thành với hắn, cho dù hắn là trượng phu của ta!” Đúng vậy, lòng ta đã bị “y” lấy mất, cho dù ta có thật sự yêu nam nhân mười sáu năm đầu ấp tay gối kia đi chăng nữa, ta sao có thể có trái tim thứ hai mà dành cho hắn! “……” Dừng lại, đứng ở ngoài cửa, không quay đầu lại, “Trốn đi rất nguy hiểm, ngươi nguyện ý ư?” “……” “So với chết đi còn thống khổ hơn!” “……” Quay đầu lại, đối mặt với nụ cười của hắn, ánh mắt của hắn, bên trong là gì? Là thương hại, thống khổ, hay là bi thương. “Ngươi cười không hợp đâu!” …… Xoay người rời đi, sau ngày mai, có thể còn thấy được khuôn mặt không hợp với tươi cười này nữa hay không, có thể còn thể thấy được khuôn mặt giống “y” như thế hay không, có thể ~ Đi qua mảnh rừng cây yên tĩnh, thấy một thân ảnh cao lớn đầy quen thuộc, ta biết hắn là ai, thậm chí ta còn hiểu rõ hắn! Hơi hơi nở nụ cười ~ “Ngươi hận ta không?” Đây  là câu đầu tiên khi hắn nhấc khăn trùm đầu ngày cưới nói với ta, nhưng mà ta không hận, không hề hối hận đã đi đến địa phương xa xôi này! Không hận, nên cũng không thương, Thế nhưng ta khi nào lại bắt đầu hận ~ Ánh trăng vẫn như trước, thế nhưng, thời gian đã trôi qua thật lâu. Có một thứ mãi mãi cũng sẽ không thể tìm trở về!